3 - 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân·Phi Nhân Sát Thủ Chương Thứ Mười: Phi nhân và người cùng nhau, ngẩng đầu, nhìn lên

Ngày 3/6/2110 mưa nhỏ

Mình bị sa thải rồi.

Còn tưởng rằng tiểu thiếu gia cậu ấy… Mình vừa lại quá tự đa tình rồi.

Chị Melody chẳng qua chỉ là cái xưng hô mà thôi.

Đáng ghét, đáng ghét! Ngậm nước mắt sa thải tôi nghĩa là làm sao hả? Rõ ràng là cậu muốn sa thải tôi, đừng làm cho giống như là tôi muốn rời khỏi cậu!

Tiểu thiếu gia… Cậu bây giờ đang làm cái gì vậy? Sẽ không vẫn đang khóc chứ? Sẽ không chứ?

¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤

Đại Thạch tiên sinh bay qua cao ốc, đồng thời vung móng vuốt một cái, đánh rớt một đoạn lan can sắt lớn và luôn cả đá xi măng của cao ốc, những khối đá rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang ầm ầm, tuy không có thương tổn đến người nào, nhưng lại biến thành tiếng chuông khai chiến.

Bóng đen của bốn phương tám hướng bắt đầu phóng ra, công kích tất cả những người trên tay cầm vũ khí, nhất là người có hỏa lực càng cường đại, người của giáo hội tự nhiên là hứng chịu đầu tiên, tiếp theo lại là cảnh sát.

Nhưng hai bên này tự nhiên cũng sẽ không ngoan ngoãn mà bị công kích, bọn họ bắt đầu dùng hỏa lực cường đại phản kích, nhất thời, hiện trường thật sự trở nên giống như chiến trường, tiếng súng và tiếng ném bom không ngớt, trong đó kèm theo tiếng la hét và kêu gào đau đớn, bầu trời lại còn sẽ rơi xuống những khối đá và kính cửa sổ vỡ.

Ở trong mảnh hỗn loạn này, Yue Gang một tay cầm súng, một tay kéo thiếu gia, sau đó nói với ta và Melody: “Mau đi theo tôi!”

Ta vội vàng gào lớn với anh ta: “Yue Gang, đừng quản chúng tôi, mau bảo cảnh sát rút lui! Tuyệt đối đừng nổ súng với phi nhân!”

Nghe vậy, Yue Gang ngẩn người, ta bắt lấy hai vai anh ta, gào lên ở bên tai anh ta: “Mau bảo cảnh sát rút lui!”

Yue Gang sửng sốt, anh ta quay người qua, bắt đầu lớn tiếng gào thét: “Rút lui! Bảo vệ dân chúng rút lui! Đừng nổ súng! Đi mau!”

Như thế thì tốt… Những phi nhân cũng không phải nhằm vào cảnh sát hay dân chúng bình thường, chỉ cần hai bên này không công kích bọn họ, ta nghĩ, những phi nhân cũng sẽ không muốn đem tòa thành này biến thành quỷ thành. Phi nhân lựa chọn cư trú ở trong thành thị này đều tuyệt đối không muốn hủy diệt thành phố mình cư trú.

Bây giờ, chúng ta cũng không thể bất lực rồi, vẫn là rời khỏi đây cho mau.

“Thiếu gia đâu?”

Melody khinh khỉnh liếc ta một cái, khó chịu nói: “Anh là không nhìn thấy cậu ấy bị Yue Gang kéo đi rồi sao? Đại khái là muốn mang theo cậu ấy rút lui! Chúng ta đi mau… A!”

Melody nhìn phía sau ta, lộ ra biểu tình kinh ngạc, ta lập tức quay đầu nhìn, một cái chiến đấu của phi nhân và giáo hội chắn đường đi của Yue Gang và thiếu gia, nhưng trên bầu trời lại rơi xuống lượng lớn khối đá… Yue Gang xoay người ôm lấy thiếu gia, muốn dùng thân thể bảo vệ cậu ấy.

Nếu như chỉ có thiếu gia, cậu ấy có lẽ sẽ liều mạng chịu chút thương, cũng muốn giấu diếm thân phận của mình, nhưng hiện trường còn có Yue Gang, cậu ấy tuyệt đối sẽ không vì để ẩn giấu thân phận của mình, mà để cho người bên cạnh chịu thương, thậm chí là chết.

Quả nhiên không sai, thiếu gia giơ cao hai tay, chuẩn bị đỡ khối đá… cũng chuẩn bị tiết lộ chân tướng mình chính là Huyền Nhật.

Một giây sau, khối đá bị ngăn lại rồi, nhưng không phải tay của thiếu gia ngăn lại! Là…

Long An! Cậu ta dùng cả phần lưng ngăn chặn lại khối đá cho thiếu gia.

Thiếu gia lộ ra biểu tình kinh ngạc, cậu ấy bảo trì tư thế ngẩng đầu nhìn Long An, hình như muốn mở miệng nói chuyện, nhưng may là, Long An cắt đứt mở đầu của thiếu gia, cậu ta đem thiếu gia và Yue Gang cùng bế lên, sau đó vài cái cất bước liền đuổi kịp cảnh sát và dân chúng đang rút lui, sau khi ném hai người bọn họ vào trong đoàn người rút lui, vừa lại cất bước trở về.

Nhưng cậu ta có chút không biết làm sao, nhìn đại hỗn chiến của giáo hội và phi nhân, hình như không biết nên giúp bên nào.

Mặc dù đồng cảm nhận với hoàn cảnh của cậu ta, nhưng ta lại không biết nên làm thế nào, bây giờ ngoại trừ để cho phi nhân và người của giáo hội đánh đến khi song phương có người chủ động chạy trốn, hình như thật sự không có biện pháp khác rồi… đến lúc đó, trên quảng trường này sẽ có bao nhiêu cỗ thi thể nằm đây?

Người và phi nhân nhất định phải để lại một cỗ thi thế, mới có thể bỏ qua cho đối phương sao?

“Charles!”

Tiếng kêu của Melody khiến cho ta hồi thần lại, ánh mắt vừa tập trung, ta nhìn thấy hai viên đạn, thậm chí có thể phân biệt ra đó là đạn nổ, một khi đánh trúng vật thể sẽ vỡ ra thành một đống mảnh vụn, là một loại đạn có lực sát thương lớn nhất đối với cơ thể người, ta di động sang bên cạnh vẻn vẹn mười phân, khiến cho đạn vừa vặn sượt qua mà không có gây ra bất cứ thương tổn nào.

“Wow!” Melody kinh thán một tiếng, vừa lại hoài nghi hỏi: “Anh vừa rồi có phải đã né đạn? Anh làm sao có thể nhanh như thế… Hay là anh căn bản không có động chỉ là đạn đánh lệch thôi?”

Ta còn chưa kịp trả lời, Long An vừa chạy vừa nhảy vọt tới, ngăn đạn cho ta và Melody.

“Cám ơn.” Ta từ đáy lòng cảm tạ, không chỉ là cảm ơn cậu ta bây giờ giúp chúng ta ngăn đạn, cũng cảm ơn cậu ta vừa rồi bảo vệ thiếu gia, không để cho cậu ấy tiết lộ ra thân phận Huyền Nhật.

Long An che chở ta và Melody, vừa cúi đầu hỏi: “Làm sao đây?”

Ta ngẩng đầu nhìn Long An, nhàn nhạt cười nói: “Đây cho dù là anh hùng cũng không có biện pháp rồi, các người cũng không cần để ý, giáo hội và phi nhân đều không phải dân chúng vô tội gì.”

Long An cúi đầu nhìn ta, mang theo giọng không tán đồng nói: “Đây là Tà Dương thị.”

Đây là Tà Dương thị? Ta có chút không hiểu, nhưng vẫn có thể hiểu Long An không muốn khoanh tay đứng nhìn, bèn đề nghị: “Vậy thì, chúng ta trước giúp dân chúng rút lui đi.” Mặc dù hẳn là không có bao nhiêu dân chúng còn ở đây nữa.”

Long An suy nghĩ một chút, cũng gật đầu. Khi chúng ta muốn đến khắp nơi tìm kiếm dân chúng, trên bầu trời lại đột nhiên truyền đến một tiếng rống thật lớn.

“Tất cả dừng tay!”

Ta và Long An đồng thời ngừng lại động tác, ngẩng đầu nhìn lên nguồn gốc của tiếng nói… Huyền Nhật đứng ở trên một tòa cao ốc, một đầu tóc bạc được ánh trăng chiếu đến phát sáng lấp lánh. Không chỉ là cậu ấy, Sơ Phong cũng đứng ở bên cạnh cậu ấy, áo choàng thuận theo gió đêm mà bay lên.

Anxiou lập tức rống to: “Các người xem đi, thằng nhóc kia và thiên sứ chẳng có chút quan hệ nào cả, nó chính là Huyền Nhật!”

“Nói bậy!”

Ta ngẩng đầu nhìn, Yue Gang vậy mà chạy lại rồi, trên tay còn kéo theo thiếu gia, thiếu gia thoạt nhìn rất sợ hãi, trên mặt còn mang theo nước mắt. Yue Gang khó chịu hét lên với ta: “Cậu đang làm cái gì? Ở lại đây chờ chết à? Hại em trai cậu nhao nhao muốn trở lại mang cậu cùng đi!”

Huyền Nhật và thiếu gia đồng thời xuất hiện rồi?

“Huyền Nhật hẳn là DSII đi?” Melody thấp giọng nói.

Ta nhìn thiếu gia khóc lóc và Huyền Nhật trên tầng thượng, lắc đầu phủ nhận: “Không, tôi nghĩ không phải, mặc dù không biết là lúc nào đổi cho nhau, nhưng là…”

“Huyền Nhật mới là thiếu gia.” Melody tiếp nối, lẩm bẩm: “Cái tiểu thiếu gia này trước giờ sẽ không lựa chọn bên nhàm chán, thà rằng chiến đấu đến cả người đều là máu, cũng không chịu ngoan ngoãn đứng ở một bên.”

“Long An!” Huyền Nhật hướng xuống dưới hô một tiếng: “Đánh ngã phi nhân!”

Long An ngẩng đầu nhìn Huyền Nhật và Sơ Phong, rống một tiếng trả lời, tiếp đến cậu ta bắt đầu công kích phi nhân gần nhất… Đương nhiên không phải ta và Melody.

Huyền Nhật ngồi xổm xuống, tiếp đến, từ bên chân lấy ra một ống hỏa tiễn, sau đó nhắm vào quảng trường phía dưới.

“Thiếu gia muốn làm gì?” Melody kinh ngạc hô: “Cậu ấy không phải muốn đem tất cả người và phi nhân ở đây cùng nổ tung chứ?”

Sẽ không, thiếu gia tuyệt đối sẽ không làm như thế, nhưng cậu ấy rốt cuộc muốn làm cái gì?

Lúc này, một đôi cánh dơi khổng lồ xuất hiện ở phía sau Huyền Nhật, Huyền Nhật chỉ hơi hơi quay đầu qua, đồng thời vươn tay đẩy Sơ Phong ra, nhưng chính cậu ấy lại bị Đại Thạch tiên sinh từ trên lầu tông xuống, cậu ấy không có triển khai cánh, mà là không ngừng mà túm lấy thứ có thể túm, sau đó một mạch rớt xuống quảng trường.

Đại Thạch tiên sinh lại không chịu bỏ qua cho cậu ấy, lần nữa bay tới, sau đó nặng nề mà rớt xuống đất, muốn dùng hai chân đạp chết cậu ấy, Huyền Nhật lăn một cái, né tránh cái đạp này, nhưng hoàn cảnh của cậu ấy là vạn phần nguy hiểm, Đại Thạch tiên sinh không ngừng cố gắng đạp cậu ấy.

“Anh hùng của người, ta không cho phép ngươi thương tổn phi nhân! Cút đi! Ngươi không liên quan đến trận chiến này.”

Huyền Nhật lăn lộn trái phải, không ngừng mà né tránh, nhưng trên tay cậu ấy cũng không chịu vứt đi ống hỏa tiễn kia, sau khi cậu ấy nắm được khoảng trống, nhảy lên một cái, ngay sau đó lại dùng một cái bước trượt lớn, từ bên chân Đại Thạch tiên sinh trượt ra một đoạn cự ly, sau đó xoay người nhìn ông ta.

Đại Thạch tiên sinh sửng sốt, hỏi: “Ngươi là vampire?”

“Ta là ngươi hay là phi nhân đều không quan trọng.” Huyền Nhật lạnh lùng nói: “Ta chỉ muốn ngăn cản trận đại chiến ngu xuẩn này.”

Đại Thạch tiên sinh mở rộng miệng chim ưng, bén nhọn kêu lớn: “Là giáo hội khiêu chiến trước, bọn chúng đạp lên địa bàng của bọn ta, còn công kích phi nhân!”

“Đúng vậy.” Huyền Nhật nâng lên đại pháo, không có nhắm vào cái gì, cậu ấy chỉ là tùy ý mà hướng vào bên chân và chỗ xa nổ súng, không ngừng bắn ra đạn kỳ quái hình dạng cỡ nắm tay, nhưng đạn lại không có nổ, mà là phun ra lượng lớn khói trắng.

“Cho nên bọn họ phải vì thế mà trả giá, nhưng bọn họ tội không đáng chết, cho nên cái giá cũng không thể là chết.”

Huyền Nhật nói xong, ném đi pháo hỏa tiễn trên tay, bắt đầu công kích phi nhân, nhưng trên tay cậu ấy cũng không có cầm vũ khí gì, cậu ấy vậy mà tay không đối phó với phi nhân, hơn nữa còn không ngừng sử dụng bước trượt di chuyển.

Bước trượt của cậu ấy hiển nhiên khiến cho Đai Thạch tiên sinh xáo trộn rồi, không hiểu cậu ấy rốt cuộc là người hay là phi nhân.

Lúc này, người của giáo hội bắt đầu lớn tiếng ho khan, nước mắt chảy không ngừng, gần như mất đi năng lực chiến đấu.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ta trăm chiều không hiểu.

“Là hơi cay.”

Ta sửng sốt, nhìn sang bên cạnh, vốn còn chưa nhận ra người nói chuyện là ai, bởi vì trên mặt anh ta mang theo mặt nạ kỳ quái, nhưng ta lập tức liền từ quần áo nhận ra anh ta là Sơ Phong.

“Vampire không sợ hơi cay chứ? Không sợ là được, tôi thế nhưng chỉ có một bộ mặt nạ phòng độc này thôi.” Giọng của Sơ Phong từ phía sau mặt nạ truyền tới, nghe lên đặc biệt kỳ quái, anh ta nói: “Dùng hơi cay đối phó giáo hội, bọn tôi đến đối phó phi nhân. Tóm lại, đánh đổ song phương trước rồi tính sau! Huyền Nhật là nói như thế.”

Ta và Melody nhìn nhau một cái, đồng thời nói: “Tán đồng! Chúng tôi cũng đến giúp.”

Sơ Phong gật đầu, nói: “Chẳng qua hai người trước theo tôi, Cô Điệp ở phương xa dùng súng bắn lén… Đừng lo lắng, bên trong chỉ là đạn gây mê mạnh mà thôi, nghe nói đối với phi nhân cũng rất có hiệu quả, cho nên muốn để cho cô ấy nhìn thấy hai người là đồng bạn, tránh cho cô ấy ngay cả hai người cũng đánh ngã.”

Ta vội vàng gật đầu, sau đó đi theo Sơ Phong, vũ khí trên tay Sơ Phong không phải là roi năng lượng có tính nguy hiểm mười phần nữa, mà là một cây gậy, anh ta dùng tay trái cầm gậy, sau đó bắt đầu tiến công phi nhân.

“Huyền Nhật nói cậu ấy có thể tay không bẻ lệch khớp xương của phi nhân, để cho họ mất đi lực chiến đấu, cho nên cậu ấy không cần vũ khí, chỉ cần chờ sau khi đại chiến dừng lại, cậu ấy sẽ giúp những phi nhân đó bẻ khớp lại.”

Vừa nói, Sơ Phong vừa nhảy lên, một gậy đánh ở sau não một người sói, sau khi đánh ngất hắn, anh ta bất đắc dĩ mà tiếp tục nói: “Nhưng tôi làm không được, đành phải thiệt thòi cho những phi nhân này một chút, khiến cho đầu bọn họ sưng một cục lớn rồi, hi vọng không có phi nhân nào vì thế mà chấn thương não.”

“Ít nhất tốt hơn so với gặp phải Long An.” Ta buồn cười mà nói. Bởi vì Long An thế nhưng thô lỗ hơn Sơ Phong nhiều, cậu ta bình thường là vung ra một quyền hoặc là một cước, trực tiếp đánh bay đối phương, đó thế nhưng không phải chỉ là đầu sưng một cục mà thôi, có lẽ còn phải gãy một hai cái xương.

“Thế thì cũng phải.”

Sơ Phong gật đầu, sau đó một cái xoay người đẹp mắt, lánh qua một cái công kích của phi nhân, phi nhân đó xoay người, còn muốn tiếp tục công kích Sơ Phong, nhưng lại bị Melody một chưởng đánh ở sau đầu, hắn còn muốn vùng vẫy bò dậy, nhưng Melody lại túm lấy tóc hắn, ở bên tai hắn hung dữ mà thấp giọng nói: “Bà đây là Melody, đời tám trong vampire, ngươi dám bò dậy thì cứ thử xem!”

Tên phi nhân kia ngoan ngoãn mà nằm xuống bất động.

Sơ Phong lúc này đúng lúc kết thúc chiến đấu cùng với một phi nhân khác, anh ta quay đầu nhìn, thấy phi nhân kia đã nằm ở trên đất, anh ta khen Melody một tiếng: “Làm tốt lắm!”

“Cám ơn.” Melody dùng giọng lễ độ mà ta chưa từng thấy qua, tiếp đến, cô ta có chút ưỡn ẹo mà nói: “Sơ Phong tiên sinh, có thể phiền anh một việc không?”

“Đương nhiên.” Sơ Phong cười nói: “Mặc dù không biết là chuyện gì, nhưng chuyện của quý cô làm sao có thể thoái thác đây?”

Melody hưng phấn nói: “Lát nữa lúc anh rảnh, có thể ký tên giúp tôi?”

“Như mong muốn của ngài.” Anh ta cười đáp.

Không biết nếu như Melody phát hiện Sơ Phong chính là Quý Lạc Sơ, có thể sẽ tức đến giết người không? Ta nhớ cô ta từng nói người ngày ngày thấy mặt là không cần xin ký tên, mặc dù Quý Lạc Sơ không tính là ngày ngày thấy mặt, chẳng qua Melody cũng thường cùng thiếu gia đến phòng làm việc chụp ảnh…

Bây giờ không phải lúc phiền não loại chuyện này, ta tốt hơn vẫn là đi đối phó những phi nhân khác, sau khi đánh tiếng chào với Sơ Phong, ta nhìn Melody một cái, cô ta hình như không có ý muốn tránh ra, trái lại vẻ mặt thẹn thùng hỏi Sơ Phong: “Tôi không có biện pháp tự mình đối phó với phi nhân đây! Sơ Phong tiên sinh, tôi có thể theo anh không?”

“Đương nhiên.”

“…” Ta quyết định tránh ra mà không phát biểu bất cứ bình luận nào, tránh cho mình gia nhập hàng ngũ phi nhân nằm trên đất.

Ta nhìn quanh trái phải tìm kiếm phi nhân, lúc này mới phát hiện thật ra phi nhân phần lớn đều đã nằm trên đất rồi. Lúc này, một bóng dáng khổng lồ thu hút chú ý của ta, mặc dù ông ta ngay cả động cũng không động.

Ta đi đến trước mặt Đại Thạch tiên sinh, sau đó ngẩng đầu nhìn ông ta, ông ta thực sự vô cùng đồ sộ mà mỹ lệ, đầu chim ưng khí khái hào hùng, lông vũ nhìn sơ là màu lam lục, nhưng ở dưới tia sáng khác nhau lại vừa hiển hiện ra màu sắc khác nhau, về phần thân thể thì không có lông vũ, mà là một vùng vảy cá, vảy cá là màu vàng, từng miếng vảy trơn bóng như có thể phản chiếu ra cảnh tượng xung quanh, ta thậm chí có thể ở trên những miếng vảy đó, nhìn thấy chiến đấu xảy ra phía sau… Tuy nhiên, cho dù vảy cá mỹ lệ như thế cũng chiếu không ra bóng dáng của vampire.

Ông ta cúi đầu nhìn ta, một đôi mắt chim ưng giống như có thể nhìn thấu mọi thứ, thấp giọng kêu gọi: “Charles Endless.”

“Vâng, Đại Thạch tiên sinh.”

Ngươi thật sự tin tưởng Huyền Nhật sẽ đứng ở bên phi nhân, đuổi đi loài người của giáo hội?”

“Huyền Nhật là anh hùng, không liên quan đến người hay là phi nhân, chỉ cần nguyện ý ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, cậu ấy sẽ bay đến giải cứu… bất cứ người nào vật nào cần cậu ấy.” Ta ngừng lại một chút, nói: “Bao gồm ngài, Đại Thạch tiên sinh.”

“Giáo hội vì để tìm Yi Alkus, đã quyết định không từ thủ đoạn rồi, bọn chúng thậm chí đã xông vào Tà Dương thị, ngươi cho rằng bọn chúng sẽ dừng tay sao?” Đại Thạch tiên sinh khẽ giọng nói: “Charles Endless, mục tiêu chủ yếu của giáo hội là ngươi, ngươi là phi nhân duy nhất quen biết Yi Alkus.”

Ta sửng sốt.

Đại Thạch tiên sinh tiếp tục giải thích: “Sadina phu nhân là ân nhân của ta. Ta đáp ứng bà ấy phải bảo vệ ngươi, nhưng ta không thể ở ban ngày bảo vệ ngươi, nếu như Huyền Nhật không thể ngăn được người của giáo hội, ngươi sẽ bị giáo hội bắt đi, dùng để làm công cụ truy bắt Yi Alkus, ngươi bây giờ hiểu rõ hoàn cảnh của mình chưa?”

Ta trầm mặc một hồi, quay người qua, nhìn thấy Huyền Nhật lưu loát mà bắt lấy một phi nhân, sau đó bẻ toàn bộ khớp xương tay chân của hắn, tiếp đến vừa lại đi tìm mục tiêu tiếp theo.

Ta từ đáy lòng mà nói: “Nếu như thật xảy ra loại chuyện đó, vậy thì, tôi sẽ chờ đợi mà nhìn bầu trời.”

Đại Thạch tiên sinh tức cười, nói: “Ngươi thật không giống cái vampire, không có bất cứ vampire nào lại chờ mong được giải cứu.”

Ta bật cười, nói: “Tôi được cha thân là loài người nuôi lớn, ở quản gia thế gia toàn là loài người sống hơn năm mươi năm, hơn nữa, còn đã xem quá nhiều phim anh hùng.”

“Cuối cùng còn phục vụ một cái anh hùng.” Đại Thạch tiên sinh cười nói: “Charles Endless, ta rất chờ mong đôi chủ tớ đan xen người và phi nhân các ngươi, sẽ mang đến cho cái thế giới này biến đổi thế nào. Ôi! Ta già rồi, cứ để cho ta cái lão già này trở lại tầng thượng thoải thoải mái mái mà làm cái tượng đá đi!”

“Cảm tạ chiếu cố của ngài.” Ta từ đáy lòng cảm tạ, đồng thời cũng ở trong lòng cảm tạ em họ Sadina, cô ấy thực sự quá yêu mến ta rồi.

Đại Thạch tiên sinh kêu to một tiếng vào khoảng không, sau đó giương cánh bay lên.

Dưới gió lớn của Đại Thạch tiên sinh quạt lên, ta nhìn thấy, Huyền Nhật, Sơ Phong và Long An dùng cách chiến đấu của mỗi người, đem từng phi nhân đánh ngã, thỉnh thoảng cũng có phi nhân vô duyên vô cớ mà ngã xuống, nghĩ đến hẳn là kiệt tác của Cô Điệp.

Bất kể là người hay phi nhân, tất cả đều ngã ở trên đất, khi bọn họ ngã đầy cả cái quảng trường, lúc gần như không còn người đứng. Chỗ xa xa, cảnh sát và dân chúng cuối cùng bắt đầu trở lại, ta đột nhiên nhớ tới mình bây giờ thế nhưng là phải ngụy trang thành loài người, vội vàng cấu nhéo mắt một chút, sau đó nửa quỳ ở trên mặt đất, giả vờ ho không ngừng.

Melody đi đến bên cạnh ta, hỏi cũng không hỏi, liền gia nhập hàng ngũ ngụy trang.

Lúc này, một người mang mặt nạ phòng độc vọt tới, một phát cởi đi mặt nạ, đó là Yue Gang, anh ta vội vã hỏi: “Không sao chứ? Chỉ là hơi cay, cậu đừng lo lắng… Được rồi! Tôi biết cậu muốn hỏi cái gì, em trai cậu vừa rồi đã được tôi mang đến nơi an toàn rồi!”

Ta làm bộ làm tịch ho hai tiếng, đang muốn mở miệng nói chuyện, Yue Gang liền ghé vào bên tai ta, nhỏ giọng hỏi: “Nói nè, cái người bên cạnh chính là cô em năm mà cậu nói sao? Tuổi thoạt nhìn làm sao so với hai mươi tuổi cậu nói lớn hơn không ít? A! Chẳng qua rất xinh đẹp, nhất là vóc người thật là tuyệt! Rảnh rỗi giới thiệu một chút nhé? Mặc dù tôi lớn hơn cô ấy tám tuổi, chẳng qua đàn ông trưởng thành tương đối có thể tin cậy mà!”

Kỳ thực Melody so với anh lớn hơn khoảng ba trăm tuổi, hơn nữa, tôi không cho rằng người nhiều lần khiến mình suýt nữa chết đói đáng được gọi là có thể tin cậy.

Huống hồ lúc thế này lại có thể còn nói giới thiệu? Ta thực sự bất đắc dĩ, đành nhắc nhở anh ta: “Đồng bạn của anh đang nhìn anh đấy.”

Yue Gang quay đầu nhìn, hơn bốn mươi cảnh sát toàn bộ đều trừng anh ta, anh ta ahem mấy tiếng, lớn tiếng rêu rao: “Bao vây lại, toàn bộ đều bao vây lại!”

Nghe vậy, những cảnh sát ở xung quanh quảng trường vây lên vòng bao vây, vũ khí trên tay toàn bộ đều nhắm vào người cộng với phi nhân ở trong quảng trường.

“Bọn chúng không phải người!” Anxiou vừa ho vừa rống: “Đây rõ ràng rồi chứ? Các người nên giết chính là bọn chúng! Không phải bọn ta!”

Những cảnh sát không có động tác, mà là đều nhìn hướng Huyền Nhật, Sơ Phong và Long An đứng ở giữa quảng trường. Huyền Nhật ngay cả nhìn cũng không nhìn Anxiou, chỉ là nói với phi nhân đầy mặt đất: “Cam đoan không động thủ nữa là có thể rời khỏi đây.”

Những phi nhân đều sửng sốt, hình như không dám tin mình còn có thể sống sót rời khỏi. Bị thua chẳng khác nào chết, đây là định nghĩa của phi nhân đối với thất bại.

“Ngươi muốn giúp phi nhân?” Anxiou gần như là nhảy dựng lên, gào lớn: “Ngươi quả nhiên cũng không phải loài người! Cảnh sát, các người hẳn sẽ không nghe hắn chứ?”

Nghe vậy, những cảnh sát lộ ra thần sắc do dự.

“Tà Dương thị là thành phố của ta, ta giúp đỡ mọi sự vật cùng thuộc tòa thành phố này.” Huyền Nhật dùng giọng trầm nói: “Ta cũng khẳng định các người không phải một bộ phận của Tà Dương thị, các ngươi mang lượng lớn vũ khí tiến vào Tà Dương thị, chẳng những gây hấn với phi nhân, cũng gây hấn với người! Điều kiện ta cho các ngươi giống như với cho phi nhân, cam đoan không động thủ nữa, sau đó trở về nơi thuộc về các ngươi, sau đó các ngươi liền có thể rời khỏi.”

“Nếu không rời khỏi, ngươi muốn thế nào?” Anxiou lạnh lùng nói: “Giết người sao? Ngươi xem như là thứ gì? Giết người thế nhưng là phạm pháp! Hay là tòa thành thị này đã mục nát đến giết người cũng không coi là gì rồi?”

Những anh hùng trầm mặc không nói, Huyền Nhật càng mím chặt môi, có lẽ nhớ tới cậu ấy chính là bởi vì tội giết người mà bị truy nã đi!

Nhưng lúc này, Yue Gang cùng với cảnh sát ở phía sau mình toàn bộ đều giơ lên vũ khí nhắm vào… giáo hội.

Ngay cả dân chúng vây xem cũng móc ra vũ khí, mặc dù không có đem vũ khí nhắm vào người của giáo hội, nhưng ánh mắt của bọn họ lại rõ ràng lộ ra thần sắc căm phẫn và chán ghét, bắt đầu lớn tiếng mắng chửi:

“Chính là các ngươi lần trước công kích Huyền Nhật, cậu ấy thế nhưng là anh hùng của bọn ta!”

“Bây giờ còn dám uy hiếp anh hùng của bọn ta! Mẹ kiếp, rõ ràng là các ngươi ra tay nổ súng loạn trước!”

“Thiên sứ cũng bị các ngươi làm cho khóc rồi!”

“Còn mắng Tà Dương thị của bọn ta!”

“Cái gì vậy chứ! Lái hai mươi mấy cỗ xe đen tới là ngon lắm à!”

Màn này đúng là khiến ta nhìn đến choáng váng, những phi nhân nằm ở trên mặt đất kia cũng là như vậy, bất kể là vampire, người sói, tinh quái… giờ phút này toàn bộ đều ngây dại mà nhìn cảnh sát và đoàn người căm phẫn xung quanh.

Loài người lại có thể đứng ở bên phi nhân, mà không phải bên giáo hội cùng là loài người?

Màn này rõ ràng cũng khiến cho Anxiou kinh hoảng, nghĩ đến hắn hẳn là cũng chưa từng gặp qua loài người lại đứng ở bên phi nhân mà phản đối giáo hội, hắn khẩn trương mà hô lớn: “Yina, Yina! Nói cho bọn họ, lúc cô bị bắt, những vampire kia là làm sao ngược đãi cô!”

Yina đứng ở trong những người của giáo hội, khi Anxiou kêu gọi cô ta, những người khác đều lùi ra, để cho Anxiou có thể nhìn rõ cô ta, nhưng cô ta lại một câu cũng không có nói, trái lại không ngừng lén liếc Melody, nhưng thần sắc của cô ta thoạt nhìn một chút cũng không oán hận Melody.

Ta nhìn Melody một cái, cô ta nhỏ giọng nói: “Nhìn cái gì? Anh cho rằng tôi có sở thích ngược đãi người sao? Lúc cô ta bị tôi nhốt thế nhưng là vừa ăn no vừa ngủ kỹ, tôi còn dạy cô ta làm sao trang điểm, đem quần áo đẹp đẽ cho cô ta mượn mặc đây!”

Ta suýt nữa bật cười. Thì ra là chuyện như vậy.

Melody thản nhiên mà nói: “Trái lại là lúc cô ta trở về, đồng bạn của chính cô ta đều dùng ánh mắt hoài nghi nhìn cô ta, có lẽ là tưởng rằng tôi thật sự biến cô ta thành huyết phó của tôi rồi.”

“Cô ta có lẽ không thể đứng ở giáo hội nữa.” Ta có chút cảm thán nói.

“Vậy có gì không tốt?” Melody một chút cũng không để ý nói: “Cô gái thanh tú như cô ta, hơi trang điểm một chút, kẻ theo đuổi có thể xếp một con đường rồi, ở lại giáo hội mới thật sự là lãng phí đây!”

Nghe Melody nói như thế, ta trái lại cảm thấy mình ngốc rồi. Đúng là vậy, có lẽ Yina trái lại có thể nhờ vào cái này tìm được bầu trời càng rộng lớn.

Giống như, nếu ta không phải liên tiếp mà gặp khó khăn, trải qua năm cái chủ thuê tệ hại đến khiến ta không thể không chủ động từ chức, cuối cùng gần như là sắp từ bỏ tìm kiếm chủ thuê ở trên đường, thì lại làm sao có thể tìm được thiếu gia đây?

Ta nhìn Huyền Nhật, bây giờ, cậu ấy sẽ làm sao đây?

Trên thực tế, cậu ấy ngay cả bước chân cũng không động qua một bước, một cỗ xe máy chạy tới, phía trên chở lưỡi hái tử thần của cậu ấy, cậu ấy lắp ráp xong vũ khí, giơ lên lưỡi hái tử thần.

Tử thần anh hùng dùng tư thái lạnh giá vô tình nhất nhìn người và phi nhân đầy trên đất.

“Cút hoặc chết! Các ngươi chọn.”

Đây cũng không phải lựa chọn quá khó. Ta nghĩ.

Vốn sự tình hẳn còn có một đoạn đường rất dài phải đi, giáo hội sẽ không từ bỏ tìm kiếm Yi Alkus, mà ta có thể nói là một trong những bạn bè cực ít ỏi của Alkus, cho nên bọn họ sẽ không lui khỏi Tà Dương thị, trừ khi mang ta đi.

Chỉ cần giáo hội một ngày không lui khỏi Tà Dương thị, những phi nhân tuyệt đối không thể an tâm mà ở tại Tà Dương thị.

Cho dù các anh hùng liên thủ hợp tác, cũng không thể ứng phó mọi xung đột linh tinh của giáo hội và phi nhân. Hết thảy thoạt nhìn cứ giống như lúc trước, lâm vào một loại bế tắc.

Nhưng, hết thảy lại ở sau khi vị anh trai nào đó phát hiện chuyện ở trên quảng trường, vạch xuống dấu hiệu dừng lại.

Thiếu gia ở sau khi nghe xong ta nói rõ ta mới là mục tiêu chủ yếu của giáo hội, cậu ấy liên lạc thư ký Kyle tiên sinh, thông qua loại quan hệ quyền lực phức tạp đan xen nào đó, cuối cùng đã hẹn Anxiou ra đàm phán.

Mở đầu gặp mặt, ta liền rõ ràng mà nói: “Alkus đã đi một thời gian rồi, ông ta đã không còn ở Tà Dương thị nữa, các ngươi cũng không thể ở đây tìm được chỗ của Alkus, ông ta luôn luôn là rất tùy hứng mà muốn đi đến đâu thì đến đó. Các người đã truy lùng ông ta hơn ngàn năm, hẳn là rất hiểu rõ mới phải.”

Anxiou sửng sốt.

Trước khi hắn vẫn chưa mở miệng, ta ngay tiếp theo nói: “Nếu như các ngươi giống như ta đoán, là muốn bắt ta đi dụ Alkus ra, cũng xin bỏ cuộc đi!”

Ta cười nói: “Hãy tin ta, Alkus có lẽ phải qua cả mười năm tám năm sau, mới sẽ phát hiện ta bị các ngươi bắt đi rồi, nhưng chỉ cần mười ngày hoặc là tám ngày, quản gia thế gia sẽ phát hiện chuyện này, bọn họ sẽ làm bất cứ chuyện gì để bức các ngươi thả ta đi.”

Anxiou lạnh lẽo nói: “Ngươi tưởng rằng giáo hội sẽ sợ quản gia thế gia sao?”

“Ta đương nhiên sẽ không cho rằng như vậy.” Ta cười nói: “Nhưng, Sadina phu nhân không phải là một đối tượng dễ chọc, các ngươi sớm đã biết điểm này, không phải sao?”

Sắc mặt của Anxiou đột nhiên trở nên rất khó coi, nhưng một giây sau, tầm mắt của hắn chuyển đến người thiếu gia, dùng ngữ khí uy hiếp nói: “Ngươi tốt nhất rời khỏi tên vampire này! Nếu không bọn ta sớm muộn có thể tìm được chứng cứ chứng minh ngươi chính là Huyền Nhật, đến lúc đó…” Hắn cười lạnh hai tiếng.

Thiếu gia trái lại bật cười, sau khi Anxiou lộ ra thần sắc ngạc nhiên nghi ngờ, cậu ấy mới nhàn nhạt trả lời: “Ngươi có thể thử xem, sau đó xem xem ngươi sẽ chọc phải phiền toái gì.”

Anxiou còn chưa kịp phản bác, điện thoại trên người hắn đột nhiên vang lên, hắn nhíu mày tiếp điện thoại, sau đó dùng giọng cung kính không ngừng đáp “vâng”, rõ ràng người gọi tới có địa vị hết sức cao quý, nhưng kỳ quái chính là, sắc mặt của Anxiou lại càng ngày càng tái nhợt.

Cuối cùng, sau khi hắn cúp điện thoại, gần như là mặt vô biểu tình, dùng ngữ khí cứng ngắt nói: “Tất cả người của giáo hội đều sẽ ở trong vòng ba giờ toàn bộ rời khỏi Tà Dương thi, vĩnh viễn không trở lại nữa.”

Ta kinh ngạc mà nhìn thiếu gia, thiếu gia cũng không kinh ngạc, cậu ấy chỉ là nhàn nhạt mà cười một cái.

Anxiou nhìn thiếu gia, ánh mắt hết sức phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn là cái gì cũng không nói, thậm chí không có chào tạm biệt, liền xoay người rời khỏi.

Sau khi hắn đã đi vài bước, thiếu gia bắt đầu nói chuyện với ta: “Charles, ngươi nói Đại Thạch tiên sinh là quỷ tượng đá sao? Ông ta có sẽ ghét ta đi tìm ông ấy không? Nhưng ta rất muốn đi tìm ông ấy! Ông ấy biết bay đó! Ta muốn cùng bay với ông ấy…”

“Đây đúng là một cái nơi bệnh hoạn!”

Anxiou đột nhiên quay người qua, rống giận: “Thành phố bệnh hoạn! Ngươi biết quỷ tượng đá là cái gì không? Đó là quái vật! Ngay cả người và quái vật cũng phân không rõ! Cho dù mời ta tới, ta cũng vĩnh viễn đều không muốn bước vào tòa thành phố hắc ám này!”

Thiếu gia nhìn hắn, hình như hoàn toàn không thể lý giải hắn đang tức giận cái gì.

“Ta đoán, đây chính là nguyên nhân bọn ta thích Tà Dương thị.”

Ta mỉm cười nói với Anxiou: “Loài người thích cải tạo mình cho không giống người và phi nhân thích cư trú ở đô thị hưởng thụ phồn hoa, tất cả đều ở cùng một chỗ, người và phi nhân toàn bộ đều là dân của Tà Dương thị, bọn ta đều là một bộ phận của Tà Dương thị.”

Phi nhân và người vẫn có khác biệt lớn, nhưng ở trong Tà Dương thị, bọn họ bởi vì có cùng chung động tác và cùng chung mong đợi, biết đối phương cũng không phải giống loài hoàn toàn không thể hiểu rõ, tiến tới trở nên có thể khoan nhượng tồn tại của đối phương.

Có lẽ có một ngày, ranh giới giữa người và phi nhân sẽ không còn tồn tại…

Ngẩng đầu, nhìn lên, anh hùng giơ tay, dưới ánh nhìn chăm chú của người và phi nhân, bay lên trời cao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro