Dành tặng những mùa thu không bao giờ trở lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dành tặng những mùa thu không bao giờ trở lại

Tôi lặng nhìn lên nền trời, đã ngả về chiều, một chiều mùa thu ở một góc nhỏ của Sài Gòn.
Không tiếng xe cộ ồn ào, không tiếng người mua bán tấp nập, chỉ có những mái nhà lặng lẽ, chỉ có những cánh chim nhẹ nhàng bay về tổ, chỉ có những cơn gió khô thổi nhè nhè qua làn môi nứt nẻ của tôi.

Một buổi chiều buồn với không ai cả, chỉ riêng mình lặng ngắm hoàng hôn, nắng sắp tắt, trời trong vắt, trắng một màu trắng đã không còn tinh khôi, màu trắng nặng và dày như nỗi buồn cố hữu của mùa thu, nỗi buồn cũng nặng và dày y như vậy.

Cái không khí ngập một màu buồn nhưng không ảm đạm mà có gì trong đó vẫn sáng lên, vẫn thật bình yên, vẫn thật đặc biệt…
bởi có người yêu cái cảm giác ấy, có người yêu cái không khí ấy, có người yêu cái mùa thu ấy…tôi đã biết và tôi đã thấy một buổi chiều mà tôi hằng mong nhưng ẩn sau đó là nỗi nhớ, một nỗi nhớ chẳng thể cất thành lời….
Có một buổi chiều nào trong tôi, đã trở nên vĩnh cửu và cố hữu, tôi tha thiết được một lần chạm lại nhưng qua mất rồi chẳng thể nào níu mãi.

Tôi lặng lẽ và thu buồn cũng thế, chẳng thể nào chia sẻ cùng nhau, hai kẻ chơ vơ giữa một trời mây trắng, buồn thật buồn và cứ buồn thế thôi…thu và tôi – hai người cố chấp, biết bạn buồn nhưng chẳng hỏi một câu, chỉ mong rằng người kia sẽ nói trước, nhưng càng đợi lại càng lặng thật lâu.

Có hay không những buổi chiều man mác, hai tâm hồn bỗng thấy hiểu nhau hơn, hiểu rằng buồn vẫn thấy buồn vậy đó, nhưng hòa vào rồi, nỗi buồn tan trời mây……

Thấy mình thật lạ lùng trong một buổi chiều thu, cũng thơ thẩn như một cô nàng đang yêu thầm vậy, bỗng thấy thật tuyệt nếu có ai đó để yêu, dù chỉ là tình đơn phương thôi cũng được nhưng trái tim mình lại luôn nhắc nhở chuyện này thật là khó khăn.

  Có đôi khi vào một (và đôi khi là nhiều hơn một) thời điểm nào đó trong năm, mình bỗng thấy mình sến sẩm ghê gớm. Như lúc này đây, như suốt từ đầu mùa thu này đây, tâm trạng cứ như đang lơ lửng giữa một trời đầy mây và gió thu. Hình như muốn yêu và hình như lại không phải???

Chẳng thể nào hiểu nổi mình nữa.

Nếu yêu thì rốt cuộc người mình yêu sẽ là ai, là người như thế nào? Mình còn chẳng có khái niệm gì trong đầu cả. Thấy rất muốn có một (hoặc vài) ai đó để quan tâm và để được quan tâm nhưng lại không muốn có một mối quan hệ nhất định hay rõ ràng gì cả.

Thật không thể hiểu được cái mình mong mỏi là gì?

Mình khó chiều, mình thấy vậy. Mình dễ thích, mình thấy thế. Mình rất cảm tính, mọi người hay nhận xét như vậy. Nhưng cũng có người bảo mình quá lạnh nhạt và lý trí cho chữ "tình"

Nhưng mình thấy yêu những cảm giác chợt đến chợt đi đó của mình, thoáng nhẹ trong lòng, nó mang đến những cảm giác thật dễ chịu.
Như khi ngồi ở một góc trong khuôn viên, gió nhẹ, nắng nhẹ, những bản nhạc harmonica ngân lên trong gió, khung cảnh thật dễ thương và bỗng nhìn thấy một bạn đã từng thích mình cũng lơ đãng bước qua. Lúc đó bất giác mỉm cười. Thấy thích cái cảm giác ngọt mãi trong miệng lúc đó, một vị ngọt thật thanh khiết, ngây thơ.
Đó, chỉ nhẹ nhàng vậy thôi và mình thích những cảm giác đó ghê gớm.

Ước gì có một chiếc hộp có thể lưu giữ được mãi những khoảnh khắc tâm hồn rung động như vậy. Để một lúc nào đó bỗng thấy tâm hồn mình trở nên khô cằn và đáng chán, có thể mở chiếc hộp cảm xúc đó ra, mượn lại một chút những ngọt ngào, cay đắng.

Mượn một chút thôi rồi sẽ trả lại.

Nhưng chỉ sợ rằng cảm xúc chẳng thể nào vay mượn, và sợ rằng trả lại sẽ chẳng còn vẹn nguyên như lúc ban đầu.

Có những mùa thu mãi chẳng như thuở đầu

#BìnhMinhMưa

#MấyhômnaySGmưanhiềuemạ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro