chương 12: về nhà tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chaeyoung vừa ra khỏi căn nhà cô ở hơn mười năm qua, thân hình không kiềm được mà run rẩy mím chặt môi lại.

Chỉ cần nhớ lại những kí ức đó, cô lại không khỏi rùng mình một cái, cô không hơn ai cả, ngay cả một con chó cũng không bằng cho dù cô có mạnh mẽ đến đâu cũng không thắng được họ. Họ không những có tiền mà còn có quyền. Cô có kêu oan có chỉ rõ bản thân bị hành hạ ra sao cũng không ai giúp. Còn luật sư Yeon, ông đã già rồi. Cũng không thể làm gì giúp cô.

Nếu nói về... Mi Yogi ( Mẹ Chaeyoung) bà là một người rất tốt bụng lại thương người nhưng những gì mà bà phải chịu không xứng với những gì bà làm nên.

Cái chết của mẹ, nguyên nhân mẹ lại sinh non cô, Chaeyoung đều nghe chính miệng Luật sự Yeon nói. Năm cô 5 tuổi, ông đến nói là cô không được ký tên vào bất cứ giấy tờ gì cả. Cô thông minh lại hiểu chút gì đó nên cũng làm theo hết... Năm 18 tuổi, cô mới hiểu rõ nguyên nhân thật sự mà luật sư Yeon luôn kêu cô không được ký vào đó. Hôm đó, trời lại mưa, Chaeyoung ngồi trong toilet lén la lén lút thút thít, đọc bức thư mà mẹ để lại, cô hiểu rõ tất cả. Mọi chuyện không như những người kia nói. Cô là người đã hại chết mẹ mình, mà là người quyến rũ người ba độc ác kia của cô hại.

Không những thế họ còn không ngừng lén lút qua lại, mẹ nói.

" Ta không cần con trả thù, ta chỉ mong con sống bình an thôi là đủ rồi. "

Nhưng Mi Yogi nào đâu biết được, ngày bà đi cũng là ngày Chaeyoung sống trong bi kịch cả một khoảng thời gian dài, phải chịu bao nhiêu ủy khuất, phải hứng bao nhiêu lời chửi rủa lại bị bao nhiều đòn đánh thịnh nộ lên người.

Hồi ức quá cứ cứ liên hồi xuất hiện.

Chaeyoung dừng lại trước cổng, xoay người lại nhìn một chút hít một hơi sâu mới nhìn Lisa hỏi.

" Anh muốn tôi làm gì? "

Cô biết Lisa không phải người đơn giản, nhìn cách cư xử của anh đủ biết, cô không thể làm gì khác ngoài chuyện phục tùng theo. Cô đã nợ anh ta nên hiện tại cần phải trả dù ít hay nhiều gì cũng vậy.

Lisa nhìn Chaeyoung một lúc mới mở miệng nói.

" Về nhà tôi. "

Chaeyoung nhìn bóng lưng của Lisa, mày nhíu chặt cái gì cũng không nói. Cô biết cô không thể thoát. Chỉ khi người đàn ông này chán ghét cô.

Nhanh chân nhanh tay lên ngồi vị trí phó lái, Lisa nhíu mày, lạnh giọng nói.

" Ai cho cô ngồi đó? " anh không cần một lơ xe nào nữa.

Chaeyoung vừa nghe xong, mày nhíu chặt, nhưng sau đó đi ra ngoài đóng cửa lại. Anh là muốn cô đi bộ về nhà anh chứ gì. Được thôi không sao.

Chaeyoung đứng ở ngoài nhìn Lisa nói.

" Anh nói địa chỉ đi tôi sẽ tới. "

Lisa nhướng mày lên tỏ vẻ không hiểu. Chaeyoung biết nên khẽ nói.

" Không phải anh muốn tôi đi bộ về sau? Đưa địa chỉ tôi mới đi được. "

Lisa và Jikin vừa nghe xong, cả hai nhìn nhau một lúc, Jikin định giải thích thì lại nghe Lisa nói.

" Đường xxx số xxx, khi nào cô tới đó sẽ có người đón vô. "

Chaeyoung nhíu mày, từ đây qua đó ngồi oto ít nhất gần hai tiếng... Chaeyoung nhìn Lisa, cô mím môi gật đầu cái đi thẳng.

Jikin nhíu mày nhìn Lisa khẽ nói.

" Boss... như vậy có được không? Rất xa đó. "

Lisa nhìn bóng lưng nhỏ gầy đi phía trước môi khẽ câu lên nói.

" Kệ cô ta, giờ chung ta về thôi còn họp nữa. " anh không rảnh để ý một người dưng. Huống chi cô là đồ mà Park Gia bán trả nợ.

Dứt câu không quan tâm hay nhìn bóng lưng Chaeyoung, mà kêu Jikin lái xe đi luôn. Jikin muốn nói lại thôi, chỉ đành lái xe đi.

Chaeyoung thì cứ đi từ từ, cô sống ở nhà Park Gia lâu như vậy làm sao lại không từng đi bộ chứ? Park Sumon và Song Gi lúc nào chả muốn hành hạ cô. Nhưng hôm nay đi xa hơn mọi ngày rất nhiều lần.

Chaeyoung vừa đi vừa nhìn trời nhìn mây, một bộ dáng rất thong thả nhưng thật sự cô đang rất đói, sáng giờ một chút cũng chưa có ăn, đi bộ đã hơn hai tiếng rồi, trời ngày một thêm nắng gắt hơn. Cô chỉ sợ cô ngất mất.

•••••

Lisa họp xong đi ra nhìn Jikin hỏi.

" Cô ta đến nhà chưa? "

Jikin lắc đầu, định nói lại bị chặn lại.

" Lâu lắc lâu lơ, cứ cho cô ta không ăn cơm tối đi nếu cô ta còn chưa tới. "

" Boss. " Jikin la lớn một tiếng. Một cô gái nhỏ bé như vậy, đi bộ dưới trời nắng như vậy thì thôi còn bắt nhịn.

Lisa môi khẽ câu lên nói.

" Cậu yên tâm đi, cô ta không yếu đuối như cậu nghĩ đâu, biết đâu bây giờ đã dừng chân ở đâu đó ăn rồi. " anh nghĩ là như vậy, với độ thông minh đó làm sao lại tự để bản thân đói.

Jikin nghe xong cũng yên tâm.

Nhưng là cả hai họ đã quên mất, Chaeyoung không có đem theo bất cứ thứ gì cả.

Chaeyoung hai chân mỏi nhừ vừa đi vừa nhìn đường và số... ít nhất tầm hai tiếng nữa mới đến, vì từ sáng đến giờ đã đi được hơn một nữa quảng đường rồi.

Môi Chaeyoung khẽ câu lên, nhưng nhớ về gì đó Chaeyoung lại thu lại ý cười.

••••••••••••

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro