Tập 9 - 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Kết Thúc No.1 Khao khát

"Tình huống của Huyền Nhật thế nào?"

Đang tiếp thu, nguồn âm thanh: phòng thí nghiệm đoàn y sĩ, đối tượng nghe lệnh bậc 3, phán đoán không có tính nguy hiểm.

"Trạng thái tốt, đây thật là khó tin, không ngờ cấy chip thật sự sẽ thành công, lần này, trình độ của Huyền Nhật khẳng định sẽ nhảy ba bậc, vấn đề khó xử lý nhất là giới hạn tốc độ đã được giải quyết!"

Khởi động tự kiểm tra.

"Cấp trên có lệnh, trước tiên phải xác định Huyền Nhật đã không còn bất cứ phản ứng tình cảm nào, ài, phẫu thuật cấy chip lớn như thế, một thành công trước nay chưa từng có, kết quả chuyện đầu tiên muốn chúng ta xác nhận lại là cái này?"

Chip vận hành bình thường, vết thương ở đầu chưa khỏi, tình hình phục hồi bình thường, chỉ số đau là 5.

"Nhỏ giọng chút! Dù sao cấp trên nói thế nào, chúng ta cứ làm thế ấy."

Phán đoán tình huống: đang trong thời kỳ phục hồi sau phẫu thuật, trong thời gian ngắn không có mệnh lệnh trọng đại, tự động tiến vào trạng thái đợi lệnh.

"Nhưng mà, rốt cuộc nên làm thế nào xác nhận Huyền Nhật đã không còn phản ứng tình cảm? Nó bình thường đã rất lạnh nhạt, mấy năm gần đây không còn hay mở miệng nói chuyện, ngay cả chúng ta hỏi chuyện đều chỉ là gật đầu lắc đầu trả lời, vốn đã không có bao nhiêu phản ứng tâm tình."

"Trinh trắc sóng não và nhịp tim, gọi An Đặc Khiết nói chuyện với Huyền Nhật, chỉ có hắn có thể khiến Huyền Nhật có phản ứng."

"Cũng đúng, chẳng qua nói đến An Đặc Khiết, hắn đâu? Thật là lạ, trước kia chẳng phải rất thích Huyền Nhật sao? Trước kia chỉ cần Huyền Nhật vừa phẫu thuật xong, hắn gần như ngày ngày ở bên cạnh Huyền Nhật, lần này lại hoàn toàn không có tới."

"Không lạ đâu, hắn là người phản đối cuộc phẫu thuật này nhất, không chịu đến chắc là vì không muốn nhìn thấy dáng vẻ này của Huyền Nhật chăng?"

"Các người xem, Huyền Nhật đang ngủ sao?"

"Đó là trạng thái đợi lệnh."

"Ồ, đúng, suýt nữa quên mất cái thiết định này..."

¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤

Ta lặng lẽ đứng bất động, trước mặt là một căn phòng nhỏ khá vuông vắn, không có một vật nào, vách tường bốn mặt trắng như sương tuyết, ngay cả bàn ghế cũng không có, thuần túy là một căn phòng trống rỗng sáng sủa, duy chỉ có bản thân và cái bóng dưới chân là thuộc về bóng tối.

Bọn họ vĩnh viễn thiện trường để cho người khác cảm nhận được mặt u ám của mình như thế.

Đứng một hồi, ta cũng không sốt ruột, thậm chí hi vọng đừng ai đi vào còn hơn, cứ để một mình ta tên vampire này mục nát ở đây cho đến khi hóa thành bụi đất.

"Charles Endless."

Nhưng ngay cả mục nát cũng là cái hi vọng xa vời, ta chỉ có thể ngẩng đầu đối mặt với người tới, người trước mặt thoạt nhìn cũng không xa lạ, mặt của hắn chỉ là có chút quen mắt, nhưng cách ăn mặc lại hết sức quen thuộc, trang phục của sở trừ tội từ trước đến nay không có bao nhiêu thay đổi, cho dù là vampire cũng không thể không thuận theo thay đổi của thế giới, như mặc tây trang, thắt cà vạt, sở trừ tội lại vẫn là cách ăn mặc này, đời đời không đổi.

Ở lúc ta đánh giá hắn, đối phương cũng tập trung nhìn ta.

Lúc này, ta lại hiểu vì sao mình lại cảm thấy quen mắt với một người xa lạ, ngũ quan của hắn khá giống thần phụ Alex, hơi thô ráp hơn, thân hình cũng cao lớn tráng kiện hơn, hơn nữa thần tình băng lãnh, khí chất không ôn hòa như thần phụ Alex, nhưng nếu như bọn họ đồng thời xuất hiện, không nghi ngờ gì nữa chắc chắn là một cặp anh em.

Hắn nhất định là Sin, nhân vật lĩnh tụ chuyên môn truy bắt Alkus trong sở trừ tội.

"Hơn một trăm năm rồi." Sin mở miệng nói: "Ta từng có một thời gian cho rằng dưới quấy phá của Alexis, ngươi cái manh mối này coi như là đã lấp kín, không đáng để phí công sức."

Thế nhưng ngươi thoạt nhìn không tới hơn một trăm tuổi. Ta không nói lời này ra khỏi miệng, Alkus từng nói, mỗi một Sin đều phải đọc ghi chép của mọi Sin trước đó để lại, hơn nữa coi mình là cùng một người với những Sin đó, bọn họ đều là "tên Sin đó", đã sống ngàn năm giống như Alkus.

"Nhưng thời gian sẽ giải quyết mọi thứ, ngoại trừ con đường trừ khử tội ác là vĩnh hằng bất biến, mỗi sự kiện đều sẽ thay đổi, bao gồm sự che chở của gia tộc Alexis." Biểu tình băng lãnh của hắn rốt cuộc đã có biến hóa, trào phúng nhếch khóe miệng hỏi ngược lại: "Không phải sao?"

"Có một chuyện sẽ không thay đổi theo thời gian." Ta nhàn nhạt nói: "Đó chính là ta sẽ không nói cho ngươi tung tích của Alkus, giờ đây, cũng không có bất cứ sự vật nào có thể dùng để uy hiếp ta mở miệng."

Không ngờ, mất đi mọi thứ vậy mà vẫn có cái ưu điểm này, không còn có bất cứ người hay sự vật nào có thể khiến ta ói ra chuyện của Alkus.

"Không cần." Sin cười lạnh một tiếng, "Bọn ta chỉ cần loan tin ngươi ở trong tay bọn ta, ngươi nói, E.X. có sẽ tới không?"

Ta trầm mặc không nói.

Hắn không chỉ sẽ tới, hơn nữa còn sẽ tới rất nhanh.

Alkus đang ở ngay tòa thành thị này.

Sin hình như cũng không cần đáp án của ta, thần tình của hắn đã nói rõ, cho dù ta nói Alkus sẽ không đến, hắn cũng sẽ không tin, mà ta cần phải thừa nhận hắn là đúng, Alkus sẽ tới, điều này không cần hoài nghi, mà ta đối với đây cũng hết cách.

Bọn họ hiển nhiên là biết điều này, sau khi bắt ta về, thậm chí không có giải trừ vũ trang của ta, trực tiếp mang vào căn phòng này, sau đó, Sin cứ như thế không chút cố kỵ mà đi vào.

Ta hình như không thể chờ mong mình có thể đánh bại đối phương, cho dù có thể, lại không thể dùng Sin để làm con tin, nếu là bị loại vampire mới thành niên như ta đánh bại, hắn sợ rằng ngay cả ý nguyện sống tiếp cũng sẽ tùy theo thất bại mà tan biến, càng đừng nói trở thành con tin.

"Tác dụng duy nhất của ngươi chính là ở lại đây." Sin trào phúng nói: "Loại sinh hoạt này trái lại rất dễ, cũng đừng mong bỏ trốn, cho dù là E.X. bị nhốt ở đây, có mọc cánh cũng khó thoát!"

Có lẽ là bởi vì ta không có quá nhiều hồi ứng, hắn hình như không còn hứng thú tiếp tục nói chuyện, xoay người muốn đi.

"Vì sao các ngươi chấp nhất với Alkus như thế?"

Ta không nhịn được mở miệng hỏi: "Hắn rốt cuộc đã làm gì? Từ trước tới nay, tội ác của loài người còn ít sao? Một quả bom nguyên tử có thể chết đi hơn trăm ngàn người, Alkus cho dù giết không ngừng suốt một trăm năm cũng không đạt đến số lượng đó được, chẳng lẽ hắn vẫn có thể phạm tội ác nghiêm trọng hơn hay sao?"

Sin đột nhiên xoay người lại, ánh mắt hệt như bó đuốc, nỗi căm hận và phẫn nộ bốc cháy hừng hực, mà ta lại vẫn không thể lý giải, với tính cách như Alkus, hắn rốt cuộc có thể làm ra chuyện gì khiến người căm hận đến mức này?

"E.X. là nguồn gốc của tội nghiệt, tất phải diệt trừ triệt để!"

Nguồn gốc? Ta không thể lý giải, lời này rốt cuộc là gì?

Trước kia, ta từng nghiên cứu rất nhiều sách vở của giáo hội, tuyệt đối không có cuốn sách nào từng nhắc đến Alkus, chứ đừng nói đến chỉ thẳng hắn là nguồn gốc tội nghiệt, giáo hội rốt cuộc vì sao lại nhận định Alkus là nguồn gốc tội nghiệt như thế? Hay đây chỉ là cách nghĩ cực đoan của sở trừ tội?

Dù sao, giáo hội không phải thời kỳ nào cũng sẽ để ý chuyện truy bắt Alkus, nếu như hắn thật sự là nguồn gốc tội nghiệt, giáo hội đáng lẽ sẽ không có thái độ bắt cũng được không bắt cũng được này.

Sau khi nghĩ rõ, ta không còn chấp nhất về chuyện Alkus đã làm gì, Sin truy bắt hắn đã có ngàn năm, loại vướng mắc này tuyệt đối không thể hóa giải một cách dễ dàng, không thể hạ thủ từ đây.

Ta bình tĩnh hỏi: "Các ngươi dùng điều kiện gì để giao dịch với Nhật Hoàng?"

Sin nhìn ta một cái, giống như không có bao nhiêu hứng thú trả lời, nhưng hắn chung cuộc không có trực tiếp cất bước rời khỏi, đây khiến ta có cơ hội tiếp tục nói chuyện.

"Nhật Hoàng là người không có lợi sẽ không dậy sớm, đồng thời, hắn cũng là đối tượng có tâm tư phức tạp không thể nắm bắt, ngươi xác định hắn hợp tác với các ngươi, lợi ích hắn có thể lấy được chỉ có những cái đáp ứng ngoài mặt sao?"

Mặc dù Sin vẫn là bộ dạng băng lãnh kia, nhưng ta xác thực thấy hắn khẽ nhíu mày một chút, nhưng lập tức lại càng thêm cứng rắn mà nói: "Vì để trừ khử triệt để tội nghiệt, cái giá bọn ta có thể bỏ ra nặng nề hơn ngươi có thể tưởng, vampire!"

Nói xong lời này, hắn không còn lưu luyến mà xoay người đi ngay, mà lần này, ngoại trừ tiến lên công kích, ta cũng không có thủ đoạn khác để giữ đối phương lại.

Ta bước ra một bước, nhưng trước mắt đột nhiên bắn ra mấy tia sáng năng lượng, số lượng càng ngày càng nhiều, đan xen dệt thành một tấm lưới, nhìn lưới năng lượng ở trước mắt, ta trầm mặc một hồi rồi thu hồi bước chân, tấm lưới này mới biến mất từng sợi.

Nếu thi triển cực tốc trong nháy mắt, trước khi tấm lưới này xuất hiện, ta nhất định có thể tới được chỗ của Sin, nhưng cho dù kết quả là tình huống tốt nhất, ta đánh bại Sin, bắt được hắn làm con tin, sợ rằng cũng chỉ sẽ nhận được một cỗ thi thể, sẽ không có bất cứ lợi ích nào đối với tình huống hiện tại.

Sin khựng lại bước chân, thậm chí không có quay đầu, chỉ là truyền tới một tiếng cười lạnh, hắn đi đến bên tường, cửa vẫn không có mở ra, xung quanh ta lần nữa xuất hiện lưới năng lượng, tấm lưới dày đặc đến ngay cả bàn tay cũng chui không lọt, nếu là cưỡng chế đột phá, không phải huyết năng bị bốc hơi cạn, thì cũng là bị cắt thành vô số mảnh.

Sau khi tấm lưới hoàn thành, cửa mới mở ra để Sin ra ngoài.

So với an nguy của Sin, không để ta chạy thoát thoạt nhìn mới là chuyện trọng yếu chân chính.

Sau khi cửa đóng lại, tấm lưới lần nữa biến mất, căn phòng trở lại trạng thái trống không.

Căn phòng ngoại trừ trống rỗng, còn có thời gian, căn phòng này định thì tắt đèn bốn giờ, hoàn toàn tối tăm, phù hợp trạng thái nghỉ ngơi mà Vampire cần, nhưng ta lại không cần nghỉ ngơi, chỉ là vì để tránh bộc lộ cái bí mật này, vẫn là sẽ theo thời gian mà nằm xuống.

Hai mươi bốn giờ, không cần ngủ, không có bất cứ chuyện gì để làm.

Chỉ còn lại suy nghĩ vẫn tồn tại.

Một chuỗi sự tình trước đó ập đến vừa nhanh vừa nhiều vừa loạn, ta hoàn toàn không thể ngừng suy nghĩ, chỉ có thể liên tục tiếp chiêu.

Nhật Hoàng từng bước bức tiến, Curtis phản bội buông tay, sự nhúng tay của thần phụ Yue và thần phụ Alex, sự xuất hiện của La Diệp và Lợi Đức... nghi hoặc trong lòng càng ngày càng chất cao, tình huống cũng càng ngày càng gay go.

Cho đến khi ta bị bắt lên xe, phát hiện La Diệp mà thiếu gia vẫn luôn bảo hộ lại chính là phạm nhân mà cậu ấy vất vả tìm kiếm, mà ta lại trở thành tù phạm, sự tình gay go đến mức này, trái lại khiến ta bình tĩnh lại từ trong phẫn nộ cùng bế tắc.

Căn phòng sáng sủa cũng khiến tâm tình ta thêm rõ ràng, mặc dù sáng sủa đáng lẽ là vì để cho vampire cảm thấy sốt ruột, ánh sáng trước giờ là hoàn cảnh thích ứng của loài người, bóng tối mới là điều vampire thích nhất, nhưng đây lại không thích hợp với ta tên vampire sinh trưởng trong quần người này.

Ta là thích ứng ánh nắng như thế, sáng sớm lúc mở rèm, thường xuyên say sưa để mặc cho ánh ban mai chiếu lên mặt mình, cho đến khi ánh sáng đó đâm mắt ta đau nhói, nhắc nhở ta, mình cũng không phải chủng tộc dưới ánh nắng.

Tâm tình vừa lại có chút cuộn trào lên, ta lặng lẽ đứng bất động, gạt bỏ mọi ưu tư, đem tất cả sự kiện đã qua suy nghĩ hết lần này đến lần khác, nhưng càng nghĩ càng không hiểu.

Nhật Hoàng rốt cuộc muốn làm gì?

Hắn nói căn bản không quan tâm La Diệp, chẳng lẽ chuyện này từ đầu đến đuôi chỉ là một cuộc kiểm tra sao? Vì để kiểm tra sự trung thành của mấy người bọn ta với thiếu gia sao?

Bọn Melody đạt yêu cầu rồi, mà Nhật Hoàng dùng hành tung của Alkus uy hiếp ta, ra lệnh cho ta dụ La Diệp, ta do dự không muốn làm theo, cho nên không đạt?

Không, Nhật Hoàng chính miệng nói ra ta căn bản không định giao La Diệp cho hắn, ta cũng không phản bội thiếu gia, cho nên vì sao không đạt yêu cầu đây?

Chẳng lẽ là ta không có kiên quyết cự tuyệt mệnh lệnh của Nhật Hoàng sao? Nhưng mỗi một người đều có chuyện mình để ý nhất, nếu Nhật Hoàng bắt cóc Jingji, Tencha tiên sinh sợ rằng là người đầu tiên không đạt rồi.

Huống hồ nếu chỉ là muốn kiểm tra bọn ta, căn bản không cần kéo cả gia tộc Alexis và giáo hội vào, đây trái lại khiến tình huống trở nên càng phức tạp, thậm chí khiến Lợi Đức có thể thừa dịp mang La Diệp đi.

Ngoại trừ giết La Diệp, ngoại trừ kiểm tra bọn ta, có phải là còn có chuyện gì ta không biết? Thiếu gia thì có biết không?

Không, cậu ấy khẳng định không biết, những ngày qua, quan hệ của thiếu gia và Nhật Hoàng càng ngày càng căng cứng, nếu không phải thiếu gia có bản năng bảo hộ anh trai, sợ rằng sớm đã tức đến quay đầu bỏ đi —- chờ một chút.

Sự tình gần đây đột nhiên từng cảnh lóe qua trước mắt, lúc mới bắt đầu truy sát La Diệp, Nhật Hoàng không muốn gặp mặt nói chuyện với thiếu gia, còn lợi dụng Alkus và Curtis để chọc giận ta, bức ta động thủ với hắn, mà thiếu gia đúng lúc trở về nhìn thấy, không thể không trở mặt với ta và ra tay công kích thậm chí phải lấy mạng của ta.

Trong lúc này vừa lại kiểm tra đám người Melody và Tencha tiên sinh, còn để cho DSII động thủ, gần như tất cả mọi người bên cạnh thiếu gia đều bị lôi vào, Nhật Hoàng giống như đang tuyên bố với thiếu gia, mọi thứ của cậu ấy đều là của Nhật Hoàng cho, khi Nhật Hoàng muốn khuấy trộn ao nước này, thiếu gia ngay cả năng lực phản kháng cũng không có, trực tiếp sẽ... bị cô lập hoàn toàn.

Mặc cho ai cũng sẽ không vui khi mình bị người nắm vững trong tay, đối phương động ngón tay đã có thể hủy diệt mọi thứ của mình, cho dù cảm tình có tốt cũng không được.

Nhật Hoàng hẳn là hiểu điều này, lại cố ý làm ra tuyên bố như vậy, vương giả tung hoành thương trường thật sự sẽ ngu đến mức làm ra chuyện phản hiệu quả như thế sao?

Đây chỉ sẽ khiến thiếu gia bất mãn với Nhật Hoàng... chờ đã, nếu như đây chính là điều Nhật Hoàng muốn thì sao? Hắn có phải là cố ý chọc giận thiếu gia?

Nhưng đây là vì sao? Ta nghĩ không thông, nhất định có chuyện gì là mình không biết, mà đó mới là mục đích chân chính của Nhật Hoàng.

Khẳng định là chuyện có liên quan với thiếu gia.

Manh mối này kẹt ở việc không biết nội tình, nếu đã nghĩ không ra, ta chỉ có thể tạm thời bỏ xuống, nhặt lên một chuyện càng khiến người nghi hoặc khác.

Curtis, có lẽ, nên nói là thái độ của gia tộc Alexis.

Vừa nghĩ đến đây, trong lòng liền cảm thấy buồn bực, mặc dù sớm đã không còn tự cho mình là tộc trưởng, cũng đã vô số lần nói với Curtis "Có thể không cần lo cho tôi", nhưng thật sự đến cái ngày bị bỏ rơi, rốt cuộc vẫn không thể bình tĩnh ứng đối, lời trước kia từng nói quả thật đều là giả tạo, trên thực tế, ta vẫn là hi vọng gia tộc vĩnh viễn đứng ở phía sau mình.

Nếu mất đi gia tộc Alexis ở lúc Sadina ra đi, hẳn là sẽ không có cảm giác mất mát quá lớn, dù sao Curtis cũng không có nghĩa vụ vì ta làm bất cứ chuyện gì.

Nhưng sau khi anh ta liên tục làm ra hứa hẹn, ta lại bắt đầu ôm kỳ vọng, có lẽ quan hệ giữa mình và anh ta cùng với gia tộc thật sự có thể giống như khi Sadina vẫn còn, cho dù ta không về gia tộc, lại biết mình còn có cái ràng buộc này, không đến nỗi như bèo không rễ, thế giới dù rộng lớn, hình như cũng không có một mảnh đất thuộc về mình.

Ta từng nghĩ, Alkus có phải là vì thiếu đi một chút cảm giác quy thuộc này, cho nên hắn mới hận đời như vậy, hoàn toàn không thể dung nhập cái thế giới này.

Nếu như ta mất đi gia tộc Alexis, phải chăng cũng sẽ như Alkus, không còn chút quyến luyến đối với cái thế giới này?

Không, không phải "nếu như", ta đã mất đi Alexis rồi, chỉ là trong lòng vẫn không thể chấp nhận, Curtis thật sự cứ như thế quay đầu bỏ đi, thậm chí để ta lại cho Nhật Hoàng...

Chỉ cần ngài còn sống, cho dù dùng cạn lực lượng của cả gia tộc, tôi cũng sẽ bảo vệ ngài đến cùng!

Không! Curtis căn bản không cần thiết phải bảo vệ ta, nhưng vẫn hứa như thế, ta không cho rằng anh ta cần nói ra chuyện không muốn làm, ở ngay khi hứa hẹn, anh ta xác thực muốn làm như thế, có lẽ Nhật Hoàng gây ra uy hiếp to lớn bức anh ta không thể không từ bỏ ta?

Xin ngài ngàn vạn lần đừng bị Nhật Hoàng uy hiếp, Alexis cũng không sợ hắn, mà ngài là tộc trưởng của chúng tôi, càng không cần sợ bất cứ sự vật nào!

"Nếu đã không bị Nhật Hoàng uy hiếp, vậy là cái gì khiến anh từ bỏ ta... Có lẽ, anh căn bản không có làm như vậy?"

Ta bắt đầu hồi tưởng lại cả chuỗi sự kiện, Curtis phái tiểu đội nơ đỏ cho ta, thành phần nhân viên bên trong có không ít "dị quỷ", đây hiển nhiên là vũ khí bí mật của gia tộc Alexis, nếu anh ta lúc đó đã muốn từ bỏ ta, tuyệt đối sẽ không phái ra tổ bộ đội như vậy, bộc lộ lực lượng của gia tộc một cách vô nghĩa.

Ở trong quá trình nói chuyện, anh ta vừa lại không ngừng ám chỉ ta về việc bị Nhật Hoàng khống chế, hẳn là có thể xác tín Curtis lúc đó không có ý từ bỏ ta, tiếp đến ta và Đông Phương Luy đến khách sạn, tiểu đội nơ đổ lộ ra bộ mặt thật là dị quỷ, ngăn chặn thần phụ Yue và Alex, ta thì đi tìm Nhật Hoàng và Curtis...

Suy nghĩ rồi lại suy nghĩ, ta không biết thời gian đã qua bao lâu, mình vẫn không hề có một chút buồn ngủ, chỉ có cảm giác đói càng ngày càng mãnh liệt.

Lúc này, cửa đột nhiên được mở ra một khe hở, một cái mâm bị đẩy vào, phía trên đặt mấy túi chất lỏng màu đỏ, không kịp sinh ra bất cứ ý niệm nào, bản thân đã xông lên đi cắn rách túi máu, đói khát mà hút máu.

Những ngày tiếp đến, suy nghĩ trở nên càng ngày càng khó khăn, ta rất đói, vô cùng đói, máu định thì được đưa đến vốn đã không đủ thoả mãn một tên vampire, có lẽ chỉ có thể bảo trì bảy phần no, giáo hội hiển nhiên không muốn để tinh thần vampire minh mẫn quá mức.

Nhưng từ sau khi uống thuốc của Lợi Đức đưa, ta hoàn toàn không có buồn ngủ, lượng máu cần lại tăng thêm không ít, những máu này thậm chí không đủ năm phần no.

Càng ngày càng đói rồi.

Mặc dù bẩm sinh đã là vampire, nhưng ta lại rất ít khi cảm thấy đói khát đối với máu, bởi vì phụ thân đại nhân vĩnh viễn đều chăm lo cho con của ông ấy rất tốt, đối với lượng máu của vampire cần, sợ rằng phụ thân đại nhân còn rõ ràng hơn cả một vampire, tuyệt đối sẽ không thiếu một giọt máu.

Đây là lần đầu tiên ta cảm nhận được sự khao khát máu một cách minh xác như thế.

Ta cần máu.

Thời gian trôi qua càng ngày càng chậm, giờ đây cách phân biệt thời gian chỉ có dựa vào tính toán số lần đưa máu, nhưng không biết rốt cuộc là bọn họ kéo dài thời gian đưa máu, hay chỉ là quá đói mà sản sinh ảo giác, khoảng cách của mỗi lần hình như càng ngày càng dài.

Hình như càng ngày càng lạnh rồi, nhưng kỳ thực ta rất ít cảm giác được lạnh lẽo, trái lại luôn cảm thấy nóng, chỉ cần nhìn thấy ánh mặt trời, mình giống như đặt thân trong lò lửa, bị nướng đến ngay cả máu cũng muốn sôi sục.

Giờ đây, thời gian giống như bị băng hàn đông kết, trôi đi càng ngày càng chậm, từng giây từng phút đều rõ ràng làm sao, ta vô cùng khát vọng có thể mất đi ý thức ở một giây tiếp theo, cho dù chỉ là thần trí trở nên mơ hồ một chút cũng tốt, nhưng ý thức lại tỉnh táo đến không cho phép một tia mơ màng, ta vô cùng rõ ràng mà hiểu rằng...

"Ta cần nhiều máu hơn!"

Lúc khe hở mở ra lần nữa, ta sớm đã nấp ở khe cửa vội vàng hô lớn, nhưng lại không có nhận được hồi ứng, sau khi chờ đợi trong dày vò, máu được đưa đến vẫn là lượng tương đồng.

Vô cùng đói khát mà uống máu, cảm giác thoả mãn lại chỉ loé qua rồi biến mất, lượng của túi máu quá ít, ta thậm chí cảm thấy mình một hơi đã uống cạn rồi, trong khoảnh khắc dòng máu biến mất, cảm giác không thoả mãn mãnh liệt tuôn lên, ta hoảng loạn mà niết túi máu, lại chỉ có mấy giọt máu rơi ở bên môi, liếm rồi lại liếm, cho đến khi không còn mùi vị, vẫn là không nhịn được liếm môi, liếm bên trong túi máu.

Ta cần máu...

Cần máu...

Máu...

Khe hở lần nữa mở ra, ta cấp tốc vươn tay vào, sau khi túm được tay của đối phương, đem cả cánh tay kéo vào khe hở, tiếng kêu thảm nghe lên vậy mà vui tai như thế, cho dù cách bởi làn da, ta cũng có thể ngửi được hương vị máu nồng đậm kia, mang theo một chút vị rỉ sắt, khiến người say mê, răng nanh cắn xuống một ngụm, vừa mặn vừa thơm, máu tuôn vào trong miệng, cảm giác vui sướng làm sao.

Đối phương lại không nghe lời lắm, bạt mạng muốn rút tay lại, nhưng ta vững vàng túm lấy... đồ ăn này.

Quá mức đói khát, tốc độ hút ăn của ta vô cùng nhanh, đột nhiên hút phải không khí, đờ ra một chút rồi cảm thấy hết sức nghi hoặc, ráng hút thêm một ngụm nữa, nhưng không uống được gì, lúc này, đột nhiên phát hiện cảm xúc trên tay không đúng lắm, cánh tay vừa rồi còn khá thô tráng, bây giờ lại là héo khô như vậy.

Trong đầu đột nhiên hiện lên một câu nói.

Đừng uống ngụm máu cuối cùng trên thân người.

Chẳng lẽ... Ta đang muốn cúi đầu nhìn đồ ăn trong tay, chuông cảnh báo lại vang lên trong đầu, vội vàng dùng cực tốc lùi lại, nhưng hai tay lại truyền đến đau đớn, vẫn lùi lại không đủ nhanh, vẫn là bị bỏng rồi, nhất là ngón tay, trực tiếp bị cháy đen nửa khúc, nếu là lùi lại chậm hơn một chút, sợ rằng cả ngón tay đều sẽ rớt xuống.

Sau khi uống no, ý thức của ta mới rõ ràng hơn không ít, ngẩng đầu nhìn, trước mặt là lưới năng lượng lúc trước từng xuất hiện, khe hở ở cửa vẫn còn đang buông thõng một cánh tay tái nhợt dị thường, không hề nhúc nhích.

Máu của người này đã bị ta hút cạn rồi sao? Ta sẽ bởi thế mà chết, hay là chuyện gì cũng sẽ không xảy ra? Cấm kỵ không được uống ngụm máu cuối cùng rốt cuộc là có cơ sở, hay chỉ là lời đồn nhằm không để cho vampire hút cạn máu người?

Nhưng ít nhất đến bây giờ, ta hoàn toàn không có chỗ nào không ổn, thậm chí cảm giác cực tốt, bởi vì sự đói khát khó chịu đến khiến người điên cuồng kia đã biến mất, bây giờ toàn thân tràn ngập lực lượng, ý thức minh mẫn như thế, hiểu rõ mình là... một tên vampire.

Thời khắc đói khát đến cực điểm, ngoại trừ thèm ăn, ta đã không cảm giác được gì cả, hệt như một con mãnh thú đói khát, chỉ muốn cắn đứt cổ con mồi, sung sướng hưởng thụ máu thịt.

Nếu như chủ nhân của cánh tay vừa rồi là thiếu gia, là Curtis, ta liệu có cắn xuống không?

Lần đầu tiên, ta mừng vì phụ thân đại nhân và Sadina đã không còn ở trên đời.

Cửa được mở ra, cách bởi lưới năng lượng, phẫn nộ của Sin vẫn ập đến như cũ, một cỗ thi thể ngã ở bên chân của hắn khô héo trắng bệch một cách không tầm thường.

"Phi nhân đều đáng chết!" Đôi mắt của hắn phun ra căm hận nồng đậm.

Ta trầm mặc không nói, không định phản bác.

Sau lưng Sin xuất hiện một số người, bọn họ mặc áo bào trắng, thoạt nhìn giống như là bác sĩ hay nhà nghiên cứu gì đó, hoặc đứng hoặc ngồi xổm ở bên cạnh thi thể, sắc mặt lại là kinh ngạc và hưng phấn, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn ta, lại là sự hưng phấn cùng hăm hở, dùng loại thần sắc này nhìn cỗ thi thể đó, ta tức thì cảm giác bọn họ khiến người chán ghét hơn cả Sin.

"Không thể tin được!" Những người áo trắng kia hưng phấn nói chuyện với nhau: "Hắn vậy mà uống cạn máu của một người? Trời ơi, đây đáng để điều tra, mang hắn đến phòng thí nghiệm."

Sắc mặt của Sin thay đổi, quay đầu rống giận: "Tuyệt đối không thể để hắn rời khỏi đây!"

"Chúng tôi cần nghiên cứu hắn." Những nhà nghiên cứu áo trắng lại không sợ phẫn nộ của hắn, kiên nhẫn giải thích: "Hắn uống cạn máu của một người đàn ông thành niên, không có vampire có thể uống hết nhiều máu như thế, bọn chúng không có năng lực chuyển hoá nhiều máu như vậy."

Chuyển hoá? Ta nghe không hiểu lời của bọn họ nói, nhưng vẫn an tĩnh lắng nghe, những nhân sĩ giáo hội này nhiều năm truy bắt phi nhân, đặc biệt thù hận vampire, có lẽ bọn họ còn hiểu rõ vampire hơn cả bản thân vampie.

Sin vẫn phẫn nộ như cũ, nhưng lời tiếp đến của những người kia lại khiến phẫn nộ của hắn ngưng kết.

"Hắn không giống vampire khác, đặc biệt giống như E.X., có lẽ bọn chúng có điểm chung gì đó, thậm chí là nhược điểm chung, chúng ta có thể tìm ra."

Alkus có điểm chung với ta, ta chỉ là uống thuốc của Lợi Đức, tự dưng trở nên hoàn toàn không thể ngủ, thậm chí sẽ không ngất đi, còn cần lượng máu lớn, đến tận bây giờ, hại nhiều hơn lợi, thực sự khiến người hối hận vì uống thuốc đó.

Sin phức tạp mà nhìn ta một cái, vừa lại quay đầu nói với những nhà nghiên cứu kia, hoài nghi hỏi: "Các người xác định hắn có liên quan với E.X.?"

"Không xác định." Nhà nghiên cứu thành thật trả lời, vừa lại vội vàng nói: "Nhưng hắn khẳng định bất thường, lượng máu của một người đàn ông trưởng thành là hơn 5000cc, hắn uống đến một nửa đáng lẽ đã nên vì chuyển hoá không hết mà dừng lại, nhất là con vampire này mới hơn một trăm năm mươi tuổi, uống sạch 5000cc máu tuyệt đối có thể lấy mạng của hắn!"

Sin trầm tư một hồi, tâm tình của ta cũng khá phức tạp, có thể đi ra cái giam lao này đương nhiên là tốt, nhưng từ lao phạm biến thành vật thí nghiệm, tình huống nghe lên càng tệ... Không, bất luận là tình huống gì, đều tốt hơn bó tay hết cách ở trong cái phòng giam này.

Có lẽ bản thân thí nghiệm sẽ rất không dễ chịu, nhưng đói khát mấy ngày qua khiến ta hiểu, không có dày vò nào đáng sợ hơn liên tục bị đói, đến phòng thí nghiệm sẽ là một cái cơ hội xoay chuyển, ít nhất ở đó có người ra ra vào vào, có lẽ có thể tìm được cơ hội đào thoát.

Sau khi nghĩ rõ, ta lặng lẽ nhìn Sin nhíu mày, không tình nguyện lắm mà đồng ý đề nghị của những người áo trắng kia, hắn ra hiệu về phía nào đó, cả một hàng thần phụ mặc trang phục sở trừ tội đi vào.

Bọn họ được trang bị đầy đủ, cảnh giác ứng đối, cài cả bộ còng lên người ta, đây cũng không phải xích kiểu cũ, toàn thân bộ còng này màu bạc thuần, thoạt nhìn là công nghệ cao, thể tích không lớn nhưng lại khá nặng, không biết là chất liệu gì, nhưng ta khẳng định có thành phần bạc.

Hơi dùng lực, dòng điện tuôn ra, tê dại khiến ta không thể khống chế mà co giật, cắn chặt hàm răng mới không kêu ra tiếng, đây quả thật không phải là xiềng xích đơn thuần, ta thậm chí nhìn không ra lỗ khoá ở đâu, cộng thêm vừa dùng sức liền có dòng điện tuôn ra, xem ra muốn cưỡng chế phá hoại là chuyện không khả năng rồi, mặc dù không ngoài dự liệu, nhưng vẫn khó tránh có chút thất vọng.

Sin cười lạnh một tiếng, cũng không có nói nhiều, lời của hắn thật sự là rất ít, không cần thiết gần như không mở miệng.

Ra khỏi giam lao, ta giả vờ tò mò mà quan sát kỹ xung quanh, trên đường đi đến là bị trùm đầu mang vào, trùm đầu vừa lấy xuống, thân đã ở trong lồng.

Ngoài lao là hành lang màu trắng sáng ngời, vô cùng bất ngờ, ở đây cứ như một sở nghiên cứu mà không phải sở trừ tội, mặt tường trắng tinh sáng sủa, rất nhiều máy móc có tạo hình đơn giản đều khiến người không rõ tác dụng, chỉ cảm thấy xung quanh có đậm cảm giác khoa học kỹ thuật, giống như phim khoa học viễn tưởng mà ta trước kia từng xem.

Ta cảm thấy có chút bất an, khoa học kỹ thuật trước giờ không phải sở trường của vampire, mà xung quanh thậm chí ngay cả cửa sổ cũng không có, cho dù bây giờ trên tay không có xiềng xích, ta cũng chỉ có thể thuận theo hành lang mà chạy, thử tìm lối ra, nhưng căn cứ vào phim ảnh, những hành lang này lúc nào cũng có thể rơi xuống một đống cửa sập cản trở đường đi, đến lúc đó, ta vẫn là bị nhốt vào lồng.

Mới bắt đầu, trên hành lang không có ai, sau khi quẹo mấy lần mới dần dần có bóng người, những người này mặc áo bào khác màu, phần lớn là màu trắng, bạch bào này thoạt nhìn giống áo bác sĩ, ta nghĩ hẳn là bác sĩ hoặc là nhà nghiên cứu.

Tiếp đến là áo bào thần phụ màu đen, những người này trái lại rất dễ phân biệt, bọn họ là thần phụ của sở trừ tội, là loại phụ trách truy bắt phi nhân, bọn họ phần lớn là hai, ba người áp tải một tên phạm nhân mang xiềng xích, ta cho rằng những phạm nhân này hẳn đều là phi nhân, nhưng lại không phân biệt được chủng tộc, chỉ có thể xác định không có vampire.

Mấy tên tù phạm đều có thần tình ủ rũ, hiển nhiên cảm thấy đã không còn đường sống, mà đây hẳn cũng là sự thật, trước kia từng nghe qua những phi nhân bị bắt vào sở trừ tội này tám chín phần mười là ra không được nữa, bây giờ vừa lại nhìn thấy sở trừ tội hệt như viện nghiên cứu này, có lẽ bị giết ngay tại trận còn tốt hơn bị bắt tới, ta không cho rằng ở đây có ngồi tù, phần lớn là làm thí nghiệm đi?

Trong đó có một người đặc biệt nhìn ta một cái, có lẽ không nên nói là người, đó là một tên lang bôn, bề ngoài của loại phi nhân này không có bao nhiêu khác biệt với chó hoang, bọn chúng bình thường cũng hay ngụy trang thành chó hoang, nhưng bọn chúng xác thực là phi nhân, hơn nữa thiện trường dùng hai chi sau đứng thẳng, mà không phải bốn chân chạm đất như chó.

Nhưng tên này thoạt nhìn giống sói nhiều hơn giống chó, toàn thân lông đen bóng, chiều dài gần như bằng chiều cao người trưởng thành, lang bôn lớn như thế vẫn thật là rất hiếm thấy, cứ như là người sói, ta bất giác nhìn thêm mấy cái, nhưng khiến cho hắn há miệng nhe răng, nhưng hắn lập tức bị kéo về sau, sau đó trở nên co giật, thần phụ đằng sau đang vững vàng kéo dây xích.

Đây khiến ta có chút ngạc nhiên, lang bôn là chủng tộc người không phạm ta ta cũng không phạm người, ít khi táo bạo như thế, nhưng có lẽ là bởi vì biết mạng mình không còn lâu nữa, cho nên tâm tình không tốt đi?

Sin không vui mà nhìn hướng thần phụ áp tải, những người đó đầu tiên là đứng nghiêm, sau đó lập tức kéo lang bôn lùi sang bên cạnh, nhường ra cả con đường, không có người mở miệng nói chuyện, chỉ có mấy người đứng phía sau âm thầm liếc ta mấy cái, nhưng làm một cách hết sức kín đáo, quản lý ở đây khẳng định vô cùng nghiêm ngặt.

"Hắn đã phạm chuyện gì?" Sin nhíu mày nhìn tên lang bôn đó, nói: "Lang bôn không phải chủng tộc hiếu chiến."

Một thần phụ đứng ra giải thích: "Hắn ở trong thành truy sát một người, hình như là đến trả thù, đối phương đã giết loài người từng thu lưu hắn."

"Hắn đã giết người rồi?"

"Không có, hỏa lực của đối phương cường đại, hắn không có cơ hội."

"Hỏa lực cường đại?"

Thần phụ thấp giọng nói: "Là một nhà buôn vũ khí, cũng có qua lại với chúng ta, là vụ án do hắn tới báo."

Sin nhíu mày, "Tra rõ cả sự kiện, tra không rõ thì cứ giết sớm đi."

Lời này vừa ra, mấy thần phụ kia hình như có chút ngạc nhiên, nhưng ta lại không rõ rốt cuộc là kinh ngạc vì Sin không trực tiếp hạ lệnh giết tên lang bôn này, hay là hạ lệnh tra không rõ thì giết, dù sao lang bôn cũng không có giết người, hắn cũng không phải loại chủng tộc vampire mà giáo hội vừa thấy là giết.

"Thời kỳ đặc biệt, đừng mang quá nhiều phi nhân trở về, nhất là loại phi nhân có tính nguy hiểm cao và không rõ lai lịch, tốt nhất cứ giết ngay tại chỗ."

"Vâng."

Sin quay đầu qua, giận dữ nhìn ta, "Ta sẽ không cho ngươi bất cứ cơ hội đào thoát nào!"

Ta ngẩn ra, sau đó cười khổ, thật sự không cần cảnh giới như thế, bản thân ta cũng không biết cơ hội đào thoát ở đâu, nhìn hoàn cảnh kiên cố xung quanh, thái độ nhân viên nghiêm cẩn, nếu không có gì bất ngờ, ta căn bản không có khả năng tự mình chạy trốn.

Mặc dù Alkus nhất định sẽ tới, mà hắn rất cường hãn, nhưng đối mặt với cả một cái tổ chức, hắn cũng không thể làm gì, không cần nói đến tổ chức khổng lồ như giáo hội, chỉ là gia tộc của Arvisila, lúc đó nếu không phải thiếu gia ra tay tìm đến nhiều người như thế, chỉ có một mình Alkus xông vào, sợ rằng cũng sẽ không có kết quả gì tốt.

Ngoại trừ Alkus, ta còn có chỗ dựa khác không?

Thiếu gia...

Curtis...

"Đừng cho rằng ngươi chạy thoát được!"

Ta ngẩng đầu nhìn Sin, khuôn mặt rất giống thần phụ Alex kia của đối phương đã nhắc nhở ta, có lẽ, mình không có cô lập vô viện như tưởng tượng.

Cho dù không thấy mặt trời, ta vẫn có thể ngẩng đầu chờ mong nhìn bầu trời không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro