#noakai idea của bạn @phunhannhaMichael01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi là đứa trẻ mồ côi từ nhỏ sống ở khu ổ chuột, tuổi thơ là thứ chẳng bao giờ có thể được cảm nhận. Trong khi những đứa nhỏ bằng tuổi sống trong sự nâng nui, yêu thương của bố mẹ thì tôi lại chẳng có ai bên cạnh chứ đừng nói tới người thân cùng một dòng máu. Dẫm đạp lên nhau mà sống là tư tưởng của lũ trẻ nơi khu ổ chuột chúng tôi, những cuộc ấu đả đánh nhau vì miếng ăn xảy ra như cơm bữa, như lũ chó mèo hoang không ai quản chúng tôi lao vào nhau chỉ vì một miếng bánh thậm chí còn chả biết có thể nuốt được không. Tôi không nghĩ mình thông minh hơn chúng, nhưng đi trộm đồ ăn có lẽ vẫn tốt hơn thế. Nhiều lần tôi làm liều có hôm nhanh chân chạy thoát trót lọt có hôm lại lết cái cơ thể tàn tạ do bị đánh quay lại khu ổ chuột trong ánh mắt khinh bỉ của những đứa khác. Năm mười hai tuổi trong khi đang ngắm nghía những đứa trẻ chơi ở công viên trong lòng có chút ghen tị thì trời chợt đổ cơn mưa. Những đứa trẻ ấy nhanh chóng trở về ngôi nhà ấm áp của chúng nơi có người mẹ hiền đang lo lắng chờ con về, tôi có chút chạnh lòng nhưng nhanh chóng bị phân tâm trên sân là một vật tròn dính chút bùn đất, tôi chạy tới nhặt thứ ấy lên, để nước mưa rửa sạch nó. ra là một quả bóng đá, có vẻ là do một đứa vội quá quên cầm về. Nhiều lần tôi lại gần muốn xin chơi bóng với tụi nó nhưng bị từ chối thẳng thừng cùng với đó là ánh mắt coi thường. Đây quả là thứ mà tôi ao ước bấy lâu, nhanh thoan thắt như đã quen tôi dấu quả bóng vào cái áo cũ rồi quay lại khu ổ chuột, may sao trời đang mưa đứa nào cũng trốn trong lều. 

khi đã vào trong cái lều rách nát của mình tôi mới dám lôi quả bóng ra mà ngắm nghía, có vẻ không phải đồ mới nhưng dùng cũng khá ổn. Tôi từng xem vài trận bóng thông qua những cái TV trưng bày trong cửa hàng điện máy tử, nên cũng coi như thông hiểu luật bóng đá. Từ hôm ấy ngoài những ngày đi trộm đồ ăn quả bóng luôn kè kè bên tôi. Bàn chân vì không có giày đá bóng chuyên dụng đôi khi chạy bị xước đến bật máu. Nhưng tôi không từ bỏ, dần dần kĩ thuật cũng khá lên nhưng khi đam mê đã đủ lớn tôi mơ ước tới những thứ cao xa hơn. Chức vô địch WORLD CUP, phải một đứa trẻ mồ côi với ước mơ vô địch một giải đấu bóng đá lớn nhất thế giới. Tưởng chừng đó chỉ là giấc mơ viển vông thì dường như ông trời đã thấy được sự cố gắng của tôi. Một ngày nắng đẹp tôi ra công viên tập bóng như mọi khi nhưng hôm nay trong công viên lại xuất hiện một vài người đàn ông mặc vest đen lịch thiệp, tôi không quan tâm lắm tiếp tục công việc của mình. một điều mà tôi không thể ngờ tới là những người kì lạ đó ấy vậy mà lại là đại sứ của liên đoàn bóng đá thế giới Pifa, họ đã nhìn ra tài năng của tôi và mời tôi đầu quân cho họ. không một chút hoài nghi tôi lập tức đồng ý. về sau năm 26 tuổi khi đã nổi danh tôi trở lại đội tuyển quốc gia pháp và đem về một năm vô địch world cup cho quê hương mình cũng như trở thành tiền đạo số một thế giới. cho đến khi chạm vào chiếc cup danh giá ấy tôi vẫn cảm giác như đó là một giấc mơ vậy. mọi thứ trôi qua thật nhanh nhưng cũng thật chậm, và khó khăn nữa nhưng bằng niềm tin, sự cố gắng, cùng quyết tâm tôi đã làm được điều tưởng như không thể ấy. cái tên noel noa giờ đây đã vang danh cả thế giới, chẳng còn ai nhớ tới thằng nhóc chuyên trộm đồ ăn nơi đầu đường xó chợ nữa, thay vào đó là một tiền đạo tài ba đã có được tất cả tiền tài, danh vọng.v.v 

thế nhưng sau khi đã có được thứ mình mong muốn bấy lâu, tôi dần lạc lối trong suy nghĩ của chính mình. quả thật sau khi chiến thắng chính bản thân trong quá khứ và có được tất cả, tôi dường như mất hết động lực cố gắng. chứng kiến cảnh ấy, ân nhân đời tôi chủ tịch Pifa Ray Drak đã gợi ý cho tôi về việc trở thành huấn luyện viên cho các cầu thủ trẻ ở đội tuyển bastard munchen. tuy không hứng thú mấy nhưng dù sao cũng là lời đề nghị của người đã kéo mình ra vũng lầy của sự khốn khổ nên tất nhiên không có lý gì tôi lại từ chối. có lẽ tôi sẽ tìm thấy một nguồn động lực mới chăng? Ray Dark đưa tôi tới lò đào tạo trẻ của bastard munchen, nơi đang diễn ra thử thách tuyển chọn đầu tiên. vừa đi ngài vừa liến thoáng về việc đã gặp được một cậu nhóc omega thiên tài xinh đẹp và dặn tôi phải để ý tới cậu ta. ban đầu tôi không để tâm lắm vì trong kí ức nơi khu ổ chuột tồi tàn, omega chỉ là những kẻ yếu đuối, nhờ vào cơ thể mình để có cái ăn. từ đó tôi tỏ ra khá khi thường giới tính phụ kém cỏi ấy, tôi hoàn toàn đồng ý với việc omega là cái giới tính phụ dưới đáy xã hội. may mắn sao tới kì phân hóa tôi đã trở thành một alpha. tôi thậm chí còn chia sẻ thẳng với cánh nhà báo rằng tôi sẽ không chấp nhận một người bạn đời là omega. thế nhưng tất cả những suy nghĩ lệch lạc ấy đã thay đổi khi tôi gặp được em. mái tóc dài vàng óng, tỏa sáng như những sợi chỉ vàng dưới cái nắng như thiêu như đốt của thử thách đầu tiên, đôi mắt xanh như mặt biến phản chiếu ngàn vì sao sáng, làn da trắng được điểm chút phấn hồng. hình xăm hoa hồng xanh cùng dây gai từ cánh tay phải chạy dọc lên tới cổ bông hồng xanh ấy xinh đẹp như em vậy.ân sủng của chúa hay michael kaiser là tên em, tới cái tên cũng đẹp nữa.....TUYỆT VỜI. quả thật đúng như lời ngài Ray Drak nói, em không chỉ xinh đẹp mà kĩ năng chơi bóng cũng rất tốt, có thể nói là vượt trội so với những đứa trẻ khác ở trên sân. không ngạc nhiên lắm khi em cùng cậu tiền vệ alexis cùng nhau vượt qua vòng thử thách đầu tiên một cách xuất sắc. có vẻ tương lai bastard sẽ có một trụ cột mới rồi đây. 

từ ngày làm huấn luyện viên tôi có nhiều cơ hội tiếp xúc với em hơn, em luôn giữ một vẻ cao ngạo lạnh lùng ngay cả khi tiếp xúc với huấn luyện viên như tôi. cũng phải thôi ở một nơi toàn alpha như vậy không cảnh giác mới lạ, đây cũng là một quyết định dễ hiểu và đúng đắn. mọi chuyện đều bình thường cho tới một ngày nọ trong khi đang luyện bài tập rê dắt em đột nhiên ngã xuống, tôi ở gần đó cũng nhanh chóng chạy tới kiểm tra tình hình. cơ thể bé nhỏ không rét mà run, pheromone không được kiểm soát nhanh chóng phát tán ra không khí. hương hoa hồng thơm dịu khiến các alpha trẻ có đôi chút rục rịch, nhận ra điều này tôi lập tức cõng em tới phòng y tế. trên đường đi tôi có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của em đang phả vào tai mình, cùng tiếng tim đập dồn dập, thân nhiệt tăng lên nhanh chóng. tới phòng y tế tôi đặt em xuống giường, rồi lấy thuốc ức chế nhét vào khuôn miệng nhỏ bé kia. có lẽ một lúc nữa thuốc mới có tác dụng, thấy em mặt đỏ lựng đôi mắt xanh ngấn lệ cơ thể quằn quại đau đớn trong cơn phát tình không có alpha ở bên an ủi khiến tôi ngủi lòng. trước giờ tôi vốn cảm thấy omega là bọn bẩn thỉu, thấp kém thế nhưng đối với em tôi lại nảy sinh một cảm xúc lại, là yêu chăng? bản năng của alpha thôi thúc tôi tiến tới ôm lấy em, an ủi người tình bé nhỏ bằng pheromone của mình. không thể chần chừ thêm tôi cởi áo khoác ngoài, tiến đến ôm lấy em. thân thể bé nhỏ dãy dụa, em yếu ớt dùng lực cố đẩy tôi ra cùng câu nói: ''hức-chú bỏ ra.....tôi hức-không cần sự an ủi hức-của bọn alpha suy nghĩ bằng thân dưới, chú vốn cũng chỉ muốn dùng cơ thể tôi làm mấy trò đồi bại thôi phải không?''. câu nói ấy khiến tim tôi như bị bóp nghẹt, rốt cuộc em đã phải trải qua những chuyện gì mới có thể cự tuyệt alpha đến vậy? ôm em chặt hơn, dùng pheromone an ủi em rồi tôi xoa đầu em trả lời:'' tôi vốn cũng không thích omega, nhưng em là trường hợp đặc biệt. đừng suy nghĩ linh tinh nữa'' em nghe vậy đỏ mặt vẫn dãy dụa nhưng chỉ được một lúc, có vẻ như bé mèo hoang đã được thuần hóa rồi. theo bản năng của omega em rúc vào sâu trong lồng ngực tôi để cảm nhận nhiều pheromone hơn, tôi không cảm thấy khó chịu thậm chí còn có chút vui sướng?

từ sau lần phát tình ấy em dần phụ thuộc vào tôi nhiều hơn, trong mỗi kì phát tình đều bí mật tìm tới phòng tôi trộm quần áo về làm tổ. có khi khó chịu quá thì nửa đêm tìm đến phòng tôi xin ngủ chung, tôi tất nhiên không từ chối thậm chí còn rất hưởng thụ. tôi muốn em phụ thuộc nhiều hơn vào tôi,muốn em làm ra điệu bộ yếu đuối nhất với tôi, cuối cùng tôi muốn em yêu tôi và nguyện cả đời chỉ thuộc về tôi. năm em 20 tuổi đội tuyển U20 của bastard được mời tham gia dự án blue lock do kì phùng địch thủ của tôi tạo ra: ''JANPACHI EGO''trước khi tới đây tôi đã nhận được thông báo rằng dự án này sẽ ghi lại toàn bộ hoạt động thường ngày cũng như quá trình luyện tập của các cầu thủ, vì kaiser đã dấu fan hâm mộ về việc em ấy là một omega nên tôi đã rất lo lắng và khuyên rằng em tốt nhất không nên tới đó. nhưng đương nhiên con mèo nhỏ bướng bỉnh ấy vẫn không coi lời tôi nói ra gì và quyết tham gia dự án blue lock. vậy là cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, một vài fan hâm mộ đã nhận ra biểu hiện bất thường của em và rồi cụm từ ''michael kaiser là omega'' trở thành cụm từ tìm kiếm hot nhất mạng xã hội. thế là em lại khóc lóc rồi sợ hãi đủ thứ chuyện, xin ý kiến của tôi để giải quyết. đến nước này thì cũng chả giấu nổi nữa, hội đồng quản trị của bastard mở họp báo công nhận thông tin trên là chính xác và mong muốn cộng đồng người hâm mộ hoan hỉ bỏ qua. tưởng rằng việc ấy là khó nhưng không, fan hâm mộ của chúng tôi vui vẻ chấp nhận việc này thậm chí còn ra sức gán ghép tôi với em.

một thời gian sau dự án blue lock kết thúc, kẻ vị kỉ sống sót cuối cùng ở nơi chiến trường đẫm máu ác liệt ấy là trái tim, đứa trẻ trời ban của blue lock: ''ISAGI YOICH''. Một mùa WORLD CUP mới lại bắt đầu, bằng con át chủ bài mới cùng sự hậu thuẫn của tiền vệ thiên tài ITOSHI SEA đã giúp nhật bản lọt vào chung kết cùng đội tuyển đức. không ngoài dự đoán chiếc cup danh giá ấy đã thuộc về đất nước mặt trời mọc, isagi ngạo nghễ trở thành tiền đạo số một thế giới thay cho tôi. nếu hỏi tôi có nuối tiếc không thì chắc chắn là có nhưng nếu có buồn không thì  là không bởi đơn giản cậu ấy là kẻ được chọn nhưng luôn cố gắng hết sức không chịu khuất phục cùng cái tôi cao ngút trời và tôi công nhận điều ấy. cuối buổi tôi cùng bastard và đội tuyển đức trong đó có kaiser được nhật bản mời đi tăng 2. đó là khoảng thời gian vui vẻ cho đến khi michael say khướt và tôi phải đưa em ấy về nhà. vừa về tới nhà chung em đã nhảy bổ vào người tôi hôn hít, phải dưới sự gán ghép của cộng đồng mạng cũng như thứ tình cảm đặc biệt tôi và em đã trở thành một cặp. có vẻ khi say em ấy bạo dạn hơn thì phải, em không ngần ngại cởi đồ khoe ra cơ thể nõn nà cùng nước da trắng hồng. tôi cũng hiểu ý em bế mèo nhỏ vào giường chuẩn bị làm chuyện người lớn. giờ đây em không còn sợ việc đó nữa trái lại còn khá hưởng thụ. tôi từng hỏi về quá khứ của em nhưng luôn chỉ nhận lại một nụ cười nhạt và câu trả lời ''nó không vui vẻ lắm nên em không muốn gợi lại'' từ ấy tôi cũng không còn tò mò nữa.

sau đêm định mệnh quên không mang bao đó thì em có thai vậy là chúng tôi cưới gấp trong sự bất ngờ của cánh nhà báo lẫn bạn bè vì lời tuyên bố ngu người của tôi năm xưa. chỉ có cộng đồng shipdom là vui phát khóc. trong thời kì thai sản những tháng đầu tiên em nghén lắm, chả ăn được gì cả người gầy đi thấy thương. tôi cũng xin nghỉ phép để chăm em, ngày ngày làm việc nhà, cố chăm bẵm tẩm bổ cho em và con. tháng thứ 3 tôi cùng em đi siêu âm và nhận được kết quả là con gái, em nói em rất thích con gái nên tôi cũng mừng theo. đến tháng thứ 6 dấu hiệu nghén kết thúc, vì là omega nam nên bụng em cũng không to lắm, chỉ tầm omega nữ 4 tháng là cùng. cơ mà cậu vợ nhỏ của tôi lúc nào cũng sợ bản thân không còn xinh đẹp thì tôi sẽ chê em nên bắt đầu ăn ít hơn, có hôm bỏ bữa. dỗ mãi mới chịu ăn lại. ngày lâm bồn đến cái đêm mà em vỡ ối quả thật là đêm kinh hoàng nhất đời tôi, chở em tới bệnh viện trong sự sợ hãi. vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị của tôi cũng chả còn, thấp thỏm cầu nguyện mong rằng chúa sẽ che chở cho em và con. may mắn sao em vốn là một omega mạnh mẽ, chỉ sau một tiếng con gái của chúng tôi đã chào đời. cửa phòng mở ra tôi nhận con từ tay bác sĩ rồi tiến vào phòng thấy em nằm phờ phạc trên giường, mắt lờ đờ mệt mỏi tôi xót lắm ôm em nói cảm ơn liên tục rồi cho em xem con của cả hai. cô bé khỏe mạnh với mái tóc bạch kim cùng đôi mắt xanh biển của em. nhìn thấy con em tươi tỉnh hẳn, nụ cười hạnh phúc hiện lên sau vẻ mệt mỏi. ''em muốn đặt tên con là gì?'' tôi hỏi em, người tình bé nhỏ của tôi trả lời một cách thều thào có chút mệt mỏi: ''một nữ hoàng cao quý- Sarah''. hôm sau bạn bè cùng đồng đội của chúng tôi cũng tới thăm em, ai cũng mang quà rồi hỏi thăm em sinh có đau không? nhất là thằng cu ness lúc em trả lời là có đau nó như muốn xé xác tôi vậy. một tuần sau đó em ra viện rồi tổ chức họp báo công bố bản thân giải nghệ, ban đầu em cũng muốn có thể tiếp tục cùng tôi chơi bóng nhưng vì lo con gái sẽ thiếu thốn tình cảm nên đành giải nghệ. tuy có chút nuối tiếc nhưng em vẫn khẳng định rằng bản thân hạnh phúc với quyết định của mình. 

những mùa giải sau đó em luôn đến nơi tôi thi đấu dù ở bao xa mà cổ vũ hết mình, nhìn con và em đứng trên khán đài tôi càng có động lực thi đấu. tới năm con gái 6 tuổi thì tôi giải nghệ với lý do là đã có tuổi nhưng thực chất là muốn ở bên cùng em chăm sóc con, dù sao thì số tiền mà cả tôi và em tích  tích góp được đủ để cả gia đình có một chuộc sống viên mãn đến cưới đời.  

  ''gặp được em là ân huệ của chúa dành cho tôi, kaiser. cám ơn em''

                                                    ~END~

má ơi ban đầu bạn ý cho cái ý tưởng có chút éc hà mà em ngứa tay nên viết quá chừng. thôi thì mong nó đúng ý bạn :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro