Tập 2 - Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyền thuyết anh hùng chương thứ nhất: Trong tầm thường, anh hùng không tầm thường

"Ring ring... ring...

Alo! Ca ca à? Anh làm xong công việc chưa? Bây giờ có thời gian nói điện thoại không?

Em nói cho anh, tự em tìm được một cái quản gia rồi, giống như với Kyle ca đó! Cái gì? Anh ấy là thư ký... không giống với quản gia sao? Không khác lắm? Không khác lắm cũng được.

Ca ca, em nói cho anh nhé! Quản gia của em tên là Charles Endless, anh ta là một vampire.

Vì sao tìm anh ta? Bởi vì anh ta rất thú vị đó! Anh ta là một vampire hút máu người, thế nhưng cũng là quản gia phục vụ loài người... cũng giống như em!

Giống như em, là a Dạ, cũng là Huyền Nhật."

¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤

Kế hoạch một ngày quyết định ở buổi sáng.

Đối với một quản gia mà nói, mỗi buổi sáng chuyện bận rộn nhất tự nhiên là chuẩn bị bữa sáng rồi.

Vốn trong nhà chỉ có thiếu gia, mặc dù thiếu gia lượng ăn kinh người, nhưng cũng chỉ là một người, có bận rộn làm sao cũng là có hạn, chẳng qua, từ sau khi cùng lão gia hòa giải, số người trong nhà đột nhiên tăng vọt, công tác chuẩn bị cũng trở nên phức tạp.

Thiếu gia muốn ăn bữa sáng phần sáu người, hơn nữa mỗi phần loại hình khác nhau; Tencha tiên sinh là bữa sáng kiểu Trung Quốc, sau khi ăn xong bữa sáng muốn uống một ấm trà ô long lâu năm; tiểu Yu thích nhất thay đổi đa dạng, tốt nhất mỗi ngày là bữa sáng khác nhau, nhưng đồ uống nhất định cần có coca, May hình như đang ăn kiêng, chỉ ăn trứng luộc, rau xanh nấu canh, trái cây và một tách cà phê đen.

Chuẩn bị bữa sáng phức tạp như thế, cho dù ta đã trải qua huấn luyện quản gia nghiêm khắc của phụ thân, cũng sau mấy ngày luống cuống tay chân, mới có thể làm trôi chảy.

Giờ phút này, ta đã chuẩn bị bữa sáng gần như xong rồi, mà thiếu gia cũng đã chạy buổi sáng về rồi, vào nhà tắm tắm rửa.

Ta để khay trên tay lên bàn, vừa đặt xuống, tiểu Yu liền từ trên salon nhảy lên, vội vàng la lên: "Có thể ăn chưa?"

Ta mỉm cười với cậu ta, giải thích: "Chỉ là chuẩn bị dụng cụ ăn trước, xin đừng nóng vội, thiếu gia năm phút nữa sẽ ra rồi."

Tiểu Yu liếc đồng hồ trên tường, "oh" một tiếng, tiếp tục rúc trở về, cả người vắt ngang ở trên salon, mắt nhìn chằm chằm đồng hồ treo tường. Mọi người đều biết, thiếu gia cho dù làm việc gì đều hết sức đúng giờ, gần như là một giây cũng không lệch, cho nên, nếu muốn biết thiếu gia đang ở đâu, nhìn đồng hồ là biết.

Nhìn thấy tiểu Yu không kiên nhẫn mà đập đập salon... Nếu như cậu ta biết giá trị thực tế của cái salon đó, không biết còn có thể nằm tùy tiện và ra sức đập vỗ như thế hay không đây? Ta đột nhiên có chút tò mò, chẳng qua cũng chỉ vẻn vẹn là tò mò, lại vẫn không thực sự tiến lên nói cho cậu ta.

Sau khi ta bày xong dụng cụ ăn, nhìn thời gian, thiếu gia hẳn cũng tắm xong rồi, có thể đưa bữa sáng lên rồi, cho nên ta đi về phòng bếp, cũng đúng lúc nhìn thấy thiếu gia vừa dùng khăn lông lau đầu tóc ẩm ướt, vừa đi tới.

Ta hơi hơi cúi người, lên tiếng chào: "Thiếu gia."

"Mọi người đều đang chờ ta ăn sáng sao?" Thiếu gia ngẩng đầu lên, có lẽ là nghe thấy kêu gào của tiểu Yu, cậu ấy cười, nói: "Ta đã nói, có thể không cần chờ ta, để cho bọn họ ăn trước."

"Vâng, chẳng qua Tencha tiên sinh kiên quyết từ chối."

Đối với cái này, thiếu gia nhún vai, bất đắc dĩ nói: "Vậy cũng không còn cách nào nữa, chú Tencha khó khuyên nhủ nhất, ta thấy tiểu Yu cho dù có đói thêm một giờ, cũng không dám không nghe lời của chú Tencha đi."

Ta cười xác nhận.

"Vậy Charles ngươi mau chóng đưa bữa sáng lên đi, tiểu Yu ca kêu càng ngày càng lớn tiếng."

Đúng là vậy. Tiếng kêu trong phòng khách đúng là càng ngày càng vang dội rồi, ta có chút buồn cười trả lời: "Vâng."

◊◊◊◊

Khi ta đem bữa sáng vào phòng khách, mọi người đã mở tivi, đang xem tin tức buổi sáng.

Mặc dù nói, rất nhiều báo cáo nghiên cứu chỉ ra, lúc ăn cơm xem tivi là hết sức không tốt cho tiêu hóa, chẳng qua, bọn tiểu Yu hiển nhiên không phải người sẽ để ý vấn đề tiêu hóa, mà thiếu gia... Ta nghĩ, tiêu hóa của thiếu gia nếu như không tốt, vấn đề nên cải thiện đầu tiên hẳn là tốc độ ăn cơm, mà không phải tivi.

Ta để bữa sáng xuống, mọi người lập tức chuyển lực chú ý từ tivi đến bữa sáng, bắt đầu ăn, trái lại chỉ còn ta đang chú ý tin tức rồi.

Sự kiện kỳ dị?! Trên đường phố nửa đêm, kinh hoàng bởi xe máy không người lái gào rít qua, dân chúng nhìn thấy nói, khi xe máy đi qua, còn nghe thấy tiếng cười lớn, khiến cho bọn họ cảm giác sởn gai ốc.

Lúc này, tiểu Yu sau khi điên cuồng quét hết một nửa bữa sáng, mới chậm lại tốc độ ăn cơm, vừa ăn vừa ngẩng đầu nhìn tin tức, không cho là đúng nói: "Thật hoang đường, tin tức bây giờ rốt cuộc là tin tức hay là báo lá cải? Ngay là loại sự kiện kỳ dị này cũng tường thuật? Tôi thế nhưng không biết thế giới này có yên ổn như thế, ngay cả tin tức đáng tường thuật cũng không có sao?"

May sớm đã ăn xong bữa sáng của mình, giờ phút này chỉ bưng một ly cà phê, nhàn nhạt nói: "Tin tức là không ít, anh hùng mỗi ngày đều cứu người, chỉ là nếu như không có chuyện lớn, mà là chuyện nhỏ thông thường, mọi người cũng đều xem chán đi? Không có chút chiêu trò mới, làm sao sẽ có tỉ lệ rating."

"Vậy cũng không thể báo loạn chứ!" Tiểu Yu không cam tâm đáp trả: "Ngay cả sự kiện kỳ dị cũng tường thuật, sau này có phải hai con chó cắn nhau cũng tường thuật rồi hay không?"

Thiếu gia nhìn tivi tường thuật, đột nhiên ngừng lại động tác ăn cơm tốc hành, cứ như thế thừ người ra một hồi. Ta đang muốn chủ động dò hỏi, thiếu gia lại quay đầu qua, mang theo biểu tình bất đắc dĩ nhìn ta: "Charles, DSII đâu?"

Ta lập tức trả lời vấn đề của thiếu gia: "Buổi tối hôm qua, DSII yêu cầu tôi giúp nó châm dầu, sau đó liền nói muốn ra ngoài hóng gió..."

Nói đến đây, ta hết sức thất lễ mà yên lặng xuống, nhìn tivi truyền tin, chẳng qua mọi người hiển nhiên đều không có chú ý đến sự thất lễ của ta, trái lại làm ra động tác giống như ta... trừng mắt nhìn tin tức trên tivi.

Xe máy kỳ dị không người lái cũng có thể gào thét trên đường, còn truyền đến tiếng cười lớn, đây nghe lên hình như hết sức quỷ dị, chẳng qua, trong nhà chúng ta hình như cũng có một cỗ xe máy như thế. Xe máy còn có tên, gọi là DSII.

Tiểu Yu nổ ra tiếng cười: "Ôi mẹ ơi! Hẳn sẽ không thật là DSII chứ? Quả nhiên đúng là xe máy tốt! Ha ha ha!"

Thiếu gia thở dài một hơi, có chút bất đắc dĩ nói: "Charles, chờ sau khi DSII trở về, trừ phi là ta cho phép, nếu không đừng châm dầu cho nó."

"Vâng." Ta cười khổ trả lời, đồng thời cầm lên bình sữa, rót thêm sữa vào cái ly còn một nửa của thiếu gia.

Sau khi tường thuật xong xe máy kỳ dị, tin tức vừa lại bắt đầu quy quy củ củ mà tường thuật sự tích anh hùng rồi, mặc dù anh hùng là xưa rồi, nhưng không thể phủ nhận, có một số thứ cho dù có xưa như thế nào, vẫn rất hấp dẫn người như cũ.

Nội dung tin tức lần này cũng không phải anh hùng nào đó đã cứu nguy cơ gì, mà là đang phân tích giải thích đủ loại sự tích của anh hùng. Anh hùng nhắc tới cũng không ngoài dự liệu, chỉ có bốn người, Cô Điệp, Sơ Phong, Long An, cộng với Huyền Nhật.

Tin tức thậm chí đem bọn họ xưng là tứ đại anh hùng, sau đó còn lần lượt đưa lên danh hiệu mới. Nữ tước Cô Điệp, quý công tử Sơ Phong, cường thú Long An, cánh thép Huyền Nhật.

Khi nghe thấy cái từ "cánh thép" này, tiểu Yu phun ra một hơi coca, sau đó cả người cười đến bò lăn ra bàn co giật, May người luôn luôn không có biểu tình lắm cũng bật cười; Tencha tiên sinh thì ngẩng lên liếc một cái, lẩm bẩm "nghe lên vẫn rất chuẩn xác, có cái gì buồn cười"; thiếu gia thì bưng ly sữa, đầy mặt bối rối, hình như hoàn toàn không hiểu mọi người cười cái gì.

"Phóng viên này cũng không khỏi quá lấp liếm rồi!" Tiểu cốc vừa cười vừa mắng.

May cười lắc đầu nói: "Lời không phải nói như thế, ngoại trừ Huyền Nhật, ba người khác trái lại còn xác đáng, chỉ là không biết vì sao danh hiệu của Huyền Nhật lại đặt thành như vậy.

Thiếu gia hình như cảm thấy hay ho, nghiêng đầu hỏi: "Vậy các người cảm thấy danh hiệu kiểu gì thích hợp hơn đây?"

Nghe thấy vấn đề của thiếu gia, ta nghiêm túc suy nghĩ, nhưng lại cũng không nói lên được Huyền Nhật rốt cuộc thích hợp danh hiệu kiểu gì, lại quay đầu nhìn những người khác, cũng là dáng vẻ khó xử.

Danh hiệu của những anh hùng khác rất rõ ràng, phần lớn là căn cứ vào tính cách lúc bọn họ cứu người biểu hiện ra mà quyết định. Cô Điệp tràn đầy tự tin và khí phách, đích xác giống như cái công tước, bởi vì cô ta là nữ giới, cho nên xưng cô ta là nữ tước; Sơ Phong phong độ nhẹ nhàng, quý công tử là không thể thích hợp hơn; Long An cả người cơ bắp, cũng hết sức ưa chuộng bạo lực, đúng là một con cuồng thú.

Chẳng qua, tính cách của Huyền Nhật hết sức khiến cho người cảm thấy khó khăn. Cậu ta luôn luôn đều thực hành nguyên tắc "cứu xong liền đi", hình ảnh truyền thông chụp được không nhiều, gần như chỉ có hình ảnh của lần trước cứu Cô Điệp và Jingji tương đối hoàn chỉnh.

Nhưng cho dù là lần đó, Huyền Nhật cũng chỉ nói mấy câu ngắn gọn "ở đâu", "Không, quá nặng" này mà thôi.

Nghĩ đến đây, ta không khỏi thở dài cho những phóng viên đáng thương kia, tin tức ít như thế, thật khó cho bọn họ nghĩ ra danh hiệu, chắc chắn hao tổn không ít tinh thần đi suy nghĩ đi?

Ta không khỏi quay đầu nhìn thiếu gia. Cho dù những người ở đây đều biết thiếu gia chính là Huyền Nhật, nhưng là, lại cũng không có lấy một người nghĩ ra được danh hiệu, bao gồm cả ta. Ta có lẽ hiểu thiếu gia, nhưng không dám nói mình hiểu Huyền Nhật, cho dù hai người này rõ ràng là một người.

Mặc dù biết không nên dò xét chuyện riêng của thiếu gia, nhưng ta vẫn không nhịn được suy tư lên, rốt cuộc là dưới hoàn cảnh kiểu gì, lại khiến cho thiếu gia sinh ra một cái thân phận tuyệt nhiên bất đồng như thế đây?

Thiếu gia hình như cũng chú ý tới thần sắc khác với bình thường của ta, cậu ấy mang chút nghi hoặc hỏi: "Charles?"

"Thiếu gia, có muốn thêm chút sữa không đây?" Ta chỉ là cười trả lời. Cho dù hiện tại vẫn không hoàn toàn hiểu thiếu gia cũng không sao.

Bởi vì chúng ta có một tờ hiệp ước "Endless".

"Được đó!" Thiếu gia gật đầu.

Sau khi ta rót đầy sữa cho thiếu gia, nhìn thiếu gia tiếp tục ăn bữa sáng, ta mới đem lực chu ý chia một ít lên tin tức, giờ phút này, tin tức bắt đầu phát sự tích đã qua của bốn anh hùng.

Tiểu Yu không cho là đúng nói: "Chậc chậc, gần đây quả nhiên quá yên bình, tin tức nhàm chán đến lấy "tin cũ" để đưa rồi.

Mặc dù tiểu Yu nói như thế, nhưng ta lại thấy có phần hứng thú. Ở trong cuộc sống quá khứ, ta rất ít chú ý đến sự tích anh hùng, hiện tại có thể bổ sung một chút tri thức liên quan cũng là không tệ. Nhất là khi tin tức nhắc tới "Huyền Nhật", ta luôn sẽ đặc biệt chú ý lắng nghe. Mặc dù, trong tin tức anh hùng nhắc tới ít nhất cũng là Huyền Nhật, có đưa tin làm sao cũng phần lớn là hình ảnh lần trước cứu Cô Điệp và Jingji.

Lúc này, thiếu gai đột nhiên bừng bừng hăng hái hỏi: "Nếu như có nguy hiểm, mọi người muốn được anh hùng nào cứu nhất đây?"

Ta không khỏi hơi mỉm cười, thiếu gia gần đây đối với "trò chuyện" càng ngày càng có hứng thú rồi, nhất là bởi vì thường thức của cậu ấy không đủ lắm, chung quy không thể làm ra trả lời bình thường, cho nên cậu ấy phi thường thích đặt câu hỏi, để cho người khác đi trả lời.

Sau khi nghe thấy câu hỏi của thiếu gia, bao gồm cả Tencha tiên sinh cũng đặt tờ báo xuống, mọi người đồng loạt lộ ra biểu tình cổ quái, tới tấp nhìn thiếu gia, lại không mở miệng trả lời. May là, thiếu gia cũng lập tức đã phát hiện sai lầm của mình, vội vàng bổ sung nói: "Tôi là nói, anh hùng ngoài Huyền Nhật.

Nghe vậy, mọi người đều lộ ra biểu tình cười như không cười, tiểu Yu là người đầu tiên tranh nói: "Đây còn phải nói, đương nhiên là Cô Điệp rồi! Được người đẹp cứu mặc dù thật mất mặt, chẳng qua chung quy vẫn tốt hơn được gã xấu xí cứu đi? Đúng chứ? Tiểu Mỹ."

May khó chịu trả lời: "Ai giống như cậu hả, còn có, không được gọi tôi là tiểu Mỹ!"

Sau khi May nói xong, vừa quay đầu, đúng lúc gặp phải ánh mắt mong đợi của thiếu gia,cậu ta khựng một chút, đành phải nghiêm túc suy nghĩ, sau đó trả lời: "Nếu như cần phải được anh hùng cứu, vậy tôi có thể sẽ hi vọng là Sơ Phong đi."

Tiểu Yu lập tức lộ ra biểu tình mắc ói, sau đó dùng một loại ánh mắt nhìn thứ gì đó dơ bẩn nhìn May.

"Dám nói ra lời bậy bạ gì, cậu sẽ có chuyện với tôi đấy!" May lạnh lùng uy hiếp xong tiểu Yu, quay đầu nghiêm túc giải thích với thiếu gia: "Bởi vì hướng võ công của Sơ Phong khá giống tôi, nếu như có thể, tôi rất muốn cùng anh ta luận bàn một chút."

Thiếu gia lộ ra biểu tình chợt hiểu, cười nói: "Nếu như là như thế, vậy tôi cũng có thể đánh với anh đó..."

May lại không có trả lời, đột nhiên cậu ta và tiểu Yu hai người cùng nhảy dựng lên, Tencha tiên sinh vẫn là sóng yên biển lặng ngồi trên ghế, tư thế mặc dù khác, nhưng giống nhau chính là, bọn họ đều móc súng ra, lên đạn, sau đó chỉa thẳng vào cửa.

Nguyên nhân khiến cho ba người căng thẳng ngay ở đó, cửa chính dưới tình huống chuông không có reo, đã bị người mở ra.

Nhưng tiếp đến, người đi vào lại là người mọi người đều quen biết, Melody.

Cô ta vừa đi vào cửa, liền cao giọng kêu "thiếu gia", sau đó khi nhìn thấy ba khẩu súng chỉa vào mình, cô ta lại chỉ là giương mày, coi như không thấy mà đi tới, trái lại là người của bên chúng ta tất cả đểu ngây ngẩn.

Cô ta đi tới chỗ cách bàn ăn không tới mấy bước, sau đó dùng giọng như làm nũng nói: "Thiếu gia, cậu nói xem, tôi mặc màu đen đẹp hay là màu đỏ đẹp?"

Trên người cô ta chỉ mặc một bộ đồ lót màu đỏ, lần lượt là áo ngực khoét sâu chữ V và quần lót gần như không che được thứ gì, trên tay cầm một bộ đồ lót màu đen, ngoại trừ cái đó, trên người cô ta thì không có bất cứ quần áo nào có thể che lấp... Ngoại trừ trên chân đi một đôi giày cao gót đỏ tươi.

Tiểu Yu nhìn Melody chằm chằm, nước miếng cũng sắp nhỏ đến súng, hai mắt phát sáng hét lớn: "Không mặc đẹp nhất!"

May sau khi chỉ liếc một cái, liền vội vàng quay đầu đi, ngay cả lỗ tai cũng đỏ lên.

Tencha chỉ là lắc lắc đầu, sau đó thu lại súng, tiếp tục uống trà lật báo.

"Các người im hết đi!" Melody mất hứng quát lại mọi người, sau đó cong miệng lên, nhìn thiếu gia nói: "Tôi chỉ nghe thiếu gia nói, thiếu gia~~ cậu nói đi! Bộ nào đẹp hơn?"

Lúc này, ta đột nhiên nổi lên tò mò, May sớm đã chuyển mắt đến người thiếu gia, tầm mắt của Tencha tiên sinh cũng từ tờ báo di chuyển đến thiếu gia, ngay cả tiểu Yu mắt gần như dán trên người Melody hình như cũng không nhịn được tò mò, vậy mà chịu từ bỏ việc nhìn chằm chằm Melody, sau đó quay đầu nhìn thiếu gia.

An Hướng Dạ thiếu gia ngây thơ, Huyền Nhật lãnh tĩnh gần như lãnh khốc, mặc dù từ hình dung thích hợp khác xa nhau, nhưng hai người này lại thật ra là cùng một người. Người mâu thuẫn như vậy đang đối mặt với một người đẹp gần như lõa thể, phản ứng của cậu ấy rốt cuộc sẽ là gì đây?

Ta liếc Melody một cái, người sau đang lộ ra mỉm cười ngọt ngào, còn mang theo chủ ý đùa dai. Nghĩ đến, cô ta phần lớn là cố ý làm như thế.

Thiếu gia ngẩng đầu nhìn Melody, trong mắtt một chút khác thường cũng không có, mặc kệ là xấu hổ của May hay là háo sắc của tiểu Yu, toàn bộ đều không xuất hiện trên mặt cậu ấy, cậu ấy chỉ là trên dưới đánh giá Melody, như thể trên người cô ta mặc không phải là đồ lót, mà là một bộ lễ phục, mà cậu ấy thì rất nghiêm túc đang giúp đỡ lựa chọn.

Cuối cùng, cậu ấy chỉ bộ đồ lót màu đỏ chót kia trên người Melody, thận trọng nói: "Màu đỏ đẹp hơn."

"Thật không?"

Melody cố ý liên tiếp bày ra mấy cái tư thế thu hút, thậm chí khom lưng, sau đó đẩy bộ ngực, khiến cho cái áo lót vốn đã trễ ngực gần như sắp che không được bất cứ thứ gì.

Điều này khiến cho tiểu Yu nhìn đến hai mắt cũng đăm đăm rồi, mà May căn bản ngay cả nhìn cũng không dám nhin cô ta một cái... Hmm, có lẽ vẫn là có thấy được, bởi vì lỗ tai anh ta so với vừa rồi còn muốn đỏ hơn.

"Hmm!" Thiếu gia nghiêm túc gật đầu cười nói: "Màu đỏ nhìn lên khá ngon đó!"

"..."

Mọi người, kể cả ta cũng bao gồm cả Tencha tiên sinh, đều không nhịn được thần sắc kỳ quái nhìn thiếu gia.

Ngon hơn? Ngon ở đây hẳn sẽ không là... ý tứ mang chút tình sắc đi?

Melody vừa kinh ngạc vừa hoài nghi hỏi: "Thiếu gia, ngài, ngài nói ngon nghĩa là..."

Thiếu gia đột nhiên xán lạn cười, khen ngợi: "Dáng vẻ Melody hiện tại nhìn lên thật sự rất mỹ vị đó!"

Lời này vừa ra, ngay cả Melody người chỉ mặc nội y dám đứng ở trước mặt mọi người đi lại này cũng không nhịn được đỏ mặt, chỉ giậm giậm bước chân, nói câu "thiếu gia thật đáng ghét", sau đó cứ như thế xoay người vọt ra khỏi cửa, cũng khiến cho tiểu Yu phát ra tiếng kêu rên thật lớn: "Đừng đi! Để tôi xem thêm một chút đã!"

"Charles." Lúc này, thiếu gia đột nhiên gọi một tiếng.

"Vâng."

"Có thể giúp ta rán thêm một dĩa khoai sợi không?" Thiếu gia ngẩng đầu lên, mong đợi nhìn ta nói: "Ta đột nhiên rất muốn ăn khoai đó, hơn nữa còn muốn chấm thật nhiều thật nhiều sốt cà chua!"

Mặc dù ta có chút kinh ngạc, thiếu gia trước giờ đều rất quy luật mà ăn sáu phần bữa sáng lại có thể muốn ăn nhiều thêm gì đó, nhưng vẫn là cung kính trả lời: "Đương nhiên có thể, xin thiếu gia chờ một chút."

Trước khi ta đi vào phòng bếp, tiểu Yu lớn tiếng la hét anh ta cũng muốn ăn khoai sợi, nghĩ đến phải rán cả một bao mới đủ rồi.

Khi đang làm nóng dầu trong nồi, trong thời gian này ta chỉ có xuất thần mà nhìn khoai sợi trên cái thớt gỗ. Trong màu trắng của sợi khoai mang chút vàng nhạt, bên cạnh còn bày sốt cà chua màu đỏ... Phối hợp màu sắc này vì sao cho ta một loại cảm giác rất quen mắt đây?

Màu đỏ nhìn lên khá ngon đó!

Ta đột nhiên bật cười... Thì ra như thế! Thì ra là giống khoai sợi chấm sốt cà chua sao?

"Ha ha ha!"

Bên ngoài truyền đến tiếng ngạc nhiên nghi ngờ dò hỏi: "Quản gia? Anh làm sao vậy?"

"Xin, xin lỗi, không có chuyện gì." Ta vội vàng đè nén tiếng cười, vừa nén cười, vừa bỏ khoai vào nồi.

Khoai và sốt cà chua đỏ à... Đây tuyệt đối không thể nói cho Melody, ha ha.

Sau khi tiễn thiếu gia ra cửa, Tencha tiên sinh và May lên tầng thượng, tiểu Yu thì xung phong, muốn đưa DSII trở về nhà.

Sau khi mọi người đều rời khỏi, trong nhà nhất thời an tĩnh lại, ta thu thập xong chén dĩa, khi đang muốn trở và khoang kim loại nghỉ ngơi, lại nghe thấy tiếng chuông cửa hiếm hoi.

Ta vừa đi vừa nghĩ, chẳng lẽ là tiểu Yu quên mang thứ gì sao?

Ta ấn xuống màn hình theo dõi bên cạnh cửa, phát hiện bên ngoài đứng hai người, một nam một nữ, đương nhiên không phải tiểu Yu rồi, đây là... nhân viên tiệm X-Killer, Lạc Luân và Jill.

Ta mở cửa, trước chào hỏi: "Jill, Lạc Luân, mấy ngày không thấy rồi, các người khỏe không?"

Hai người ra sức gật đầu.

"Quần áo của thiếu gia đã nhận rồi, không có vấn đề gì." Ta cười cười, thử thăm dò một chút. Không biết bọn họ có phải bởi vì quần áo mà tới, đây cũng là chuyện duy nhất ta có thể nghĩ đến.

Lạc Luân lập tức giành trả lời:" Đó đương nhiên, đó thế nhưng là tôi đã kiểm tra từng bộ, đương nhiên không có vấn đề gì rồi!"

Không đợi ta hỏi lần nữa, Jill đã cười tít mắt lấy ra một cuốn sổ dày, nói: "Bọn tôi là lấy mục lục đến cho các anh xem."

"Mục lục?"

Ta tiếp lấy vừa nhìn, lúc này mới hiểu, thì ra là những bức ảnh chụp của thiếu gia lúc đó đồng ý để cho X-killer chụp. Ta từng tờ từng tờ lật qua, không khỏi có chút tán thán, cuốn mục lục này làm được vô cùng tốt. Mới bắt đầu còn khiến cho người có chút không rõ rốt cuộc nên từ trái lật hay từ phải lật, nhưng lập tức đã phát hiện, thì ra là hai bên đều có thể, thiết kế bên phải thiên về hệ màu sáng, bên trái thì thiên về màu tối.

Ta trước tiên lật phần màu sáng, thiếu gia trong ảnh chụp mặc quần áo vừa nhẹ nhõm vừa sáng sủa, cười đến hết sức vui vẻ, tư thế cũng phi thường ung dung tự tại. Có mấy tấm là ôm búp bê trong tiệm chụp, hết sức đáng yêu hoạt bát, khiến người lúc lật xem sẽ không tự chủ giơ lên khóe miệng.

Trở lại, ta bắt đầu xem phần màu tối bên trái. Quần áo bên này đều là kiểu dáng khá anh tuấn thoải mái, thiếu gia gần như là mặt vô biểu tình, cả người đều chôn ở trong quần áo màu tối, chỉ có khuôn mặt và tóc bạc đặc biệt nổi bật, nhưng lại càng nổi bật ra loại cảm giác... không giống người sống của thiếu gia.

Điều này làm cho ta cảm giác có chút kinh hãi, bởi vì loại khí chất không giống người sống này có chút không giống thiếu gia, trái lại khá giống như... Huyền Nhật!

Ta vừa lật vừa dò hỏi: "Đây là của ai thiết kế?"

"Là tự mình Olga, chủ đề là thiên sứ và ác ma." Jill mắt sáng lên hỏi: "Rất tuyệt đúng không? Chỉ là đưa đến xưởng in ấn, người của xưởng in ấn liền liên tục hỏi người mẫu này là ai đấy!"

Thiên sứ và ác ma sao? Ta không nhịn được cười khổ, thiếu gia và Huyền Nhật vẫn thật là có chút cảm giác của thiên sứ và ác ma, không ngờ đến Olga vậy mà có thể nắm bắt được hai loại bộ mặt của thiếu gia chuẩn xác như thế, nếu như để cho cô ta đối diện với Huyền Nhật, nói không chừng cô ta thật có thể đoán ra Huyền Nhật chính là thiếu gia.

Chẳng qua, lại cũng không cần quá lo lắng. Chờ đến khi thân thể của DSII tu sửa xong, chỉ cần thiếu gia và DSII một người ăn mặc kiểu Huyền Nhật, người khác thì lấy bộ dạng sinh viên đại học bình thường, hai người cùng lúc xuất hiện, cho dù người bệnh đa nghi có nặng đến mấy, cũng sẽ không thể không thừa nhận bọn họ là hai người khác nhau.

Khi ta tiếp tục lật xem, Jill và Lạc Luân mỗi người một câu "Trời thật nóng", "miệng có chút khát quá", "chỗ này cách cửa hàng thật xa à", "chưa ăn sáng bụng hơi đói" vân vân, nghe thấy ta thật là vừa bực mình vừa buồn cười, thuận thế đưa ra yêu cầu: "Nếu như không chê, mời vào đây nghỉ ngơi một chút."

Hai người lập tức sáng mắt lên, ta vừa lách người, còn chưa kịp dẫn đường, bọn họ đã vọt vào bên trong nhà.

Lạc Luân reo hò cả người trải lên salon, Jill hai mắt quét qua bốn phía phòng khách, thất vọng nói: "A Dạ không ở nhà sao?"

"Thiếu gia đi học rồi." Ta để mục lục lên bàn, mỉm cười với bọn họ nói: "Muốn uống chút gì không?"

"Coca là được rồi."

"Kem trái cây!" Lạc Luân kêu lớn.

Jill ký xuống đầu Lạc Luân một cái, mắng: "Kem trái cây cái gì, cậu coi chỗ này thành nhà ăn rồi hả?"

Ta cười nói: "Kem trái cây cũng không có vấn đề, bởi vì thiếu gia rất thích kem, cho nên trong tủ lạnh có không ít chủng loại kem, đúng lúc có thể lấy làm kem trái cây."

Lạc Luân lập tức hét lớn "hoan hô", Jill do dự một chút, sau đó có chút ngượng ngùng nói: "Vậy tôi cũng muốn."

Ta gật đầu, nói: "Vậy thì, xin chờ một chút, nếu muốn mở tivi, hay là lấy sách trong tủ sách đọc, cũng xin tùy ý."

Sau khi làm xong kem trái cây, ta bưng tới phòng khách, hai người trong phòng khách rõ ràng đều không có hứng thú với sách trong tủ, mà là mở tivi, đang tập trung tinh thần xem tin tức chiếu lại, nội dung tin tức tự nhiên là sự tích bốn anh hùng tin tức buổi sáng đã phát.

Sau khi ta đặt kem trái cây xuông, Lạc Luân lập tức mắt phát sáng, bắt đầu ăn kem trái cây.

Jill nhìn kem trái cây, thần sắc thoạt nhìn mặc dù rất muốn ăn, nhưng không có động thủ trước, mà là nói với ta: "Olga nói, muốn chúng tôi đưa mục lục cho các anh xem qua, nếu như không có vấn đề, mới có thể đặt ở bên trong tiệm. Còn có nè! Chúng tôi có phóng to mấy bức ảnh chụp trong đó, muốn treo ở trong tiệm, bởi vì quá lớn, không thể lấy đưa cho các anh xem trước, cho nên Olga nói, xem các anh có chịu tự mình qua xem."

Thì ra như thế. Ta gật đầu nói với hai người: "Chờ thiếu gia về nhà, tôi sẽ nói với thiếu gia. Cho dù thiếu gia muốn qua hay không, tôi đều sẽ gọi điện thoại báo cho các người."

Jill gật đầu, lúc này cũng không nhịn được nữa, bắt đầu động thủ ăn kem trái cây.

Thấy dáng vẻ hai người cuống quýt ăn, liên tục kêu ngon, ta cười một chút, nói: "Kem trái cây không thể giải khát, thêm một chút đồ uống được không? Nếu như muốn giải khát, tôi pha một bình hồng trà Tích Lan ấm cho hai người được không? Thứ gì đó lạnh, nhất là đồ ngọt, thật ra không thể giải khát lắm."

Hai người bạt mạng ăn kem trái cây, cho dù ta nói cái gì, bọn họ đều ra sức gật đầu. Thấy vậy, ta chỉ đành cười lần nữa, sau đó đi vào phòng bếp pha trà.

Lúc đang nấu nước, điện thoại trên người vang lên tiếng nhạc du dương, ta vội vàng từ trong túi lấy điện thoại ra. Vừa nhìn số điện thoại, lại có thể là thiếu gia gọi điện thoại, ta lập tức ấn xuống nút trò chuyện.

"Charles đây."

"Char-Charles, ngươi đang ngủ sao?"

Giọng của thiếu gia rất nhỏ, giống như sợ đánh thức người... ta nhịn không được mỉm cười. Thiếu gia à! Nếu đã gọi điện thoại, vậy hà tất gì lo lắng ta ngủ hay không đây?

Thiếu gia lắp bắp nói: "Eh...mm... ta biết bây giờ là thời gian ngủ của ngươi, nhưng, nhưng..."

Ta cười nói: "Đừng lo tôi bây giờ không phải dang ngủ, thiếu gia, xin cứ việc dặn dò."

Thiếu gia trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên lên tiếng gọi: "Charles!"

"Vâng."

"Bạn học nói, bọn họ muốn tới nhà ta làm bài tập, làm sao đây?"

Thì ra là chuyện như vậy. Ta cười cười, trả lời: "Thiếu gia, ngài chỉ cần nói với tôi, có mấy bạn học muốn tới, tôi sẽ làm tốt mọi khoản đãi."

Thiếu gia trầm mặc xuống, mang giọng bất đắc dĩ nói: "Charles, ta không thể để cho bạn học biết ta có một quản gia."

Nghe vậy, ta sửng sốt, nhưng lập tức hiểu được. Trường học của thiếu gia cũng không phải trường học của quý tộc, nhà trọ thoạt nhìn cũng không cao cấp, có cái quản gia đúng là chuyện hết sức kỳ quái.

"Vậy thì, Charles có thể rời khỏi một buổi..."

Ta cũng còn chưa nói hết, thiếu gia đã la hoảng: "Không được, ngươi đừng đi! Ta không biết phải làm sao cùng bạn học viết bài tập, hơn nữa..."

Thiếu gia sau khi "hơn nữa" xong, lại chần chừ không mở miệng nói, ta đành chủ động mở miệng dò hỏi: "Hơn nữa làm sao đây? Thiếu gia."

Thiếu gia ấp a ấp úng nói: "Hơn nữa... lúc ta trò chuyện với bạn học có nói ta có một anh trai, bạn học nữ hỏi ta có đẹp trai không, ta nói vô cùng đẹp trai, cho nên, bọn họ liền hỏi anh trai ta ở đâu, ta không biết nên làm sao trả lời, đành nói anh trai ở nhà, sau đó..."

"Sau đó?"

"Sau đó..." Thiếu gia đình trệ một chút, giống như tráng sĩ chặt cổ tay cấp tốc nói: "Sau đó bọn họ liền nhao nhao muốn tới nhà làm bài tập, thuận tiện nhìn anh trai rất anh tuấn của ta!"

Ta hiểu rồi. Mặc dù đã rõ ràng rồi, nhưng ta cố ý dò hỏi: "Cho nên, thiếu gia muốn Charles làm thế nào dây?"

Thiếu gia trầm mặc một chút, mang giọng cầu khẩn nói: "Charles ta có thể gọi ngươi là ca ca một buổi tối không?"

Ta cười, nhún nhường trả lời: "Nếu như thiếu gia muốn."

"Quá tốt rồi!" Thiếu gia tuôn ra tiếng reo hò: "Vậy ta tan học sẽ dẫn bạn học về, bọn họ tổng cộng có năm người, ta còn nói với bọn họ ngươi biết làm kem rất ngon, bọn họ nhao nhao muốn ăn, cho nên đừng quên làm đó!"

"Vâng." Trả lời xong, sợ thiếu gia đến đây cúp điện thoại, ta vội vàng nói: "Thiếu gia, xin chờ một chút, Charles có chuyện muốn nói cho ngài. Hai nhân viên của X-Killer đã đến nhà viếng thăm."

"Jill và Lạc Luân sao?" Thiếu gia tò mò hỏi: "Bọn họ tới làm gì?"

"Bọn họ đưa ảnh chụp lần trước ngài chụp tới, đồng thời, mời ngài đi xem ảnh chụp phóng to treo ở trong tiệm."

"Thật vậy sao?" Giọng thiếu gia nghe lên hết sức hưng phấn: "Được đấy! Ta muốn đi xem."

"Được, vậy thì tôi sẽ trả lời bọn họ mấy ngày tới sẽ qua."

Sau khi kết thúc nói chuyện với thiếu gia, ta bưng lên hồng trà Tích Lan cùng một ít trà bánh đến phòng khách, vừa mới đến phòng khách, liền nghe thấy tiếng tranh chấp, ta đi vào.

"Sơ Phong mới là anh hùng tốt nhất!"

"Nhìn làm sao cũng là Long An mạnh nhất! Đám con gái các cô chỉ thích công tử bột."

"Làm gì có! Đó là bởi vì Sơ Phong thoạt nhìn rất dịu dàng." Jill mất hứng hét lên: "Bộ dạng Long An bạo lực như thế, bị hắn cứu còn phải lo mình có thể sẽ bị hắn ôm gãy eo hay không đây!"

"Bằng cái eo này của cô?" Lạc Luân cố ý liếc phần eo của Jill, lắc đầu thở dài nói: "Tôi thấy rất khó đó!"

Jill tức đến đỏ bừng mặt, gằn từng chữ nói: "QÚY LẠC LUÂN, cậu là chán sống rồi hả?"

Nhìn đến đây, ta đặt xuống bàn bọn họ, vừa giúp bọn họ bày dụng cụ ăn, vừa nói: "Uống chút hồng trà và điểm tâm nhé? Điểm tâm là bánh hạnh đào trứng, hi vọng hai người thích."

Hai người hình như đều có chút hoảng rồi, Jill vội vàng nói: "Thật là phiền anh rồi."

"Không đâu." Ta mỉm cười một chút.

Để xua tan căng thẳng của bọn họ, dứt khoát ngồi xuống, tiện tay lấy bánh quy ăn, lúc này mới khiến cho biểu tình của bọn họ buông lỏng một chút, cũng bắt đầu động thủ uống trà và ăn bánh.

Để xoa dịu bầu không khí, ta thuận miệng kiếm đề tài nói: "Hai người vừa rồi đang nói về anh hùng sao?"

Hai người sau khi tôi nhìn cô cô nhìn tôi, Lạc Luân lúc này mới nhún nhún vai nói: "Đúng đó! Vừa rồi nhìn thấy đưa tin anh hùng, tin tức gọi Cô Điệp, Sơ Phong, Long An và Huyền Nhật là tứ đại anh hùng, cuối cùng còn đánh ra tiêu đề, "Trong mắt của bạn anh hùng chân chính là vị nào", cho nên Jill và tôi liền tranh luận lên!"

"Rõ ràng là cậu muốn tranh luận với tôi!" Jill lập tức kháng nghị: "Rõ ràng là Sơ Phong tốt nhất!"

"Long An mới là anh hùng "chính cảng"!" Lạc Luân chuyển hướng ta, la lên: "Ông anh à, anh nói đúng chứ?"

Lúc này, Jill cũng chuyển hướng ta, mang theo giọng có chút làm nũng hỏi: "Charles ca, anh cảm thấy anh hùng nào tốt nhất đây?"

"Cái này..." Ta có chút nghẹn lời rồi.

Nếu muốn nói là Huyền Nhật, nhưng Huyền Nhật chính là thiếu gia, thế này hình như có chút không thỏa đáng lắm. Nhưng, ta lại không quá nhận thức mấy vị anh hùng khác, tuy từng gặp Cô Điệp, nhưng làm sao cũng không có quen biết đến có thể nói cô ta là "tốt nhất".

Nhưng không trả lời hình như cũng không được... Ta nhìn ánh mắt hai người hết sức mong đợi, đột nhiên nghĩ lại, cho dù thiếu gia có phải Huyền Nhật hay không, Huyền Nhật cũng là người duy nhất ta đến hiện nay từng khen ngợi qua một câu "anh hùng", cho dù cậu ấy chính là thiếu gia ta phục vụ, vậy thì đã làm sao?

Ta khẽ cười, trả lời: "Huyền Nhật."

"Oh!" Lạc Luân gật mạnh đầu, nói: "Huyền Nhật cũng không tệ."

Jill lại lộ ra biểu tình do dư, ấp úng nói: "Tôi vốn cũng cảm thấy anh ta không tệ, lúc anh ta cứu Cô Điệp thật sự rất phong độ, nhưng, Olga nói..."

"Cô ấy nói cái gì đây?" Ta đột nhiên cảm thấy hết sức tò mò, Olga đối với Huyền Nhật sẽ phát biểu bình luận gì đây?

Jill lộ ra biểu tình cố gắng hồi tưởng nói: "Cô ấy nói, anh hùng có làm sao cũng là con người, khó tránh khỏi có chút tư lợi của người, sẽ muốn người ta biết chuyện tốt của mình làm, muốn nổi tiếng. Cho nên, bọn họ bình thường lúc cứu người, luôn là ít nhất sẽ cùng người được cứu có chút tương tác, kéo dài cho tới khi ký giả truyền thông đều đuổi tới."

Đúng vậy. Sau khi nghe thấy lời của Jill, ta đột nhiên có chút cảm giác muốn bật cười. Thì ra có thể từ phương diện này để xem anh hùng, ta vẫn thật không nghĩ đến anh hùng sở dĩ được truyền thông chụp được, là bởi vì bọn họ muốn nổi tiếng.

"Ở lúc bọn họ đối diện truyền thông, không bày ra vẻ ấn tượng phong độ, thì cũng là dáng vẻ rất khó chịu. Nhưng cũng chỉ có Huyền Nhật không giống, anh ta trước giờ không xuất hiện trước mặt truyền thông, giống như người trên toàn thế giới đều không biết anh ta cũng không sao. Chỉ có lần cứu Cô Điệp và cô bé kia, bởi vì sớm đã có hàng loạt truyền thông ở hiện trường, cho nên anh ta không thể không xuất hiện trước mặt truyền thông."

Lạc Luân tranh nói: "Ngay cả cái tên Huyền Nhật này cũng không biết là làm sao tới, Olga nói, đây thật sự rất ký quái! Rõ ràng ngay cả chụp cũng chụp không được, Huyền Nhật điểm nối tiếng nhất chính là không hề nói chuyện, nhưng mọi người đều biết anh ta gọi là Huyền Nhật, đây không phải rất kỳ quái sao? Olga nói, đây hình như có người đang lén giúp anh ta tuyên truyền."

Người lén tuyên truyền này hẳn sẽ không là vị anh trai nào đó chứ? Ta cảm thấy hết sức có khả năng. Mặc dù lão gia không thích thiếu gia làm anh hùng, nhưng, lão gia chắc chắn càng không thích chuyện tốt của thiếu gia làm lại không có ai biết.

Lạc Luân nhún vai nói: "Tóm lại, Olga nói nhất cử nhất động của anh ta không giống người bình thường, rất giống như là đang làm nhiệm vụ thường lệ gì đó, nói không chừng, là cái liên minh kinh tế nào đó cố ý phái người ra làm anh hùng, may ra lúc thích hợp có thể lấy lợi dụng..."

Ta đột ngột đứng lên, la lên: "Không phải như thế!"

La xong, hai người đều giật mình, kinh ngạc nhìn ta... không xong rồi! Ta vậy mà đối với khách của thiếu gia dùng ngữ khí vô lễ như thế.

"Hết sức xin lỗi, tôi..." Ta khựng lại, nhất thời vậy mà tìm không được một lý do giải thích la hét mất khống chế vừa rồi, chung quy không thể xin bọn họ đừng ô nhục thiếu gia đi?

"Thì ra ông anh sùng bái Huyền Nhật như thế à?" Lạc Luân ngơ ngác nói: "Thật không dám tin, anh thoạt nhìn không giống người sẽ sùng bái anh hùng đấy!"

"Không giống sao? Nhưng là tôi thật sự rất thích Huyền Nhật đấy!" Ta cười cười, thuận thế cho mình lối thoát.

Tiếp đến, chúng ta gác qua đề tài anh hùng, bắt đầu nói về cuốn mục lục thiên sứ và ác ma kia, bọn họ chỉ ra ảnh chụp phóng lớn là những cái nào, còn khoa chân múa tay nói tấm này là treo ở chỗ nào, hiệu quả thật sự rất tuyệt vân vân.

Trò chuyện khoảng chừng nửa giờ, hai người liền bởi vì muốn trở về giúp Olga mở tiệm, cho nên chào tạm biệt với ta.

Ta thu dọn phòng khách một chút, liền trở về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi, nhưng, vừa mới nằm vào trong khoang kim loại, còn chưa kịp ngủ, điện thoại bên cạnh lại vang lên. Nghe tiếng chuông này, cũng không phải có người gọi điện thoại tới, mà là thông báo có người ấn chuông cửa.

"Khách hôm nay đúng là không ít."

Ta cười khổ, nhưng kỳ thực cũng không có cảm giác bất mãn. Cho dù hai ba ngày mới ngủ một lần, cũng còn trong phạm vi làm việc nghỉ ngơi bình thường của vampire. Cho nên, ta trái lại cảm thấy có chút cao hứng. Khách tới cái nhà này cũng càng ngày càng nhiều rồi, đối với quan hệ xã hội thiếu thốn của thiếu gia mà nói, đây là hiện tượng không thể nào tốt hơn.

Ta bước ra khoang kim loại, ôm theo tâm tình tò mò, đi về hướng cửa chính. Là tiểu Yu trở về rồi? Hay là Jill và Lạc Luân đi mà trở lại, vừa lại hay là người khác thiếu gia quen biết?

Bởi vì ôm theo lòng tò mò, ta lần này không có mở màn hình máy theo dõi nữa, mà là dứt khoát kéo mở cửa... Ta sững lại.

Nhìn người tới, ta rất lâu mới có thể đọc ra tên của hắn.

"Alkus."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro