006. Vua mèo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)

| Quyển 1 |

006 - 1 | Hồ sơ bệnh án trang thứ sáu: Vua mèo

Ngày cuối tuần khiến người nhẹ nhõm và vui sướng đã qua, để Lạc Tái cảm thấy rất ngoài ý muốn là, Thrus quả thật đã bán sạch đống đồ chơi nhồi bông kia!

Tuy rằng thanh niên cao kiều thủy chung luôn thối mặt, không nói nụ cười, chỉ nói ánh mắt đã ác như muốn cắn ai đó, nhưng bề ngoài anh tuấn của cậu vẫn hấp dẫn rất nhiều cô bé trẻ dạo chợ về đêm, dù sao một anh chàng đẹp trai bày ra mặt ngầu đứng giữa một đống đồ chơi nhồi bông đối với thị giác trùng kích cũng tương đối lớn.

Cộng thêm mớ đồ chơi này chất lượng rất tốt, lại nằm trong mức giá cả có thể cho phép, lẽ đương nhiên ai cũng thích nhận lấy một món đáng yêu từ tay một thanh niên anh tuấn.

Thế nên khi thanh niên giao một xấp tiền mặt không tính quá dày nhưng tuyệt đối có thể giải khẩn cấp cho Lạc Tái, bác sĩ Lạc triệt để không nhìn Thrus đã ở sát biên giới bão nổi, vừa cao hứng tính toán nên sử dụng số tiền này thế nào vừa không keo kiệt từ ngữ ca ngợi đặc biệt cao độ khen tặng thanh niên.

Cậu không nhìn thấy sau khi thanh niên nghe được lời khen khó chịu quay đầu, lộ ra cái vẻ chẳng hề để ý lại có chút đắc ý, thậm chí có một tí xíu có thể gọi là thẹn thùng.

Nhưng cũng không phải chỉ có chút thu nhập ngoài định mức này, khiến người bất ngờ là khi Lạc Tái và Thrus trông sạp, thỉnh thoảng có một số cư dân dẫn thú cưng đi dạo tới đào đồ cũ sẽ được Lạc Tái nhắc nhở một ít điều cần chú ý trong việc nuôi thú cưng mà nhận ra rằng thanh niên này dĩ nhiên là một bác sỹ thú y, vì thế sau đôi ba câu trò chuyện cũng biết thì ra ở gần đây ngoại trừ bệnh viện thú y giá cả đắt đỏ kia, còn có một phòng khám thú y tư nhân.

Vì thế việc bày sạp ngoài dự đoán ngược lại trở thành một con đường tuyên truyền, phòng khám thú y Noah vẫn không có bất kỳ ai ghé thăm cuối cùng đã nghênh đón những vị bình thường theo đúng ý nghĩa.

Cứ việc khách tới đây chỉ thuộc tình trạng hai ba con mèo, đích xác là vì địa chỉ của cậu quá hẻo lánh, quanh co khúc khuỷu không dễ tìm song song còn không thể lái xe vào, thế nên có thể tìm tới đây tuyệt đối không phải là dân giàu sang nguyện ý xài mấy chục bảng Anh chỉ để tỉa lông cho mèo. Nhưng đối với Lạc Tái chụp ruồi hơn hai tháng mà nói, đây tuyệt đối là cam lộ sau ngày nắng hạn lâu dài, phùng sinh sau tuyệt cảnh.

Muỗi có nhỏ, cũng là thịt!

"Tạm biệt bác sĩ!──"

Vị khách cuối cùng dắt thú cưng vừa chích vắc-xin xong rời đi.

Nụ cười trên mặt Lạc Tái không còn cách duy trì nữa, ôi, trời ơi, chó Collie lông ngắn thần kinh vô cùng tinh tế vừa rồi vì chống cự việc bị chích mà hầu như lật tung cả phòng khám!

Trên thực tế chủ nhân của nó vì để thú cưng của mình được chích, đã đi không ít phòng khám và bệnh viện thú y. Nhưng con chó này đích xác là rất có thể dằn vặt người, mỗi lần hầu như đều quậy đến gà bay chó sủa, căn bản không thể làm gì được, nhưng không chích cũng không ổn, chủ nhân của nó cũng là ôm tâm tư thử một lần mới tới phòng khám này.

Ban đầu nó vẫn như trước vậy liều mạng giãy dụa chết sống không nghe lời, đè lại cũng đè không được, nhưng khi trợ thủ của bác sĩ ── thanh niên vừa ra ngoài mua đồ đẩy cửa vào nhà, đặt đồ xuống đại khái là nghe được tiếng động nên hiếu kỳ ló đầu ra xem tình huống trong phòng khám, hỏi một câu: "Tới một con cún hư à?"

Tiếng chó sủa không ngừng đột nhiên như bị ấn nút stop vậy lập tức dừng lại, quả thật còn hữu dụng hơn chích thuốc an thần, con chó Collie trước còn điên cuồng nhảy nhọt thậm chí không dám rên một tiếng, ngoan ngoãn vật xuống, đặc biệt thuận theo, không chỉ hoàn toàn không có cái vẻ kiêu ngạo bệ vệ lúc trước, còn cúi đầu quắp đuôi, nếu như nhìn kỹ, sẽ phát hiện bắp chân nó hình như đang run rẩy.

Chủ nhân của nó đặc biệt vui vẻ thanh toán tiền thuốc, cũng cảm kích mà tỏ vẻ về sau nhất định sẽ tới đây, chó Collie cũng không biết thế nào, lập tức làm ra một bãi.

Bởi Or đang chuẩn bị bữa tối, bác sĩ Lạc đành phải tự lau sàn nhà.

Thở ra một hơi bác sĩ Lạc tới cửa, đẩy ra cửa chính định thu hồi tấm biển "Làm việc" kết thúc ngày hôm nay, bỗng nhiên nghe được một thanh âm nhỏ xíu có chút nhu nhược nói: "Xin, xin hỏi đã đóng cửa rồi sao?"

Lạc Tái thuận theo nhìn lại, đứng ở cửa là một thiếu niên gầy yếu, áo sơ-mi màu lam trên người đã giặt tới trắng bệch, ống quần jean cũ kỹ cũng bị tưa chỉ, kiểu tóc hoàn toàn lỗi mốt nhìn như là tự soi gương cắt xén kết hợp với khuôn mặt tàn nhang gầy gò như suy dinh dưỡng. Thiếu niên thoạt nhìn quá đỗi bình thường và nhỏ bé, tùy thời có thể bao phủ giữa biển người, cho dù nặn nát óc cũng không thể gọi người nhớ tới.

Nhưng con mèo nằm trong thùng giấy cậu ôm lại đủ để làm mắt người bật sáng!

Đó là một mèo lông ngắn Anh, cái đầu tròn bự khiến nó rất có khí thế, đôi mắt màu ngọc lục bảo mắt dưới ánh mặt trời như hai viên bảo thạch, bộ lông thuần đen dày rậm và mềm mại không một tí tạp sắc, chỉ ở phần ngực có một dúm lông trắng, thoạt nhìn như một sợi dây chuyền quý giá. So với giống mèo lông ngắn đương thời đã bị thay đổi huyết thống ảnh hưởng tới dáng người khiến chúng ngày càng nhỏ, con mèo này to hơn khỏe mạnh hơn, càng thiên hướng với giống mèo lông ngắn gốc của thế kỷ mười chín. Duy nhất không đủ có lẽ là vì bị nuôi quá tốt dẫn đến hơi béo phì vượt chỉ tiêu, tấm thân bụ bẫm, cái cổ đã đủ ngắn thậm chí xuất hiện thịt thừa xệ xuống.

Ở thế giới phía Tây màu đen được cho là tượng trưng của bóng tối và tà ác, mà mèo có lông đen càng bị cho là sứ giả của Thế Giới Âm Dương, con mèo cực kỳ kiêu ngạo này và chủ nhân của nó đích xác có chút không hợp nhau.

Lạc Tái tháo tấm biển "Làm việc" xuống, trong ánh mắt lộ ra sự thất vọng của thiếu niên đẩy mở cửa thủy tinh: "Mời vào, xem ra cậu là vị khách cuối cùng của hôm nay." Lạc Tái cũng không cự tuyệt một vị thiếu niên vừa nhìn đã biết là trong túi không có tiền gì.

Ánh mắt thiếu niên nháy mắt bật sáng, vội vã ôm thùng giấy vào phòng khám.

Chỗ xa lạ khiến thiếu niên hơi bất an và bỡ ngỡ, đại khái là tính cách yếu đuối, nên cậu không dám lớn mật như những vị khách khác quan sát điều kiện trong phòng khám, chỉ dám dùng khóe mắt nhìn trộm. Trái lại là con mèo lông ngắn ngồi trong thùng giấy đặc biệt có kiểu cách liếc quanh một vòng, kế như bất mãn lại như khinh thường với hoàn cảnh chật hẹp đơn giản này mà lười nhìn nữa, cúi mình nằm sấp trong thùng ngáp một cái.

Lạc Tái đưa sổ đăng ký và một cây bút nắp hình mèo cho cậu, thiếu niên mặt tàn nhang cực kỳ nghiêm túc điền vào tin tức, chỉ là cậu hình như chưa từng nhận giáo dục chính quy, chữ viết rất xấu, ngoằn ngoèo như giun, bất quá tên mèo ngoài ý muốn lại viết đặc biệt chỉnh tề: "Cayce".

Bác sĩ Lạc cầm lấy sổ đăng ký thiếu niên trả về, xem tên của cậu, rồi mỉm cười nói: "Chào cậu, Jerry, mời theo tôi tới phòng khám được không?"

"A, được!" Thiếu niên tên Jerry vội vã cúi mình ôm thùng, bất quá cánh tay gầy như que củi và thân thể có chút suy dinh dưỡng khiến cậu thoạt nhìn rất cố sức, dù sao con mèo ú trong thùng cũng không nhẹ.

Lạc Tái thấy vậy, duỗi tay qua tính giúp: "Cần tôi giúp không?"

"Ôi, không!" Jerry như con chuột bị giẫm phải đuôi, nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Lạc Tái, vội hoảng hốt xin lỗi, "Xin lỗi bác sĩ, Cayce... Nó không thích bất cứ ai ngoài tôi chạm vào thùng của nó, tôi sợ nó quào tay bác sĩ..."

"Đừng khẩn trương, cũng không phải chuyện to tát gì." Lạc Tái mỉm cười, tận khả năng làm dịu lo lắng của đối phương, "Mèo lông ngắn Anh là một loài mèo cá tính ôn hòa ổn trọng, thậm chí có sự trung thành của loài chó. Xem ra cậu đã chăm sóc nó rất tốt, thế nên nó mới đặc biệt để ý cậu."

"Phải, bác sĩ cũng thấy vậy à!" Hầu như mỗi một chủ nhân khi nhắc tới thú cưng của mình đều sẽ hoạt bát hẳn lên, Jerry cũng không ngoại lệ, khuôn mặt nhỏ ngay tức thời hưng phấn đỏ bừng, "Cayce bình thường rất ngoan, ở nhà xưa nay cũng không loạn kêu ầm ĩ, nó thích bò lên nóc tủ, trợn đôi mắt tròn vo nhìn xuống, tôi nghĩ không ai có thể cự tuyệt được ánh mắt phảng phất như có thể bắt lấy linh hồn ấy!"

Lạc Tái không đánh gãy lời cậu, nghe thiếu niên liên miên cằn nhằn một hồi, duỗi tay qua linh hoạt ôm lấy con mèo trong thùng đặt lên bàn khám: "Nếu nó thích gần gũi với cậu, vậy là rất tốt, bất quá cậu cũng cần phải chú ý một chút, loài mèo thời gian dài không vận động sẽ bị béo phì, điều này sẽ dẫn đến rất nhiều bệnh tật, tôi đề nghị cậu bình thường nên để mèo của mình vận động nhiều hơn."

"Meo──" Con mèo vẫn trầm mặc không biết có phải là vì rời khỏi ổ nằm thoải mái mà thấy không tự do hay là vì kháng nghị lời của Lạc Tái nên phát ra tiếng kêu vang dội.

Jerry sợ mèo của mình sẽ tung ra móng vuốt, nên vẫn đứng ở đầu kia bàn khám, lời đề nghị Lạc Tái khiến cậu khá xấu hổ: "Bác sĩ nói rất đúng, đều do tôi chỉ lo làm thêm, không có thời gian chơi với Cayce..."

"Meo── meo meo──"

Mèo Cayce như muốn chứng minh mình vẫn có thể ngồi thẳng trên bàn, đặc biệt tinh thần ngẩng đầu ưỡn ngực, bất quá khi nó cố gắng dùng chân sau gãi cổ, khoảng cách sinh ra do quá mập khiến nó thất bại, chỉ có thể gãi đến bộ lông xệ xuống theo mớ thịt của mình.

Thậm chí bác sĩ Lạc vẫn vờ nghiêm túc cũng nhịn không được xì cười: "Ha hả... Không thể không nói, Jerry, Cayce của cậu cực kỳ... thú vị."

...

Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)

| Quyển 1 |

006 - 2 | Hồ sơ bệnh án trang thứ sáu: Vua mèo

"Cayce gần đây có gì khó chịu sao?"

Lạc Tái kiểm tra thân thể cho con mèo được đặt tên là Cayce này, cũng không phát hiện có gì dị thường.

Jerry thoạt nhìn rất lo lắng: "Tôi cũng không biết có chuyện gì nữa, gần đây nó ăn rất ít, trước đây cho dù là loại thức ăn cho mèo bình thường nhất nó cũng có thể ăn một đĩa to." Cậu rất xấu hổ nhìn Lạc Tái, "Trên thực tế tôi đã xem qua không ít bác sỹ, bọn họ đều nói Cayce ngoại trừ là hơi béo ra còn lại đặc biệt khỏe mạnh, không có bất cứ vấn đề gì. Nhưng tôi cảm thấy Cayce hình như... không quá vui vẻ..."

"Không quá vui vẻ?"

"Phải..." Đại khái là bị phủ định rất nhiều lần, thế nên Jerry không tự tin cho lắm, nhưng vì Cayce của cậu, cậu vẫn cố chấp kiên trì quan điểm của mình, "Nó hình như đang giận, tôi cũng không biết vì sao nữa..."

"Cậu còn nhớ nó là từ lúc nào bắt đầu có biểu hiện không quá vui vẻ này sao?"

Jerry nghe được lời Lạc Tái, ngoài ý muốn nhìn vị bác sĩ trẻ tuổi lại tin lời cậu, cũng nghiêm túc hỏi hang và ghi lại trước mặt, phải biết các bác sĩ ở bệnh viện lớn không thích lãng phí thời gian nghe một tiểu tử nghèo vừa nhìn chỉ biết là không khả năng gánh nổi tiền khám đắt đỏ và tiền thuốc ngẩng cao nói những lời sáo rỗng.

Vì thế cậu nghiêm túc ngẫm lại: "Hẳn là từ chủ nhật nửa tháng trước... Tôi như bình thường về nhà thay cát vệ sinh cho Cayce, cho nó ăn, chải lông, ừ... cũng thuận tiện cắt móng, dùng bông ướt vệ sinh mắt..."

"Nghe như cũng không gì đáng để Cayce tức giận." Lạc Tái nhìn con mèo trên bàn khám, "Cậu có thể nghĩ cẩn thận hơn không? Có từng xảy ra vấn đề gì, đối với Cayce mà nói là biến hóa gì không?"

Jerry vắt hết óc, cậu cố gắng nghĩ, rồi bỗng nhiên như nhớ tới gì: "Đúng rồi! Ngày đó tôi vừa vặn lãnh lương ở cửa hàng, nên mua một túi cát vệ sinh và bánh bích-quy thường ăn, còn có một quả cầu đồ chơi bằng plastic và một cái chén đựng thức ăn mới."

"Tôi nghĩ vấn đề là ở đây."

"Thế không tốt ư?"

"Cũng không phải không tốt, xem, đối với người mà nói dùng đồ mới đương nhiên là tốt, nhưng mèo lại không cho rằng vậy, đặc biệt là chén ăn, đối với chúng mà nói mới không bằng cũ, bỗng nhiên thay đổi sẽ khiến chúng thấy căng thẳng, thậm chí ảnh hưởng đến sức khỏe."

Jerry giật mình, cậu nhìn mèo của mình: "Tôi không biết sẽ như vậy... Tôi chỉ là thấy chén ăn của Cayce đã cũ lắm rồi, phải biết, khi nó mới tới cuộc sống của tôi đích xác có chút... túng quẫn, không có tiền mua chén cho nó, đành phải lấy cái đĩa tráng men mình dùng, vì thế tôi nghĩ gần đây đã có chút dư dả, cũng nên đổi một cái chén mới..."

"Tôi nghĩ Cayce có thể hiểu được ý cậu, nên nó cũng không cự tuyệt đồ ăn, không phải sao?" Lạc Tái nhẹ giọng an ủi thiếu niên có chút uể oải, "Kỳ thực dùng cái đĩa cũng rất tốt, tráng men xài bền, mà còn bên trong không có hoa văn xinh đẹp cũng tức là không có chất hóa học không tốt sẽ bị Cayce nuốt vào bụng. Quan trọng nhất là đối với mèo lông ngắn Anh, mặt của chúng lớn và bẹp, chén nông hoặc bồn đáy lỏm sẽ khiến chúng khó mà ăn uống được, dùng đĩa trái lại thích hợp hơn."

"Thì ra là vậy..." Jerry nhịn không được ôm lấy con mèo bự như cục thịt, chôn mặt vào bộ lông mềm mại, đầy lòng áy náy không ngừng xin lỗi, "Xin lỗi, Cayce, xin mày hãy tha thứ cho tao? Tao thật là ngu xuẩn..."

"Meo──"

Mèo Cayce chậm rãi gọi một tiếng, ngược lại rất giống một vị quốc vương khoan hồng độ lượng không thù dai tha thứ cho thần dân của nó.

Jerry vui vẻ cảm ơn bác sĩ Lạc, cũng móc trong túi áo ra một xấp tiền lẻ bị gấp nhăn nhúm: "Rất cảm ơn bác sĩ, xin hỏi phải trả bao nhiêu?"

Lạc Tái cầm lấy bệnh án nhìn phần ghi chép: "Cậu không cần trả tiền lần khám bệnh này."

"Vậy sao được?!" Jerry ngạc nhiên, cậu từng tới các bệnh viện lớn, chỉ là để Cayce ngồi trên bàn khám không tới hai phút đồng hồ đã phải trả chí ít ba bốn mươi bảng Anh làm phí kiểm tra, mà phòng khám nhỏ của Lạc Tái tuy rằng rất sạch sẽ rất chỉnh tề, nhưng nhìn ra được việc kinh doanh không quá tốt, "Bác sĩ, tôi không cần đồng tình, tôi có thể thanh toán tiền khám."

"Đồng tình? A, không, cậu hiểu lầm rồi." Lạc Tái đỡ mắt kính, ánh sáng phản xạ qua thấu kính khiến vị bác sĩ này thoạt nhìn có một loại chuyên nghiệp không cho phép ai hoài nghi, "Vừa rồi tôi chỉ là làm một kiểm tra nhỏ cho nó, trên thực tế gần đây để thu hút khách hàng, phòng khám miễn phí cung cấp dịch vụ kiểm tra sức khỏe cho thú cưng. Bất quá chờ đợt ưu đãi này kết thúc cậu dẫn Cayce tới kiểm tra, sẽ phải trả tiền như thường lệ."

Cứ việc bên ngoài không hề dán bảng quảng cáo ưu đãi kiểm tra miễn phí gì, nhưng giọng điệu khẳng định của Lạc Tái xác thật rất có thể hù người, thiếu niên phẩm hạnh thuần lương tin thật, cậu cao hứng ôm lấy mèo của mình: "Cayce, chúng ta thật may mắn!"

...

Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)

| Quyển 1 |

006 - 3 | Hồ sơ bệnh án trang thứ sáu: Vua mèo

"Con * nó tên đáng chết nào dám để lại mùi ở địa bàn của ông?!"

Đại khái là vì con chó Collie làm bậy, tuy rằng Lạc Tái đã lau sạch, nhưng đối với loài chó mà nói thứ mùi này vẫn rất nặng, và rất có ý khiêu khích. Thanh niên đang từ trong bếp đi ra hung hăng nện cái khay đặt bữa tối lên bàn, ngay lập tức bão nổi như bom bị kíp nổ.

Chưa kịp giải thích cho thanh niên đó là vì bị Or dọa nên mới tè ra quần, thanh niên đã như một ngọn gió cơm cũng chưa kịp ăn đã tông cửa phóng ra ngoài, phỏng chừng... là đi tính sổ với con chó kia?

Bác sĩ Lạc bỗng nhiên lóe ra một ý nghĩ cổ quái, Thrus hẳn sẽ không từng bày tỏ chủ quyền công khai ở quanh ngôi nhà này đi?! Một thanh niên anh tuấn cao to, đứng trong góc tường bên ngoài, kéo phéc-mơ-tuya quần...

Rùng mình một cái, Lạc Tái quyết định đặt lực chú ý của mình vào bữa tối.

Bữa tối Or làm đặc biệt phong phú, cá sốt cà chua, phối với khoai tây nướng, thịt cá tươi ngon chỉ rưới đơn giản nước chanh và muối, khẩu vị tuy nhẹ lại hợp với Lạc Tái, đuôi bò băm nhừ, hầm khoai tây, cà chua, bắp cải lại với nhau tạo thành một món soup rau thập cẩm bắt mắt, còn có salad làm từ hạt ngô, nấm Khẩu Bắc, sợi củ cải đường vừa nhìn đã cảm giác cực kỳ ngon miệng.

Thật không rõ...

Bất quá là một cái thân thể mọc ra hai cái đầu, sao lại khác nhau lớn đến vậy?

Múc một thìa soup, chưa kịp nuốt xuống, bên cửa đã truyền tới tiếng gõ, Lạc Tái kỳ quái, hiện tại đã hết giờ làm việc rồi, theo lý sẽ không có ai tới đây, nhưng có lẽ có bệnh nặng bộc phát cũng nói không chừng, thế nên cậu buông thìa xuống, đi ra mở cửa.

Nhưng không thấy bóng một ai cả.

Lạc Tái đang kỳ quái, bỗng nhiên nghe được tiếng mèo gọi.

Cậu thuận theo hướng đó, ngạc nhiên phát hiện trên cái hàng rào ngoài sân đã ngồi xổm một con mèo mướp oai phong mạnh mẽ, nó ngồi đó như một vị vệ binh trung thành, đôi ngươi màu vàng dưới màn đêm lộ ra sự sắc bén sáng ngời.

Nhận ra tầm mắt đối phương đọng trên người mình, Lạc Tái lại nghĩ nó như đang quan sát cậu.

Con mèo mướp kia bỗng nhiên mở miệng, phát ra những tiếng gọi "Meo── ô──" kéo dài. Thứ tiếng này cực kỳ vang vọng trong hẻm vắng giữa đêm đen, như tiếng kèn lệnh vậy.

Vô số bóng mèo không ngừng thoắt ra từ các góc, rất nhanh, bên ngoài sân, sát vách tường, nóc nhà, đảo mắt đã xuất hiện đủ mọi loại mèo!!

Mèo quả thật rất đáng yêu, nhưng giữa buổi tối đen kịt, bị hơn mấy trăm đôi mắt lóe sáng nhìn chằm chằm, điều duy nhất bạn có thể cảm nhận là mình đã biến thành một con chuột cho dù có trốn trong động cũng không cách nào chạy thoát.

"Lui ra."

Bên chân truyền tới tiếng người, Lạc Tái vội cúi đầu, dưới ánh sáng mơ hồ ngọn đèn dầu trước cửa tỏa ra, con mèo lông ngắn Anh nửa giờ trước còn ngồi trong thùng giấy theo chủ nhân của nó rời đi đang ngẩng đầu nhìn cậu. Vì màu lông quá đen, nó tựa như ẩn mình trong bóng đêm, rồi từ từ hiện thân dưới ánh sáng vậy, và cũng chính lớp lông đen đậm và trơn nhẵn lại lóe lên thứ sắc xanh ngọc ấy, làm cho nó thoạt nhìn thần bí mà ưu nhã.

Biết, biết nói?!

Cayce khinh bỉ liếc Lạc Tái bị dọa đờ người một cái, tiếp tục di chuyển cái thân to mọng của mình, nhẹ nhàng hã lướt qua chân cậu, vào nhà, tư thái cao cao tại thượng, như một vị quốc vương hu tôn hàng quý ngự giá quang lâm nhà dân sơ sài.

Lạc Tái nhìn Cayce rất không khách khí nhảy lên ghế dựa, cũng chọn tấm đệm thoải mái nhất ngồi xuống, kế dưới ánh mắt ngạc nhiên của cậu dùng chất giọng England đặc biệt tiêu chuẩn, uốn lưỡi thoải mái tung ra một câu: "Đầu tiên ta phải làm rõ một chút, tên ta là 'Cait Sith', cũng không 'Cayce' ngu xuẩn gì."

"..."

"Ta là quốc vương của England, Ireland và Scotland."

Bậy bạ! Vậy nữ vương bệ hạ trong cung điện Buckingham thì sao hả?!

Con mèo ú ngồi trên đệm hoàn toàn như một vị quốc vương ngồi trên bảo tọa hoàng kim, dáng người vốn dĩ của mèo lông ngắn Anh tương đối tròn vo, tứ chi mập mạp, nó vừa ngồi xuống, nháy mắt đã biến thành một cục thịt hình mèo.

Nó hít hà một hơi, rất khinh thường với thứ mùi quanh quẩn trong ngôi nhà này: "Thật không biết thưởng thức, dĩ nhiên nuôi dưỡng hỗn hợp thể của ác ôn và ngu xuẩn như chó hai đầu Địa Ngục."

Lạc Tái cảm thấy thần kinh mình trong thời gian ngắn đã được rèn luyện triệt để, nếu như trước đây thấy được một con mèo biết nói, cậu tuyệt đối sẽ thét chói tai rồi bỏ chạy, mà giờ thì sao, cậu lại có thể cực kỳ lãnh tĩnh rót một chậu sữa tươi đặt trước mặt nó, rồi cực kỳ lãnh tĩnh ngồi xuống, tiếp tục cực kỳ lãnh tĩnh nói: "Mời bệ hạ dùng."

Cayce nhấm nháp chất sữa thơm ngon, ưu nhã mà lại không mất nhanh chóng liếm sạch cái bồn, xem ra làm thú cưng của một vị thiếu niên sinh hoạt khốn quẫn, con mèo biết nói này đã lâu không được nếm sữa tươi ngon lành.

"Xin hỏi bệ hạ tới tìm thần có việc gì?"

"Khụ khụ." Cayce đằng hắng cổ, rất thoả mãn với biểu hiện thức thời của Lạc Tái, "Làm một nhân loại trong vô số nhân loại ngu xuẩn, cậu tương đối thông minh."

"Cảm ơn bệ hạ tán thưởng."

"Rất tốt. Làm một quốc vương tinh mắt, ta chính thức bổ nhiệm cậu thành sứ giả nhắn nhủ ý chỉ quốc vương."

"... Chậm đã, làm một nhân loại ngu xuẩn, thần không quá hiểu được ý bệ hạ muốn biểu đạt."

Cayce xê dịch cái mông thịt to mọng, thoáng đổi tư thế, rồi liếm móng vuốt: "Phải biết, làm một quốc vương có được lãnh thổ rộng lớn, ta có rất nhiều trách nhiệm với thần dân của ta, sự việc cần ta mỗi ngày xử lý cũng quá nhiều, thế nên ta không thể không sống nhờ trong nhà nhân loại."

Lạc Tái nhịn không được liếc đống thịt chảy xệ trước mắt, đây là vì mỗi ngày có Jerry cẩn thận hầu hạ nên lười biếng không muốn nhúc nhích luôn nằm ở nhà cả cửa cũng không ra mà thôi? Làm một trong những nòi giống khỏe mạnh nhất của loài mèo Nga xanh người La Mã mang tới Anh để phụ trách bắt chuột, bản năng săn bắn của ngài hẳn sẽ không triệt để chôn vùi trong dòng chảy của lịch sử đi?!

"Mà nhân loại thường không thể chấp nhận trí tuệ của loài mèo cao hơn bọn họ, thế nên rất nhiều lúc, nhân loại nông cạn sẽ xem ta là quái vật."

Như ngài còn không tính là quái vật vậy cái gì mới tính? Mèo Đi Hia à?!

"Mà một nhân loại nhát gan như Jerry, hiển nhiên cái trái tim nhỏ xíu trong ngực cậu ta cũng không chịu nổi kích thích như vậy."

Lẽ nào trái tim tôi thoạt nhìn lớn hơn trái tim Jerry? Tôi cũng không chịu nổi kích thích đột nhiên bị một bầy mèo bao vây kế mặt đối mặt ngồi tán gẫu với một con mèo đen biết nói được không!

"Thế nên ta cần một sứ giả có thể thay ta nhắn nhủ ý chỉ, hoàn chỉnh báo cho Jerry biết suy nghĩ của ta, để cậu ta có thể hầu hạ ta được tốt hơn. Trên thực tế, như tình huống lần này, màu cái chén cậu ta mua về quả thật là quá xấu xí, khiến ta mất hết khẩu vị."

Đây là khen cậu mát tay sao?! Đích xác rất cảm ơn!!

Cayce nhìn mặt bàn, nâng lên móng trước đẩy quyển sổ đóng giấy chỉ định của bác sĩ về phía Lạc Tái vẫn biểu hiện cực kỳ lãnh tĩnh, hất cằm ý bảo cậu hãy chuẩn bị ghi lại.

"Đầu tiên, dặn Jerry đừng mua mớ đồ chơi banh màu nhược trí đến cực điểm và chuột plastic ngu xuẩn đến cực điểm nữa, đây là sự nhục nhã đối với một vị quốc vương cao nhã cơ trí!"

Cái mặt mèo ú nụ của ngài quá không có lực thuyết phục đấy bệ hạ...

Lạc Tái nhịn không được lấy ra một cây gậy đùa mèo trong rương đồ chơi chuyên môn dùng để đùa giỡn bệnh sủng đặt ở góc bên kia, thân gậy làm từ plastic co dãn, sợi lông chim trên đỉnh lắc lư qua lại, vì thế mèo Cayce bày ra vẻ mặt nghiêm túc vừa tiếp tục bày tỏ nguyện vọng của mình, vừa không tự giác nâng lên móng vuốt cố gắng quào sợi lông chim.

"Kế hãy dặn cậu ta đừng tắm cho ta quá thường xuyên, cứ việc đối với một vị quốc vương, giữ vệ sinh sạch sẽ là điều rất có tất yếu, nhưng một tuần hai lần cũng khó tránh khỏi nhiều lắm, một tháng hai ba lần là được. Phải rồi, nói cho cậu ta biết ta tương đối thích sữa tắm mùi lan mê hoặc, mùi lựu thủy tinh lúc trước bình thường quá, mà còn không thích hợp với làn da mẫn cảm của ta..."

Bùm bùm nói xong một đống, xấp giấy dưới tay Lạc Tái cũng chậm rãi dâng lên thành chồng.

"Ừ, tạm thời là thế, về sau khi ta nghĩ ra nữa sẽ nói cho cậu biết!"

Lạc Tái nghẹn lời nhìn mớ giấy chỉ định kia, bên trong ghi lại đại đa số là những yêu cầu cực kỳ tùy hứng lại không có lợi cho sức khỏe của mèo, thậm chí còn có những điều khiến người vô lực như khi ráy tay phải bật 《Fantasia on a Theme 》.

"Bệ hạ, tuy rằng ngài có ý che giấu tung tích, nhưng làm một con thú cưng, ngài không cảm thấy yêu cầu như vậy quá cao sao?"

"Thú cưng? Nhân loại, có một điểm, cậu phải làm rõ." Bác sĩ Lạc thề cậu có thể nhìn ra suy nghĩ như 'Nhân loại thật ngu xuẩn' từ trong đôi mắt ngọc lục bảo thạch ấy, "Ta không phải thú cưng của Jerry, Jerry mới là thú cưng của ta."

Thái độ cao cao tại thượng, như thể hầu hạ nó là quang vinh của bạn, chải lông cho nó là phúc phận của bạn, nhận được một ánh mắt nó quăng tới tuyệt đối là ban cho, nếu như nó nguyện ý cuộn mình lại ngồi lên đùi bạn, chậc, xin chúc mừng, phải biết đó là vô thượng ân sủng!!

Mèo khó hầu và khó thân hơn chó nhiều, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn có vô số người xua như xua vịt, mà Lạc Tái rất khẳng định, con mèo quốc vương màu đen ngồi trước mặt cậu, tuyệt đối là tập trung tất cả đặc tính ngạo kiều của loài mèo. Mặc dù khiến người hận ngứa răng ước gì có thể nhéo cái mặt ú của nó xoa nắn một trận, những vẫn phải tiếp tục hầu hạ cẩn thận, vì được một cái thân thiết tùy hứng mà kinh hỉ không thôi.

Shit, rất hố cha...

Thoạt nhìn, Orthrus nhà cậu quả thật quá dễ nuôi.

Nhớ tới thiếu niên gầy teo ốm yếu bu quanh một con mèo mập cao quý để bị đùa bỡn kia, Lạc Tái nhịn không được đề nghị: "Bệ hạ vì sao ngài không chọn một 'thú cưng' tốt hơn? Jerry đại khái không thể hoàn toàn làm được tất cả yêu cầu của ngài."

"Khụ khụ..." Quốc vương mèo lúc này mới chú ý thấy mình vừa rồi xác thực quá vênh váo, mớ giấy trước mặt cũng quả thật quá khoa trương, "Ta không muốn bị buộc mấy dải ruy-băng màu hồng phấn buồn cười và đội cái mũ nồi đăng-ten mũ, rồi bị đưa tới những buổi party kỳ quái hoặc sâu thi đấu khoe khoang. Cứ việc từ các mặt mà nói, Jerry hoàn toàn không hợp cách, nhưng ít ra có một điểm, lần đầu tiên khi nhìn thấy ta, cậu ta không lộ ra vẻ mặt căm hận như những nhân loại khác, mà là cho ta sự ôn nhu và kiên trì như bất kỳ một con mèo lưu lạc nào mà cậu ta đã từng nuôi nấng, quan trọng nhất, là cậu ta cho ta cái tên 'Cayce'."

"Cait Sith..." Đôi mắt màu lục để lộ sự xa xưa, phảng phất đã nhảy khỏi giới hạn thời không, "Đã gần nửa thế kỷ không ai gọi ta như vậy."

"..."

Quốc vương bệ hạ, xin hỏi ngài năm nay bao nhiêu, đã vượt qua thọ mệnh cực hạn của loài mèo đi?!

Cayce ngẩng đầu nhìn đồng hồ, run lên lớp lông trơn nhẵn như tơ lụa rồi nhảy xuống đất: "Cũng đã tới giờ rồi, ta phải về, nếu như thú cưng Jerry của ta đi làm về mà không thấy quốc vương của mình, cậu ta nhất định sẽ hoảng hốt, ta cũng không muốn khuôn mặt tàn nhang kia sẽ vì khóc lóc mà càng xấu xí hơn."

Lạc Tái thay quốc vương mèo mở cửa chính làm như cung tiễn: "Bệ hạ, xin đi thong thả."

Bầy mèo bên ngoài không biết lúc nào đã tản đi, chỉ còn con mèo mướp xuất hiện từ ban đầu vẫn ngồi xổm trên hàng rào. Cayce đứng dưới bậc thang: "Nó là cận vệ binh của ta Kemis, về sau nếu có gì cần, ta sẽ trực tiếp phái nó tới tìm cậu."

Con mèo mướp nhảy xuống hàng rào, động tác mạnh mẽ, ưỡn ngực ngẩng đầu đứng trong sân, chờ Cayce băng qua, rồi mới bám theo hộ tống, thoạt nhìn cũng thật có mấy phần khí thế của đội quân kỵ sĩ bàn tròn.

Ngõ hẻm dưới bầu trời đêm đặc biệt an tĩnh, Cayce ra tới sân, bỗng nhiên khựng bước, quay đầu: "Đúng rồi, vì để báo đáp sự giúp đỡ nhiệt tình của cậu, xung quanh đây sẽ không có chuột."

Hai con mèo nghênh ngang rời đi, bóng chúng kéo dài trên những miếng đá lót của ngõ nhỏ.

Quốc vương bệ hạ...

Ngài thật là quá hào phóng...

...

Chú thích tham khảo

Mèo Cayce (Cait Sith): Vị vua mèo có thể nghe hiểu tiếng người, đứng bằng hai chân sau, khi gặp được nguy hiểm sẽ phình to ra cỡ một con trâu cày, bắt những kẻ ngược đãi mèo tới vương quốc của loài mèo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đam-mỹ