2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[...]

Sau khi xong bữa tối, bọn họ cũng bước từ căn phòng ra.

Na Ae Kyo dường như cố ý mặc áo trễ vai, cố tình để lộ những vết hôn đỏ chót trên cổ.

Cô cũng chỉ biết cười trừ.

Lần nào cũng đều như vậy.

[.....]

Áaaaaaaaaaaa !

Từ trong phòng truyền ra tiếng thét của Na Ae Kyo .

Hắn lo lắng chạy vào, thấy cô ta đang ngã dưới đất.

Còn Seok-hoon thì đứng ngay bên cạnh.

Cô ta chui đầu vào trong ngực hắn:

"Dan-tae , em chỉ muốn hỏi thăm thằng bé một chút, không ngờ nó lại đẩy em ngã...huhu.."

Hắn trừng mắt với đứa trẻ :

"Thằng nhóc chết tiệt, sao mày dám làm vậy.

"Ba... Con không có... Huhu.

Nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ, cô vội vàng chạy tới.

Hắn hung hăng trừng mắt nhìn cô:

"Cô dạy con kiểu gì thế hả? Cô có biết Na Ae Kyo đang mang thai không? Nếu con tôi xảy ra chuyện gì cô đền nổi không? "

"Em xin lỗi. Thật sự xin lỗi. "

Hắn nhìn sang Seok-hoon :

"Mày, mau xin lỗi cô ấy. Không thì đừng trách tao.

"Con không làm. Sao phải xin lỗi? "

"Còn dám cứng miệng. "

Thấy hắn nổi giận, cô chạy đến chỗ Na Ae Kyo :

"Tôi thay mặt Seok-hoon xin lỗi cô. Xin cô bỏ qua cho nó.

Nếu cô không làm vậy, cô sợ hắn sẽ làm hại Seok-hoon mất.

"Tôi muốn nó phải xin lỗi."

Lời hắn chứa đầy sự phẫn nộ.

Hắn lôi thằng bé đến trước mặt Na Ae Kyo :

"Mau xin lỗi. "

Thằng bé vẫn cứng đầu không chịu mở miệng.

Nó càng như vậy, hắn lại càng tức giận.

Hắn hung hăng siết chặt tay nó, đau quá, nó cắn hắn một cái.

Theo phản xạ, hắn đẩy thằng bé ra, vô tình khiến đầu nó đập vào thành bàn.

Máu.

Là máu.

Cô ôm chặt lấy thằng bé.

Làm ơn, ai đó cứu con cô đi!

Seok-hoon ngay lập tức được đưa đi bệnh viện trên đường đi cô không khỏi lo lắng khi thấy máu từ đầu Seok-hoon chảy ra không ngừng

Cô chỉ biết ôm con vào lòng mà khóc nấc lên

Khi đến bệnh viện cô ngay lập tức được con vào cấp cứu

Ở ngoài chân tay cô nhủn hết ra không đứng nổi mà ngồi thụp xuống ghế

Bác sĩ, máu bầm đã được loại bỏ, nhưng nhịp tim vẫn rất yếu"

"Bệnh nhân có dấu hiệu ngừng thở.

"Mau chuẩn bị máy kích tim"

"Bác sĩ, lượng máu của bệnh nhân giảm mạnh, cần được truyền máu gấp.

"Mau liên hệ với kho máu, kêu họ mau chóng tiếp ứng "

Trong phòng phẫu thuật, các y bác sĩ đang dốc hết sức lực để cứu lấy đứa trẻ. Đèn phòng phẫu thuật vẫn còn sáng.

1 tiếng.

2 tiếng.

3 tiếng.

5 tiếng trôi qua.

Đã hơn năm tiếng rồi, sao lại lâu đến vậy?

Cô ngồi thẫn thờ ở ghế, hai tay đan vào nhau.

"Seok-hoon , mẹ xin con, đừng có chuyện gì."

"Con là tất cả của mẹ."

"Ông trời ơi, xin hãy cứu lấy con tôi."

Phía bên kia, Joo Dan-tae đang ôm ấp lấy Na Ae Kyo, mặt không chút biến sắc.

Còn Na Ae Kyo, cô ta đang mừng thầm trong lòng, cô ta chỉ ước đứa trẻ kia chết đi cho rồi

Các y bác sĩ cứ liên tục ra ch Các y bác sĩ cứ liên tục chạy ra chạy vào khiến cô cực kỳ lo lắng.

Tâm trạng của cô bây giờ như ngồi trên đống lửa vậy !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro