5 - 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

No Hero – Vol5-10

Thiên Sứ Sa Đọa chương thứ mười: Thiên sứ sa đọa; thiên sứ của thiên sứ

Huyền Nhật! Ôi trời ơi, tay chân của cậu làm sao vậy… Charles? Anh ta làm sao lại ngã ở chỗ này, anh ta không sao chứ?

“Tên phạm nhân đó vậy mà khống chế Charles đến công kích tôi! Tôi phải giết hắn!”

Tên phạm nhân đó khống chế Charles công kích cậu… a Dạ, cậu bình tĩnh một chút, không phải nói muốn để cho Cô Điệp và SCIP giải quyết sao? Hơn nữa cậu bị thương nặng như thế, hay là mau về liệu thương đi!

Có điều, Charles vậy mà có thể khiến Huyền Nhật bị thương đến mức độ này sao? Chẳng qua có hai ba phút… bộ phận bị thương toàn là khớp xương? Thì ra như thế, khớp xương là trọng điểm sao?

Ngay cả Charles không thiện trường chiến đấu cũng có thể đánh lén thành công, Huyền Nhật hình như cũng không cường hãn đến mức độ khiến người sợ hãi như trong tưởng tượng.

“Anh Lạc Sơ, đỡ tôi một lát.”

Oh được!

Huyền Nhật nắm lấy vai mình, đứng một chân, một tiếng “hây a”, cậu ấy vậy mà dùng chân không bị thương đạp chân bị lệch về vị trí cũ, ngay tiếp theo vừa lại dùng lực vặn khuỷu tay bị lệch về vị trí ban đầu…

… Có lẽ vẫn là rất kinh khủng.

Huyền Nhật, cậu cũng không biết đau sao?

“Rất đau… tôi phải giết tên phạm nhân kia!”

¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤

Sáng… sáng quá!

Ta mở mắt nhưng vừa lại bị ánh sáng đâm tới không nhịn được nhắm lại, liên tục chớp mắt mấy lần, lúc này rốt cuộc chầm chậm thấy rõ cảnh vật trước mắt, ta hình như vẫn ở trên quảng trường Tịch Nhật, ầm ỹ, la hét, đủ loại âm thanh va chạm, vô cùng ồn ào.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Anh tỉnh rồi à? Oh, a Dạ phát điên rồi kìa!”

… Cái gì? Ta chống mạnh người dậy, quay đầu nhìn, người vừa mới nói vậy mà là Poseidy! Cô ta vẫn mặc lễ phục vũ hội, ngồi ở trên bậc thang bên rìa quảng trường, hơn nữa ta cũng đang nằm trên bậc thang.

Poseidy ung dung nói: “Tên phạm nhân kia thao túng anh đi công kích a Dạ có phải không? A Dạ rất tức giận, tức đến nói muốn giết tên phạm nhân kia… A! A Dạ muốn giết người nhìn thật là oai!”

Ký ức như như thủy triều ập tới, công kích khớp khuỷu tay, công kích khớp gối còn có tay chân bị lệch… ta thốt ra: “Tôi đã đả thương thiếu gia!”

Poseidy “uh” một tiếng, an ủi: “Đừng lo lắng, a Dạ không trách anh, cậu ấy còn muốn tôi bảo vệ an toàn của anh đây!”

Thiếu gia… ta trái phải nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng của cậu ấy, lại nhìn thấy hình ảnh khiến người chấn động, kinh hô: “Thiếu gia đang làm gì vậy?”

“Sau khi anh ngất đi, a Dạ liền bắt đầu điên cuồng truy lùng phạm nhân kia, cậu ấy hình như hạ quyết tâm phải khiến tên kia vào chỗ chết, cho nên liên lạc các loại đội ngũ giúp cậu ấy truy lùng, ngay cả tôi cũng tìm đến rồi đây!”

Tìm người giúp cậu ấy truy lùng phạm nhân, nhưng tình huống ta bây giờ nhìn thấy lại là…

“Nhưng, nhưng thiếu gia cậu ấy đang bị người vây đánh!”

Trên quảng trường có khoảng hai, ba mươi người, mỗi người đều đầy đủ vũ trang, trong đó thậm chí bao gồm ba anh hùng khác, nhưng bọn họ lại bao vây cùng một đối tượng —- Huyền Nhật. Nhưng ta ngay tiếp theo liền phát hiện, so với nói “bao vây” không bằng nói bọn họ như là một bức tường ngăn ở trước mặt Huyền Nhật, Huyền Nhật cũng không phải là phòng thủ bị động, cậu ấy căn bản là bên chủ động công kích!

Huyền Nhật vung lưỡi hái tử thần khổng lồ, từng người một đánh ra, đơn giản như là đang trảm tướng qua cửa.

Mặt cuối cùng của bức tường này là Long An, phía sau cậu ta lại có một người đang ngã trên đất, trên nguời căn bản không có bất cứ vũ trang nào, thoạt nhìn hình như hôn mê bất tỉnh… nhưng hắn là ai?

“Cuối cùng, a Dạ thật sự truy lùng được tên phạm nhân kia, hơn nữa thật sự định giết hắn, nhưng ba anh hùng khác và phía cảnh sát đều không cho, a Dạ cực kỳ tức giận, cuối cùng dứt khoát liền tuyên chiến với mọi người, nói cậu ấy nhất định phải giết tên kia, ai cũng không ngăn cản được cậu ấy.”

“Thiếu gia thật, thật sự một người đánh mọi người?” Ta kinh hãi đến ngay cả lời cũng nói không xong.

Mặc dù một chọi hai mươi, nhưng thiếu gia không có rơi vào hạ phong, thậm chí còn có xu thế áp chế những người khác, nhưng, ta rõ ràng đã đả thương khớp xương của thiếu gia không phải sao? Thiếu gia lại có thể cường đại như thế sao?

Poseidy nhún vai nói: “Cũng không tính là vậy. NC và những anh hùng khác đều không phải thật sự muốn đả thương cậu ấy, đánh lên khó tránh vướng tay vướng chân, Long An gần như chỉ là ngăn ở trước mặt phạm nhân, không có thật sự ra tay, Sơ Phong thì không dám dùng roi năng lượng trực tiếp công kích Huyền Nhật, thật sự toàn lực công kích chỉ có NC và Cô Điệp, nhưng nhiều người như vậy, ra tay trái lại vướng víu, nếu tùy tiện nổ súng rất có khả năng sẽ đả thương đến người mình.”

Ta nhìn một chút, đúng là như thế. Thiếu gia vung lưỡi hái tử thần, căn bản không ai có thể đánh tay không với cậu ấy, nếu vừa lại không thể tùy tiện nổ súng, sẽ rơi vào hạ phong đúng là có thể lý giải… Không! Thiếu gia cũng không có giết người, cậu ấy chỉ là đánh bay người mà thôi, đối với vung lưỡi hái tử thần khổng lồ vừa lại sắc bén, đây hẳn cũng nên là một loại vướng víu, nếu như cậu ấy thật sự phóng tay giết người…

Poseidy nói: “Nếu như chỉ là ba anh hùng đi toàn lực vây đánh Huyền Nhật, tình huống trái lại sẽ tốt hơn hiện tại rất nhiều.”

Ta không nhịn được nói quan điểm của ta với Poseidy.

Poseidy nghiêng đầu suy tư: “Nếu như a Dạ phóng tay giết người? Hm, vậy lúc đó tôi sẽ không muốn làm kẻ địch của cậu ấy, tuyệt đối không muốn! Từ lúc bắt đầu đánh đến giờ, a Dạ ra tay càng ngày càng hung hãn rồi, vốn chỉ là dùng chân đá người, người bị đánh bay vẫn có thể bò lên trở lại gia nhập chiến cuộc, bây giờ đổi lại dùng gậy của lưỡi hái tử thần đánh bay, người bị đánh bay phần lớn là bò dậy không nổi. Xem ra a Dạ thật sự là càng ngày càng tức giận rồi, những người kia cứ tiếp tục chống đỡ như thế…”

Thiếu gia hẳn sẽ không thật sự tức đến cho người vào chỗ chết chứ?

“Charles!”

Ta ngẩng đầu nhìn, Sơ Phong vậy mà thoát ly chiến cục, vừa chạy nhanh tới vừa hô: “Anh vừa rồi từng đánh lén Huyền Nhật thành công, mau chóng…”

Lời của Sơ Phong vẫn chưa nói xong, ta lập tức kích động mà cự tuyệt: “Tôi không thể thương tổn thiếu gia… Mặc dù đã thương tổn rồi, nhưng ít nhất về sau tuyệt đối không thể phạm cái sai lầm này nữa!”

Sơ Phong lại chạy nhanh tới, ra tay túm lấy cổ áo của ta, hung dữ nói: “Chúng ta tất phải ngăn cản cậu ấy! Nhìn xem người chung quanh, nhìn xem bọn họ dùng biểu tình kiểu gì nhìn Huyền Nhật!”

Ta lặng đi một chút, quay đầu nhìn người chung quanh, bọn họ là cảnh sát thậm chí là đặc công, nhưng trên mặt bọn họ lại là một mảnh xanh mét, mặc dù muốn nhẫn nhịn, nhưng lại vẫn không giấu được sợ hãi trong đáy mắt…

“Sợ hãi! Anh hiểu chưa? Bọn họ đang sợ Huyền Nhật, chúng ta tất phải chứng minh Huyền Nhật là có biện pháp bị ngăn chặn, nếu không cậu ấy sẽ không phải anh hùng, mà là một tồn tại khiến người sợ hãi!”

Thì ra như thế, nhưng ta vẫn lắc đầu nói: “Công kích vừa rồi có thể thành công là bởi vì thiếu gia hoàn toàn không có phòng bị tôi, bây giờ là tuyệt đối không thể dùng loại phương pháp đó đả thương cậu ấy.”

Sơ Phong và ta đồng loạt quay đầu nhìn qua, Huyền Nhật ném lưỡi hái tử thần xuống, bắt đầu đổi lại dùng tay chân công kích.

Thấy vậy, trên mặt Sơ Phong vốn xuất hiện vẻ mừng rỡ, nhưng khi Huyền Nhật đạp ra một cú, vậy mà đá bay người ra mười mét, ngã lên mặt đất không chút nhúc nhích, anh ta trái lại mặt xám như tro.

“Mức độ phát điên vừa lại cao hơn một tầng rồi.” Poseidy cười ha ha nói: “Tôi thấy chúng ta vẫn là đừng bao che tên phạm nhân kia nữa, cậu ấy muốn giết thì giết đi! Bằng không a Dạ cứ tiếp tục nổi cáu, có thể lát nữa sẽ nhặt lên lưỡi hái tử thần, một đao gặt một mạng rồi!”

Sơ Phong cắn răng một cái nói: “Cho dù các người tin hay không, tôi là vì tốt cho cậu ấy! Tuyệt đối không thể để cậu ấy vượt qua bọn tôi giết phạm nhân đó!” Sau khi nói xong, anh ta lần nữa gia nhập chiến cục.

Ta đích xác tin tưởng, bởi vì thần sắc sợ hãi trên mặt người chung quanh càng ngày càng giấu không nổi rồi, tùy theo cú đá, cú huých và đá xoay vòng vân vân của Huyền Nhật, người ngã xuống càng ngày càng nhiều, hơn nữa vừa ngã xuống liền tuyệt đối là hôn mê bất tỉnh.

Sơ Phong trở lại chiến cục, chuyện đầu tiên vậy mà không phải công kích Huyền Nhật, lại là kéo Cô Điệp, người sau nhạ dị hỏi: “Sơ Phong, anh làm gì vậy?”

Sơ Phong lắc đầu nói: “Người quá nhiều, cô không thể nổ súng, tôi không thể tùy ý quất roi, Long An cũng không thể vung quyền.”

Cô Điệp sửng sốt, gật đầu nói “biết rồi”, sau đó theo Sơ Phong lui về phía sau.

Thiếu đi chi viện của Cô Điệp, tốc độ đánh bay kẻ địch của Huyền Nhật nhất thời nhanh lên, nhưng tùy theo số người giảm bớt, phía cảnh sát trái lại có thể càng tùy ý nổ súng, Huyền Nhật cũng càng cần thời gian né đạn, tốc độ đánh bay kẻ địch trái lại giảm chậm.

Nhưng, năm phút và mười phút kỳ thực cũng không chênh lệch bao nhiêu thời gian.

“Anh không đi hỗ trợ sao?” Poseidy ung dung hỏi.

Ta lắc đầu nói: “Tôi chỉ là quản gia của thiếu gia, không phải người nói cho cậu ấy nên làm sao.”

“Oh? Nếu như a Dạ thật sự bắt đầu đại đồ sát đây?” Poseidy hết sức tò mò hỏi.

Ta trầm mặc một chút, nói: “Vậy thì tôi sẽ thử ngăn cản thiếu gia.”

“Ha ha, anh như vậy không phải rất mâu thuẫn sao?”

Ta trầm mặc không nói, mặc dù không thể nói ra lý do khiến người tin phục, nhưng ta lại không cho rằng cách làm của mình sai.

Khi người trên sân chỉ còn lại bốn anh hùng, chiến đấu mới thật sự triển khai.

Huyền Nhật nhặt lên lưỡi hái tử thần, đối mặt với ba bạn nhóm quen thuộc đang cản đường của mình, cậu ấy một câu cũng không nói, chỉ dùng tư thế chiến đấu tay cầm vũ khí biểu đạt hết thảy.

Sơ Phong mở miệng dò hỏi: “Huyền Nhật, giao phạm nhân cho…”

“Không được!” Lời cũng chưa nói xong, Cô Điệp là người đầu tiên phản đối: “Không thể giao cho SCIP!”

Huyền Nhật cuối cùng cũng mở miệng nói: “Long An, cậu cũng đứng ở bên bọn họ?”

Long An không có mở miệng trả lời, nhưng cậu ta vẫn như cũ đứng ở bên cạnh Sơ Phong, không có ý định di chuyển đến bên cạnh Huyền Nhật.

Huyền Nhật trầm một tiếng: “Tôi không hiểu các người vì sao bảo vệ hắn, hắn là tội phạm rất nguy hiểm!”

“Nguy hiểm bằng cậu sao?” Cô Điệp lạnh lùng trả lời: “Lần trước cậu dùng giết người để giải quyết sự kiện, lần này cậu vừa lại muốn giết người, lần sau thì sao? Lần sau nữa thì sao? Giết hắn là rất đơn giản nhanh chóng, nhưng Huyền Nhật cậu nên biết, mới bắt đầu lúc chúng ta tuyển chọn làm anh hùng là đã chọn một con đường gian khó nhất!”

“Cô là nói lần trước tôi cũng không nên giết người?” Huyền Nhật nổi giận rống: “Vậy thì cô cảm thấy nên làm sao để giải quyết vấn đề tội phạm dùng dân chúng vô tội để uy hiếp anh hùng? Cô lúc đó đã làm cái gì để giải quyết vấn đề?”

Cô Điệp trầm mặc.

Trên đời này chung quy không có lựa chọn hoàn mỹ.

Năng lực của tên tội phạm này xác thực vô cùng nguy hiểm, chỉ cần hắn đi lệch đường, sẽ trở thành tội phạm kinh khủng nhất, giết hắn hình như là cách giải quyết nhanh chóng đơn giản nhất.

Cho nên, lựa chọn của Huyền Nhật cũng không khó lý giải, cậu ấy định giải quyết một quả bom nổ chậm, nhưng lựa chọn của ba người Sơ Phong cũng không khó lý giải, bọn họ đang bảo vệ một người vô tội.

Một quả bom nổ chậm có năng lực cường đại, giết hay bảo vệ?

Cho dù là lựa chọn nào, hình như đều sẽ có chỗ không ổn.

“Tôi sẽ không hạ thủ lưu tình.” Huyền Nhật khẽ xoay lưỡi hái tử thần, sau đó dùng lực một cái… là bước trượt!

Cô Điệp lập tức nổ súng, căn bản mặc kệ nhìn thấy hay không nhìn thấy, cô ta biết mục tiêu của Huyền Nhật là ai, cho nên chỉ cần đừng ở phía trước phạm nhân nổ súng là được rồi.

Nhưng không ngờ đến, Huyền Nhật lại xuất hiện trước mặt Sơ Phong, người sau vung roi năng lượng thành một cái vòng cung, làm thành lá chắn ngăn ở trước mặt mình, khẽ quát: “Huyền Nhật, tôi cũng sẽ không hạ thủ lưu tình! Tự cậu cẩn thận lấy!”

Roi năng lượng múa thành từng cái vòng cung bất quy tắc, nhìn sơ cứ như là đang múa dải lụa màu… chỉ là chết người hơn nhiều.

Huyền Nhật buông lưỡi hái, lấy vài tư thế không tưởng hạ lưng né qua đuôi roi, nhưng giây phút này thân roi lại sớm đã quét đến mặt đất, khi mắt thấy sắp chặt đứt cẳng chân của mình, chân của thiếu gia vậy mà trực tiếp rời khỏi đất, cả người ở độ cao cách mặt đất khoảng một mét xoay tròn mấy vòng, cuối cùng né qua trận mưa roi bất quy tắc này, lúc cậu ấy nắm lưỡi hái một lần nữa, lưỡi hái thậm chí còn chưa rớt xuống, cậu ấy ngay tiếp theo vung ra một đao…

Đối mặt với uy hiếp của lưỡi hái khổng lồ, Sơ Phong không thể không bỏ cuộc công kích, liên tiếp lùi về sau né tránh.

“Wow!” Poseidy tán thán không thôi: “Thật là năng lực phản ứng khó có thể tin, còn có tính đàn hồi, lực lượng và tốc độ… vampire, các anh cũng là chủng tộc nổi tiếng về những năng lực này, như loại động tác vừa rồi, anh có thể làm được không?”

“Có thể, nhưng không thể dùng được trong thực chiến, tôi không có năng lực phản ứng của thiếu gia.”

Nhìn ra hướng đi của roi năng lượng, trong chớp mắt làm ra phản ứng, ngay sau đó khi một cái công kích đến, mặc kệ mình đang là tư thế gì, đều phải tiếp đến làm ra một cái tư thế né tránh… Có lẽ lúc sinh mạng có nguy hiểm, ta có thể liều mình né qua ba công kích đầu, nhưng có khả năng sau khi né tránh xong, liền bị ba công kích sau đánh chết rồi.

Đối mặt Sơ Phong, ta tuyệt đối sẽ không lựa chọn đối kháng chính diện với roi của anh ta, đó thế nhưng là vũ khí mà ngay cả Alkus cũng nuốt không trôi.

Nhưng, Huyền Nhật lại vừa vặn tương phản, cậu ấy chẳng những chính diện đối kháng mà còn đuổi theo không bỏ, cho dù đối mặt với tập kích của roi cũng dùng một chuỗi động tác khó có thể tin để né qua.

Ở lúc nghiêng đầu một cái né qua roi, tóc của Huyền Nhật đột nhiên mọc dài, sợi bạc phát sáng quấn lên roi năng lượng của Sơ Phong, nhưng trong khi đó, động tác của Huyền Nhật cũng bị kiềm chế, Sơ Phong dứt khoát trực tiếp dùng công phu quyền cước, chuyên môn công kích khớp khuỷu tay và khớp đầu gối của Huyền Nhật.

… Ta có phải là đã bộc lộ điểm yếu của thiếu gia?

“Oh, a Dạ hình như định trước giải quyết Sơ Phong à?” Poseidy nhìn một cách đầy hứng trí, lẩm bẩm: “A Dạ hình như tương đối không sợ công kích trực tuyến đây! Roi trên tay của Sơ Phong trái lại là thứ cậu ấy tương đối kiêng kị, hơn nữa gần sát như thế, tốc độ của hai người vừa lại nhanh như vậy, Long An và Cô Điệp căn bản không thể trợ giúp, vừa ra tay rất có thể sẽ ngộ thương Sơ Phong.”

Thì ra như thế, bởi vì có hai người kia, cho nên thiếu gia mới lựa chọn loại phương thức chiến đấu theo đuổi không bỏ này sao?

Lúc hai người dùng quyền cước đánh qua đánh lại, đột nhiên “xoẹt xoẹt” mấy tiếng, roi năng lượng trên tay Sơ Phong vậy mà đứt thành vài khúc rớt xuống đất, trên tay của anh ta liền chỉ còn lại chuôi roi.

Sơ Phong chỉ là kinh ngạc một chút, nhưng một chút này lại đã đủ rồi, Huyền Nhật dùng thân gậy của lưỡi hái quét trúng bụng của Sơ Phong, khi đối phương đau đến gập người, thêm một cái chặt tay đánh vào sau gáy của anh ta, lúc này đột nhiên một súng vang lên, Huyền Nhật lệch đầu đi, cả người đã xoay nửa vòng…

Bắn trúng đầu rồi? Ta và Poseidy đều giật mình, ngay cả Cô Điệp là người nổ súng cũng cứng ngắc bất động, thoạt nhìn hết sức kinh hoàng.

“Lưỡi hái tử thần, thoát ly!”

Không ngờ, Huyền Nhật thuận thế xoay một vòng, ném mặt đao lưỡi hái ra, Cô Điệp kinh hô một tiếng, nhưng lại đã né tránh không kịp, một cẳng chân bị lưỡi hái cắt qua, trực tiếp cắt đứt ba phần tư, cả người cô ta té xuống đất, nhưng may là, chân của cô ta hình như toàn là cải tạo, cho nên không có chảy máu, hẳn là chỉ cần “sửa chữa” là ổn rồi.

Huyền Nhật ngẩng đầu lên, trên trán chảy xuống một dòng máu, cậu ấy vươn tay rút xuống một viên đạn cong vẹo từ trên gọng kính bảo hộ, sau đó tiện tay ném xuống đất.

Cô Điệp tuy ngã rồi, nhưng lại vẫn có thể nổ súng, cô ta giơ cặp súng lên, Huyền Nhật lại nói: “Đừng nổ súng, tôi không sợ công kích trực tuyến, cô nếu như có thể tự do chuyển động nổ súng, có lẽ vẫn có thể cho tôi một chút uy hiếp, nhưng cô không động đậy được rồi, tôi có thể né tránh mọi công kích của cô.”

Cô Điệp vô cùng nhụt chí mà buông súng.

“Cậu định đánh với tôi sao? Long An.” Huyền Nhật nghiêng đầu qua, nói: “Cơ thể của cậu cường tráng, tôi không đánh ngất được cậu, cậu và tôi tranh đấu ắt phải có một người trọng thương không bò dậy nổi mới kết thúc.”

Long An lần đầu tiên mở miệng nói chuyện, cậu ta dùng giọng trầm thấp hùng hậu hỏi: “Cậu nhất định muốn giết hắn?”

Huyền Nhật lạnh lùng nói: “Trừ phi cậu đề xuất ra một cái biện pháp giải quyết tốt hơn.”

“Giao hắn cho SCIP thì sao?” Long An thử đề xuất phương án giải quyết.

“Đừng!”

Tên phạm nhân đó vậy mà tỉnh rồi, hắn bò dậy, đầy mặt kinh hoảng, khóc lóc cầu khẩn: “Điệp, Điệp! Cứu tôi với, tôi không muốn bị bắt về! Tôi không muốn tiếp tục bị nhốt! Mau cứu tôi…”

“Câm mồm!” Huyền Nhật gầm lên: “Ngươi dám nói thêm một câu, thử thao túng bất kỳ người nào, ta lập tức bóp nát cổ họng của ngươi!”

Phạm nhân ngậm miệng, sắc mặt trắng bệch, chỉ là nhìn nhìn Cô Điệp, tiếp đến vừa lại quay đầu nhìn Huyền Nhật, cả người có vẻ đã hoảng loạn đến mất hồn rồi. Thấy dáng vẻ của hắn đích xác không giống người có tội ác cùng cực gì.

Hắn chọn ta công kích Huyền Nhật sợ rằng cũng chỉ là ngoài dự liệu đi? Mặc dù vẫn có chút hoài nghi, nhưng phạm nhân này thực sự không giống người có biện pháp biết quan hệ giữa ta và Huyền Nhật.

“Yossi, chạy đi!” Cô Điệp la lớn, nhưng phạm nhân đó lại sợ đến bò dậy không nổi, cô ta vội vàng chuyển hướng Huyền Nhật, lên tiểng khẩn cầu: “Huyền Nhật, làm ơn, thật sự đừng giết hắn, cậu giao hắn cho SCIP là được rồi!”

Huyền Nhật trầm mặc một chút, lại lạnh lùng trả lời: “Cô định về sau đi cứu hắn ra, đúng không?”

Cô Điệp sửng sốt, trầm mặc xuống.

“Tôi sẽ không để cô đi cứu hắn, sau đó để cho chuyện lần này diễn ra một lần nữa!”

Huyền Nhật một mạch đi về phía phạm nhân kia, Cô Điệp mặc dù thử nổ súng ngăn cản, nhưng đều toàn bị né được, ngay tiếp theo, Huyền Nhật gọi về mặt đao của lưỡi hái tử thần, dùng lưỡi hái để ngăn cản đạn, ngay cả né cũng không né nữa.

“Ê này!” Poseidy thúc ta một cái, nói: “Anh chẳng phải nói thiếu gia nhà anh nếu như muốn đồ sát, anh sẽ ngăn cản cậu ấy?”

Ta bất đắc dĩ cười cười, nói: “Thiếu gia cũng không có đồ sát, người ngã trên mặt đất một người cũng không có chết.”

Thiếu gia cũng không có tức đến mất đi lý trí, cậu ấy đích xác là lý trí… quá lý trí rồi!

“Huyền Nhật!”

Giọng nói này rốt cuộc dẫn tới chú ý của Huyền Nhật, bởi vì giọng này không thể quen thuộc hơn… là giọng của chính thiếu gia.

DSII dắt theo Jingji từ bên cạnh đi ra, sắc mặt của Jingji vô cùng tái nhợt, nhưng đây cũng không có khiến Huyền Nhật dừng bước chân, cậu ấy chỉ là liếc một cái rồi liền đi thẳng tắp về phía phạm nhân.

“Chờ một chút!” Jingji hét lớn, sau đó vậy mà chạy về phía Huyền Nhật.

“Tiểu Ji, đừng qua!” Poseidy kinh hãi.

Nhưng Jingji lại không có ngừng chân, dưới đủ loại ánh mắt sợ hãi, tiếc nuối của mọi người, cô bé một mạch chạy đến phạm vi công kích của lưỡi hái tử thần, thậm chí chạy sát qua lưỡi đao, cuối cùng trực tiếp nhào vào trong lòng Huyền Nhật, ôm chặt cậu ấy không buông.

Mọi người đều chấn động đến sững sờ, không ai phát ra một tí xíu âm thanh, chỉ sợ sẽ kích động thần kinh của Huyền Nhật, khiến cho cậu ấy vung đao chém giết một bé gái.

Lúc này, DSII đi đến bên cạnh chúng ta, nói: “Đừng căng thẳng, Tiểu Ji sẽ không có nguy hiểm, bởi vì cô ấy thực sự quá yếu, sẽ không tạo thành bất cứ nguy hiểm gì, cho nên a Dạ sẽ không công kích cô ấy.”

Tiếp đến, Jingji hình như đã nói chuyện, nhưng âm thanh cũng không lớn, cho nên chỉ nghe thấy một số lời nói đứt quãng.

“Dạ… em ghét anh như thế này… thật dọa người! Đừng giết người…”

Lúc này, tên phạm nhân kia chầm chậm bò dậy, cả mặt hoang mang mà nhìn Huyền Nhật, hình như có chút do dự có nên chạy trốn hay không.

Thấy vậy, Huyền Nhật lập tức khẽ quát với Jingji: “Tránh ra.”

Nhưng Jingji vẫn ôm chặt không buông.

Nhìn thấy loại tình huống này, phạm nhân như là nắm được cơ hội tốt ngàn năm một thuở, lập tức co cẳng chạy, hành động của hắn hình như kích động thần kinh của Huyền Nhật, Huyền Nhật một phát đẩy Jingji ra, sau đó cất bước đuổi theo.

Jingji bị cú đẩy này, cả người ngã xuống đất, “A” một tiếng rồi bắt đầu khóc lóc: “Hu hu, đau quá… hu hu!”

Nghe thấy tiếng khóc, bước chân của Huyền Nhật chậm lại, sau khi đi thêm mấy bước, cuối cùng vẫn là dừng lại, quay đầu nhìn Jingji.

“Đầu gối đau, đau quá đi à!” Jingji khóc thật là thê thảm.

“…”

Huyền Nhật nhìn phạm nhân bỏ chạy một chút, vừa lại quay đầu nhìn Jingji, do dự một hồi, cuối cùng vậy mà lựa chọn xoay người trở lại bên cạnh Jingji, sau đó đỡ cô bé lên.

Jingji lại không chút cảm kích, vừa khóc vừa mắng: “Đau quá à! Đầu gối xước da hết rồi! Đồ ngu ngốc!”

“Xin lỗi.” Giọng của Huyền Nhật tràn đầy áy náy.

“Đồ ngốc đồ ngốc đồ ngu ngốc! Hung dữ cái gì chứ! Còn đẩy người ta!”

Jingji vừa khóc nháo vừa đấm đánh Huyền Nhật, người sau lại chỉ là không ngừng xin lỗi rồi lại xin lỗi, còn nhè nhẹ mà phủi bụi trên người cô bé.

“Huyền Nhật mà hai mươi người cũng đánh không thắng lại thua bởi một cô bé chưa đến hai mươi tuổi.”

Sơ Phong không biết đã tỉnh lại lúc nào, còn thở dài một hơi, vô cùng bất đắc dĩ nói: “Thì ra muốn đánh bại Huyền Nhật là chuyện đơn giản như thế! Một bé gái đã được rồi! Sớm biết như thế, hà tất gì cố đánh nhau với cậu ta… hại tôi còn bị đứt mất một sợi roi.”

Cô Điệp trợn tròn mắt, nhìn thấy dáng vẻ Huyền Nhật bị bé gái đấm đánh chửi mắng lại hoàn toàn không dám cãi lại, cô ta cả người thả lên trên đất, cười rộ lên.

Ta nhìn người xung quanh một chút, kỳ thực cũng chỉ còn lại phóng viên trốn ở chỗ tối lén chụp ảnh, trên mặt bọn họ tràn đầy sững sờ, kinh ngạc và khó có thể tin, nhưng đã không còn người có biểu tình sợ hãi, thậm chí có người cũng bật cười.

Xem ra, sự tình hình như đã giải quyết rồi… Không! Vẫn chưa có.

Tên phạm nhân kia chui vào trong con hẻm nào đó, ta suy tư một chút, sau đó dùng cực tốc đuổi theo.

Tránh cho phạm nhân kia phát hiện có người theo dõi, ta tận lực cẩn thận mà ẩn mình ở trong bóng tối, bước chân càng không có lấy một chút tiếng vang, cho dù là thiếu gia cũng phải đến cự ly khoảng năm bước mới có thể phát hiện tồn tại của ta.

Tên phạm nhân này thực sự quá nguy hiểm, nếu để cho hắn tiếp tục ở Tà Dương thị, không biết còn sẽ xảy ra bao nhiêu chuyện, vẫn là bắt giao cho SCIP thôi!

Hẳn đã rất gần rồi… ta chuyển một cái khúc ngoặt, lại đột nhiên ngừng chân lại.

“Dùng âm thanh liền có thể thao túng người khác, đây thật là một loại thiên phú… hay là một loại đột biến? Đột biến là cơ sở căn bản nhất của tiến hóa, kẻ mạnh do đột biến mà ra sẽ đào thải kẻ yếu, đây chính là chọn lọc tự nhiên. Chẳng qua nói đi thì nói lại, để không bị đào thải, rất nhiều kẻ yếu tập kết thành một kẻ mạnh đi đánh bại kẻ mạnh do đột biến ra, đây cũng là một trong những bản năng sinh tồn của loài người.”

Người nói chuyện mặc áo khoác dài màu kem, cúi đầu nhìn xuống, dưới đất có… thi thể?

“A! thật xin lỗi, bệnh nghề nghiệp của tôi lại tới rồi.” Hắn cười ngẩng đầu nhìn ta, nói: “Tôi là Lợi Đức, giáo sư Lợi Đức, dạy môn nhân loại học, hôm nay mới đến Tà Dương thị đảm nhiệm dạy, xin chỉ giáo nhiều.”

Người trước mắt thoạt nhìn như là một loài người bình thường, mang mắt kính, tóc đen ngắn chải rất chỉnh tề, tướng mạo cũng hết sức nhã nhặn, bề ngoài đích xác rất giống một giáo sư trẻ tuổi, nhưng là loại trực giác nào đó hoặc là cây bút máy bằng bạc đang nhỏ máu trên tay hắn cầm nói cho ta, có lẽ không phải chuyện như thế.

Tội phạm nằm trên mặt đất sợ rằng đã chết rồi đi?

Bị nghề nghiệp sát thủ (cho dù là làm thêm) dùng bút máy bằng bạc cắm vào động mạch chính ở cổ, dù là vampire cũng rất có thể sẽ chết, càng huống chi chỉ là loài người có năng lực đặc dị.

“Anh hẳn là sẽ không báo cảnh sát bắt tôi đi?” Giáo sư Lợi Đức nháy mắt, cả mặt vô tội nói: “Tôi không phải nhân vật nguy hiểm, thật sự! Không ai thuê mướn, tôi tuyệt đối sẽ không động thủ giết người, hơn nữa nghề chính của tôi là giáo sư, sát thủ chỉ là làm thêm, cũng không thường giết người lắm.”

Ta lắc đầu tỏ vẻ sẽ không báo cảnh sát.

Đối phương thở phào, lấy ra khăn tay, chùi đi máu trên đầu ngòi bút máy, sau đó cắm vào túi phía trong của áo khoác, khoảng khắc đó, ta nhìn thấy ở túi trong kẹp cả một loạt bút máy.

Người, phi nhân, đan xen giữa hai kẻ thậm chí nằm ngoài hai kẻ này… toàn bộ đều tụ tập đến tòa đô thị này rồi.

Tà Dương thị, ngươi thật là thành thị phong phú đa dạng.

“Anh cười rồi.” Giáo sư Lợi Đức tò mò hỏi: “Chuyện gì mà vui vậy?”

“Không có gì.” Ta cười nói: “Tôi chỉ là cảm giác mình rất tầm thường.”

Mấy ngày sau…

Không biết có phải là bởi vì do tên phạm nhân kia chết rồi, thiếu gia hình như triệt để khôi phục như cũ, cậu ấy không để cho DSII đi làm anh hùng nữa, mà là để cho DSII chạy đi hành trình tuyên truyền album, mình thì ở trong bóng đêm chấp hành trách nhiệm của anh hùng.

Chụp quảng cáo, làm anh hùng, còn phải nghiên cứu phát triển roi năng lượng mới cộng với tu sửa chân của Cô Điệp, cậu ấy bận đến căn bản không có thời gian nói muốn đi chơi nữa.

Ta chú ý tin tức mấy ngày qua, cường đại của thiếu gia xác thực tạo thành một số dư luận, chẳng qua, tin tức Huyền Nhật bị bé gái đánh bại trái lại trở thành đầu đề của mấy ngày, Jingji còn bởi thế nổi tiếng như cồn, tức mình cô bé gọi điện mắng thiếu gia mấy lần, thiếu gia mỗi lần đều cúi đầu ngoan ngoãn nghe dạy bảo, ngay cả một câu cũng không dám phản bác.

Sự kiện chung quy kết thúc một cách bình yên vô sự… Không! Vẫn chưa có.

Ta vậy mà đả thương thiếu gia! Chẳng những đánh lệch khớp khuỷu tay của cậu ấy, còn đạp lệch khớp đầu gối của cậu ấy!

Phụ thân đại nhân, nếu như ngài ở trên trời có biết chuyện này, nhất định sẽ tức mình trói con ở trên thập tự giá phơi nắng chết tươi đi?

Ôi…

Thiếu gia nhìn ta, có chút không hiểu gì cả hỏi: “Charles, cự ly giữa hai lông mày của anh bớt đi 0.1cm, mặt chau mày ủ mấy ngày rồi, làm sao vậy?”

Ta không nhịn được xin lỗi: “Thiếu gia, lúc trước tôi đả thương ngài, hơn nữa còn là trọng thương, tôi thật sự cảm thấy vô cùng áy náy.”

“Charles anh cũng xin lỗi mấy lần rồi.” Thiếu gia vỗ vỗ vai ta, an ủi: “Anh lúc đó bị khống chế, không phải cố ý mà! Hơn nữa papa cũng giúp tôi chỉnh tốt khớp xương rồi, đừng để ý.”

Nhưng mà…

Thiếu gia “hm” một tiếng, nói: “Nếu như anh thật sự để ý như thế, vậy thì mau chóng học tốt làm sao giúp tôi điều chỉnh thân thể, như vậy thân thể của tôi nếu như có chút tật nhỏ, không đến mức độ gọi papa tới, thì không cần tự mình vất vả làm rồi.”

Ta lập tức đáp ứng: “Vâng, tôi nhất định sẽ học được trong thời gian ngắn nhất.”

Y học, tinh luyện kim loại và lập trình máy tính mặc dù không có như ta từng đọc lướt qua, nhưng để làm tốt chức vụ quản gia, chân chính phục vụ thiếu gia, nhất định phải học biết mới được!

Thiếu gia gật đầu nói: “Charles, bây giờ cùng tôi ra ngoài một chuyến đi.”

“Vâng, thiếu gia.”

◇◇◇◇

Thiếu gia và ta đứng ở phía trước trường trung học quốc dân nào đó, lúc này đã sắp đến thời gian học sinh tan học, cổng trường chen chúc đầy cha mẹ tới đón con… cộng với vị hôn phu. Thiếu gia hẳn là tới đón Jingji đi?

Thiếu gia ngang nhiên đứng ở cổng trường như thế, khiến cho những cha mẹ tới đón học sinh đều ngơ ngác nhìn cậu ấy, trực tiếp tê liệt giao thông của cổng trường.

Tiếng chuông thông báo tan học vang lên, lượng lớn học sinh từ cổng tuôn ra, đến khắp nơi nhìn trái nhìn phải tìm cha mẹ, nhưng cuối cùng chính là tầm nhìn lại toàn bộ dừng ở trên mặt thiếu gia, tình huống tắc nghẽn trở nên càng ngày càng gay go.

“Jingji! Ở đây, ở đây!”

Thiếu gia liếc mắt nhìn thấy Jingji, ra sức vẫy tay. Vừa nhìn thấy thiếu gia, Jingji lập tức lộ ra thần sắc kinh ngạc.

Thiếu gia đi nhanh tới trước mặt Jingji, người sau lo lắng mà nhìn mấy bạn học bên cạnh mình một cái, lúc này mới kéo thiếu gia đến một bên, cô bé vừa mới mở miệng hỏi “Anh a Dạ, anh làm sao lại tới đón em”, Thiếu gia vậy mà quỳ một gối xuống, từ trong người lấy ra một cái… chủy thủ, sau đó vô cùng nghiêm túc mà thỉnh cầu: “Tiểu Ji, xin em lấy anh nhé!”

… Thiếu gia, cho dù ngài không biết phải lấy hoa và nhẫn cầu hôn, nhưng, nhưng làm sao cũng không nên cầm chủy thủ đến cầu hôn chứ?

Nhưng đây hình như cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là thiếu gia ngài lại có thể ở trước cổng trường trung học quốc dân cầu hôn với một cô bé mười ba tuổi?

Jingji hình như cũng có chút bị dọa, cô bé cúi đầu nhìn chủy thủ một hồi, đột nhiên thấp giọng nói: “Anh a Dạ, thanh chủy thủ này giống lông vũ cánh của anh?”

“Uh, anh từ cánh rút xuống một phiến, sau đó lắp thêm chuôi cầm, làm thành thanh chủy thủ này.”

“Nào có ai cầm chủy thủ đi cầu hôn chứ!” Jingji cầm lấy chủy thủ, ngoài miệng tuy nói như thế, nhưng lại yêu thích không rời mà xoa nhẹ chủy thủ, miệng còn mang nụ cười ngọt ngào, nói: “Vậy trước quy ước ba điều! Đầu tiên, ngoại trừ Poseidy, anh không được tìm con gái khác nữa, xếp hàng cũng không được!”

“Được.” Thiếu gia không chút chần chừ gật đầu.

“Hơn nữa cũng không được hung dữ với em!”

“Được.”

“Tương lai mặc kệ có lý do gì đều không được ổđi ý không cưới em!”

“Được.” Thiếu gia liên tục gật đầu, còn nói: “Jingji em nói cái gì cũng đều được… Không đúng! Chỉ có việc không chịu lấy anh này là không được!”

Nói đến đây, miệng của Jingji méo xẹo, nhào vào trong lòng thiếu gia: “Oaa! Đồ ngốc anh a Dạ! Người ta chỉ muốn gả cho anh mà thôi.”

Thiếu gia ôm Jingji, trên mặt mỉm cười, thoạt nhìn vô cùng cao hứng.

Ta không thể không nhắc nhở: “Thiếu gia, chúng ta nên đi thôi.”

“Chờ chút nữa, ôm thêm một chút nữa đi!”

“Thiếu gia, sợ rằng không thể chờ nữa, tôi sợ cảnh sát sắp đến rồi. Jingji… Jingji tiểu thư mới mười ba tuổi, đính hôn và kết hôn đều là hành vi phạm pháp.” Nếu đã xác định Jingji sẽ là vợ tương lai của thiếu gia, từ bây giờ tất phải thêm danh xưng mới được.

Ta mỉm cười nhìn thiếu gia, xung quanh có rất nhiều học sinh và giáo viên vây xem, những giáo viên cả mặt thần tình kinh ngạc cộng thêm không dám tin, thậm chí có người đang gọi điện thoại, hi vọng không phải là đã báo cảnh sát xử lý.

Thiếu gia mặt ỉu xìu, lẩm bẩm: “Bị bắt rồi cũng sẽ không làm sao đi?”

“Nếu ngài bị khởi tố, cục cảnh sát và pháp viện có lẽ sẽ bị lão gia nhổ tận gốc, thế này sợ rằng không hay lắm.”

Thiếu gia lặng đi một chút, bật cười, sau đó bế Jingji lên, rồi nói với ta: “Về nhà thôi!”

“Vâng, thiếu gia.”

♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥

Thiên sứ sa đọa: bí mật không muốn người biết

[Đệm dựa lưng hình vú lập thể]

“Anh Kyle, anh giúp em đưa cái này cho ca ca.”

“Thiếu gia, cái này là…?”

“Uh!” Thiếu gia nghiêm túc gật đầu nói: “Bởi vì Yahan nói là đàn ông đều phải mua đệm dựa lưng gì gì đó, em hình như chưa từng thấy ca ca có cái này, cho nên liền cho anh ấy.”

Thiếu gia, là đệm dựa lưng hình vú lập thể.

◇◇◇◇

Qua mấy ngày sau, thiếu gia hỏi thư ký Kyle: “Anh Kyle, ca ca thích đệm dựa lưng không?”

“Tôi vừa lấy ra món quà ngài tặng, Nhật Hoàng trước tiên là chửi: “Cái đếch…” sau đó tôi nói là của ngài tặng, ngài ấy liền nói: “Cái… đệm dựa lưng phải không? A Dạ tặng cái gì ta đều thích! Siêu thích!””

“Vậy sao?” Thiếu gia vô cùng cao hứng nói: “Ca ca thích như thế à? Sau này tặng thêm cho anh ấy mấy cái!”

.

[Tên Album]

“Endless!”

“Vâng?” Ta xoay người nhìn hướng người tới, là một nhóm con gái, nhưng bọn họ gọi ta lại không có nhìn ta.

“Mình biết mình biết! Là Album Endless mới nhất của thiên sứ đúng không?”

Thì ra không phải là kêu ta, mà là đang nói về album mới của thiếu gia sao?

“Endless thật là tuyệt vời! Mình cực kỳ thích!”

Đây hẳn cũng là nói về album đi.

“Mình thích đến nỗi mỗi ngày đều ôm Endless ngủ đó, hi hi!”

Ôm album ngủ?

“Mình ngay cả đi toilet cũng muốn mang theo Endless!”

Hm, ý là đi toilet cũng muốn nghe sao?

… Có lẽ không nên đáp ứng thiếu gia dùng Endless làm tên album.

.

[NC]

Tencha lật báo, thì thào: “Cái tiểu tổ đặc biệt của cục cảnh sát này gần đây hình như rất là sôi nổi!  Viết tắt gọi là cái gì nhỉ? Là MC sao?”

“Không đúng, đội trưởng anh nói sai rồi.” May nghiêm túc nói: “Tôi nhớ hình như gọi là WC.”

“Phải không? Tôi nhớ hình như là MC mà…”

“Không, là WC!”

“Sai hết rồi! Rõ ràng chính là 82C!” Tiểu Yu mắt nhìn người đẹp đồ tắm tên tivi, đầu cũng không quay lại mà nói.

◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇

 [Phi quan anh hùng tập thứ sáu: Thiên quốc địa ngục]

Bí mật của P29, mặt tối không muốn người biết của liên minh Thái Dương, đại chiến thương trường giữa những liên minh thương nghiệp… Nhiều ngọn lửa chiến tranh liên tục kéo dài, vậy mà toàn bộ đều hỏa thiêu đến Tà Dương thị rồi.

Bất cứ ai cũng không ngờ đến, người nắm trong tay nhiều nội tình nhất lại một một quản gia!

Nhưng vị quản gia tiên sinh này lại một chút tự giác của nhân vật chính cũng không có, vẫn tiếp tục vừa rửa chén vừa bình tĩnh xem kịch với một thái độ của kẻ bàng quan.

Tà Dương thị càng ngày càng hỗn loạn… hay nên gọi là muôn màu muôn vẻ?

Ở trong cái thành thị này là thiên quốc hay là địa ngục đều phân không rõ, người bên cạnh rốt cuộc là thần hay là ác ma… hay là cả hai?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro