Nợ em một lời hứa (Dương)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu ngay từ đầu.

Tôi đừng cho ai đó tình yêu, đừng hy vọng tình yêu ở ai đó. 

Thì bước đường hôm nay của cả họ và tôi đã khác.

Có điều, như thế, tình yêu đã không tồn tại. 

Thế giới này.

Không có cách nào làm cho tất cả mọi người cùng hạnh phúc. 

Cuộc sống chính là sự không trọn vẹn như thế.

*****

1. Tôi và em lớn lên với nhau từ bé, có thể gọi là thanh mai, trúc mã. Em nhỏ hơn tôi ba tuổi. Và kể từ lúc, em biết nói, biết đi, em luôn là cái đuôi đằng đẵng chạy theo tôi suốt những năm tháng thời thơ ấu ấy.

Năm tôi 18 tuổi, tôi đỗ đại học, em vào lớp 10. Tôi hớn hở, tay nách xách mang chuẩn bị lên thành phố nhập học, em đứng nép sau nhà tôi, bàn tay vân vê gấu áo. 

Tôi chạy lại xoa đầu em:

- Cô bé, anh chờ em ba năm nữa tại trường đại học.

Em híp mắt cười, gật đầu như bổ củi, đặt vào tay tôi cuốn truyện cổ Grim mà ngày xưa tôi đã từng cho em và bảo:

- Hứa với em, anh sẽ đọc nhé. 

- OK! - Tôi mỉm cười, ngoắc tay em, rồi rời đi.

Ba năm sau, tôi là sinh viên năm ba ngành Công nghệ Hóa dầu. 

Ba năm làm sinh viên, tôi có những thú vui của một của một thằng con trai. Đó là tán gái. Và có nỗi bi của kẻ yêu đương. Đó là bị gái bỏ...

Đúng lúc ấy, em gọi điện bảo: ''Tuần sau em lên thành phố, em đỗ đại học trường anh rồi.''

Tôi vui mừng vì điều đó và em đã đến ở cùng nhà trọ với tôi.

Một thời gian sau.

Em hỏi:

- Anh còn giữ cuốn truyện cổ Grim chứ?

- Tất nhiên. - Tôi trả lời.

- Vậy anh đồng ý rồi nhé.

- Đồng ý cái gì?

- Làm bạn trai của em.

Tôi khi ấy, hơi không hiểu ý của em lắm. Nhưng em cứ tự nhận mình là người yêu của tôi. Ừ thì làm người yêu. Và chúng tôi bắt đầu hẹn hò với nhau từ khi đó.

Hết kỳ 1 - năm ba của tôi, năm nhất của em cũng là lúc chúng tôi về quê nghỉ Tết. 

Hết Tết, ngày mười hai chúng tôi mới phải quay lại trường. Nhưng chiều mùng mười, em cứ nằng nặc đòi đi. Thành thử, tối muộn hôm đó, em và tôi mới khệ nệ vác đồ lên thành phố. 

Thật không may, chủ nhà tôi thuê lại đi vắng. Xóm trọ 40 phòng chưa có một ai lên. Do vậy, không gian vô cùng tĩnh lặng và có phần vắng vẻ. 

Tôi hỏi em:

- Sợ không?

Em trả lời:

- Có anh ở đây rồi, em không sợ.

Tôi nhìn em mỉm cười, tôi xếp đồ vào trong phòng. Em chuẩn bị thức ăn nấu cơm tối.

Mười giờ đêm, em ngồi trong lòng tôi xem TV thì điện thoại của tôi kêu réo rắt. 

Tôi liếc nhìn màn hình. Cuộc gọi đến từ số điện thoại không lưu tên nhưng tôi biết chắc đó là ai.

Tôi ngập ngừng nhấc máy.

- Anh Dương. Em Ngân đây. - Đầu dây bên kia lên tiếng.

Tôi biết, em là Ngân, là người mất một năm tôi theo đuổi rồi một năm tôi giành trọn yêu thương của mình cho em.

Nhưng đổi lại, em chỉ một lời: ''Em phải đi.''

Thế là em đi luôn, đi thật, đi khỏi cuộc đời tôi không lý do, không giải thích.

Bây giờ, em gọi điện, chỉ một câu: ''Em muốn gặp anh.''

Tôi như thằng khờ, lập tức xuất hiện trước mặt em.

Mười giờ mười phút.

Tôi chạy như bay đến chỗ hẹn. Ở đó, Ngân đang đứng co ro bên quán cà phê Lá Xưa - nơi mà tôi và em lần đầu gặp mặt.

Em đứng đó, cái dáng cao gầy, mỏng manh nhưng khuôn mặt lại rất chi khả ái thật khiến người ta muốn ôm vào lòng, vuốt ve và nâng niu.

Có thể nói rằng, Ngân là một cô gái cực kỳ xinh đẹp. Có em đi bên cạnh thật thỏa mãn lòng hư vinh của bất kể thằng đàn ông nào. Nhưng khi tôi yêu cô ấy, có rất nhiều người đã ngăn cản. Họ nói rằng, bạn gái đẹp thì rất khó giữ, chỉ có nước ghen tuông suốt ngày mà thôi. Họ cũng nói rằng, cô ấy không phải là người chung thủy, cô ấy đã từng qua lại với rất nhiều người con trai khác - những người có tiền và có gia thế.

Nhưng tôi không nghe, không tin bất kể ai. Tôi chỉ tin vào sự ái mộ của bản thân mình.

- Anh Dương. - Ngân nhìn thấy tôi, vội chạy đến.

Tôi nhìn em khẽ cười, nụ cười nhạt thếch. Ngân nhìn tôi nước mắt lưng tròng. Tôi rất muốn hỏi em tại sao, tại sao lại rời bỏ tôi. Và bây giờ lại xuất hiện với dáng vẻ yếu đuối ấy khiến trái tim tôi quặn thắt.

Ngân ôm tôi và không giải thích bất kể điều gì. Cô ấy chỉ nói rằng:

- Em yêu anh.

Lời nói Ngân vừa mới phát ra đầu môi nhưng nhung nhớ của tôi thì vỡ òa. Ngân dắt tôi về chỗ cô ấy ở.

Mười một giờ đêm, em nhắn tin:

- Anh tự dưng biến mất tăm để mua quà Valentine bất ngờ cho em hả. Cảm ơn anh nha! Nhưng thực sự, em không cần cầu kì lắm đâu, chỉ cần anh về với em là được. Ở một mình bây giờ, em sợ lắm.

Tôi giật mình nhìn ngày tháng. Hóa ra, hôm nay là Valentine...

Một sự áy náy dâng trào trong lòng. Tôi toan đứng lên ra về thì Ngân chạy vội đến ôm tôi từ đằng sau.

- Anh phải về rồi. - Tôi gỡ tay em ra.

- Uống với em ly rượu năm mới đã.

Tôi nghĩ ngợi trong giây lát rồi gật đầu.

Ngân lấy một chai rượu vang bật nắp. Em rót một ly, uống một ngụm và nhón chân hôn lên môi tôi. Cái thứ chất lỏng cay cay nồng nồng từ trong miệng em truyền sang miệng tôi, dấy lên trong tôi một cảm giác đê mê và ngây ngất.

- Chúng ta làm lại từ đầu được không. Xa anh, em nhớ anh lắm. - Ngân thì thào bên tai tôi.

-  Ừ, anh yêu em.

Tôi không kìm được lòng, tôi với tay tắt điện thoại, tắt đèn điện, từ từ lạc vào trong giấc ngủ.

2. Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy là tám giờ sáng. Tia nắng ban mai lách qua khung cửa sổ, đọng lại trong ly rượu vang dang dở những giọt sáng lung linh. Tôi vội vàng thay quần áo.

Ngân kéo tay tôi lại:

- Hai người ở chung? Em ở đây, chờ anh giải quyết xong mọi chuyện.

Tôi nhìn Ngân có chút ngạc nhiên nhưng không nói gì.

8 giờ 30 phút. Tôi về nhà trọ của mình. Một đám đông rất nhiều người đang đứng tụ tập. Tôi vội vã phi vào, em đang co ro ngồi một góc, hai người cảnh sát đang lấy lời khai.

- Vy. Có chuyện gì vậy?

Tôi chạy lại đến ôm em.

Vy đẩy tay tôi ra, ánh mắt em nhìn tôi vô hồn, không oán giận, không căm ghét nhưng lời nói phát ra cay nghiệt.

- Tôi hận anh, anh ở với cô ta. Tôi hận anh. Tôi sẽ giết cô ta xong rồi tôi đi chết cho anh xem.

Trái tim tôi bỗng hẫng một nhịp.

Một người hàng xóm nói với tôi rằng, tối qua ở đây có trộm. Tất cả các phòng đều bị phá cửa. Em trốn trên sân thượng, nghe bọn chúng đục khoét mà không dám kêu la. Bác sỹ tâm lý nói với tôi rằng, em vì sợ hãi mà mắc chứng rối loạn tâm thần tạm thời. Chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng, không bị kích động, bệnh tình sẽ mau khỏi.

Nhìn em thu mình co rúm vào một góc bệnh viện, bàn tay khư khư ôm chặt chiếc điện thoại. Tôi giật mình, mở điện thoại mình ra. Có gần trăm cuộc gọi nhỡ từ em. Lòng tôi dâng lên vài cơn chua xót.

- Anh có lỗi rất lớn với em. - Tôi thầm oán bản thân mình.

- Xin anh, xin anh đừng gặp cô ta nữa. - Em bổ nhào về phía tôi run rẩy. 

Tôi ôm em vào lòng, em lại sợ hãi lùi ra xa. Trong giây lát, mắt em hằn lên vài tia máu. Em bỗng hét lên ầm ĩ. Những gì bên cạnh có thể đập, có thể xé, em phá cho bằng hết.

Một lúc rất lâu sau, hai cô y tá giữ em ở hai bên, bác sỹ ở giữa tiêm cho em một mũi an thần, em mới ngoan ngoãn chìm vào trong giấc ngủ.

- Bác sỹ. Cô ấy tại sao lại như vậy?

Bác sỹ nhìn em, nhìn tôi lắc đầu thương cảm. Chứng bệnh của em đã bắt đầu phát tác, điều em sợ hãi trong lòng nhất sẽ vô thức được nói ra.

Trái tim tôi nảy lên đau nhói. Tôi chạy ùa ra ngoài. Tôi thật có lỗi, thật có lỗi với em.

Rất nhiều ngày về sau, em phải uống thuốc trầm cảm. 

Mỗi đêm về, em lại ôm chặt lấy tay tôi như sợ tôi biến mất:

- Anh đừng rời xa em, được không?

- Ừ.

- Anh hứa nhé.

- Ừ, anh hứa.

Tôi ôm em, đặt vào môi em một nụ hôn nhẹ nhàng. Khóe miệng em cong cong ý cười. Em chìm vào trong giấc ngủ, tôi lạc vào dòng miên man.

3. Kể từ hôm đó, tôi đã không gặp lại Ngân. Có lần, tôi vô tình nhìn thấy cô ấy trên một con đường xa lạ. Tôi nuốt nhung nhớ vào trong lòng, nhìn bóng dáng em rời đi.

Một ngày rất lâu sau đó, Ngân từ đằng sau chạy đến ôm chặt lấy tôi.

Tôi đấu tranh tư tưởng trong ba giây. Tôi nuốt nước mắt vào trong lòng, nói:

- Chúng ta đã chia tay từ nửa năm trước rồi. 

- Nhưng hôm đó chúng ta đã làm lành rồi mà.

- Vậy bây giờ chúng ta lại chia tay.

- Anh đối xử với em như thê ư? - Ngân nhìn tôi đau khổ.

- Có phải vì anh áy náy với cô ta phải không? Em nói cho anh biết, Vy đã khỏi bệnh từ lâu rồi, cô ta đang giả vờ đấy. 

Ngân vừa khóc, vừa mở cho tôi một đoạn video. Trong đó, em đang nô đùa rất vui vẻ cùng bạn bè của mình, không có chút dấu hiệu nào của bệnh trầm cảm.

Tôi đóng sập đoạn video đang phát lại, tôi chạy vội vã về nhà trọ, Ngân vội vã chạy theo tôi.

Mười hai giờ trưa, căn nhà trọ thoảng mùi ẩm thấp trong cơn mưa phùn rét mướt. Tôi đẩy cửa vào, em đang làm gì đó trên góc giường lộn xộn. Nhìn thấy tôi, em vội thu tay lại.

Ngân tiến đến, đẩy em ngã xuống đất:

- Cô nói đi, cô định lừa dối anh ấy đến bao giờ. Thật tội nghiệp cho kẻ níu giữ trái tim người không yêu mình.

Em lập tức đứng lên, phủi bụi dính trên người. Thứ em giấu ở đằng sau rơi bịch xuống đất.

Em cười khẩy, đưa tay giáng vào mặt Ngân một cái tát:

- Còn hơn chị, kẻ vô liêm sỉ, tiểu tam phá hoại. 

- Cô nói ai phá hoại.

- Chẳng phải đêm đó, chị cố tình dụ dỗ anh ấy vào khách sạn, quay clip rồi gửi đến cho tôi. Mục đích chị là gì? Chẳng phải, anh ấy được công ty nước ngoài chọn ký hợp đồng đào tạo sau tốt nghiệp. Thấy anh ấy có tiềm năng, nên chị mới quay về phải không? Đồ hám lợi.

Bộp! Bộp! Hai người con gái giằng xé nhau trước mặt tôi. Trái tim tôi tan nát.

4. Tôi nhớ, tôi đã từng chơi một trò chơi trắc nghiệm online nào đó ở trên mạng.

Trước khi chơi, hệ thống đưa ra câu hỏi:

''Một chiếc nhẫn kim cương trị giá mười triệu và mười triệu tiền mặt, bạn sẽ chọn cái nào?''

Có ba đáp án: 

- A là chiếc nhẫn.

- B là tiền mặt.

- C là chọn cả hai.

Một trăm người thì một trăm lẻ một người sẽ chọn đáp án C. Tôi cũng không ngoại lệ.

Nhưng đến khi chọn đáp án C, người chơi phải trả lời tiếp một câu nữa mới được quyền chơi. 

Câu hỏi như sau:

''Bạn sẽ chọn con đường nào sau đây?''

Có ba đáp án: 

- A là con đường có rất nhiều hổ đói ăn thịt người.

- B là con đường có rất cá sấu cũng ăn thịt người. 

- C là không chọn con đường nào cả.

Giống như câu hỏi trước. Một trăm người thì một trăm lẻ một người sẽ chọn đáp án C. Tôi cũng không ngoại lệ.

Nhưng ngay lập tức. Game over! Trò chơi kết thúc.

Vậy là trò trắc nghiệm online, tôi chưa kịp chơi thì đã bị out khỏi hệ thống. Tôi vốn không hiểu tại sao lại thế. Nhưng tôi cũng không hứng thú để tìm hiểu nguyên do.

5. Theo như hợp đồng đã ký với công ty hóa chất quốc tế ở Mỹ, hết kỳ cuối năm ấy, tôi ra nước ngoài để theo học khóa đào tạo nhân lực với thời gian hai năm. 

Ở Mỹ, môi trường sống khác nhau cùng áp lực công việc đã khiến tôi không còn thời gian để nghĩ đến họ. 

Nhưng những ngày lễ tình nhân, những ngày giáng sinh, tuyết rơi trải dày một góc phố, tôi cô đơn lạnh lẽo ở trời Tây một mình mới hiểu ra ý nghĩa của trò chơi năm ấy. 

Thực ra, ngay từ đầu, trò trắc nghiệm đã được khởi động mà tôi không hề biết. Cuộc sống là sự lựa chọn. 

Đáp án câu hỏi trước, giống như bước đường ta đang đi, chính là chìa khóa mở tiếp câu hỏi thứ hai, giống như đoạn tương lai ta sẽ đến. Tôi tự hỏi mình năm xưa nếu chọn đáp án là A và B thì kết quả sẽ thế nào?

Thế nhưng, ở đây không có cái ''nếu'' ấy. Hiện thực của thế giới này là chẳng ai muốn mình đi trên con đường khó khăn. Nếu có cả tiền, cả kim cương thì chẳng ai dại gì chỉ lấy một thứ.

Hai người con gái ấy cũng giống như lựa chọn A và B. Nhưng cuối cùng tôi sẽ đi theo con đường C, chẳng chọn ai cả. Cho dù, rất nhiều năm sau này, họ sẽ rất hận tôi, vì tôi mà họ đánh nhau lên xuống, vì tôi mà họ bị hiệu trưởng trường đại học kỷ luật, vì tôi mà tiếng lành đồn xa, tiếng dữ của họ đồn ầm ĩ. 

Có lẽ, trong tam giác ái tình, tôi không biết cuối cùng ai mới là người đúng, ai mới là người sai. Nhưng việc đã rồi, có trách chỉ trách ngay từ đầu tôi đừng cho ai đó tình yêu, đừng hy vọng tình yêu ở ai đó, thì bước đường hôm nay của cả họ và tôi đã khác. 

Có điều, nếu như thế thì tình yêu đã không tồn tại.

Cuộc sống bao gồm tình yêu, tình yêu chứa một phần đau khổ. Trên thế giới này, không có cách nào để làm cho tất cả mọi người cùng hạnh phúc. Cuộc đời chính là sự không trọn vẹn như thế.

6. Tháng mười một năm nay, tôi về nước để chuẩn bị làm việc cho chi nhánh mới mở tại Việt Nam.

Từ trên máy bay bước xuống, tôi bắt xe về thẳng văn phòng công ty mà tôi sắp làm việc, ở khu công nghiệp thành phố. 

Mùa đông đã ùa về với những cơn gió lành lạnh khiến con người ta không khỏi rùng mình. Tôi xách va li một mình rảo bước trên con đường mòn, xa xôi, lạ lẫm.

Thấp thoáng đằng kia, một bà lão gánh hàng rong vừa đi, vừa rao những tiếng chậm rãi:

- Đồng lát, sắt vụn, sách báo cũ bán đi. Đồng lát, sắt vụn, sách báo cũ bán đi. 

Có lẽ bà lão mua bán đồ phế liệu nhưng gánh hàng của bà chất đầy sách bão cũ.

Nhìn dáng lưng còng còng của bà, bước từng bước một trên con đường uốn lượn cong queo, tôi bất giác nhớ về thời thơ ấu của mình. 

Hồi bé, bà nội rất cưng chiều tôi và Vy. Hai đứa ở hai bên, mỗi đứa ôm một chân bà. Bà nheo mắt cầm cuốn truyện cổ tích kể cho chúng tôi nghe. Sau này, mắt bà kém, bà không đọc được nữa nên Vy nằng nặc đòi tôi đọc cho em nghe. 

Tôi liền dỗ dành em bảo: ''Khi nào em đi học, em biết đọc sách, anh sẽ đọc cho em nghe.''

Đến khi em biết đọc biết viết, em nhớ lại chuyện ấy thì lại lăn ve ra khóc ăn vạ tôi. Tôi liền lấy hết tiền kiệm của mình mua cho em cuốn truyện cổ Grim.

Tôi bảo em: ''Tự đọc đi. Khi nào, em mười tám tuổi, anh sẽ lấy lại.''

Em khi ấy trố mắt lên hỏi: ''Anh lấy lại làm gì?''

Tôi ậm ừ, trả lời cho xong chuyện: ''Cất đi để sau này đọc cho con chúng ta nghe.''

Lúc đó, em liền im bặt ngoan ngoãn.

Ký ức tuổi thơ bỗng như dòng suối rí rách chảy về miền tâm hồn tôi khô khốc.

Bíp! Bíp! Tiếng xe ô tô tải từ đầu vang lên inh ỏi. Tôi giật mình quay lại cũng là lúc màn đêm với những cơn gió lạnh đang ùa về nuốt trọn lấy tôi.

***** 

Cuộc đời con người luôn là chuỗi hành trình của sự tìm kiếm và tìm kiếm. Tìm kiếm thứ thuộc về mình, tìm kiếm điều làm mình hạnh phúc nhất. Thế nhưng, kỳ lạ thay, có những người đi mải miết cả một vòng trái đất rồi quay lại, mới nhận ra, thứ quan trọng nhất đã từng tồn tại trước mắt mình.

Tháng mười một, gió mùa đông phả từng cơn vào mặt lạnh buốt. Trái tim tôi lạc lõng run rẩy. Tôi rơi về những năm tháng cổ tích ấy, tôi nợ em một lời hứa.

Tác giả: Ngọc Phạm Như

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro