chương 45: nhận ra bản thân cần gì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu Hà Mi nhìn La Bá Thịnh mày nhíu chặt nói.

" Như vậy có được không ba? Lỡ nó vẫn đánh đập cô gái nhỏ đấy... "

Cái bà luôn lo lắng là cái này, nhớ lại cảnh tượng Chaeyoung bị con trai bà hung hăng đánh đập như vậy chính bà đau lòng. Hiện tại nếu đã có con dâu chính một tay Lisa chọn bà nhất định giúp nó giữ gìn và đối xử tốt để bù đắp những gì mà bà và La massi ( Ba ruột Lisa, đã chết) đã làm.

La Bá Thịnh nhìn cô con dâu của ông, nhu nhu thái dương nói.

" Cô với thằng ngồi trên bàn thờ đó gây ra, cô nghĩ ta giải quyết được sao? " dừng một chút ông lại nói.

" Ta chỉ có thể giúp cháu dâu chưa từng gặp đó như vậy thôi, khi con bé có thai đón con bé sang đây dưỡng thai, khi sinh đứa bé ra ở lại đây luôn. "

Lưu Hà Mi không hiểu rõ ý tứ của La Bá Thịnh lại hỏi.

" Ý ba là sao? "

" Còn sao nữa! Thì cho con bé ở đây cùng với ta và cô, khi nào thằng cháu kia tỉnh ngộ thì tự mình đến đón nó về. "

Vốn ông không muốn xen vào chuyện của Lisa, ông già rồi không quản nhiều, gia nghiệp mấy đời sớm hay muộn cũng thuộc về thằng cháu tài giỏi đó nhưng... nhìn cô gái nhỏ gầy trong bức ảnh, ông không kiềm lòng được mà giúp chút ít

" Như vậy được sao? " Lưu Hà Mi lo lắng hỏi.

" Tại sao lại không? Chuyện tình cảm của nó ta không xen vào nhưng tuyệt đối không chấp nhận con cái La Gia có thêm người thứ ba, ta không thiếu cháu trai, nó muốn làm một người bình thường không có quyền thừa kế thì cứ làm việc nó thích. Ta không ép buộc. NhƯng nếu chấp nhận làm gia chủ của La Gia nó sẽ tự mình biết nên làm gì thôi. "

" Vậy tại sao ba không ghi trong gia quy không được đánh đập vợ... "

La Bá Thịnh không đợi Lưu Hà Mi nói hết liền nói.

" Vốn ta có thể nói giúp nhiều hơn, nhưng cô nghĩ một đứa tâm bị tổn thương nhiều như vậy chỉ vì một câu nói của ta có thể thay đổi hành vi của mình? " dừng một chút ông lại nhìn phía bàn thờ, thở một hơi nói.

" Coi như cô cậu gây ra chuyện, cháu dâu là người trả giúp đi là tốt rồi. Ông trời có mắt, ta tin một ngày nào đó không xa, những gì mà cháu dâu chịu, sẽ được đền đáp đủ. " nói xong ông cúi đầu nhìn bước hình của Chaeyoung trong lòng không khỏi than thở.

" Không ai có thể định đoạt được số phận, xem như chúng ta nợ con đi Park Chaeyoung." ( ông không biết tên Chaeyoung đâu nhé tại ông có đọc trong tư liệu mà Lưu Hà Mi đưa thôi.)

Lưu Hà Mi nhìn La Bá Thịnh định nói nữa nhưng sau đó liền câm nín.

La Gia con cháu dồi dào không thiếu người thừa kế, để có được quyền thừa kế này thật ra Lalisa cũng phải vất vả lắm mới có được, ai cũng muốn nhét người để kiềm cố Lalisa lại, hưởng chút lợi nhuận, nhưng không ai nghĩ tới nó lại lén đăng ký kết hôn.

Dù bà biết, đây là hôn nhân không tình yêu, nhưng nhìn ánh mắt của Lisa bà thấy rõ... nó động tâm với Chaeyoung rồi nhưng vẫn chưa nhận ra.

Chỉ mong sau những gì bà cố giúp nó lần này sẽ khiến nó nhận ra bản thân nó cần gì...

Lưu Hà Mi nói vài câu với La Bá Thịnh nữa thì rời đi, vừa đi Lưu Hà Mi không ngừng nhớ về nụ cười yếu ớt đó của Chaeyoung.

Nụ cười đó, là nụ cười chân thành nhưng bà nhìn ra... con bé thật sự rất tuyệt vọng.

Hôn nhân hợp đồng năm năm sau.

Lưu Hà Mi đứng trước di ảnh của La Massi trong phòng bà môi mấp máy nói.

" Cũng mong Lisa nhà chúng ta sẽ nhận ra bản thân cần gì ông nhỉ? " dừng một chút, hai mắt bà đỏ ửng.

" Ông ở nơi đó phù hộ cho cô con dâu chúng ta được bình an với. "

Bà không cần gì... chỉ mong kịp... Lisa sẽ nhận ra bản thân đã sai khi cô con dâu nhỏ đó vẫn còn gần nó... chỉ như là tốt rồi.

- --

Sáng hôm sau.

Chaeyoung nằm liệt giường, toàn thân cô không cử động nổi... hai mắt mở ra cố lếch thân thể đau nhức của mình ngồi dậy nhưng lại không được, Chaeyoung trong lòng không khỏi lo lắng, vì bây giờ nắng đã lên cao, ít nhiều gì cũng đã 8 - 9 giờ sáng, nếu như Lisa còn chưa thấy đồ ăn sáng chắc chắn...

Chính là Chaeyoung nằm yên bất động một lúc lâu chẳng thấy ai đến rầy ra, nhưng chưa dứt cái thắc mắc của cô thì Aley hì hục chạy tới.

" Chị. " Aley từ xa có xách theo cái giỏ hì hục chạy vào phòng gọi Chaeyoung.

Chaeyoung trong lòng không khỏi cười khổ, còn tưởng anh ta quên cô rồi thì ra vẫn cho người đến gọi a.

Nhưng khác với Chaeyoung nghĩ Aley đi vào đỡ Chaeyoung dậy khẽ nói.

" Ở đây có vài món nè! Để em lấy cho chị ăn đỡ nha, một lát nữa đồ ăn sẽ được đưa đến. "

Chaeyoung nghi ngờ.

Sau lại có đồ ăn, nhưng vài món này thì thôi đi còn vài món gì nữa???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro