no va do khung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Zhao™

Nguồn: Diễn đàn YaoiLand

——***——

ĐỒ KHÙNGGGGG !!!!!! TÔI CHO ANH HAI LỰA CHỌN : MỘT LÀ CHẤM DỨT CÁI MÀN GIỠN NHÂY NÀY , HAI LÀ THĂM CẢNH SÁT VÌ TỘI QUẤY RỐI !!!

Nó hét lên một cách bùng nổ.

Non hai tháng ròng kể từ ngày nó nhận được tin nhắn quấy phá đầu tiên.

Xem có điên không chứ , cứ thử mỗi ngày có gần…..chục tin nhắn dở hơi gửi đến mà coi , lên máu !!

Nó cũng chẳng hiểu tên này là ai mà rảnh rỗi đến thế , mỗi ngày nhắn mấy lần những tin đại loại như :” Chào buổi sáng” , ” Chúc một ngày tốt lành” , ” Chúc ngon miệng” , ” Chúc ngủ ngon” ….v….v……

Nó còn nhớ tin nhắn đầu tiên, nội dung rất …. tình tứ :” Anh đã tìm được em, hãy đến chỗ hẹn cũ lúc 12 giờ nhé ”

Ban đầu nó tưởng đây chỉ là tin nhắn nhầm, vui vẻ và lịch sự, nó nhắn tin lại để thông báo đã nhầm máy, cũng bởi nó lo sẽ có một người ngồi đóng bụi tại một quán nước nào đó chờ người yêu ….

Sau đó là những cuộc gọi từ cùng một số máy lạ đã nhắn tin cho nó lúc trước, mà nó là người duy nhất gào lên trong máy vì đầu dây bên kia không hề có tiếng trả lời ….

Liên tục suốt hai tháng trời, việc này cứ tái diễn, lặp đi lặp lại đến lúc nó phát điên lên. Một ngày đẹp trời, nó thét vào máy, giọng đầy bức xúc :

ĐỒ KHÙNG ! Bộ kiếp trước tôi có mắc nợ gì anh hả ??

Đầu dây bên kia chợt có một tiếng cười khúc khích vang lên.

Tiếng cười rất nhỏ, rất trầm, lại phảng phất chút buồn, giọng của một người con trai.

Nhưng đó là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng Đồ khùng lên tiếng.

Những lần sau đó, mặc nó có chửi bới, la mắng đến thế nào, vẫn không một ai trả lời.

Đến mức nó chán ngán.

Những tin nhắn Đồ khùng gửi đến, nó xoá tất. Thậm chí chẳng thèm đọc đến một lần.

Những cuộc gọi Đồ khùng gọi đến, nó cúp tất. Thậm chí chẳng thèm nghe đến một lần.

——–o0o——–

Thêm một tháng nữa trôi qua, chẳng nhớ đã có bao nhiêu cuộc gọi và tin nhắn của Đồ khùng mà nó không reply lại.

Vậy là đã ba tháng trời…..

” Công nhận Đồ khùng dai thật ” – nó nhủ thầm…..

Mà…nói thế chứ…kể ra cũng vui….

Nó vốn dĩ sống khép kín, chẳng có bao nhiêu bạn bè….

Nhờ có Đồ khùng thường xuyên gọi đến, nhắn tin đến, mà tự dưng nó thấy nó đang được quan tâm …..

Dù là quan tâm kiểu ….. kỳ quặc nhất mà nó biết ….

Xét ra, nó chẳng ghét bỏ gì Đồ khùng, chỉ là nó thấy Đồ khùng hơi…àh, phải nói là quá phiền phức …..

Thật lòng nó, nó lại thấy có chút thiện cảm với Đồ khùng ….

Chút thôi …..

——–o0o——–

Thêm một tuần nữa trôi qua, Đồ khùng vẫn kiên trì với sự nghiệp gọi điện và nhắn tin.

Nó vẫn cứ thờ ơ xoá sạch những tin nhắn và tắt máy mỗi khi có điện thoại từ Đồ khùng.

…………………

………….

…….

.

.

Hôm ấy là một ngày mưa tầm tã…..

Mưa làm nó buồn.

Làm nó dậy lên một cảm giác trống rỗng……

Nó bất mãn về sự cô độc của mình.

Nó bất mãn về sự đơn côi của mình.

Tự dưng trong lòng nó lại chờ đợi…..

Một tin nhắn.

Một cuộc điện thoại.

Tự dưng nó lại mong đợi Đồ khùng…..

Nhiều khả năng nó cũng “khùng” theo Đồ khùng rồi cũng nên.

Tức cười…..

Nó để chiếc điện thoại ngay ngắn trước mặt, ngồi bó gối nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại.

“You have 1 new message”

Nó mỉm cười.

Linh thật.

Mới nhắc là thấy ngay.

Nó không xoá tin nhắn ngay như mọi khi, mà kiên nhẫn đọc.

Tin nhắn ngày hôm đó dài hơn bình thường….

“Anh xin lỗi, chỉ vì em rất giống cậu ấy, người yêu của anh. Cậu ấy đã không còn trên thế gian này nữa.”

Những con chữ như làm nghẹn giọng nó lại.

Nó lặng người.

Dù không biết Đồ khùng nói thật hay chỉ bịa chuyện, nhưng trong lòng nó tự dưng có cái gì đó…..dậy sóng…..

Một cuộc điện thoại gọi đến.

Là của Đồ khùng.

Như mọi khi nó đã tắt máy, nhưng không hiểu trời xui đất khiến thế nào, nó lại nhấn nút “Call” ……

Đầu dây bên kia là một giọng nói dịu dàng và trầm buồn.

_ Em hãy nghe anh nói, chỉ một lúc thôi, xin em đừng tắt máy.

_……..

_ Anh biết thời gian qua anh đã làm phiền em rất nhiều, anh xin lỗi. Không biết em đã đọc tin nhắn của anh chưa, nhưng đó là sự thật. Cậu ấy và em có rất nhiều điểm chung, em cũng mang một cái tên xinh đẹp như cậu ấy vậy, nhưng cậu ấy không được như em…. Cậu ấy đã không còn nữa ….

Lồng ngực nó thắt nghẹt lại vì xúc động.

Sống mũi nó cay cay.

Nó im lặng.

_ Em đừng tắt máy, anh van em đấy. Bây giờ anh chỉ cần em cứ như nãy giờ, để anh có thể hy vọng rằng cậu ấy còn nghe được anh nói gì, còn biết được anh nói gì, chỉ cần như vậy thôi. Cậu ấy không còn nghe được anh, không còn trả lời được anh. Chỉ có em. Chẳng vì một điều gì khác, chỉ cần cho anh mượn cái tên em một chút thôi. Anh xin em, được không?

Có cái gì đó mằn mặn nơi đầu lưỡi.

Àh, nó khóc.

Vì ai?

Vì cậu con trai xấu số?

Vì Đồ khùng?

Hay….vì chính bản thân nó?…….

Như nuốt một cái gì đó vào trong họng một cách khó khăn, nó chậm chạp lên tiếng.

_….Anh cứ nói đi, em sẽ nghe…..

Giọng anh trở nên rõ ràng hơn, đã bớt phần xúc động hơn….

Nó nghe được cả tiếng hít hơi thật sâu của anh qua điện thoại.

Hình như anh đã yên tâm hơn khi biết nó không dập máy.

_ Cho phép anh làm phiền em thêm một chút nhé. Hôm nay là tròn hai năm ngày cậu ấy ra đi. Anh đã chẳng còn quan tâm đến bất cứ thứ gì, cho đến khi nhận được một cuộc điện thoại với cái tên làm anh bất ngờ từ một chiếc điện thoại bỏ quên trên bàn. Anh đã kịp thời lưu lại số trước khi đuổi theo và đem trả chiếc điện thoại đó cho một người lạ mặt đã để quên trong quán nước. Anh rất mừng vì đã gặp lại được cái tên xinh đẹp quen thuộc, và từ đó, anh lại bắt đầu nuôi một ảo tưởng về cậu ấy ……

Ra là thế.

Chỉ vì một cái tên.

Nó đã hiểu.

Hình như nó đã không còn coi anh là Đồ khùng nữa.

Nhưng nó vẫn không thể lý giải nổi cảm giác nhức nhối trong lòng này là gì.

_Anh đang ngồi trước bài vị cậu ấy, kể về em – người có cái tên xinh đẹp như vậy – cho cậu ấy nghe, nhưng lại không nhận được câu trả lời. Anh không thể tiếp tục chịu đựng sự im lặng như vậy nữa… Vậy là anh gọi cho em, chỉ để tiếp tục lừa dối mình rằng cậu ấy vẫn còn đâu đó trên thế gian này ….

Một ngày mưa, nó lại nghe một câu chuyện buồn thế này, càng thêm buồn.

Đồ khùng kể về một người có cái tên giống như nó, bằng một giọng xúc động.

Tự nhiên nó thấy đau lòng…..

Nó khuyên anh nên bình tĩnh lại, đừng như thế nữa…..

Nhưng thực trong thâm tâm, nó mới là người đang khóc ….

Khóc vì cái gì?…..

Vì ai?……

.

.

.

.

Nó vẫn im lặng nghe, cuộc điện thoại kéo dài đã hơn 30 phút….

Nó cảm thấy anh đang cần nó nói một điều gì đó, có thể là những lời mà “cậu ấy” sẽ nói….

Nó suy nghĩ miên man…

Anh ngừng lại một chút…

Khoảng lặng…….

_ Anh đừng như thế …. – nó khó khăn lắm mới cất tiếng lên được – …..Dù không còn nữa, nhưng cậu ấy vẫn có thể nghe thấy anh, vẫn có thể hiểu được tình cảm của anh …. Cậu ấy sẽ mãi mãi ở bên anh và dõi theo anh, đừng để cậu ấy thất vọng vì những lúc anh mềm yếu thế này ….. Cậu ấy sẽ không bao giờ muốn nhìn thấy anh như vậy…..

Từng lời nó nói ra như quay lại bóp nghẹt tim nó.

Tại sao nó lại thấy đau?

Tại sao nó lại thấy đau khi đã nói ra những lời tận trái tim mình nghĩ ?…..

_ Anh có nghe không?

Nó đột ngột gào lên như sợ anh không nghe thấy.

Như sợ anh đang nghĩ đến điều gì đó dại dột….

Đó là lần đầu tiên nó nghĩ và quan tâm đến anh.

_ Không chỉ cái tên, em còn giống cậu ấy rất nhiều, từ cách gọi anh là “đồ khùng” cho đến những lời khuyên, thậm chí cả việc cố gắng nghe điện thoại vì anh, đều rất giống, thực sự rất giống với cậu ấy …..

Anh trầm giọng.

_ Đối với anh như thế đã quá đủ, cảm ơn em đã cho anh cảm thấy cậu ấy vẫn còn có thể nghe thấy anh, trả lời được cho anh…..

Và lại im lặng.

Cuộc điện thoại 45 phút dưới trời mưa thế này đem lại cho nó một cảm giác kỳ lạ.

Cứ như nó vừa đánh mất một điều gì đó….

Chỉ còn sót lại sự dằn vặt và nuối tiếc….

_ Có thể yêu cầu này thật quá đáng, em cũng có thể từ chối, nhưng…. – anh ngập ngừng – …em có thể làm người yêu của anh trong một tuần không?

_ Sao?

_ Không, không phải như em nghĩ, chỉ là anh… muốn….. anh muốn níu giữ hình ảnh cậu ấy lại thế gian này, chỉ một tuần thôi …..

_ ……

Nó nhói lòng.

Chỉ vì cậu ấy.

Chỉ vì những ảo tưởng về cậu ấy.

Không phải vì nó.

Hoàn toàn không phải vì nó.

_ Anh xin lỗi ….. anh đã nói những điều vô lý…..Em không cần phải bận tâm đến yêu cầu lúc nãy, anh thật xin lỗi…..

_ Em đồng ý.

Nó chấp nhận.

_ Em nói thật sao?

_ Vâng, nếu giúp gì được cho anh trong lúc này thì em sẽ làm, vì anh, và vì cậu ấy. Em thật sự xúc động vì chuyện của anh …..

_ Cảm ơn em. Anh đã làm phiền em quá nhiều…..

_ Không sao.

_ Trời đã tối rồi, em hãy đi ngủ đi. Chào em, chúc em ngủ ngon.

Nó ngước nhìn đồng hồ.

Đã 10h tối….

_ Vâng, chào anh.

Nó lặng lẽ cúp máy.

Nó đã nói dối.

Nó chấp nhận không phải vì anh.

Cũng không phải vì cậu ấy.

Mà vì bản thân nó.

……Vì nó đã yêu Đồ khùng mất rồi……

Sau đó , Đồ khùng hẹn nó ra ngoài đi chơi .

Nó đã đứng rất lâu trước tủ đồ , để rồi cuối cùng , khi đã chọn được một bộ nó cho là tuyệt nhất , Đồ khùng lại nói rằng ….

_ Thật giống với cậu ấy …..

Tim nó thắt lại.

Nhưng nó vẫn mỉm cười.

Nó biết mà …..

Nó biết bây giờ nó là ai , không phải là ” nó ” , mà là ” cậu ấy ” ……

Ít nhất thì phải là ” cậu ấy ” trong mắt Đồ khùng ……

Nó biết nó chỉ là vật thế thân …..

Anh chẳng coi nó là gì ngoài một người có cùng tên với ” cậu ấy ” ….

Thế thôi ….. đơn giản thế thôi …….

_ Em không vui àh ?

Đồ khùng khuấy nhẹ ly cafe , nhẹ nhàng hỏi .

Nó giật mình .

_ Không , em vui lắm . Sao anh hỏi vậy ?

_ Anh thấy em có vẻ không được vui , hay em thấy mệt ?

_ Dạ không , em chỉ suy nghĩ một chút ….

Nó trả lời nhát gừng.

Anh ngả người ra sau ghế , thở dài.

_ Cậu ấy cũng hay tỏ ra vui vẻ khi đi cùng anh , mặc dù có thể thật ra cậu ấy chẳng thấy vui gì cả ….

Rồi Đồ khùng lại nhìn thẳng vào mắt nó.

_ Anh nói vậy , nghĩa là em không cần cố gắng gượng ép mình. Chắc em đã phải miễn cưỡng đồng ý đi chơi với anh , anh xin lỗi .

Gương mặt Đồ khùng thoáng trầm lại.

Nó lắc đầu nguầy nguậy.

_ Không , em không miễn cưỡng gì hết . Em đã nói em làm việc này vì anh , vì cậu ấy mà. Anh đừng suy nghĩ như thế .

_ Thật àh ? Anh không muốn ép buộc em đâu , nếu em thấy không thoải mái thì cứ nói với anh .

_ Vâng.

Nó mỉm cười.

Nó lại nói dối.

Đã bảo , nó làm việc này chỉ vì bản thân nó ……

Chẳng phải vì anh ……

Càng không phải vì cậu ấy …..

Chẳng vì ai khác hết …..

Chỉ vì chính nó thôi ….

_ Vậy , em không cần anh đưa về thật àh ?

_ Vâng , em có thể tự về được , cảm ơn anh về hôm nay , em vui lắm.

Nó khẽ gật đầu chào , rồi quay lưng bước đi .

_ Khoan đã .

Đồ khùng gọi nó lại.

_ Ngày mai …. anh có thể gặp em được không ?

Nó tròn mắt nhìn.

Và lại mỉm cười.

_ Vâng.

Nó đang làm cái gì thế này ?

Nó được cái gì khi cứ nén lòng như thế này ?

Chẳng được gì ….

Ngoài nỗi đau ……

Và sự tuyệt vọng …..

Sự ấm áp mà Đồ khùng dành cho nó , thực chất là dành cho cậu ấy …..

Nó chỉ là một người nhận thay ….

Nó dặn mình không được yêu Đồ khùng thêm nữa ….

Nhưng …. hình như muộn quá rồi …. phải không ? …….

.

.

.

.

_ Em không ngủ được àh?

Đồ khùng lo lắng hỏi khi nhìn thấy vệt thâm quầng dưới mắt nó.

_ Vâng , một chút , nhưng em không sao , anh đừng lo.

Nó cười nhẹ.

Nhưng đôi mắt nó chẳng có vẻ gì là cười cả.

Lại còn có điều gì đó rất nặng nề….

Đồ khùng nhận thấy được điều đó, nhưng anh không thể làm được gì ….

_ Em thấy ổn chứ ? Anh thấy em có vẻ không khoẻ.

_ Em không sao thật mà , cảm ơn anh đã quan tâm.

Nó lại cười.

Giả tạo quá …..

Tự bản thân nó biết mình trông khó coi thế nào khi vờ cười như vậy ….

Nhưng nó ngăn mình trở thành con người thật khi đi cùng anh ….

Con người yếu đuối , buồn bã ấy đã bị che giấu rồi ….

” Nó ” đã biến mất rồi ……

Bây giờ chỉ còn ” cậu ấy ” thôi ….

_ Em thật giống cậu ấy …..

Năm ngày trôi qua , ngày nào nó cũng gặp Đồ khùng.

Thật khó khăn khi phải cười suốt như vậy.

Nhất là khi cứ phải nghe những cậu đại loại như là ” Cậu ấy thế này” , ” Cậu ấy thế kia ” , ” Cậu ấy thế nọ ” , và kết cuộc lại luôn là … ” Em thật giống cậu ấy ” …….

Nó bắt đầu chán làm ” cậu ấy ” …..

Cuối cùng thì đối với anh , nó vẫn chỉ là một ai đó giống ” cậu ấy ” ….

Tiếp tục chuyện này chỉ khiến nó tổn thương .

Ngoài ra chẳng thể đem lại được gì tốt đẹp cho nó .

Àh , mà có chứ , Đồ khùng vẫn nói với nó rằng ” Anh yêu em ” ….

Nó biết câu nói đó không dành cho nó.

Mà là dành cho ” cậu ấy ” …..

Nhiệm vụ của nó chỉ là thay thế cậu ấy , nghe câu nói đó và trả lời :” Em cũng thế ” …..

Nhưng sâu trong thâm tâm , câu trả lời đó xuất phát từ chính trái tim nó …..

Anh nghe như vậy , và mỉm cười , và ôm nó vào lòng …..

Nhưng nó cứng đơ .

Vì nó biết anh đang ôm ” cậu ấy ” ……

Không phải nó …..

Nó như một hình nhân sống , biết cử động , biết nói , nhưng đang được cài chương trình làm một người khác …..

Và phải nhận những thứ từ người nó yêu dành cho người khác đó ….

Ai biết được nó đã đau đến thế nào ?……

Ai hiểu được nó đã mệt đến thế nào?……

Chẳng ai hết , kể cả anh ……

Nhưng chỉ đau khổ đến thế thôi , ngày mai là ngày cuối cùng ….. nó còn ở bên Đồ khùng …..

Chỉ còn một ngày mai nữa thôi , và mọi chuyện sẽ chấm dứt ….

Nó sẽ cố gắng quên Đồ khùng ….

Nó sẽ cố gắng không yêu Đồ khùng …..

Dù có thể sẽ phải mất một khoảng thời gian dài , thậm chí cả đời , để thực hiện việc đó ….

Nhưng nó không còn lựa chọn nào khác .

Nó đã từng nghĩ … nó có thể chấp nhận biến thành ” cậu ấy ” , chỉ để được ở bên anh ….

Những bây giờ thì khác, chính vì muốn được ở bên anh , nó muốn là chính nó , nó muốn anh coi nó là “nó” ….

Nó chỉ cần như thế …..

Nhưng xa vời quá …..

… Trong một thoáng , nó ghen tỵ với ” cậu ấy ” …..

Ban đầu , nó rất thông cảm với hoàn cảnh của cậu ấy , nhưng …..

Tự khi nào , trong lòng nó có một suy nghĩ ….

….. ” Tại sao lại là cậu ấy , mà không phải nó? ” …..

Hai người giống nhau mà, cùng tên , lại có một số tính cách tương đồng , theo lời anh …..

Tại sao anh không gặp nó trước , và yêu nó , mà lại là cậu ấy ???

Để bây giờ nó chỉ là một người đến sau …..

Một kẻ đến sau chậm chạp ……

Và chẳng thể làm được gì ngoài biến thành những ảo ảnh của người đến trước ….

Thế đấy …… đủ lắm rồi. …

Chấm dứt ngày mai , mọi chuyện cũng sẽ chấm dứt …..

Hy vọng là có thể chấm dứt …..

——-o0o——-

Ngày cuối cùng

Nó nhủ thầm , rằng ngày hôm nay , nó sẽ trở lại là chính nó , một đứa trầm lặng và không thích cười , trái ngược hẳn với những ngày vừa rồi ….

Để Đồ khùng nhận ra rằng , nó là nó , còn cậu ấy là cậu ấy …..

Nó không phải là cậu ấy , kể cả hai người có giống nhau một cách kỳ lạ , như anh đã nói …..

Thì cũng vậy thôi , nó quyết định như thế, để anh không còn coi nó là cậu ấy nữa , để anh không còn nuôi mộng tưởng về cậu ấy nữa, để nó có một cơ hội được anh chấp nhận nó ……

Nó sẽ làm như thế này ……

_ Sao hôm nay em lạ thế ?

Đồ khùng ngạc nhiên hỏi , khi thấy vẻ mặt nó trầm lặng hơn mọi khi .

_ Em không lạ , hôm nay em mới chính là em , những ngày trước kia em mới thật là một người ” lạ ” . Thậm chí em không thể nhận ra em được nữa , nhưng hết rồi , hôm nay em sẽ trở lại là em , em không muốn tiếp tục làm ” cậu ấy ” nữa , đủ lắm rồi , dù gì hôm nay cũng đã là ngày cuối cùng , em muốn chấm dứt việc đóng vai ” cậu ấy ” .

Nó nói như thế, rồi im lặng chờ phản ứng của anh.

_ Anh hãy chấp nhận sự thật đi , cậu ấy đã chết rồi .

_ Không …. – Đồ khùng lẩm nhẩm – … không phải ……Không phải như thế ……..

_ Chính xác là như thế, cậu ấy không còn sống nữa ! Anh biết điều đó , anh biết như thế , tại sao anh cứ phải chạy trốn sự thật ? Anh làm vậy thì cũng chẳng được gì cả , anh phải nhìn vào hiện tại , còn nếu cứ tiếp tục thế này , anh chỉ là một người nhìn vào bóng ma quá khứ thôi .

_ …….

_ Anh có thể suy sụp, anh có thể buồn khổ , anh có thể đau đớn , nhưng anh không thể cứ dìm mình vào những ảo vọng suốt đời , anh nghĩ làm như thế thì cậu ấy sẽ hạnh phúc sao ? Anh nghĩ nếu tiếp tục thế này cậu ấy sẽ vui vẻ lắm sao ??

Thay những chữ ” cậu ấy ” thành chữ ” nó ” thì mới thật là những gì nó muốn nói với anh ….

Nhưng bây giờ chưa phải lúc ……

_ Anh được gì khi cứ cố chấp thế này chứ ?? Cậu ấy sẽ sống lại nếu anh cứ tự làm khổ mình như vậy àh ? Anh thực sự nghĩ như vậy sao ??

Đồ khùng vẫn im lặng…..

Nó nhìn anh ngồi sững trước mặt , đôi mắt nhìn chăm chăm đi một hướng vô định ….

_ Em đã nói hết những gì muốn nói rồi , anh muốn nghĩ sao thì nghĩ , nhưng em xin anh hãy ra khỏi tình trạng hiện nay đi !

Đồ khùng cúi gầm mặt , bờ vai như run lên …..

Nó khẽ lắc đầu ….

Nó đã làm hết sức nó rồi ……

Nếu bản thân anh vẫn không muốn tỉnh lại , thì nó không thể làm gì hơn được …..

Nó lặng lẽ bước đi , khi chỉ còn một bước chân nữa là ra khỏi nhà hàng , nó quay lại nhìn anh .

_ Anh biết không ? – nó thở dài – Em không định sẽ nói ra chuyện này , nhưng vì có thể sẽ không còn gặp lại anh nữa , nên em sẽ nói ….. Em yêu anh , nhưng không phải với tư cách là ” cậu ấy ” , mà là em .

Nó ngưng lại một chút , rồi lại tiếp lời .

_ Thế thôi , chào anh .

Nó bước đến cánh cửa nhà hàng và chậm rãi đẩy ra ….

.

.

.

.

_ …. Hahaha …. hahahahahahahahahaha …..

Đồ khùng bỗng dưng bật cười đến run người , làm nó giật mình quay lại nhìn.

Anh đứng dậy , bước đến gần nó , và ôm chầm nó …

Còn nó thì ngạc nhiên đến cứng đơ người …..

Anh thì thầm với nó.

_ Em biết không … Thật ra , khi gặp được em ngoài đời , anh đã dần quên được hình ảnh cậu ấy , và những ngày sau đó , anh bắt đầu chỉ còn có em , nhưng anh sợ em sẽ thấy khó chịu với tình cảm của anh …. nên anh chỉ có thể che giấu bằng cách bảo em ” giống cậu ấy ” ….. Anh không biết việc đó đã khiến em khó chịu đến vậy … anh xin lỗi ….

Nó ngẩn người.

_ Anh cũng yêu em , yêu bản thân em , không phải cậu ấy .

Nó không thể tin được mình đang nghe điều gì ….

Nước mắt nó bắt đầu rơi …..

Giọng nó thấp dần ….

_ … Anh nói … thật …. sao ? …

Đồ khùng mỉm cười với nó , rồi đặt lên môi nó một nụ hôn sâu và nồng …..

.

.

.

.

Đêm khuya hôm đó …. nó ngủ say , gương mặt hạnh phúc ……

Anh nhẹ nhàng kéo chiếc chăn lên che phủ cơ thể trần trụi của nó , khẽ vuốt mái tóc mềm mại …..

Anh thì thầm , giọng rất nhỏ , như lạc vào giữa màn đêm .

_ Ai bảo làm quen theo kiểu ” anh thấy em quen quen , hình như em giống ai đó …. ” là vô ích chứ ?

THE END.

Lựa chọn của chúa…

Nó, được sinh ra trong một khu hẻm nhỏ, là một thằng bé hiếu động và nghịch phá.

Khu hẻm của nó rất đông người qua lại, đa phần là thành phần lao động chân tay. Nghèo, không hẳn đúng với thiểu số.

Tuổi thơ nó trải qua trong căn nhà chật chội và cũ, nhưng so với xóm giềng lân cận, nhà nó coi cũng được. Nó sống với ông nội, bà nội, ba, mẹ nó cùng với cô và cậu của nó. Cả gia đình đông người vậy mà nhét vẫn lọt vào cái căn nhà nhỏ xíu đó.

Nhắc đến chuyện xưa, ba mẹ nó học trong ngành thể dục thể thao. Ra trường, ba nó khởi đầu bằng vận động viên chạy bộ nghiệp dư, mẹ nó là giáo viên thể dục trường tiểu học. Mới nghe đã thấy cái nghề cầm chắc kiếm được ít tiền. Quả thật vậy, lương kiếm được lo chẳng nổi cho gia đình 7 miệng ăn.

Cô nó đang là sinh viên năm 2 của một trường bán công. Ngoài đi học ra, tối còn phải đi làm thêm kiếm chút tiền phục gia đình. Cậu nó thì làm công cho một sạp báo nhỏ. Cái sạp báo vắng tanh như chùa bà đanh, tội nghiệp, cả ngày đi làm chỉ lo đập muỗi hoặc là dán mắt vào mấy quyển báo. Cầm chắc tiệm báo đóng cửa vào năm sau. Ông bà nội nó thì đã về hưu, cái lương hưu nghèo nàn, thôi đành chịu. Cái số nhà nó thế.

Nhà nó vậy nên nó khổ. Nó chỉ có đúng ba bộ đồ, một bộ đã là đồng phục tiểu học, vậy là còn lại hai bộ cho ngày thường. Suốt cả một tuần, nó chỉ mặc đúng 1 bộ, bộ còn lại nó để dành, để lỡ chạy chơi mà làm dơ quần áo, vẫn còn có bộ áo sơ cua. Nhà nó vốn chỉ tiêu tiết kiệm, thế là nó cũng đành 1 tuần tắm một lần. Nó ở dơ nhưng không sợ bạn bè trong xóm chê cười, tụi nó cũng giống nhau ấy mà. Bạn bè trong lớp cũng chẳng ai để tâm, trường tiểu học nho nhỏ trong xóm thì suy ra tụi học trò cũng đâu khác nhau mấy.

Vấn đề ăn uống thì khỏi nói. Nó thường thích ăn thịt kho cùng trứng, nó khoái nhất món đó. Vậy mà cả buổi nó chỉ được ăn nửa cục trứng và 2 cục thịt, chả bõ dính răng. Sau này, nó thèm ăn thịt bò. Tất cả quy tại cô nó, đi làm tốt cuối tháng được thưởng thêm chút tiền, vậy là đãi cả nhà món thịt bò. Bữa đó, nó ăn ngon lành. Ông bà nội nhìn cháu nó ăn mà ứa nước mắt. Bố mẹ nó không khóc, ô hay, khóc làm gì, cái phận nó đã vậy.

Nhà nó khổ sở, nhưng nó không kêu than nửa lời. Nó ngoan lắm, nó hiểu, nó biết, là nhà nó nghèo. So với những đứa bạn cùng trang lứa, nó là đứa hiểu chuyện nhất, và trưởng thành trong suy nghĩ nhất. Thôi cũng mừng.

Một năm sau, sạp báo của cậu đóng cửa, cậu không có tiền lương, gia đình lâm vào cảnh thiếu thốn hơn. Chưa hết, bố nó trong một lần thi đấu, bất cẩn làm chân bị thương. Chẳng hiểu gì nhưng nghe bác sĩ bảo thương tích nặng lắm, không thể tiếp tục thi đấu. Bố nó đành từ bỏ ước mơ trở thành vận động viên chuyên nghiệp. Bữa đó cả nhà ai cũng buồn, buồn lắm, sau này biết phải làm sao đây. Bố nó chẳng nói với ai câu nào suốt cả 3 ngày, làm cả nhà lo lắng một phen. Sau cũng hết buồn, thì tại số nó thế.

Mẹ nó quyết định bỏ nghề giáo viên thể dục. Nhờ một người bạn giúp đỡ, bà được người ta nhận vào làm tiệm bán vàng. Bố nó thì xin vào làm cho một tiệm mướn phim. Cậu nó thì xin được việc làm công nhân khuân vác. Cả nhà nó tiếp tục cái số có lương nhưng vẫn nghèo.

Năm nó lên 8, nó hay đòi mẹ cho đi chung. Sạp vàng của mẹ nó đặt trong chợ, ở chợ có rất nhiều món ngon vật lạ, vậy là nó thích, nó xin đi. Mẹ nó cũng chiều nó. Mấy ngày đầu vui lắm cơ. Nó chạy quanh khắp chợ làm mẹ nó khổ sở đuổi theo. Mẹ nó dặn không được đi đâu xa, chỉ được quanh quẩn khu gần sạp mẹ nó. Mấy người bán hàng quanh đó quen mẹ nó nên cũng yên tâm hơn. Nó gật đầu đồng ý.

Nó nói và nó thực hiện những lời nó hứa. Nó chỉ đi quanh quẩn gần sạp mẹ nó. Nó chạy đến tiệm bán chè gần đó, có cô Tư tốt bụng, đãi nó ăn món chè thập cẩm khoái khẩu. Phía bên tay trái có chú Ba làm nghề hớt tóc, chú ấy hay gội đầu miễn phí cho nó, nhờ vậy mà đầu của nó thơm tho hẳn lên, không còn như trước kia, hôi như cú. Phía bên tay phải là gia đình nhà cô Năm bán giày, bữa nào ế ẩm, cô Năm “khuyến mãi” cho nó đôi giày mới. Vậy thì, cô Năm ơi, ế tiếp đi. Gần đó còn có tiệm phim của chú Bảy, hay chiếu phim siêu nhân thường xuyên. Power Ranger, phim siêu nhân nó thích nhất. Nhân vật chính cứ giơ cái mề đai nào đó ra là biến thành siêu nhân, thích lắm. Nó cũng từng làm thử, thế mà chả được.

Ngoài ra còn nhiều và nhiều nữa, như là tiệm bò bía, tiệm quần áo, tiệm bánh, v.v…

Chơi được chừng vài 1 tháng, nó ngán. Quanh quẩn chỉ có nhiêu đó, nó ngán. Nó đành ngồi lì trong tiệm bán vàng của mẹ. Mẹ nó trải chiếu cho nó nằm. Trong tiệm còn có cái quạt nhỏ, quạt thổi gió cho nó mát. Có mấy hôm trời nóng quá, chiếc quạt không tài nào xua đi bầu không khí nóng và ẩm đến điên người, mẹ nó lấy quạt tay ra quạt cho nó mát.

Tiệm bán hàng của mẹ nó sao mà ít khách ra vào quá, nó tự hỏi. Lâu lâu, có mấy cô gái trẻ tới tiệm của mẹ nó, họ đòi đeo thử gần như gần hết đồ của tiệm, vậy mà chả ưng ý cái nào, liền đi gian khác. Tội mẹ nó, tưởng đã bán được hàng, tội mẹ nó, lấy ra cất vô mấy chục lần. Nhìn mẹ nó bán cực mà nó thương mẹ quá. Mỗi khi có khách đi ngang qua, mẹ lại tươi cười mời chào khách vào. Khách vào chọn hàng, mẹ lại phải cất công chào hàng, giải thích, ra sức thuyết phục khách mua hàng. Khó lắm. Nhìn cửa tiệm vắng khách, nếu là người nào đó chắc đã nản. Mẹ nó thì không, bà vẫn cố gắng cầm cự tới cùng.

Hết rong ruổi cùng mẹ, nó lại bay sang chỗ ba. Tiệm của ba đỡ hơn, phim mà lị. Tiệm của ba nó nằm trong con hẻm nhỏ, đa số người dân ở đây đều làm ăn buôn bán nhỏ, và họ lấy nhà của mình mở tiệm buôn bán. Mỗi khi rảnh rỗi không có gì làm, ế khách ấy mà, họ lại tới tiệm của ba nó mướn phim về coi. Tiệm của ba nó cũng là loại hình buôn bán kiểu gia đình. Người đứng bán phụ với ba cũng là ông chủ tiệm. Ông ta rất tốt, ông ấy đã có vợ cùng 3 đứa con, 2 gái và 1 trai. Nhà ông ta rộng, mặt trước để buôn bán, nó hay đi vào mặt sau để chơi đùa cùng con ông chủ. Tụi nó chơi đùa đã rồi thì cùng nhau bật phim lên coi, đồ của tiệm nên free. Nó coi nào là phim kiếm hiệp, phim tình cảm, đủ cả, và nó mê phim Hồng Kông. Nó cùng bạn nó say mê coi phim Hồng Kông cả ngày. Nó còn thuộc tên diễn viên nữa, nào là Cổ Thiên Lạc, Văn Tụng Nhàn, Quan Vịnh Hà … Nó chỉ ngừng coi phim bộ Hồng Kông năm 16 tuổi mà thôi. Đến khi nó đã lớn, coi lại những bộ phim Hồng Kông gần đây mới sản xuất, nó tặc lưỡi chê, “Vậy mà lúc trước mình lại mê”. Suốt những năm tháng coi phim, nó thích nhất là series phim “Gia đình vui vẻ”. Chẳng biết đã coi đi coi lại bao nhiêu lần.

Thôi, quay trở lại năm nó 8 tuổi nào. Thấy ba mẹ cực khổ, nó thương lắm. Nó quyết định làm chút gì đó cho ba mẹ.

Buổi sáng khi vào lớp học, đứa bạn của nó ai nấy cũng đều tò mò vì có tờ giấy lạ để trong hộc bàn. Tờ giấy quảng cáo tiệm mướn phim. Hiển nhiên tác giả không ai khác là nó.

Nó còn lén đem mấy bộ trang sức mà bạn của mẹ nó, chủ cửa tiệm, tặng khuyến khích cho các nhân viên. Nó đem vào trong lớp giới thiệu với tụi con gái. Tụi nó rất thích những trang sức đeo tay nho nhỏ. Tụi con gái hỏi thì nó giới thiệu đến cửa hàng của mẹ nó. Có đứa bảo không đến được vì nhà xa, nó lại bảo vậy để nó mang vào lớp cho. Thế là xong. Được vài bữa, nó thu được của tụi con gái chừng 50 ngàn. Nó đem về khoe mẹ.

Mẹ nó không la nó vụ lén lấy đồ của mẹ. Bà ôm nó vào lòng mà khóc. Bà dặn nó từ nay không được làm thế nữa. Nó ngúng nguẩy không chịu. Nó bảo nó muốn giúp mẹ và ba. Mẹ nó bảo:

_ Mẹ tự lo được. Nếu con thương ba mẹ, thì con nên chăm chỉ học hành và giữ gìn sức khỏe.

Mẹ nó còn bắt nó hứa. Vậy là kể từ đó nó hết làm tiếp thị nữa.

Lên năm lớp 9, công việc bán hàng của mẹ nó phát đạt lên. Vàng được ưa chuộng, thế là bán rất chạy. Làm được một thời gian, tích lũy một số tiền, mẹ nó đánh liều cùng ba nó hùn vốn cùng bạn của mẹ nó mở một tiệm bán vàng. Liều quá.

Mẹ của nó bắt đầu bận rộn nhiều hơn. Có lần nó bắt gặp mẹ nó trở về nhà trong tư thế uể oải, mệt mỏi. Tội nghiệp, mẹ nó làm việc nhiều quá. Nó ôm mẹ vào lòng. Nó còn xin đấm lưng cho mẹ.

Còn ba nó lại phải tăng thêm giờ làm việc ở tiệm mướn phim. Ba nó cũng mệt. Nó cũng xin đấm lưng cho ba. Cậu nó khuân vác lâu ngày, lưng còng hẳn, nó xin xoa bóp cho lưng cậu. Dì nó đi làm thêm về nhức mỏi cả bắp chân, nó xin được đấm chân cho dì.

Dần dần, tiệm bán vàng của mẹ nó làm ăn càng ngày càng phát đạt. Thế là hết năm lớp 5, cả gia đình nó mua một căn nhà mới, rộng hơn căn nhà cũ, lại có lầu. Không còn cảnh chen chúc chật chội nữa. Nó bắt đầu có quần áo mới nhiều hơn, được tắm rửa nhiều hơn, 1 tuần được ăn món thịt bò nó yêu thích, và trên hết, nó đỡ phải lo lắng cho bố mẹ nó nữa.

Lên cấp II, mẹ nó bắt đầu bành trướng công việc kinh doanh, phải nói là mẹ nó rất giỏi. Những năm làm ăn buôn bán đầy gian khổ, tiếp xúc với đủ mọi hạng người, mẹ nó đã tích lũy không ít kinh nghiệm. Có thể nói bà trải đời còn nhiều hơn ba nó, người chỉ chí thú với công việc cho thuê và bán phim. Ngoài tiệm vàng ra, bà còn mở tiệm cà phê, tiệm ăn nhỏ, tiệm quần áo nhỏ, tiệm hớt tóc nhỏ, cái gì cũng nhỏ mà lần nào thu vào cũng bộn tiền.

Ba nó một thời gian sau thôi làm ở tiệm mướn phim. Ông cùng vợ mình hùn vốn mở một sạp mướn phim nhỏ. Do luôn tìm được mối đưa phim tốt và nhanh, tiệm ông lúc nào cũng đông khách.

Cô nó thì đã ra trường. Cô nó làm nhân viên phòng kế toán, lương cũng đủ sống. Thật ra cũng chẳng phải lo lắng về vấn đề tiền ăn và ở, cô nó vẫn đang sống chung với gia đình nó. Cậu nó thì bây giờ phụ ba nó cái tiệm mướn phim. Nhà nó giờ đỡ rồi. Nó yên tâm mà học hành nhé. Yên tâm mà làm những chuyện khác.

—————————————————————————–

Nó ngày từ những năm cấp II đã bộc lộ năng khiếu thể thao. Đặc biệt là môn bóng rổ. Bố nó kỳ vọng vào nó lắm. Mẹ nó cũng vậy. Họ, những người đã từ bỏ ước mơ và niềm đam mê của mình vì miếng ăn của gia đình, đặt hết kỳ vọng vào nó. Nó, sẽ thực hiện tiếp ước mơ của bố nó, trở thành vận động viên thể thao chuyên nghiệp.

Năm nó học lớp 8, trường nó tổ chức lễ hội trung thu vào buổi tối. Buổi lễ mà học sinh nào cũng mong muốn, vì tụi nó được thoát khỏi bộ đồng phục mà vận lên người những bộ cánh ưa thích, được gặp gỡ bạn bè, được vui đùa trong sân trường, được tranh tài và được tham dự các trò chơi do các lớp tổ chức. Đứa nào đứa nấy cũng háo hức có mình nó thì không. Lễ hội trung thu có bao giờ nó tham dự đâu. Mà đâu phải có mỗi lễ trung thu đâu, lễ nào nó cũng không quan tâm. Đối với nó, chuyện nhà nó mới đáng để tâm. Lễ hội năm nay nó đành vác mặt tới dự chỉ vì mẹ và bố khuyên bảo:

_ Nhà ta đã cực khổ nhiều rồi. Bây giờ đã đến lúc con phải được hạnh phúc.

_ Sống trên đời phải có bạn bè, con ạ.

Chán phèo, cảm giác đầu tiên của nó đối với lễ hội. Có gì vui đâu mà tụi nó hí hửng đến vậy. Toàn trò con nít, nó không thích.

Nó đi dạo quanh sân trường. Sân trường đang rất náo nhiệt với các hoạt động rước đèn trung thu. Mọi người càng phấn khích hơn khi chị Hằng xuất hiện trên sân khấu hô:

_ Các bạn ơi.

Nhảm nhí thiệt, chị Hằng trông ngố quá đi. Thế mà mọi người lại đồng thanh:

_ Ơi ! Chị Hằng ơi !

Trời ạ, cái trò ngu ngốc gì đang diễn ra thế này ?

Được chừng 1 tiếng, mọi người tản ra mạnh ai nấy làm, có nhiều đứa thì tụ họp trong lớp sinh hoạt, mấy đứa khác lại tiếp tục hoạt động ngoài trời. Nó ngao ngán nhìn đồng hồ, 7 giờ tối.

Nó đi dạo quanh các khu lớp học xem như thú giải trí. Chợt, giọng hát trầm, ấm phát ra từ lớp đằng trước làm nó chú ý. Ai mà hát hay vậy, nó tò mò lại xem.

Nhìn từ cửa sổ lớp người ta vào, trong lớp có khoảng 15, 16 đứa đang tổ chức thi văn nghệ. Mọi người đang chăm chú lắng nghe tiếng hát của một chàng trai cao ráo, mặt mũi nhìn sáng sủa, đeo cái kiếng thời trang. Anh chàng này có khuôn mặt thư sinh, nom khá bảnh trai. Nhưng điều làm nó chú ý hơn là nó đang bị người ta thu hút.

Chàng trai ấy đang say sưa hát, đâu có biết có người đang quan sát mình rất tỉ mỉ. Vừa kết thúc, mọi người đều vỗ tay tán thưởng. Nó không một chút suy nghĩ vỗ tay theo. Nó vỗ rất to, vỗ lia lịa.

Nó thích người ta rồi.

Trái ngang thật. Con trai lại đi thích con trai.

—————————————————————————————

Kể từ hôm đó trở đi. Nó tìm mọi cách tiếp cận người đó.

Dù người ta không thích, nó tình nguyện làm cái bóng đi theo sau.

Một hôm, nó thấy người ta đang ngồi đọc sách ngay ghế đá. Nó lại đang chơi bóng rổ.

Nó ranh ma vờ ném bóng trúng người ta rồi chạy đến xin lỗi rối rít.

_ Bạn cho mình xin lỗi, mình bất cẩn quá.

_ Không sao – người ta đưa tay chỉnh gọng kiếng. Trông đáng yêu thật.

_ Vở của bạn đây. Xin lỗi nhiều.

_ Không sao.

_ Nhân tiện, mình tên là Quân. Còn bạn ?

_ Mình tên Triết. Nguyễn Minh Triết.

Thế là Quân quen được Triết. Vốn con nhà buôn, vốn tính lanh lợi, Quân tiến thêm bước nữa làm bạn của Triết. Quân hiểu biết thêm về Triết.

Biết Triết tính thi vào Nguyễn Thượng Hiền, Quân dốc tâm học hành. Ôi ! Cái thằng chỉ khoái chơi thể thao như nó sức học tầm tầm thôi, làm sao mà đậu vào Nguyễn Thượng Hiền đây. Quân lại ranh ma nhờ Triết dạy thêm. Vừa được gần Triết, vừa tiến bộ trong học hành để sau này vào trường chung với Triết. Hiển nhiên, Quân không khai ra là muốn vào chung trường với Triết dù Triết đã gạn hỏi mấy lần là Quân tính thi trường nào.

Chơi với Triết biết được gia cảnh nhà Triết. Nhà Triết giàu lắm. Ba của Triết là giám đốc một công ty lớn, mẹ Triết thì làm giáo sư ở đại học. Còn nhà Quân chỉ thuộc hàng khá giả thôi. Con đường với tới Triết sao mà gian truân quá.

Rồi thì Quân cũng đậu vào Nguyễn Thượng Hiền. Quân cố tiến thêm bước nữa làm bạn thân của Triết.

Lên cấp III rồi, Triết ngày càng đẹp trai ra. Nhiều cô gái bám theo Triết vì Triết chẳng những đẹp trai mà còn là niềm tự hào của trường. Triết không từ chối họ, cũng cặp kè với vài ba cô. Nhìn Triết vui vẻ thế, Quân buồn da diết.

Kệ. Quân tự nhủ. Đã bảo là sẽ làm cái bóng của người ta mà.

Quân ngồi vắt chân lên ghế, huýt sáo cho vơi nỗi buồn.

Hết buồn rồi, Quân lại cố tiếp cận Triết. Cố thành bạn thân thôi mà.

Biết Triết giỏi về máy móc, Quân khai thác bằng cách liên tục nhờ Triết sửa dùm đồ.

Máy tính Quân phá cho nó banh ra rồi nhờ Triết tới sửa. Điện thoại di động Quân cũng phá, Triết lại là người sửa dùm cho. Cái máy cát sét Quân đá phăng nó rớt xuống đất vài lần, khỏi xài được lại đem nhờ Triết. Tuyệt thật, vừa không tốn tiền sửa đồ, vừa được ngắm Triết. ( Khôn thế )

Làm sao để Triết tới nhà Quân chơi đây ? Dễ thôi. Cái máy tính để bàn Quân lấy chân đạp cho nó hư rồi nhờ Triết tới sửa. Bữa đó, gia đình Quân thiết đãi Triết linh đình lắm. Ai cũng chỉ biết là Triết đơn thuần là một người bạn của Quân.

Quân muốn biết nhà của Triết. Sao Triết chẳng bao giờ mời mọi người tới nhà Triết nhỉ ? Quân tò mò lắm.

Trước khi thực hiện kế hoạch, Quân dòm ngó xem quanh khu vực gần nhà Triết có tiệm sửa xe nào không ? Không có, Quân yên chí lắm.

Quân cố lái xe tới gần nhà Triết, không dám tới quá gần đâu. Rồi quậy quậy phá phá sao mà cái xe khỏi nhúc nhích luôn. Đúng ý Quân rồi.

_ Alô ! Triết hả. Xe tao bị hư giữa đường. Tao phải làm sao đây ?

_ Cái này khó à. Mày đang ở đâu ?

Quân nói địa chỉ.

_ May quá. Nhà tao cũng gần đó. Mày đợi chút tao ra đón mày.

Thế là Triết phải chở Quân và đèo bồng cái xe của Quân về nhà.

Trước khi vào cửa nhà Triết, Quân nghe tiếng lầm bầm:

_ May mà ông già không có nhà.

Vậy là Quân đã biết nhà Triết. Nhà Triết đẹp và sang lắm, nội thất trong nhà được bày biện và thiết kế theo phong cách Châu Âu. Sang và đắt.

Cố gắng của Quân không uổng. Triết đã là bạn thân của Quân. Hu ra.

Đầu năm lớp 12, nhà Quân lại thêm một bước tiến mới. Gia đình lại dọn tới một ngôi nhà khác. Ngôi nhà bự và đẹp và sang trọng. Quân bây giờ không còn như xưa nữa, cũng được coi là con nhà giàu rồi. Gì chứ tiền bây giờ nhà Quân không thiếu. Sân nhà đậu chiếc xe hơi thể thao dành cho mẹ. Hey ! Phụ nữ đi xe thể thao là sexy lắm đấy. Cậu thì hơi đua đòi, sắm chiếc SH cùng con dế Nokia để đi lòe mấy em. Cô cậu thì đơn giản hơn, cô sắm cho mình vài vật dụng cần thiết, quan trọng nhất là một cái máy tính cực tốt để tiện cho việc làm của cô. Còn ba thì đi chung xe với mẹ, thế thôi. Ông bà nội thì hướng “nội” hơn. Sắm cả dàn máy nghe nhạc to đùng để giữa phòng và hai người cứ tối ngày trong phòng cùng nhau thưởng thức âm nhạc sống động. Còn Quân ? Quân thì chẳng cần gì đâu, cần Triết thôi. Có được không ?

Triết lúc nào cũng hành Quân hít. Triết tâm sự Triết rất yêu thích ngành thông tin và quyết chí vào Bách Khoa. Khổ thân Quân, lại è đầu è cổ học. Khổ ! Cái trường đó khó vô lắm. Đi học thêm, mấy đứa xuất sắc nhất trong lớp thì đứa nào cũng Bách Khoa. Tụi xuất sắc thì coi Bách Khoa như là challenge để tụi nó khoe tài. Quân quen biết rộng rãi, hay đi hỏi mấy đứa bạn tính vào trường gì. Khiếp, cái trường đó có gì hay mà cứ đâm đầu vào. Đâm đầu vào cho rớt hết à. Nó mong người ta thi trường khác, để nó còn có cơ hội được vớt vào, để cơ hội cạnh tranh thấp. ( Chơi khôn thế )

Về nhà, gia đình nó lại mong mỏi nó thi Thể Thao vì nó rất có năng khiếu môn đó. Nó từ chối và … cãi nhau với ba nó. Ba nó giận nó lắm. Ông điên tiết lên khi biết thằng con trai có năng khiếu thể thao của mình lại khoái vô cái trường của lũ “mọt sách”. Mẹ nó thì khác, bà nói:

_ Con muốn làm gì tùy con. Miễn ra trường có việc làm ổn định là được.

Nhìn lại ba nó, trán ông hằn những nếp nhăn, tóc đã bạc một phần, lại hay lên cơn ho vào buổi tối. Nhìn lại mình, thấy mình đúng là bất hiếu thật.

Khổ thân ông bố, thằng con nó giở chứng theo trai. Nó lựa trai mà bỏ đi tương lai sáng lạng sẽ trở thành vận động viên chuyên nghiệp.

Quân quyết tâm thi đậu Bách Khoa. Bỏ ra nhiều thời gian học hơn, nhờ Triết chỉ thêm mấy bài tập khó.

Chà chà, mê trai đến độ có ý chí ghê. Lại tận dụng cơ hội gần trai nữa cơ.

Kết quả đã có, tên mê trai đạt được mục đích của mình. Chỉ tội kẻ bị mê chẳng hề hay biết gì. Cứ cho người ta là bạn thân cơ đấy.

Vừa bước chân vào trường Bách Khoa, Quân đã vội đi kiếm Triết. Quân hí hửng phóng bay đến lớp học của Triết. Vậy là lại có thêm thời gian được ở bên Triết. Vừa vào lớp thì:

_ Hi, Quân ! Còn nhớ Hồng hông ?

Quân muốn té xỉu. Trời ơi ! Con Hồng năm cấp II. Nó cũng vô Bách Khoa luôn là sao nè trời. Muốn dành thời gian bên Triết cũng không được là sao ?

_ Ui ! Thiệt là trùng hợp. Ba đứa mình lại học chung trường một lần nữa. Hồng học Công Nghệ Thông Tin chung với Triết, còn Quân ?

_ Công Nghệ Hóa Học – Quân không quên lẩm bẩm trong miệng – quân phá hoại lại tới.

Lên học Đại học rồi thời gian rảnh nhiều lắm. Đa phần là tự học. Ờ thì nói vậy chứ có ai mà tự học đâu. Thôi, đi chơi vậy.

Nói thế chứ tới kỳ thi là Quân lại ráo riết ôn bài.

Thi xong thì đi chơi với tụi bạn cho khuây khỏa.

Nói là đi chơi vậy chứ Quân chi tiêu rất tiết kiệm. Dù giàu nhưng Quân không chi tiêu hoang phí. Quân không bao giờ quên tiền nó có được là từ đâu ? Từ mồ hôi lao động của bố mẹ, từ nước mắt của mẹ, từ máu của bố. Hãy nhớ lại xem, bố nó dù chân bị thương vẫn cố lê từng bước đến tiệm mướn phim làm từ sáng đến tối. Ngoài ra cũng đừng quên công sức của ông bà nội, cô và cậu nó.

Hãy nhớ lấy, Quân. Tiền có được không phải của mi. Tiêu xài hoang phí những đồng tiền không do mình làm ra, mi bỉ ổi chả khác tên trộm cắp. Có gì khác nhau đâu ? Cùng lấy tiền không phải từ chính sức lao động của mình và tiêu.

Nghĩ thế, Quân kiếm một công việc bán thời gian để kiếm thêm chút tiền và tự tiêu xài lấy những đồng lương mình kiếm được.

Lên đại học rồi, Quân lại khám phá ra nhiều thứ ở Triết hơn. Mỗi lần như vậy, Quân lại ghi vào sổ tay cho khỏi quên ấy mà. Những lần lễ hội, Triết rất thích hát, nó ghi vào sổ tay liền. Triết rất sạch sẽ bằng chứng là mỗi lần vô phòng Triết đều rất gọn gàng, ngăn nắp, lại ghi vào sổ tay. Phòng Triết lúc nào cũng thoang thoảng hương cam, vậy là Triết thích cam, ghi vào sổ tay liền. Đặc biệt, có một điểm ở Triết mà ít thằng con trai có. Triết nấu ăn rất ngon. Mỗi lần đi chơi với lớp, Triết làm sẵn vài món ăn mang đến cho mọi người, sushi, chả giò cuốn, Triết làm ngon lắm. Mỗi lần đi ăn ở nhà bạn, Triết lại trổ tài nấu ăn ngay tại chỗ. Món thịt bò ưa thích của nó, Triết cũng biết làm, nào là bò lúc lắc, bò xào sa tế, hay là món bò cuộn với xà lách, dưa leo cùng cà chua sắt nhỏ, đổ thêm salad dressing vào thì đúng là yummy, yummy.

Chưa hết, Triết còn tự tay chế ra món bánh mì nướng, độc chiêu của Triết. Bánh mì cho vào máy nướng xong, trét mứt dâu, bơ, mật ong lên đó. Chưa hết, Triết còn đổ một tí me chua lên mặt bánh. Yummy. Yummy.

Nói vậy thôi chứ món đó nó đâu có dám ăn. Vừa ngọt lịm vừa chua, khẩu vị của Triết hơi quái quái. Ghi vào sổ.

Hội đủ các yếu tố cần thiết đẹp trai, học giỏi, con nhà giàu, và trên hết, nấu ăn ngon. Triết là mục tiêu hàng đầu cần phải lấy làm chồng của các cô, các chị phụ nữ, đặc biệt là những ai không giỏi chuyện bếp núc và những ai đang và sẽ có ý định cho chồng ăn mì gói.

Triết nổi tiếng quá nên cặp hết cô này tới cô kia. Cái thằng … sao mà đa tình thế ?

Nó buồn. Vậy mà mỗi lần nỗi buồn muốn thấm sâu vào nó thì con Hồng phá phách lại bay tới khiêu khích, chọc phá.

_ Sao Quân buồn dữ vậy ? Thất tình hả ? Hay là đơn phương ?

Sợ nó luôn.

———————————————–

_ Anh Triết.

_ Nè ! Em coi phim đi. Đừng có ôm tay anh thế, kỳ lắm.

_ Ứ chịu ! Mình yêu nhau mà. Sợ gì anh.

Cô gái rướn người lên hôn vào môi Triết.

_ Em làm thế kỳ lắm. Người ta thấy thì sao ?

_ Cái rạp này tối thui ai mà để ý.

_ Ý anh là người bên tay trái anh này.

Cô gái dòm người mà Triết chỉ:

_ Ngủ rồi. Anh đừng có lo.

_ Ờ thì … ồn quá người ta cũng thức. Thôi, em im lặng chút đi. Anh đang muốn thưởng thức bộ phim.

_ Ghét anh.

Phải đợi cô gái làu bàu thêm một vài phút nữa, Triết mới được thưởng thức không khí yên bình.

Chợt … … Bộp

Cái đầu của người lạ ấy đáp xuống êm ái trên vai Triết. Triết định đẩy đi chỗ khác thì … Giờ nhìn kỹ, anh bắt đầu bị thu hút bởi người này. Nhìn còn trẻ quá, đoán chừng nhỏ hơn hoặc bằng tuổi anh. Người này mặt mũi, tướng tá nhìn khá ổn, nhưng vấn đề chính là lúc ngủ trông dễ thương lắm y như chú chó nhỏ mới sanh ( ??????? )Càng ngắm càng thấy dễ thương.

Trong lòng anh dâng lên một cảm xúc khó tả. Không lẽ anh thích người này ?

_ Anh này – cô gái quay sang Triết hỏi.

_ Hả ? – Triết ngay tức khắc đẩy đầu người ta khỏi vai mình. Tim anh đập thình thịch như sợ bị phát hiện chuyện gì đó.

_ Anh làm gì vậy ?

_ Không. Người này ngủ ngả vào anh nên anh đẩy ra ấy mà.

Con người tội nghiệp bị đẩy đầu ấy đã bị đánh thức dậy. Người ấy ngáp và duỗi người cho giãn gân giãn cốt.

_ Chán quá – Đứng lên và rời khỏi rạp.

Triết, không thèm suy nghĩ, vội bám theo người ta.

_ Anh Triết ! Anh bỏ đi đâu vậy ?

_ Em cứ đợi ở đây. Anh trở lại liền.

Ra đến cửa.

Theo sau người đó. Tới cửa tiệm quần áo.

_ Hương ! – người đó quát lớn – mày chọn quần áo lâu quá. Mày có biết tao chờ mày đến nỗi ngủ gật trong rạp luôn không ?

_ Mày thông cảm, quần áo ở đây đẹp quá, tao không nỡ bỏ đi.

_ Trời ạ. Về thôi mày.

_ Rồi, 5 phút nữa.

Triết đang quan sát người ta.

_ Minh ! Tao chọn cho mày được cái áo đẹp lắm. Mày coi xem.

Trông người đó và cô gái kia thật hạnh phúc.

Về nhà Triết cứ ở trong phòng suốt, Triết lăn qua lăn lại trên giường, Triết tương tư người ta quá mà. Sao cứ gọi người ta hoài vậy ? Tên thật của người ta là Minh, nhà ở khu … Triết chỉ biết được đến thế, Triết muốn biết, biết thêm, biết nhiều hơn về người ta. Triết … thích người ta. Không, không, trên cái “thích” đó một chút. Vậy là yêu chứ nhỉ ?

Đã mấy ngày rồi mà Triết học không vô chữ nào. Mỗi lần đang đi trên sân trường, nếu có người nào đó gọi tên “Minh” ra, Triết lại nhói cả tim. Người nào mà chơi ác quá. Triết đang muốn bình yên mà sao chẳng để cho Triết được yên.

Triết tương tư, Quân thì lại lo lắng. Mấy ngày nay Triết cứ như người mất hồn, làm Quân không yên tâm. Quân hỏi han Triết thì Triết cứ lắc đầu bảo không có gì. Ừ, thì Quân tin, nhưng Quân lo lắm. Trực giác mách bảo nó là có điều không ổn.

Thấy Triết dạo này thất thường, Quân rủ Triết đi karaoke cùng vài đứa bạn của Quân. Hồng cũng đòi đi theo. Tới nơi, Hồng còn dắt theo một vài đứa nhóc hình như là học sinh cấp III giới thiệu tụi nó là em “kết nghĩa” của Hồng.

_ Quân ! Mày gọi cho ai đó – Hồng hỏi khi thấy Quân móc điện thoại ra bấm số.

_ Gọi người tới bắt mày, tội dụ dỗ trẻ vị thành niên – Quân cười.

Cả đám cười ồ lên, riêng Triết thì không.

_ Cún con, em gọi nước uống chưa ?

Đấy, tim của Triết lại lên cơn nữa rồi. Ai mà có cái tên nghe lạ quá, nghe cứ y như bé “cún” yêu của Triết.

_ Sao mày gọi em nó là “cún con” ?

_ Tại đây là nickname của nó ở trên diễn đàn mà. Tao thấy cái tên đáng yêu quá vội bắt về làm em kết nghĩa.

Thế là suốt buổi, Hồng cứ, “Cún con ! Em chọn bài nào chưa ?”, “Bé cún con ! Em ăn bánh không ?, “Cún con của chị ! Hát chung với chị nhé. “

Quân bụm miệng lại ngăn không cho tiếng cười phát ra. Khổ thân thằng nhỏ, ai lại đi lấy cái nickname quá sức đặc biệt đó, để giờ đây Hồng ra sức khai thác làm thằng bé mặc dù là không uống bia mà mặc cứ đỏ gay. Tội thằng nhỏ quá, suốt buổi chỉ dám dán mắt vào cái list bài hát.

Trong khi đó, Triết cứ lên cơn đau tim từng hồi bởi hai cái từ “cún con” liên tục được phát ra từ cái miệng duyên dáng của Hồng. Lúng túng và sợ người khác phát hiện, Triết liên tục nốc bia, nốc từ chai này đến chai khác. Quân trố mắt ra nhìn cái két bia đã vơi đi phân nửa.

_ Triết ! Mày ngừng đi.

_ Kệ tao.

_ Kệ sao được. Lát nữa làm sao mày lái xe về ?

_ Kệ tao mà.

Tới lúc say quắc cần câu, Triết thấy khó chịu trong người lắm. Triết liền “bò” vô phòng toa-lét nam, tạt nước vào mặt cho tỉnh táo. Chợt …

_ Anh Triết – là bé “cún con”, nó vào trong toa-lét thấy Triết liền cúi đầu chào lễ phép.

_ Minh.

Vừa nói xong, Triết ôm lấy “cún con”, hôn lấy hôn để thằng bé, làm nó hoảng hốt:

_ Anh Triết bỏ em ra. Bỏ em ra mau.

Thằng bé nó cố vùng vằng, giãy giụa, đạp cả vào chân Triết. Triết không đau, Triết đang say mà. Triết dùng hết sức ấn mạnh thằng bé vào tường rồi hôn thô bạo vào môi nó.

Thằng bé giãy mạnh, giãy liên tục, giãy từ từ, giãy chầm chậm, và nó thôi.

Tuyệt thật, nó say đắm cái nụ hôn thô bạo mà nồng nhiệt ấy.

_ Thằng chó ! Mày làm gì vậy ?

Quân, chẳng biết vào từ lúc nào, điên tiết kéo Triết ra. Quân còn đấm thẳng vào mặt Triết:

_ Mày làm gì vậy ? Hả ? Tao hỏi mày đang làm gì ?

Triết sau khi bị đấm, nhúc nhích được một chút rồi nằm ỳ xuống đất. Quân giận sôi cả máu, nhìn thằng bé như muốn ăn tươi nuốt sống nó:

_ Còn mày. Mày và nó đã làm những gì với nhau ? Hả ? Tao hỏi sao mày vẫn im lặng ? Hả ?

_ Cái gì ồn ào vậy ? – Hồng chạy tới xem – Á. Triết ! Quân ! Cún con. Ba người … Triết …

Hồng chạy tới lay Triết dậy:

_ Triết đừng có làm Hồng sợ. Triết ! Tỉnh dậy đi. Ai đó làm ơn nói rõ ra chuyện gì đã xảy ra không ?

_ Là tại anh Quân – thằng bé vừa nói vừa lết tới sau lưng Hồng – anh Quân đánh anh Triết. Em thấy rõ ràng – Thằng nhóc vừa run rẩy vừa nói.

_ Mày điên hả Quân ?

_ Phải – Quân khinh khỉnh cười, tiến lại chỗ Triết và bồng Triết lên – Mày muốn biết rõ thì hỏi thằng cún trời đánh nhà mày.

Quân dùng chân đá cửa toa-lét bật ra rồi nhẹ nhàng bồng Triết ra khỏi đó. Mọi người xúm lại hỏi, “Chuyện gì vậy ? Thằng này bị sao vậy? Xô xát hả ?”, Quân lắc đầu từ chối giải thích.

_ Cún con. Nói cho chị biết chuyện gì đã xảy ra.

_ …

_ Mau nói ngay. Mày làm chị nực lắm rồi đó.

Kể từ hôm đó, Quân bám sát Triết hơn. Cách hay nhất để xin lỗi là cố gắng đối xử tốt hơn với người ta. Quân nghĩ thế. Và, Triết tha thứ cho Quân. Dù được tha, Quân cũng tư cốc đầu mình, trách:

_ Bữa đó nóng nảy quá. Sau này không được làm thế nữa.

Quân biết Triết đang tương tư một người, không sao, Quân sẽ chuộc lỗi bằng cách giúp Triết quen với người ta. Quân bảo với Triết cần gì thì cứ nói Quân, hai người là bạn thân mà. Vốn tính thông minh, Quân dễ dàng đoán ra mối tương tư mà Triết âm thầm cất giữ đó vốn không bình thường. Quân cố ý làm cho Triết tin rằng Quân rất thoải mái, với những mối quan hệ trái ngang đó, Quân rất thoải mái và Triết hãy cứ tin đi, tin rằng Quân sẽ luôn ủng hộ Triết.

Quả thật, Triết đã tin tưởng.

_ Tao … tao thích một đứa con trai – Triết khó lắm mới nói được.

Đau lắm đấy, Triết ạ.

_ Sao mày không nói trước ? Khà khà. Mày yên tâm. Tao sẽ giúp mày – Quân cố cười.

_ Mày … mày không … ghê tởm tao sao ?

_ Bậy bạ. Tao là bạn mày, còn là bạn thân nữa. Nếu tao ghê tởm mày thì tao không đáng là bạn – Quân cố nói cho nhanh, nói thật nhanh để khỏa lấp nỗi đau.

Quân ngốc lắm, yêu Triết nhưng không dám nói. Mỗi lần nói về mối quan hệ giữa nó và Triết, hai từ “bạn thân” thốt ra từ miệng như muốn giết nó. Hay ho thật đấy.

Và nó thể hiện tình bạn thân bằng cách đi dò hỏi tin tức về thằng bé đáng yêu của Triết. Thông qua Hiếu, đàn em của nó lúc trước từng học Bùi Thị Xuân, nó đã nắm được đầy đủ thông tin.

Ôi trời, nó ngắm hình thằng bé đó mà tự hỏi thằng nhỏ có gì hay ho mà Triết thích.

Bữa đưa tấm ảnh thằng nhóc cùng với bộ hồ sơ ghi chép đầy đủ thông tin cá nhân cho Triết, Triết reo lên sung sướng. Lần đầu tiên, nó thấy Triết hành động y hệt một đứa con nít. Là vì thằng nhóc có tên là Minh này ư ?

Buồn. Nó phóng xe thật nhanh, nó đua tốc độ cùng vài đứa nhóc choi choi. Cho vơi nỗi buồn.

Nó có một thói xấu, cứ hễ buồn là huýt sáo. Buồn hơn nữa thì đua xe. Nhiều lần lắm rồi, mấy chú công an để ý đến nó.

Bữa đầu tiên gặp mặt thằng nhóc, Triết đã vui biết chừng nào. Tối đó Triết cứ gọi điện thoại cho nó hỏi phải làm sao, phải làm thế nào. Nó nuốt nước mắt mà giúp thằng “bạn thân”. Con Hồng sau khi được “cún con” kể cho hết mọi chuyện, đã quyết định sẽ giúp “cún con” trả thù nó với Triết. Triết lo lắng hỏi nó, nó lại an ủi. Nó còn thu xếp hẹn gặp Hồng và “cún con” để giải thích rõ mọi chuyện. Nó dốc hết tiền lương đãi Hồng đi ăn nhà hàng để Hồng “nguôi cơn giận”. Nó xin lỗi “cún con” thay cho Triết. Nó cũng xin lỗi cả hai người vì sự nóng nảy của nó. Mọi việc nó làm Triết nào có biết. Xong xuôi, nó báo tin mừng cho Triết:

_ Sao tao thấy hồi hộp quá! Dạo này con Hồng không còn thấy phá nữa. Tao lo nó có mưu đồ gì đó.

_ Mày yên tâm, con đó chắc nó cũng ngán lắm rồi.

_ Làm sao mày biết ? Mày quên vụ say khướt bữa karaoke rồi à.

_ Không quên. Con đó nó cũng không quên nhưng tao biết tính nó. Nó không phải loại đùa dai.

_ Hy vọng được như mày nói.

( Xin xem “Gió độc” để biết thêm chi tiết )

Triết bị thằng nhóc đó từ chối, Triết thất tình, Triết muốn khóc, nó lại an ủi, vỗ về. Chậc, nó còn muốn khóc hơn.

Triết lại nuôi hy vọng một ngày nào đó thằng nhóc đó sẽ thích Triết, nó hồ hởi ủng hộ, cổ vũ Triết dù lòng nó đau như bị dao cắt.

_ Minh này ! Chủ nhật này mình đi ăn đi. Anh đãi – Triết dịu dàng nói.

_ Xin lỗi. Bữa đó em bận.

Dạo gần đây, bữa nào Minh cũng bận. Triết thắc mắc có chuyện gì mà làm cho cậu bé đáng yêu phải bận chứ ?Rồi anh phát hiện ra cậu bé của anh hay gọi điện thoại cho một người tên Trí. Hình như là bạn của bé.

Rồi một hôm, anh hay tin bé của anh vào viện. Nghe người ta bảo là đánh nhau với ai đó. Không đâu, bé hiền vậy thì lấy đâu ra chuyện sinh sự để đến nỗi nằm viện thế này. Vào đến cửa, anh đã thấy cậu nhóc tên Trí, anh biết vì anh đã nhờ Quân thu thập tin tức, đang gọt trái cây cho bé của anh ăn. Trông bé của anh lúc đó vui lắm kìa.

Anh đã tính bỏ cuộc, nhưng anh vẫn cố, dù chỉ một chút cơ hội anh vẫn cố. Anh nhờ Quân tư vấn, anh hay gọi điện thoại cho Quân để hỏi chuyện. Quân tốt thật, lần nào cũng giúp anh. Mỗi lần xảy ra chuyện, anh đều gọi cho Quân vì anh tin, Quân sẽ giải quyết cho anh. Quân luôn đưa ra những quyết định đúng đắn cho anh.

Triết tin tưởng và dựa vào Quân.

Vài tháng sau, anh lại bắt gặp bé của anh đang câu cá với thằng bé Trí ấy. Hai người nói chuyện thân mật quá đi. Sau đó, bé của anh còn đi mua cá kiểng cùng với Trí. Anh ghen tị. Anh thua rồi. ( Mua cá thôi mà, làm gì dữ vậy ? )

Triết đã bỏ cuộc.

Triết lại gọi điện cho Quân. Triết cần có người chia sẻ nỗi buồn này, Triết cần Quân … an ủi Triết. Triết gọi lần thứ nhất, không có ai bắt máy. Lần thứ hai cũng không. Gọi như điên cả chục lần cũng không thấy Quân bắt máy.

Triết lo lắng. Mọi khi Triết gọi Quân đều bắt máy dù bận thế nào đi nữa.

( Tiếng mở máy )

_ Alô – giọng của một cô gái trẻ. Cô ấy đang thở hồng hộc.

Triết ngỡ ngàng, cô gái này là ai ? Sao lại cầm máy của Quân ? Sao … thở liên tục thế kia ?

Và Triết hiểu, Quân cũng phải có thế giới riêng cho mình chứ. Quân cũng lớn rồi, vả lại cũng là đàn ông con trai, cũng cần có … nhu cầu.

Triết cúp máy.

_ Alô ? Alô ? – cô gái ấy đóng máy lại – anh Quân, điện thoại của anh ở đây này. May quá, làm em kiếm muốn ná thở.

Quân từ đằng xa phóng như bay tới:

_ Cục cưng 8 triệu của anh. Tưởng là mất luôn rồi … Còn em nữa, về mà dạy lại em gái của mình. Con gái gì đâu mà có cái tật hay đi giấu đồ của người khác.

_ Anh yên tâm, em sẽ mắng nó.

_ Hai đứa làm gì ở đây vậy ? Mau vào nhanh. Hôn lễ sắp cử hành rồi – một người phụ nữa tuổi đã ngoài 40 nói.

( Tiếng chuông điện thoại )

_ Triết ! Triết gọi Quân hả ?

_ Ừ.

_ Có gì không ?

_ Không.

_ Không ? Rõ ràng máy báo Triết gọi cho Quân tổng cộng 27 lần. Triết gặp chuyện gì phải không ? Triết đang ở đâu ?

_ Triết không có gì. Triết gọi cho Quân chỉ để hỏi về vụ bé Minh.

_ À. Bé ấy sao ?

_ Không sao cả. Thôi, Triết không muốn làm phiền Quân. Mau trở lại với người ta đi.

_ Triết này … Này ! Này !

Triết đã cúp máy.

Sáng hôm sau, nó tới gặp Triết hỏi cho rõ vụ hôm qua. Sau khi Triết nói cho nó biết là Triết từ bỏ vụ bé Minh ( nó đang run lên vì sung sướng ), Triết không còn nói với nó câu nào. Nó đoán chắc là Triết còn buồn. Thôi, nó im lặng để cho Triết có không gian riêng, để Triết bình tĩnh lại.

Hôm sau:

_ Triết.

_ …

Hôm sau nữa:

_ Triết.

_ …

Rồi hôm sau nữa:

_ Triết.

Triết gần đây ít nói chuyện hơn với nó. Nó vò đầu bứt tóc, tự hỏi cái gì đang diễn ra mà nó không biết. Có phải Triết còn buồn vụ thằng bé Minh ? Hay là Triết giận nó ? Nó đã làm gì để cho Triết giận ? Hay là tại nó không bắt máy nên Triết giận ? Vớ vẩn, cái chuyện cỏn con có đáng gì đâu.

_ Triết – nó nhất định hỏi cho ra lẽ – sao Triết không nói chuyện với Quân ?

_ Làm gì có. Quân tưởng tượng quá. Tại … sắp thi nên Triết muốn tập trung cho việc học. Chỉ … vậy thôi.

Triết không biết tại sao mình lại lúng túng. Mỗi lần nhìn mặt Quân, Triết lúng túng cực.

Tội nghiệp Quân, Quân nào hay biết hằng đêm Triết đều mơ thấy một giấc mơ, giấc mơ kỳ lạ lắm. Triết mơ thấy tiếng rên của một cô gái, “ Aah. Aah. Aah”, tiếng rên trong lúc … cực đỉnh. Và Triết mơ thấy khuôn mặt của Quân sau đó. Triết mơ đấy, và sáng ra đi học, Triết nhìn thấy Quân liền nhớ lại giấc mơ của mình, và tự dưng Triết cảm thấy “ghét” bản mặt Quân cực kỳ. Triết không biết cảm xúc đó gọi là gì, nhưng chắc là ghét. Triết không muốn nói chuyện với Quân.

Khổ cho nó, tim nó đau lắm. Cứ nghĩ tới việc Triết không thèm nói chuyện với nó nữa, Triết giận nó, là nó đau. Cái số nó khổ quá. Khổ vì Triết.

Buồn tình, nó kiếm một nơi yên tĩnh và ở đó nó tha hồ huýt sáo. Huýt lên cho nỗi buồn trôi đi. Nó đang say sưa tận hưởng cảm giác yên lành thì:

_ Bắt quả tang ông đang huýt sáo nhé – cái Hồng phá phách lại tới.

Nó không thèm để ý.

_ Ông đang buồn à ?

Nó ngừng lại:

_ Sao bà biết tôi đang buồn ?

_ À, thì … đoán đại ấy mà.

_ ???

_ Mày … thích Triết phải không ?

_ Biết rồi à ? Chết thật – nó ôm đầu.

_ Mày yên tâm. Tao không anti đâu. Kể từ hôm bé cún nói cho tao nghe và cái cách mày giận dữ, tao đã đoán được phần nào. Tao vốn thông minh sẵn, sắp xếp lại mọi sự kiện từ năm cấp II đến giờ là đoán ra được ngay.

Nó yên tâm được phần nào.

_ Nếu mày yêu Triết thì sao không thổ lộ cho nó nghe ?

_ Bà nghĩ dễ lắm sao.

_ Vậy ông tính đợi chừng nào đây. Ông có biết là ông đã chờ gần 9 năm rồi không ?Ông tính chờ tới bao giờ nữa ?

_ Im lặng – nó quát Hồng.

_ Tao không im.

_ Mày không hiểu thì đừng có nói. Mày nghĩ tao không muốn nói hay sao ? Mày cho là tao giấu diếm thì trong lòng vui lắm sao ?

_ … …

_ Đau lắm, mày ạ.

_ Tao hiểu.

_ Mày hiểu ?

_ Phải, hơn ai hết tao là người hiểu rõ. Thôi thì tùy mày. Sắp đến Valentine rồi đó.

_ …

_ Và đừng quên đây là năm cuối cùng tụi mình học chung với nhau. Nói đúng hơn, là lần cuối cùng mày được ở bên Triết.

Hồng bỏ đi để lại mình nó với tâm trạng rối bời.

( Tiếng chuông điện thoại )

_ Hồng ! Mày giúp tao một chuyện.

Valentine ư ? Thôi thì đành nhắm mắt xuôi tay.

Tới lúc rồi.

_ Thế này nhé. Mày bảo Triết thích cam ? Vậy thì đầu tiên tao với mày đi chợ mua cam, sau đó là …

Ra tới chợ, con Hồng toàn chọn cam rẻ, trong đó có vài trái đã dập. Nó vội ngăn:

_ Trời ơi ! Mày chọn cam thế làm sao Triết ăn ?

_ Ai bảo cam này để Triết ăn ?

_ Vậy mày mua làm gì ?

_ Đi chợ xong tao sẽ giải thích cho mày hiểu.

Loanh quanh suốt chợ 2 tiếng đồng hồ để mua đầy đủ vật dụng, nó và Hồng cùng đèo nhau về nhà của Hồng. Tới nhà Hồng, tụi nó vào trong bếp và Hồng giải thích chiến lược cho nó nghe.

_ Đã đến lúc cho cái đầu “con buôn” của mày hoạt động rồi đó – Hồng cười bảo.

Và nó cùng Hồng bắt tay thực hiện “kế hoạch Valentine”.

Đầu tiên nó lấy ra một cái tô xinh xắn bằng pha lê đặt lên bàn, sau đó nó lấy ra cái ly pha lê nhỏ hình trụ, chiều cao bằng cái tô đặt ngay ngắn giữa tô. Sau đó nó và Hồng cùng nhau chặt nhỏ những trái cam tụi nó đã mua.

_ Gọt sao cho đẹp nghe mày – Hồng nhăn nhó nhìn cái bàn tay vụng về của Quân đang gọt nát bấy cam.

“Khó quá”, nó thầm nghĩ. Giờ mới thấy Triết làm nội trợ giỏi thật.

Sau đó tụi nó xếp cam vào tô. Cam được xếp ngay ngắn xung quanh cái ly nhỏ. Chưa thỏa mãn, tụi nó chia ra xếp cam một lớp rồi xếp mấy cái lá ( dùng để trang trí ) thành một lớp khác, liên tục lớp cam và lá xếp chồng chất lên nhau cho đến khi đầy tô, hiển nhiên mặt trên cùng là cam. Sau đó, Quân rót nước vào cái ly đã để sẵn từ trước, bỏ vào trong ly nước mấy ngôi sao nhỏ lóng lánh đủ màu sắc. Chưa dừng lại ở đó, Quân bỏ thêm trái tim nho nhỏ mà tụi nó đã mua từ trước vào ly nước. Trái tim vừa được cho vào đã nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Xong, thành quả của tụi nó đấy.

_ Đặt tên cho nó đi mầy.

_ Tô cam – Quân mỉm cười sung sướng.

Cốp. Hồng cốc đầu nó.

_ Mày chả lãng mạn tí nào.

Quân ôm đầu, muốn than nhưng không được.

_ Vậy cái tô này mày tính sao ? – Quân thắc mắc.

_ Tao sẽ bỏ nó vào trong hộp rồi cất vào tủ lạnh.

_ Lỡ em hay ba mày tò mò lấy ra ăn thì sao ?

_ Đừng lo, họ không làm thế đâu.

Tối.

_ Đói quá. Đói quá. Học bài xong đói quá đi – con em Hồng sau khi học bài liền mò xuống bếp moi đồ ăn. Nó thấy một cái hộp bự, “Wao ! Bánh kem”, nó thầm nghĩ.

Chưa kịp mở hộp ra đã thấy những dòng chữ quen thuộc của bà chị: “Đồ ngon đấy. Hãy ăn đi . Ký tên: Hồng”.

_ Eo ui. Không ăn đâu.

Con bé cất cái hộp vào lại tủ lạnh.

Tới tối gần 1 giờ đêm, bố của Hồng đi làm về.

_ Không biết cục cưng của mình có nhớ làm sẵn đồ ăn cho mình không ?

Ông mở tủ lạnh ra và thấy cái hộp kỳ bí cùng dòng chữ đặc trưng của cục cưng.

_ Nếu không muốn ai ăn thì cứ ghi là “Không được ăn” đi. Cần gì phải bày vẽ.

Khổ nỗi là nếu nó ghi “Không được ăn” thì y như rằng bố và em nó sẽ xơi hết.

Bố Hồng cất cái hộp vào trong tủ lạnh cho ngay ngắn.

_ Úi, nó thương bố nó quá. Món mì ăn liền đây rồi. Hà hà.

———————————————————

Sáng sớm ngày 14 tháng 2.

_ Báo cáo với mày cái tô cam vẫn còn nguyên trong hộp, không bị sứt mẻ gì trong 8 giờ qua.

_ Tốt quá.

_ Bây giờ nhiệm vụ của mày và thằng Hiếu là lên lớp trước và đứng canh hai phía để tao vô trong lớp đặt quà vào đúng chỗ của nó.

_ Tuân lệnh.

_ Anh Quân, chị Hồng, hổng được rồi.

_ Sao vậy Hiếu ? – Hồng thắc mắc.

_ Lớp của anh Triết em chỉ biết có vài người, lỡ em để lọt những người còn lại thì sao.

_ Không sao. Chị mày đã có cách.

Ở trong lớp.

Quân nhìn vào và thở phào. Chẳng có ai trong lớp cả.

Nó và Hiếu chia nhau ra người đứng phía bên trái và bên phải hành lang, với mục đích ngăn chặn bạn của nó vào lớp trong lúc Hồng đang tiến hành kế hoạch.

Quân thì yên tâm rồi, suốt 4 năm trời lượn qua lượn lại giữa lớp nó và lớp Triết, nó thuộc hết những đứa bạn lớp Triết. Còn thằng Hiếu, đàn em của nó, thì cực hơn. Hiếu phải cầm một cái bảng bự, trên có ghi chữ, “Các bạn khoa Công Nghệ Thông Tin ơi ! Mau tập trung lại đây. Có chuyện quan trọng lắm.”

Dĩ nhiên cầm cái bảng đó ai mà chả tò mò, chẳng những là tại cái bảng mà còn tại Hiếu, playboy số một của trường.

_ Ý, có chuyện quan trọng gì vậy ?

_ Của tụi Thông Tin, mình không phải thì đừng bu vào.

_ Chẹp, lại thằng Hiếu.

_ Sao vậy ? Mày không thích gặp nó nữa à.

_ Nó đá tao rồi, tao còn gặp nó làm gì.

_ Anh Hiếu kìa chị.

_ Mày năm nhất không hiểu chuyện đừng có xớ rớ vô thằng Hiếu.

_ Sao vậy ?

_ Thằng đó nổi tiếng dê và ăn chơi nhất trường.

_ Nhìn ảnh hiền mà.

_ Đừng trông mặt mà bắt hình dong.

_ …

Thế đấy, vài đứa con gái gặp Hiếu thì tránh xa, chỉ có tụi lỡ mang cái mác CNTT cũng cố tới gần hỏi nó:

_ Có gì không Hiếu ?

_ Đợi mọi người tập trung đông đủ rồi mình nói.

Mọi người càng lúc bu lại càng đông làm nó cũng sợ. Chợt, có tin nhắn của Hồng: “Xong”. Nó yên tâm hạ bảng xuống, đưa tay phải lên chạm vào ngực:

_ Mình …

Rồi chìa tay về phía mọi người:

_ … yêu các bạn lắm.

_ Mày bệnh hả Hiếu ?

_ Mày có bị ấm đầu không ? Để tao sờ xem.

_ Tốn thời gian quá đi.

_ Thằng này khùng rồi.

_ Làm tao tưởng chuyện gì hay ho lắm. Lãng nhách.

Khổ thân Hiếu, ai biểu làm đàn em của Quân chi, vố này nó bị chơi nặng quá.

Kế hoạch A thành công.

Triết vào lớp, ngồi đúng chỗ ngồi như mọi khi, và như mọi khi Triết cất một số vật dụng vào hộc bàn thì … Bộp, Triết đụng phải vật gì đó.

Triết ngó vào trong hộc bàn xem thì thấy một cái hộp bự gần như chiếm hết diện tích hộc bàn. Triết vội lôi cái hộp ra, mọi người vội xúm lại:

_ Triết nhận quà Valentine nè tụi bây.

_ Mở ra xem lẹ đi Triết.

Triết mở hộp ra.

_ Ồ !

_ Ai mà dày công thế ?

_ Valentine phải tặng hoa hồng chứ. Ai lại tặng cam bao giờ ?

Triết tự hỏi không biết là cô gái nào lại đi tặng cho anh món quà “tốn thời gian” này. Có một cái thiệp nho nhỏ được để ngay ngắn góc hộp, Triết mở ra xem. Thiệp không đề tên người gửi và được đánh bằng máy, nhìn vào là biết ngay cái phông chữ Times New Roman đầy quen thuộc:

“Mình yêu bạn,

Bạn biết không, bạn như viên kẹo đường ngọt lịm mình chỉ muốn ăn hàng ngày. Bạn như một bộ phim tình lãng mạn mình chỉ muốn coi hàng đêm, như bản nhạc cổ điển êm ả mà mình đắm chìm mãi trong đó suốt năm, suốt tháng. Nụ cười của bạn dịu dàng và tươi mát như đồng cỏ bát ngát mình chỉ muốn mãi ngả lưng trên đó.

Lắng nghe đi này, con tim mình muốn vỡ vụn ra bởi tiếng cười trong trẻo của bạn. Thêm nữa, mỗi bước đi của bạn làm con tim mình thao thức hàng đêm. Mình, thành thật nói với bạn, rất muốn trèo lên đỉnh núi Olympus lấy trái táo thiêng bất chấp hiểm nguy, muốn làm chàng Adam khờ khạo hái trái táo cấm dù thượng đế không cho phép. Tất cả là dành cho bạn.

Nhưng, bạn biết không, mình không thể hái những trái táo đó cho bạn khi nó chỉ ở trong thần thoại, thần thoại không có thật. Dù cho thần thoại thành hiện thực, rất muốn làm chàng Adam, rất muốn là kẻ liều mạng, nhưng mình không thể lấy táo cho bạn. Không thể lấy táo khi cam mới chính là thứ trái bạn cần. Mình biết bạn thích cam, những trái cam tươi nhất và ngon nhất mình có được, đều là dành cho bạn.

Valentine năm nay bạn hãy vui vẻ nhé. Hãy quên hết mọi buồn phiền và đón nhận hạnh phúc. Quà của mình, Valentine cho bạn.

Yêu bạn.

P.S.: Cam chỉ để chưng thôi. Bạn đừng có ăn. Kẻo ngộ độc thực phẩm.”

_ Chắc là có lộn gì đây – Triết giờ mới lên tiếng – những lời lẽ này đâu có thích hợp cho con trai. Hay là của bạn nữ nào đó ?

Nữ lớp này ít lắm, có vỏn vẹn đúng 7 đứa con gái.

_ Chắc không phải đâu – Hồng giả vờ phân tích – tất cả con gái trong lớp này đâu có đứa nào thích ăn cam. Quà đó chắc chắn là của Triết rồi.

Cả lớp đều vỗ tay mừng cho món quà Valentine của Triết.

Suốt cả buổi hôm đó, Triết không học hành gì được. Triết thắc mắc về chủ nhân của món quà và cũng là chủ nhân của cái bức thư làm cho Triết nổi cả da gà.

————————————————

_ Sao rồi mày ?

_ Chưa có phản ứng. Nhưng không sao, quan trọng là kế hoạch tiếp theo kìa.

_ Tao không làm đâu.

_ Không được, mày phải làm. Có gan yêu thì có gan thú nhận đi.

————————————————

Và thế là vào buổi trưa, đúng 12 giờ, Quân chạy xe tới nhà Triết. Tới nơi, nó xách từ trong xe ra một cái túi ny lôn chứa đầy bong bóng trong đó. Nó ngồi bệt xuống trước cửa nhà Triết, lôi bong bóng ra rồi dùng vật dụng nào đó ( xin lỗi, quên tên món đồ này rồi ) thổi từng trái bóng. Xong, nó dùng dây một đầu cột đuôi trái bóng một đầu cột vào cục gạch nó chuẩn bị sẵn để bóng khỏi bay. Nó cứ làm như thế liên tục, nó mua chừng 50 trái bóng, cứ 10 trái lại cột vào một cục gạch, vị chi là nó cần 5 cục gạch ( hô hô, bạn thấy mình tính toán thế nào ? )

Để chắc ăn là Triết không ra ban công đứng trước khi kế hoạch được thực hiện, Hồng đã gọi điện từ trước đó cho Triết hỏi Triết giúp một số vấn đề về máy tính.

Mà trước khi Hồng gọi điện thoại, bạn biết không, Triết nhà ta đang lăn lộn trên giường, đau đầu tự hỏi ai đã tặng nó cái tô cam đó. Ai mà làm cho nó ăn ngủ không yên suốt cả buổi trưa.

Hẻm nhà Triết cũng vắng nên không có ai thấy Quân nhà ta đang hì hụi làm bong bóng. Mà có thấy thì đã sao, Quân đã đi tới nước này thì không thể quay đầu. Người ta bảo “phóng lao thì phải theo lao” mà lị. Nói đúng hơn, “đã mê trai thì mê cho tới cùng”.

Xong xuôi, Quân nhà ta gửi tin nhắn cho Hồng. Hồng hí hửng bảo Triết:

_ Thôi, Hồng cúp máy nha. Có việc gấp.

Triết chưa kịp hiểu gì thì … ( tiếng chuông điện thoại )

_ Quân ?

_ Triết. Mau ra ban công xem đi.

Triết vội mở cửa ban công. Thiệt tình , đang mát mẻ trong phòng lạnh, vừa mở cửa ra cái nóng chang chang đã ùa vào, khổ Triết. Thân người có chút xíu mỡ làm vốn, nóng như đổ lửa thế này chảy hết mỡ con người ta.

_ Quân – Triết bất ngờ không nói ra lời khi thấy hàng loạt trái bóng đủ cả màu sắc: xanh dương, đỏ, xanh lá cây, vàng, trắng … đang từ từ bay từ dưới lên cao. Trên mấy trái bóng còn có những dòng chữ như: “Happy Valentine’s Day”, “I love you”, “ Happy forever” … Bất ngờ nhất là chàng Quân nhà ta đang ngồi bệt ở dưới đất, năng nổ xài kéo cắt dây cho bóng bay lên lia lịa. Trời nắng chang, mồ hôi túa ra đầm đìa trên trán, mồ hôi làm ướt đẫm cả cái áo nó đang mặc.

Nóng thế mà nó cứ cười hề hề. Ơ hay, nóng quá khùng rồi chăng ?

Cắt xong, Quân gọi điện lại cho Triết.

_ Ờ … Triết thấy thế nào ? Mong Triết hiểu cho tấm lòng của Quân.

Triết chẳng nói chẳng rằng bỏ vào trong. Quân buồn bã bấm điện thoại gọi Hồng:

_ Mày ơi. Tiêu rồi.

_ Mày đừng lo. Tao ủng hộ mày. Cố lên.

Và Hồng nhanh chóng cúp máy để mặc Quân đứng giữa trời mặc cho cái nóng thiêu đốt. Quân tính thu dọn đồ đạc thì ngay lập tức, một ông lão đã ngoài 80 lao tới quát mắng nó xối xả. Nó biết ông ta, cái ông hay đi dạo khắp hẻm để tập thể dục:

_ Ông bắt quả tang mày rồi nhé ! Ông thấy rõ ràng mày xả bóng bay đầy trời. Mày có biết làm thế sẽ ô nhiễm bầu khí quyển không hả ? Thanh niên tụi bây đúng là không biết giữ gìn vệ sinh môi trường. Nhớ khi xưa, tao …

Và nó được nghe ông lão kể chuyện đời xưa một cách không ngừng nghỉ và được giảng một bài về văn hóa làm sạch đẹp khu phố. Cái số nó đúng là khổ.

Đợi ông lão nói cho chán chê, Quân mới được phép ra về. Bỏ lại người ta đang lăn qua lộn lại trên giường, úp chăn lên mặt rồi lại tung chăn khỏi giường. Người ta hết sởn da gà rồi nhưng bây giờ thì lại mắc chứng khó ngủ:

_ Hóa ra Quân là tác giả của cái tô cam đó. Hóa ra Quân có cảm tình với …

Aaaaah. Người ta liên tục thúc đầu vô gối nhằm “tự tử”. Mất ngủ rồi, trưa nay Triết mất ngủ rồi.

Đến tối, chừng 10 giờ, Quân lại mò tới nhà Triết. Quân cũng lại mang theo một cái bọc, kỳ này là bọc plastic bự hơn ( khiếp, đi ăn trộm hay sao ấy ? ). Giờ này khu hẻm cực kỳ vắng. Quân yên tâm thực hiện kế hoạch. Quân tới trước cửa nhà Triết, đặt cái bịch plastic xuống đất và cẩn thận lôi ra dụng cụ. Nhờ ánh sáng phát ra từ cột đèn, nó mới thực hiện được kế hoạch.

Quân lôi ra cả trăm đóa hoa hồng trắng, con Hồng đã chọn cho trong buổi đi chợ. Bực nhất là con Hồng cứ khăng khăng bắt nó chọn hoa hồng trắng mà không chịu hoa cúc trắng. Có gì khác nhau nhỉ ? Cũng màu trắng thôi mà.

À, màu trắng thì nổi bật trong đêm lắm.

Quân chăm chú xếp những đóa hồng trắng thành hình trái tim bự. Cách xếp cũng tương tự như tô cam nhưng thay vì xếp chồng chất lên nhau thì ở đây Quân xếp từ ngoài vào tới trong. Quân không quên chừa một lỗ ở giữa trái tim. Xong, anh chàng Quân nhà ta đặt một cái nến cũng màu trắng ở giữa, và anh ta quẹt ga. Ánh sáng hắt ra từ ngọn nến trông thật đẹp mắt. Đấy đấy, và anh chàng lôi ra cái đèn pin nhỏ.

( Tiếng chuông điện thoại )

_ Alô ? Quân ? – Triết lồm cồm bò khỏi chăn.

_ Triết. Mau ra ngoài ban công xem đi.

Triết nhanh chóng tung chăn khỏi người, mở cửa xem coi Quân nhà ta làm trò gì lúc ban tối thế này ?

Thấy bóng Triết, Quân bật đèn pin lên, soi ánh sáng vào ngọn nến trắng.

Triết bất ngờ đến nỗi làm rớt cái điện thoại xuống.

Tiếp, Quân lia cái đèn pin vào tác phẩm “trái tim hoa hồng trắng” của mình.

Triết say sưa ngắm nhìn tác phẩm đồ sộ của nó. Triết chợt mỉm cười sung sướng. Khổ thân nó, trời tối chẳng biết được cảm xúc của Triết như thế nào.

( Tiếng chuông điện thoại )

Triết lật đật cúi xuống lượm điện thoại.

_ Triết. Quân muốn nói cho Triết biết là Quân rất yêu Triết. Yêu Triết lâu lắm rồi.

Câu tỏ tình lãng mạn làm anh Triết nhà ta ngượng đỏ cả mặt. Triết sợ Quân thấy liền bỏ vào trong nhà và không nói câu nào ( ô hay, trời tối mà, sợ gì ? )

Lại một lần nữa, nó ngẩng tò te chả hiểu gì cả.

Nó đành tự suy đoán. Nó suy đoán hay lắm kìa. Triết đã 2 lần không nói một lời nào. Triết cũng 2 lần bỏ vô trong nhà. Vậy là nó bị từ chối rồi. Triết không yêu nó.

Kẻ thất tình buồn rầu thổi tắt ngọn nến đang rực cháy.

Nó rút ngọn nến ra, bỏ lại vào trong túi plastic.

Nó ngồi hẳn xuống đất, nhìn lại một lần nữa tác phẩm “trái tim hoa hồng trắng bị thủng 1 lỗ ở giữa” của mình. Sao mà giống với tâm trạng nó quá. Nó muốn giữ Triết nằm im mãi trong tim nhưng cái lỗ chết tiệt kia lại để cho Triết thoát.

Nó thở dài, thầm rủa bản thân nhu ngốc, từ nay không nghe con Hồng xúi dại.

Nó đứng dậy, toan ra về thì:

_ Ông lại bắt gặp mày nữa. Kỳ này mày chết với ông.

Hỡi trời, nó xui quá, đụng trúng ông lão khó tính ban trưa. Buổi tối ông ta cũng tập thể dục là sao ?

_ Mày chẳng những xả rác lên bầu trời mà còn gây ô nhiễm dưới đất. Mau thu dọn cái mớ rác này ngay cho ông.

Hic hic, thành quả xuất phát từ trái tim và lòng nhiệt huyết của nó nay lại thu gom sạch sẽ và cho vào thùng rác.

Trong khi đó, đêm nay có người chắc chắn sẽ mất ngủ.

Sáng hôm sau, Quân hấp tấp gửi xe rồi chạy lên lớp của Triết và đứng chờ Triết ở đó. Đến khi Triết đến, Quân tính mở lời chào thì:

_ Triết ! Hai mắt của Triết sao lại thâm quầng thế kia ?

_ Không có gì. Quân về lớp đi.

_ Triết à … Hôm qua, Quân nói thật lòng đấy.

Triết vờ không nghe.

Nó hay có tính tưởng tượng, và lần nào cũng tưởng tượng ra những điều thật hay ho. Nó đập trán, thầm trách bản thân đêm qua đã làm Triết “sợ”. Nó nghĩ là Triết ghét nó. Chậc, chắc là Triết sợ đến nỗi hôm qua không ngủ được, còn nó, cái thằng thất tình thì lại ngủ rất ngon. Nó vô tâm quá và giờ đây nó phải trả giá.

Hôm sau, nó lại tới gặp Triết:

_ Triết.

_ …

Triết vờ ngó lơ đi chỗ khác.

Đúng thật rồi, là Triết ghét nó. Nó tự rủa bản thân là nó ngốc. Nó sai rồi. Nó đã tính đánh nhanh thắng gọn vào ngày Valentine, ai dè đâu càng đánh càng thảm.

_ Triết.

_ … – lại im lặng.

Nó sốc thật sự. Triết ghét nó, mắng chửi nó thế nào nó chịu. Nhưng nó không chịu nổi cảnh Triết bỏ mặc nó, xem nó không tồn tại trên đời này.

Rầm. Kỳ này nó đá vào thùng rác của trường.

Thằng này gan.

Nó tức tối đi đến lớp của Triết. Nó sẽ nói chuyện thẳng thắn với Triết. Nó tức lắm rồi. Nó phát bệnh lên với cái thái độ phớt lờ của Triết.

Trước khi vào trong lớp của Triết, nó hít thở mạnh và dộng mạnh chân vào tường lấy chút tinh thần.

Chậc, cái thằng này chắc tức quá nên lú rồi. Sau tiếng động kinh hoàng nó gây ra với cái tường “yêu dấu” của nhà trường, người mà ra gặp nó đầu tiên không phải là Triết mà là ông giáo sư đáng kính đang dạy trong lớp. Coi như bữa nay số nó xui, không nói chuyện với Triết được.

Nhưng, hôm sau:

_ Triết ! Chấm dứt cái trò đó ngay đi. Triết không thích thì Triết cứ nói thẳng, đừng có im lặng như thế. Thật chả khác gì một thằng hèn – nó lại tức quá rồi. Ai đời lại đi nói với người mình yêu như thế ?

Hai vai Triết run lên sau câu nói đầy xấc xược và khá là khiêu khích của nó:

_ Quân có biết là …

_ Biết, biết cái gì. Đàn ông mà ăn nói lí nhí như thế người ta cười cho.

Hai tay của Triết bóp chặt lại:

_ Quân có biết là người ta chỉ dùng hoa hồng trắng để tặng cho cô dâu trong các lễ cưới không ?

Hả ? Cái gì mà hoa hồng trắng ? Ý của Triết là cái vụ đêm Valentine ấy à ?

Chết người thật, bây giờ nhớ lại nó mới thấy mình ngu. Tại sao nó lại không nhận ra cơ chứ. Con Hồng ấy cứ khăng khăng đòi mua hoa hồng trắng. Tại sao nó ngu đến thế ? Trước đó, nó mới đi ăn đám cưới về, sao nó ngốc đến nỗi không nhớ ra cơ chứ ?

Vai của Triết lại run lên:

_ Vậy là Quân không biết.

Triết bỏ đi lên lớp thật nhanh, bỏ nó lại đó với nỗi đau “hoa hồng trắng”.

——————————————-

_ Tao xin lỗi.

_ Lỗi phải gì ?

_ Tao không biết là Triết không thích hoa hồng trắng.

_ … Mày biết không Hồng, mày không có lỗi. Người có lỗi là tao. Tao mới là kẻ đáng trách.

_ Mày nói cái gì vậy ?

_ Tao đáng trách khi tao yêu Triết. Tao đã sai khi yêu Triết sâu đậm thế này. Tao hối hận lắm.

_ Mày … đừng nói với tao là …

_ Tao mệt quá rồi. Tao chỉ muốn nghỉ ngơi thôi. Tao nản lắm rồi. Tao mệt khi phải yêu thế này lắm rồi, chỉ có đau và đau, đau muốn đứt cả ruột gan. Nhiều lần tao chán đến nỗi không ăn được, còn hễ ăn vô là ói ra. Mày biết không, đã gần 1 tháng Triết không nói chuyện với tao, không nhìn tao, không để ý đến tao. Mày biết không, tao thôi, tao thôi từ đây.

_ Đừng có nói bậy. Mày … chờ tao ở đây. Tao đi hỏi Triết.

Hồng vội vàng chạy lên lớp tìm Triết. Hy vọng Triết chưa về.

Quân không chờ Hồng, vội xách xe rời khỏi trường.

Nó rồ ga phóng như điên trên từng con đường. Trong đầu nó chỉ suy nghĩ làm sao chạy cho thật nhanh, thật lẹ, đến nơi nào đó nó không buồn phiền nữa. Chạy cho nhanh.

_ Triết ? Triết ? Triết đâu ?

_ Triết về từ lâu rồi.

_ Cái thằng chết tiệt. Gọi điện thoại cũng không bắt máy.

Nó rồ ga như thằng liều mạng, thằng mất trí không thèm để ý đến chính bản thân và những người xung quanh.

Nó đi đâu đây ? Đi đến đâu ? Có cái đích nào cho nó ? Có chỗ nào cho nó dừng chân ?

Nó đã sai khi yêu Triết. Nó thiệt ngu. Ngu không thể tưởng. Đã biết yêu không có kết quả vậy mà cứ đâm đầu vào. Bây giờ thì mày đã thấy kết quả chưa ?

Tự thưởng cho mình cơ hội, tự cho mình hy vọng yêu. Thằng ngu. Hy vọng để làm gì, ngay từ đầu đã biết là không thể hy vọng ? Tìm kiếm cơ hội làm chi khi người ta không cho mình lấy cơ hội. Thật ngốc. Làm những trò nhảm nhí chỉ để người ta cười vào mặt và khinh khi. Những trò yêu đương nhảm nhí chỉ tổ làm ê mặt.

Giá mà từ đầu nó đừng gặp Triết. Từ đầu đừng yêu Triết. Tại sao nhà nó lại khá lên cơ chứ ? Để nó phải gặp Triết. Thà sống trong nghèo khó, mãi sống trong khu xóm lao động, ngày bữa no bữa đói. Thà khổ vì đói hơn khổ vì yêu.

Giờ nó mới hiểu yêu là gì ? Nó như người nghiện hút thuốc, muốn vứt bỏ điếu thuốc nhưng chẳng đặng. Như kẻ nghiện ma túy, muốn vứt bỏ kim tiêm, muốn quay đầu trở lại bờ nhưng không kịp nữa rồi. Yêu là gì ? Giống y như chất độc, làm con người ta đắm chìm trong đó tự hủy hoại bản thân mình. Triết là chất độc. Nó phải bỏ Triết thôi, phải quên Triết.

Đúng. Triết chính là chất độc. Đã lâu rồi, nó như quên mất cả gia đình nó. Thời gian nó dành cho Triết nhiều hơn là cho gia đình. Nó quan tâm Triết nhiều hơn là chính cái tổ ấm quý giá.

Đã lâu rồi, nó không hỏi han ai. Những buổi tối mẹ kết thúc công việc, trở về nhà với gương mặt hốc hác và thân người rã cả ra, công việc nó đã “ăn mòn” người mẹ yêu. Bà lăn đùng ra giường, trông thật đáng thương. Bà cần nó ôm bà vào lòng, muốn nó hôn bà, tiếp thêm sức lực cho bà. Nhưng, xin lỗi mẹ, nó không thể ôm bà được, nó phải ngủ, ngủ để lấy sức cho ngày mai cho Triết yêu của nó.

Tệ hơn, cái bệnh ho của ba mỗi tối làm ông lo lắng phải đi bệnh viện. Ông cần con trai đi cùng, muốn con chờ mình, tiếp thêm sức mạnh cho mình. Nhưng, nó không thể, nó còn bận chờ Triết, chờ gặp Triết để được thấy nụ cười dịu dàng của Triết. Nó bận lắm, nó có những cái hẹn của Triết. Nó phải giúp Triết, hơn là ngồi xem cái máy tính bị trục trặc của cô. “Tại sao cô không gọi thợ đi ?”, nó vừa nói vừa lo sực nước hoa hảo hạng lên người. Nó có lớp học Anh Văn với Triết, và cô nó thật là phiền phức khi liên tục nhờ nó sửa cô cái máy tính. “Hư thì mua cái khác đi”, nó cằn nhằn. Chưa thấy ai “dai” như cô. Cậu nó còn phiền phức hơn, muốn đi ăn với nó làm gì chứ ? Cậu già rồi, đi với cậu chán phèo. Thà đi với “người ta” có lẽ thú vị hơn. Và cả ông bà nội nữa, suốt ngày ở trong nhà nghe nhạc và muốn nó dành chút thời gian cùng với ông bà. Tại sao hai người phiền phức thế ? Giờ nào không kêu lại kêu đúng giờ nó phải gọi điện thoại thăm hỏi Triết. Có lẽ để sau, ông bà nhé.

Nếu quay ngược được thời gian, nó muốn xin lỗi tất cả mọi người.

Quân dừng chân trước cổng chợ. Cái chợ quen thuộc. Nhắc nó nhớ lại cái thời nghèo mạt rệp.

Nó gửi xe rồi đi vào trong, nó muốn thăm lại cô Tư, chú Ba, cô Năm quá. Đã lâu rồi nó chưa trở lại đây kể từ khi nhà nó dọn đi chỗ khác.

Điều đầu tiên nó làm là đến ngay hàng chè quen thuộc của cô Tư. Nhác thấy cái dáng người mập ù và cái lưng hơi còng, nó chạy vội đến:

_ Cô Tư ! Con …

_ Cậu là ai ?

_ Ủa, chị Tám. Chị còn nhớ em không ?

_ …

_ Quân nè. Quân hay dành ăn chè với chị đó.

_ Quân ? Đúng rồi, đúng rồi, nhớ ra rồi. Mau, mau ngồi đi em.

Nó lựa đại một cái ghế trông đỡ nhất trong đám ghế cái thì dơ, cái thì gãy mất một chân.

_ Chị Tám giờ trông coi tiệm chè à ? Thế cô Tư đâu ?

_ À, mẹ chị thì … … không khỏe, em à.

_ Cô Tư sao rồi ?

_ …

_ Coi nào, chị Tám. Đừng có giấu em.

_ …

_ Chị Tám ! Đừng coi em là người ngoài. Cô Tư sao rồi ?

Và chị Tám kể cho nó nghe. Cô Tư hơn 3 năm về trước đã bị xe đụng chết trong một lần ra chợ.

_ Em xin lỗi. Em không nên hỏi.

_ Không sao đâu. Lâu quá chị cũng quên rồi. Chị đâu có buồn đâu, em xem nè.

_ … Vậy còn chú Ba, cô Năm với chú Bảy sao rồi ? Em không thấy họ. Họ chắc còn làm ở đây chứ ? Hay chuyển đi gian khác rồi.

_ Cái thằng này đi lâu quá nên chẳng biết gì rồi. Từ lúc gia đình em đi đến nay, cái chợ này ba bốn bận hết gian này đóng cửa tới gian khác. Người cũ thì đi, người mới thì vào. Rầu lắm, em ạ. Chị đây còn cố cầm cự được. Chứ họ thì …

_ Vậy là sao ? Chuyện gì đã xảy ra với chú Ba, cô Năm, chú Bảy ?

Và chị Tám kể cho nó nghe. Ông chú Ba hay gội đầu cho nó, hơn 5 năm trước bị vợ tạt acid vào mặt. Nghe đâu là ông ta đi với gái vào nhà trọ, bị bà vợ phát hiện, bả đánh ghen. Quê độ, xấu hổ đến chẳng dám nhìn ai, ông ta đã chuyển đi nơi khác, bây giờ chẳng nghe tăm tích gì. Còn cô Năm, ôi cái cửa hàng vốn từ khi nó còn đã ế rồi, bị lỗ vốn nặng đến không còn cầm cự nổi, cô Năm đã đóng cửa tiệm và đi làm nghề hớt tóc ở đâu đó. Chú Bảy cũng ế đến dẹp tiệm, nghe đâu đang đi ăn xin quanh quẩn mấy khu vực gần trung tâm thành phố.

_ Sao lại ra nông nỗi thế này ?

_ Số con người ta nó thế, em ạ. Đâu có ai sướng như gia đình em, phút chốc là lên vù vù như diều gặp gió.

Nghe đến đây, Quân choáng váng té khỏi ghế. Hai hàng nước mắt chảy lã chã.

_ Quân ! Thôi chết rồi ! Chị xin lỗi. Em có làm sao không ?

Khổ, cái tính ăn ngay nói thẳng, thật thà đến mích lòng của dân lao động như chị Tám đã làm tổn thương thằng nhỏ.

_ Em khóc hả Quân ?

Quân đưa tay bịt mắt:

_ Em không có.

_ Đã bảo là có mà. Chị thấy rõ ràng mày khóc còn gì.

_ Chết tiệt.

Quân đẩy chị Tám ra rồi chạy thẳng một mạch ra bãi gửi xe. Khổ, bà chị Tám lại thật thà quá. Đã vốn biết tính nó bướng, không thích ai thấy mình con trai mà lại khóc. Chị Tám vừa nãy lại còn nói oang oang như thế, cả chợ nghe hết còn gì.

Nó phóng xe rời khỏi chợ, mặc chị Tám đang la toáng lên, “Quân! Đừng có đi em. Ở lại chơi thêm chút nữa.” Chơi cái gì mà chơi, nó chẳng còn tâm trạng. Nó nản lắm rồi.

_ Chị cho em mua tấm thiệp này.

_ Mau tặng cho bạn gái làm quà trả lễ ngày Valentine phải không ?

Nó như kẻ bất cần, chẳng thèm quan tâm đến sống chết của ai.

_ Cả nhà nghe này. Con có tin mừng muốn thông báo. Nhà hàng mới do con và tụi bạn hùn vốn làm ăn hôm nay bắt đầu khai trương.

_ Chị giỏi quá. Kể từ nay nhà ta tha hồ hốt bạc.

_ Em giỏi lắm. Vậy cả gia đình ta tới đó ăn mừng đi.

_ Được đó. Để em gọi cho Quân.

…………………………………………�� ……………………………

_ Sao rồi ?

_ Nó không bắt máy.

_ Hồng ! Chị nãy giờ sao cứ gọi điện thoại liên tục ?

_ Chị gọi Quân nãy giờ cũng không được ?

_ Chị thôi gọi đi. Thường mà khi ảnh bận hay đau xe thì không bắt máy đâu.

Kéeeéeeeéetttttttt.

Quân lách xe tránh lao vào chiếc taxi. Thằng điên. Nó lái mà không nhìn đường, chạy trật vào đường trái chiều.

Nó cố chống chân xuống nhưng bất lực. Ngay lập tức, nó bị đánh bật ra khỏi xe.

_ Áaaáaaáa – bà bán thuốc lá bên vệ đường hét lên khi thấy xe của nó lao đến chỗ bà.

Ầm. Cái xe thúc mạnh vào gốc cây.

Choảng.

Khuôn mặt nó bang thẳng vào cửa kiếng tủ xe thuốc lá.

_ Bớ người ta. Máu. Máu. Bớ người ta.

Mảnh thủy tinh đâm vào miệng nó, máu trào ra. Thủy tinh cứa vào cổ nó, đau điếng cả người. Những mảnh thủy tinh li ti lọt vào mũi nó. Nghẹt đến khó chịu.

Khó thở quá. Và, nó ngất xỉu.

Đầu nó, còn kẹt trong cửa tủ.

_ Tôi là Quân. Hiện giờ tôi đang bận. Xin để lại lời nhắn sau tiếng bíp.

Bíp.

_ Quân ơi, mẹ đây. Cả nhà giờ đang trên đường đến nhà hàng. Con biết cái nhà hàng mà mẹ có lần mẹ dẫn con đi xem rồi chứ ? Con tới đó nhé. Có gì gọi lại cho mẹ. Mẹ yêu con.

Cạch.

Tiếng người ồn ào )

( Tiếng chân chạy dọc hành lang )

_ Hộc. Hộc. Hồng. Quân sao rồi ?

Hồng giận dữ nhìn Triết bằng cặp mắt không mấy thiện cảm.

Gia đình của Quân đang tập trung đông đủ.

_ Đang mổ – Hồng nói.

Triết ngồi bệt xuống hành lang, kế bên Hồng.

_ Mày khá lắm Triết. Khá lắm – Hồng nói lí nhí.

—————————————————————

( Cửa mở )

_ Bác sĩ ! Con tôi nó thế nào rồi ? – mẹ Quân vội chạy tới hỏi.

_ Xin bà bình tĩnh. Chúng tôi còn phải mổ thêm một ca cho cháu vào tối nay.

————————————————————–

1 ngày dài và nặng nề đã trôi qua.

_ Tới giờ đi học rồi. Sao mày chưa đi ? – Hồng lên tiếng.

_ Sao mày không đi ? – Triết đáp trả.

( Cửa mở )

_ Bác sĩ ! Con tôi sao rồi ?

_ Rất may là cháu bị thương không nặng.

_ Không nặng ? Đầu đập cả vào tủ kiếng mà không nặng ? – ông cậu nóng máu nói.

_ Miệng mày xui đừng có nói nữa – ông bà nội quát.

Ông bác sĩ đợi cho cả nhà đó im lặng mới nói tiếp:

_ Cũng may là cửa tủ kiếng không dày nên chấn thương của cháu không đáng kể …

Cả gia đình nó thở phào nhẹ nhõm. Kể cả Hồng và Triết.

_ … nhưng, tôi e là từ nay cháu không thể thấy đường được nữa.

_ Ý bác sĩ là con tôi … hai mắt của con tôi …

_ Tôi rất tiếc.

_ Bác sĩ – ông bố Quân cố bấu víu cơ hội – xin hãy cứu đôi mắt cháu. Bao nhiêu tiền tôi cũng trả được.

_ Tôi thành thật xin lỗi – ông bác sĩ lắc đầu – một số mảnh thủy tinh quá lớn đã đâm lủng mắt cháu. Tôi rất tiếc. Chúng tôi đã cố hết sức.

Sự im lặng đáng sợ.

_ Nếu các vị muốn thăm bệnh nhân thì xin đợi đến ngày mai. Hiện giờ bệnh nhân vẫn chưa hồi phục lại sức.

——————————————————–

( Tiếng nước chảy trong toa lét )

Tấm thiệp bị xé nát và nằm gọn trong thùng rác.

( Tiếng đóng cửa )

_ Triết ! Hôm nay mày không đi học à ? – Hồng hỏi.

_ Tao đã gọi điện xin phép trường. Còn mày ?

_ Tao cũng đã xin phép trường rồi.

———————————————————

Triết và Hồng quay trở lại phòng bệnh. Lúc này, gia đình của Quân đang đứng trước cửa phòng.

_ Hai bác không vô trong ? – Triết hỏi.

_ Thằng Quân nó đuổi hết mọi người ra khỏi phòng. Thằng con ngốc đó … nó cứ thích làm cho người khác điên lên mới vừa lòng – ông bố Quân vừa nói vừa ho khùng khục.

_ Mọi người cũng đã mệt rồi nên về nhà nghỉ đi. Ông bà nội mệt mỏi rồi, chú mau dắt ông bà về. Còn anh nữa, công việc ở tiệm không thể bỏ bê được. Còn em mau trở lại công ty làm việc đi. Hai đứa thì trở về trường đi. Mọi người giải tán đi, đợi khi Quân bình tĩnh trở lại thì chúng ta lại vào thăm nó.

_ Thế không ai ở đây với Quân à ? – cô nó thắc mắc.

_ Chúng ta sẽ chia giờ giấc ra mà đến đây với nó …

_ Thưa bác, … – Triết lên tiếng – … bác cho phép cháu ở lại đây với Quân được không ?

_ Đúng rồi – Hồng nhanh nhảu – dù sao tụi cháu cũng lỡ xin phép trường nghỉ hôm nay và ngày mai. Các bác cứ để tụi cháu lo cho Quân.

Cả gia đình Quân không ai là không biết Hồng và Triết, hai đứa bạn thân của Quân. Mẹ của Quân đành đồng ý.

Chẳng mấy chốc cả nhà nó đã giải tán hết. Mọi người còn có công việc phải lo.

_ Giờ Triết mới thấy mẹ Quân giỏi thật. Bà rất là điềm tĩnh.

_ Là công việc bắt buộc thôi. Lúc mới đầu tới tao thấy bác ấy mém xỉu mấy lần.

———————————————————

_ Quân.

_ Cút ra ngay – Quân giận dữ la hét trong phòng bệnh.

_ Là Triết với Hồng đây.

_ Là ai thì cũng cút đi ngay ? Có nghe không ?

………………………………………….. …………………………..

_ Đi thôi Triết.

_ Nhưng …

_ Nhưng nhị gì ? Mày cho Quân thêm thời gian đi. Bây giờ nó không nghe ai đâu dù cho đó là mày.

( Cửa khép lại )

———————————————————-

_ Triết ăn cơm không ?

Triết lắc đầu.

_ Hai thằng tụi mày cứng đầu như nhau. Tối rồi. Không ăn thì mày không có sức đâu.

Triết vẫn lắc đầu.

_ Tao xuống mua cơm. Mày ăn gì ?

Triết im lặng.

_ Hừ. Tao vẫn cứ mua cơm, mày không ăn thì tao sẽ dùng vũ lực đấy.

Hồng đi khỏi.

—————————————————————-

( Tiếng mở cửa )

_ Đã bảo không được vào mà.

_ Quân. Triết đây.

_ Đã bảo dù là ai cũng không được vào.

_ Kể cả Triết.

_ Phải.

_ …

_ Đi ngay. Đừng đến gần tao. Đừng để tao điên máu lên.

_ Triết sẽ đi ngay khi Triết nói xong lời này.

_ Đi mau, đi mau – Quân phẩy tay xua đuổi.

_ Đừng có huơ tay như đuổi ruồi thế – Triết hét lớn – Không phải chỉ có mình Quân đau thôi đâu. Không phải chỉ có Quân là mới biết giận thôi đâu. Hãy để Triết nói một lần rồi Triết sẽ đi.

_ Được. Nói lẹ lên rồi cút.

Triết khép cửa phòng lại. Tiến tới một bước.

_ Đã bảo đừng đến gần tao. Mày không nói thì đi ngay.

_ Triết nói ngay đây. Quân nghe nhé.

_ …

“Gửi người ‘bạn thân’ của tôi,

Bạn có biết ? Bạn có biết ? Bạn có biết tôi cảm thấy thế nào ?

Khi xa bạn. Tôi cảm thấy thế giới này quá khác biệt.

Đã quá quen có bạn bên cạnh. Quen từng bước chân của bạn.

Từng hơi thở, nhịp đập của con tim bạn khắc sâu trong tim tôi” – Triết vỗ tay lên ngực mình, lên vị trí trái tim. Triết tiến thêm một bước.

“ Bạn có biết ? Tôi hụt hẫng thế nào khi đi bên cạnh một ai đó, không phải bạn.

Chân bước trật nhịp. Tim ngừng đập, chỉ một giây thôi, tôi nhận ra hơi thở lạ lẫm của một ai đó, không phải bạn.”

Triết bước đều, bước nhẹ.

“ Tôi nhận ra mình đã sai lầm, khi đẩy bạn khỏi cuộc đời tôi.

Từng đêm, tôi đau đớn biết bao khi nghĩ đến ai đó rồi sẽ thay thế vị trí của tôi. Không chấp nhận được.

Bạn à !”

Quân nãy giờ không để ý là Triết đã ở rất gần nó.

“ Tôi cần bạn. Mãi mãi.

Hãy để bạn đẩy tôi ra, nhưng xin đừng để tôi đẩy bạn ra.

Ký tên: ‘bạn thân’ của bạn.”

_ Quân – Triết nắm chặt cánh tay Quân, thật chặc. Như sợ Quân sẽ đẩy cánh tay nó tuột khỏi … Quân.

_ Triết muốn Quân cùng với Triết mãi mãi.

Quân cố giựt tay ra khỏi tay Triết.

_ Đừng. Đừng làm cả hai đau khổ nữa. Chúng ta đã mệt mỏi lắm rồi. Chim bay mãi cũng có lúc mỏi cánh. Chúng ta cần nghỉ ngơi.

_ …

_ Tại sao không ngồi xuống cùng nhau ăn tô phở vào buổi sáng ? Cùng uống cà phê vào buổi trưa ? Thưởng thức bản nhạc êm đềm về đêm ? Đừng chạy nữa. Chấm dứt nó đi.

_ Triết …

Quân ôm Triết vào lòng.

Nó đang đau lắm. Vết thương vẫn chưa lành, nhưng không ôm Triết nó còn đau hơn.

Có người đã quan sát hai đứa từ đầu đến giờ.

Người đó đang khóc.

_ Chị Hồng.

_ Em đến đây từ bao giờ ?

_ Em mới tới thôi. Chị Hồng à, đừng khóc nữa.

_ Chị có khóc đâu. Bậy bạ.

_ Hai mắt đỏ hoe rồi kìa.

_ …

_ Chị Hồng. Yêu em đi.

_ Nhảm nhí. Mày đùa chị phải không ?

_ Không đâu. Em nghiêm túc đó, chị Hồng.

_ Nhảm nhí.

( Bạn muốn biết thêm ? Xin đón xem “Gió độc” )

Baby, tell me how can I tell you

That I love you more than life?

Show me how can I show you

That I’m blinded by your light.

When you touch me, I can touch you

To find out the dream is true.

I love to be loved by you.

Nhìn lại Quân, cả khuôn mặt hầu như chỗ nào cũng băng bó. Cái tai, cái cổ quấn băng chi chít. Đau nhất là đôi mắt của nó. Triết xót lắm, xót đến tận ruột gan.

_ Quân này.

Triết nâng bản tay Quân lên vuốt nhẹ.

_ Không có nhẫn – Triết nói.

Quân không hiểu ý Triết.

Triết tháo cái đồng hồ đeo trên tay ra và đeo nó vào cổ tay của Quân.

_ Triết làm gì vậy ?

_ Hãy coi nó như một món quà quan trọng hay một lời cầu hôn.

You’re looking kinda scared right now,

You’re waiting for the wedding vows.

But I don’t know if my tounge’s able to talk

_ Quân. Hãy ở bên Triết suốt đời được không ?

_ Được.

Your beauty is just blinding me,

Like sunbeams on a summer stream

And I gotta close my eyes to protect me.

Can you take my hand and lead me from here please?

Triết nhích lại thật gần Quân và đặt lên môi nó.

Vết thương vẫn còn âm ỉ. Cái cổ đang hành hạ nó nhưng nó không thể rời khỏi môi Triết. Nó đang hạnh phúc lắm.

Nó cầu cho thời gian ngừng trôi để nó được mãi như thế này.

Yeah, yeah

_ Thằng biến thái ! Mày làm gì con tao thế hả ?

Triết ngã xuống đất sau cú đấm như trời giáng của ông bố Quân. Ông ta còn kéo nó ra và đẩy nó thật thô bạo vào tường.

_ Ba ! Dừng lại đi. Đừng đánh Triết.

Nó cố ngồi dậy nhưng cái cổ chết tiệt không cho nó làm thế.

Bố nó không nghe hoặc giả không thèm nghe. Ông chỉ biết ông phải dần thằng khốn trước mặt ông một trận. Ông phải đánh nó. Đập nát người nó ra.

_ Ba ! Ba !

_ Ba nó làm cái gì thế ? – mẹ nó lao ngay vào trong ngăn cản – ông tính giết thằng nhỏ sao ?

_ Bỏ tôi ra. Tôi phải đánh chết cái thằng pê-đê này. Cái đồ cặn bã.

Baby, tell me how can I tell you

That I love you more than life?

Show me how can I show you

That I’m blinded by your light.

When you touch me I can touch you

To find out the dream is true.

_ Đừng, đừng – Quân cố lăn người và té rầm xuống sàn.

_ Trời ơi, Quân – mẹ Quân thét lên chạy đến đỡ thằng con cưng.

_ Quân – Triết định lao tới nhưng đã bị ông bố bồi cho một cú ngay giữa mặt.

Triết đau đớn, cảm giác như trời đất đang quay cuồng không ngừng. Cuối cùng, Triết mất thăng bằng và ngã xuống sàn.

_ Tao đã tin lầm mày. Mày tránh xa con tao ra.

_ Bác … – Triết chống hai tay cố đứng dậy – … hai bác, cháu xin hai bác. Cháu thật lòng với Quân. Cháu xin thề.

I love to be loved

I need to be loved

I love to be loved by you.

_ Lời thề của thằng cặn bã ấy à ? Hứ ! Tao sẽ gọi điện cho ba mày để ông ta tới xử mày.

_ Đừng, cháu xin bác đừng gọi ba cháu.

Bố Quân móc điện thoại ra và rời khỏi phòng. Triết và Quân hay chơi thân với nhau nên ít nhiều gì cả nhà nó cũng lưu số điện thoại nhà Triết.

Quân lúc này đã được mẹ mình đỡ đứng lên. Bà cứ đẩy nó nằm xuống giường nhưng nó cự lại, nó cố lần mò tới chỗ Triết. Triết tính tới chỗ Quân thì:

_ Tốt nhất là cậu đừng đụng đến con trai tôi lúc này.

_ Mẹ. Lỗi là của con.

_ Con im lặng đi – Bà bình thản nói – chuyện này để người lớn giải quyết. Còn cậu, mau ra ngoài ngay. Tôi cần phải nói chuyện với cậu.

_ Triết – Quân gọi.

_ Không sao đâu Quân. Triết tự lo được. Triết sẽ sớm trở lại với Quân.

———————————————————

I know they’re gonna say

Our love’s not strong enough to last forever.

And I know they’re gonna say that we’ll give up

Because of heavy weather.

Phía bên ngoài hành lang, ba mẹ của Quân đang nói chuyện với ba của Triết. Ông trố mắt ra, không thể tin được những gì ông đang nghe. Một lát sau, bố mẹ của Quân đi vào trong phòng bệnh với Quân. Còn lại Triết và ông bố ở ngoài.

_ Đừng nói với tao mày là một thằng biến thái ?

_ Nếu con nói phải.

_ Vậy là có phải không ?

Triết cố tránh ánh mắt giận dữ của ông bố.

_ Mẹ kiếp – ông bố của Triết vò cho rối tung cái đầu của ổng – Tao lại đi sinh ra cái giống ăn hại này.

Ông điên tiết lên và tát mạnh vào má Triết. Đau. Nhưng Triết không rên lên.

_ Tao hỏi mày một lần cuối: có hay là không ?

_ Có.

Ông tát thẳng vào má còn lại của Triết.

_ Khốn kiếp. Mày làm nhục tao.

Ông đi loanh quanh một vòng, miệng lẩm bẩm, “Thằng mất nết ! Đồ súc sinh !”.

_ Tao hỏi mày lần cuối. Mày mà trả lời có thì ra khỏi nhà tao ngay. Tao không có thằng con như mày. Chỉ cần mày nói mày yêu thằng “bệnh” đó, tao sẽ từ mày.

_ Phải. Con yêu Quân.

But how they can understand

That our love is just heaven-sent,

We keep on going on and on

Cause this is where we both belong.

Baby, tell me how can I tell you

That I love you more than life?

Show me how can I show you

That I’m blinded by your light.

When you touch me I can touch you

To find out the dream is true

I love to be loved

I need, yes I need to be loved

I love to be loved by you

Yes, I love to be loved by you.

_ Thằng khốn – bố Triết hét thật lớn, lớn đến nỗi các phòng bệnh khác đều nghe thấy.

Ông nắm lấy đầu của Triết, giựt tóc nó thật mạnh. Triết rất đau, đau đến muốn chết, nhưng Triết vẫn cắn răng chịu đựng.

Ông bố kéo đầu nó đập vào tường.

_ Khốn nạn. Mày nên chết đi, chết như con mẹ mày. Mày y hệt mẹ mày và thằng anh hai mày, một lũ khốn chỉ biết hại tao. Con mẹ mày thì bỏ theo trai, thằng anh mày thì bỏ theo gái. Còn mày ? Tụi mày đúng là nỗi nhục của tao.

Ông thụi liên tục vào đầu nó. Ông đang điên thật sự.

_ Trời ơi ! Ông làm cái gì vậy ? – mẹ Quân lao ra can – ba nó mau giúp tôi.

Ba Quân vẫn đứng im không thèm lao vào giúp vợ, trong lòng ông chỉ mong cái thằng đó nó chết đi là vừa.

_ Ba nó ! Ông làm cái gì vậy ? Mau giúp tôi.

Không cần ông bố Quân giúp nữa, những người khác đã vào can thiệp giúp.

Bố Triết đã bỏ về ngay sau khi bị mọi người can ngăn, nhưng ông không quên tặng thằng con mình một cú đá vào bụng trước khi bỏ đi. Mọi người ai nấy đều mau chóng giải tán.

Thế đấy, Triết ngồi dựa lưng hẳn vào tường. Tay chút thì xoa bụng, chút thì xoa đầu bởi vì đấy là hai chỗ bị đập tơi tả nhất. Khổ cái thân nó, ba mẹ Quân bỏ vào trong phòng đóng cửa lại làm nó muốn vào cũng không được đành ngồi ngoài ôm bụng mà than thầm.

Phía bên trong, Quân đang ra sức năn nỉ bố mẹ xin cho nó được ở bên Triết. Dĩ nhiên, chẳng có ai mà chịu, chẳng có bố mẹ nào chịu được chuyện này. Thôi thì đành đôi ta yêu nhau kiếp sau vậy.

“Không”, Quân nghĩ, “nhất định không bỏ cuộc”.

Quân nhà ta mặc dù thương tích đầy mình nhưng nó vẫn còn một chỗ không bị thương, cái đầu của nó xem ra còn tỉnh táo lắm. Quân nhà ta ranh ma giả vờ buồn rầu:

_ Ba ! Mẹ ! Con đau lắm. Khắp người con bây giờ nó đau lắm.

Bố mẹ nó nghe con mình than mà đau xót cả ruột. Mẹ nó vội chạy lại giường ôm thằng con bé bỏng, ông bố thì hỏi xem có nên gôi bác sĩ không.

_ Con mệt lắm rồi. Ba mẹ biết không, bị thế này con chỉ muốn chết đi thôi. Đã nhiều lần con nghĩ thà mình chết đi cho xong. Con như thế này là một gánh nặng cho ba mẹ.

_ …

_ Con đã muốn chết nhưng bố mẹ biết không kể từ khi có Triết con không còn nghĩ đến cái chết nữa. Có Triết bên cạnh vết thương như không còn hành con nữa.

Đấy, đấy, Quân nhà ta đã vào vấn đề.

_ Con xin lỗi bố mẹ. Con biết mình bất hiếu. Con đã làm bố mẹ buồn lòng. Có lẽ con nên chết đi, chết rồi con sẽ không còn thấy đau nữa, không còn mặc cảm vì có lỗi với bố mẹ, với Triết.

Quân không quên đập tay xuống giường tạo sức biểu cảm.

———————————————————-

Rầm.

_ Hai bác, Quân sao rồi ? – Triết lo lắng hỏi.

_ Cậu vào trong với con tôi đi. Nó muốn gặp cậu – mẹ Quân nói.

Triết vội vã tót vào trong phòng sau khi cám ơn hai người thật lễ phép.

_ Bây giờ thì bà tính sao ? – bố Quân hỏi.

———————————————————–

_ Triết bị đánh có đau không ?

_ Không đau. Quân đừng lo. Mà này, tại sao ba mẹ của Quân lại đồng ý cho Triết gặp Quân ?

_ À, cái đó, là kết quả của máu và nước mắt. Quân thấy mình thật tệ. Lợi dụng tình thương của cha mẹ để được gần Triết. Quân bất hiếu lắm, phải không ?

_ … Không phải chỉ có mình Quân, Triết cũng vậy.

_ Ba Triết từ Triết rồi phải không ?

_ Ừ, thế cũng hay. Triết được tự do ở bên Quân rồi – Triết cười mà sao lòng thấy xót.

_ Chẳng hay chút nào. Sau này Triết sẽ ở đâu ? Triết sẽ làm gì ? Triết …

( Cửa phòng mở )

_ Ai vậy ? – Quân hỏi.

_ Là ba mẹ Quân – Triết nói.

_ Chuyện ở đây để tôi lo. Ông tính hay nóng nảy nên ở bên ngoài.

_ Bà phải nói rõ cho cái thằng đó …

_ Được mà. Ông đóng cửa lại đi.

Bố Quân khép cửa lại, để bà mẹ nó cùng nó và Triết ở trong phòng.

_ Bác … – Triết nói.

_ Cậu không cần nói nữa. Tối rồi ai cũng mệt mỏi hết nên tôi sẽ nói ngắn gọn.

_ …

_ Tôi và chồng tôi đã bàn bạc, chúng tôi cho rằng cậu không xứng đánh ở bên cạnh con tôi …

_ Cháu …

_ Hãy để tôi nói hết. Nhưng tình trạng con tôi hiện nay không cho phép chúng tôi có lựa chọn cho riêng mình. Tôi không phải là người độc đoán cũng không bảo thủ, cậu thích thì cậu có thể được gần con tôi. Quân ! Hai đứa thích làm gì thì làm, mẹ không ngăn cấm.

Cả Quân và Triết đầu mừng rơn.

_ Mẹ. Triết bị ba đuổi khỏi nhà. Mẹ có thể … – Quân nhà ta được nước làm tới.

_ Quân. Triết không muốn …

_ Tôi biết chuyện của cậu. Tôi và chồng tôi cũng đã bàn bạc việc này. Con tôi bây giờ gần như tàn phế thế kia phận làm mẹ này thật bất hạnh. Nếu cậu yêu con tôi và không còn chỗ nào để ở thì tôi có điều kiện thế này, cậu sẽ ở chung nhà với chúng tôi nhưng bù lại cậu phải làm thêm để trả tiền ăn, ở.

_ Mẹ …

_ Để cho mẹ nói hết. Cậu sắp ra trường chắc cũng rảnh rang lắm. Tôi không ép cậu phải làm suốt ngày, không cấm cậu đi kiếm việc nhưng cậu nhất thiết phải phụ công việc làm ăn cho tôi. Thời gian cậu phụ việc là từ 5 giờ chiều đến 12 giờ tối. Cậu thấy thế nào ? Đồng ý thì làm không thì từ nay đừng gặp con tôi.

——————————————————————–

( Tiếng điện thoại )

_ Anh Ba !

_ Em khỏe không ?

_ Khỏe. Sao anh lại làm ba nổi nóng ? Anh Ba ! Anh không tính về nhà nữa sao ?

_ Không. Không có anh bên cạnh em cố giữ gìn sức khỏe.

_ Anh à, hay anh xin lỗi ba đi. Ba sẽ tha thứ cho anh mà.

_ Không được đâu. Em biết tính ba rồi, đã nói là làm tới cùng.

_ …

_ Ba sao rồi ?

_ Ba vẫn khỏe … Anh à, … mọi đồ đạc trong phòng anh đều bị quăng ra đường hết rồi.

_ Anh biết. Anh đã tới nhà xem rồi, anh cũng đã thu dọn đồ đạc rồi.

_ Anh Ba. Anh tính sống sao sau này ? Anh tính ở ngoài đường sao ?

_ Em đừng lo. Anh có chỗ ở rồi.

——————————————————————-

Từ khi vào nhà Quân ở, mọi công việc trong nhà lúc trước đều do 2 chị người làm đảm trách, nay mẹ Quân cho 1 chị người làm nghỉ việc nên mọi công việc còn lại đều đè lên Triết.

Triết giờ đã ra trường và có công việc làm. Thời gian đầu Triết đi làm từ 8 giờ đến 3 giờ chiều, vừa về tới đã phải lo nấu ăn cho cả nhà Quân cùng chị người làm kia. Xong xuôi đến đúng 5 giờ Triết lại phải trình diện trước mẹ Quân.

Quanh quẩn bên mẹ Quân suốt cả tháng trời, Triết đã rành được chút ít về việc buôn bán. Triết rất chăm chỉ làm việc trong khi Quân nhà ta thì nhăn mặt khó chịu. Không khó chịu sao được khi chỉ vì nó mà Triết bỏ hết tương lai sáng lạng được đi học thêm ở nước ngoài.

Không khó chịu sao được khi nghe Triết nói:

_ Đây là lựa chọn của Triết. Triết rất vui khi được làm việc với mẹ Quân. Quân biết không bà làm việc rất chuyên nghiệp và biết chịu khó. Bên bà Triết học được rất nhiều điều mà trước đây Triết chưa từng biết đến.

Và nó không khỏi khó chịu khi luôn nghĩ bản thân là gánh nặng với mọi người. Vì cái mắt đã thành vô dụng, nó không thể đi đâu được. Những ngày đầu nó muốn đi đâu, Triết đều phải dẫn nó đi. Nó khó chịu lắm vì nó không muốn bị đối xử như một đứa con nít.

—————————————————————-

8 năm sau.

_ Bé ! Cho chú mua tờ báo này. Bao nhiêu ?

Thằng bé bán báo trao báo cho khách, nhận tiền rồi bỏ đi. Còn người đàn ông thì chăm chú dán mắt vào tờ báo.

_ Hê ! Mày coi nè.

_ Cái gì vậy ?

_ Cái thằng cha hôm bữa mày gây sự này lại mở thêm khách sạn nữa.

_ Cái thằng tao đụng phải xe nó hả ? Cái gì đây ? Gớm thật, nó mở bao nhiêu cái khách sạn với resort rồi mà giờ còn mở tiếp ? Mày xem cái mặt kênh kiệu của nó này.

_ Báo còn ca hết lời đây này, cái gì mà “Nguyễn Minh Triết, người thành đạt nhất trong số các doanh nhân trẻ tuổi”.

_ Tao ghét cái thằng này. Nhớ lúc tao đụng trúng xe rồi chửi nó không ? Làm bộ hiền lành còn giả vờ xin lỗi tao nữa chứ. Nó làm tao mất mặt trước mọi người.

_ Anh Triết bây giờ vừa giàu vừa nổi tiếng. Anh sướng nhé – Linh cười nói.

_ Cũng là nhờ mẹ của Quân. Em biết không mẹ của Quân đã chỉ dạy anh rất nhiều. Anh có ngày hôm nay cũng là nhờ bác ấy.

_ Nhưng bù lại anh phải hầu con trai yêu của bác ý.

_ Ha ha. Em vẫn lém lỉnh như xưa. Hương ! Còn em thì sao ? Em vừa mới lấy chồng phải không ?

_ Phải anh – Hương tới giờ này mới lên tiếng.

_ Thế cuộc sống gia đình em giờ thế nào ? Anh nghe Linh bảo em hay bắt nạt chồng lắm, đúng không ?

_ Dạ – Hương thờ ơ trả lời.

_ Linh ! Còn em thì sao ? Tính chừng nào mới lấy chồng đây ?

_ Em ấy hả ? Em tính 40 tuổi mới lấy chồng. Chồng em phải nhỏ tuổi hơn em và dĩ nhiên là phải để em nuôi – Linh nhà ta đùa đấy các bạn ạ .

_ Vậy em khỏi cưới chồng là được rồi – Triết cũng đùa theo.

Cả hai người đều nói chuyện, cười đùa rôm rả riêng chỉ có Hương là mặt mày bí xị.

_ Anh có biết là chị Hồng sắp cưới chồng rồi không ?

_ Có. Anh có hỏi nhưng nó không chịu nói cho anh là nó cưới ai. Cái con đó cưới hỏi mà cũng giấu anh và Quân.

_ Chị Hồng tính gây bất ngờ đấy.

_ Nó cố tình làm thế để dụ nhiều người đi ăn đám cưới nó đó mà.

( Bạn muốn biết thêm ? Xin đón xem “Gió độc” )

_ Ý anh là chị Hồng tính hốt bạc trong lễ cưới.

_ Tính Hồng vốn thực dụng mà em – cả Triết và Linh cùng cười vang.

_ Linh ! Mày vào thẳng vấn đề luôn đi – Hồng bất ngờ cắt ngang cuộc đối thoại vui vẻ.

_ Chuyện gì vậy Hồng ? – Triết đưa ly cà phê lên miệng.

_ …

_ …

_ Hai đứa thật lạ ! … À ! Minh sao rồi ?

_ Minh vẫn khỏe – Linh nói.

_ Báo chí dạo này đăng tin Minh dữ lắm. Nó giờ cái gì cũng giỏi nhưng anh chỉ tiếc một điều là nó lại đi đổi tên của nó. Các em có biết chuyện này không ?

_ Em có biết – Linh nói – nó không thích mang cái tên Minh. Anh biết vì sao không ? Vì bạn của nó đa số là người nước ngoài nên nó đổi tên cho họ dễ nhớ. Bây giờ ai cũng gọi nó là Ngài Oswald.

_ Oswald tiếng Đức có nghĩa là power of God ( sức mạnh thần thánh ). Thằng quỷ ấy nó nghĩ nó hay lắm – Hương giận dữ.

_ Em vẫn còn hằn học với nó sao ?

_ Phải và em sẽ vẫn tiếp tục. Anh Triết à ! Bữa nay tụi em đến là vì có chuyện này muốn nói với anh. Anh hẳn biết vụ em trai anh – Hương nói.

_ Phải – Triết hớp một ngụm cà phê – thằng quỷ ấy … chết cũng đáng. Nó phải trả giá cho những việc nó làm.

_ Anh hẳn còn nhớ em trai anh đã chết như thế nào ?

_ Phải. Người ta bảo nó bị sốc thuốc.

_ Anh chắc cũng biết thuốc mà em anh xài là loại gì ?

_ Anh biết. Chỉ có giới nhà giàu có tiếng tăm mới biết tên thuốc và được xài thuốc đó. Anh thật không ngờ. Mấy bữa trước thằng quỷ nhà anh nó xin mượn một trong số các tài khoản của anh để làm ăn. Anh … từ khi anh rời khỏi gia đình, anh hoàn toàn không biết là nó thay đổi nhiều đến vậy. Nó ăn chơi trác táng thậm chí lừa anh để lấy tiền.

_ Anh Triết chắc cũng biết là em anh đã đặt hàng loại thuốc đó ?

_ Phải. Mà có chuyện gì không ?

_ Thật ra là … Linh ! Mày nói đi.

_ Anh Triết ! Mong anh giữ bình tĩnh sau khi nghe bọn em nói xong. Anh cũng biết là loại thuốc đó do một tổ chức bí mật làm ra chỉ dành riêng cho giới thượng lưu. Nói đúng hơn là chỉ dành cho người có tiếng tăm và biết làm ra tiền

_ Phải.

_ Em của anh hoàn toàn không thể có được loại thuốc đó nên nó mới lừa lấy tài khoản của anh.

_ Phải. Anh thật bất cẩn. Lẽ ra anh phải tìm hiểu kỹ.

_ Anh Triết ! Trí có gọi điện về cho em. Nó bảo là nó đã thấy được diện mạo người đứng đầu tổ chức bí mật đó.

_ Trí ? Làm sao nó biết được ?

_ Trí bí mật theo dõi và biết được. Bữa đó, Trí còn biết rõ Minh và một số người bạn giàu sụ của nó có quen biết với tổ chức đó.

_ …

_ Hình như là … em và Hương chỉ nghĩ là có thể thuốc đưa cho em trai anh có vấn đề.

_ … Nhưng em trai anh đã làm gì Minh nào ?

_ Vấn đề không phải ở em trai anh mà ở cái tài khoản và tên người nhận đều chỉ rõ là anh.

Triết làm rơi ly cà phê xuống bàn.

_ Ý hai em là … Minh nó muốn hại anh ? Thật là vớ vẩn ! Anh đã làm gì nó nào ?

_ Nó càng ngày càng được mọi người nể trọng nên nó không thích chuyện của nó và Trí bị lộ. Mà chúng ta, những người biết chuyện của hai đứa nó, là cái gai trong mắt nó. Nó chỉ muốn chúng ta nhanh chóng biến đi.

_ Nó … thật vớ vẩn ! Nó cũng biết là không ai ngu mà đi nói chuyện của nó. Nó … sao nó thay đổi quá vậy ?

_ Bởi vì giờ đây nó là Quý Ngài Oswald.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro