56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tổng Tài Biết Yêu [Vkook]Chương 56: Nhẫn cưới.

.

.

"Kookie, đồng ý lấy anh nhé!"

Đối diện với ánh mắt chân thành kia, cả nét mặt ôn nhu ấy, Jungkook lặng người. Anh cầu hôn cậu sao? Cậu phải làm gì đây?

Jungkook cảm động đứng trơ ra đó, cậu không ngờ anh lại cầu hôn cậu. Nó nhanh quá khiến cậu không biết phải làm gì. Bao nhiêu lời muốn nói đều ứ lại nơi cổ họng.

"Tae.... em.... em......"

Taehyung quỳ ở đó ngước mắt nhìn khuôn mặt đang dần phiếm hồng vì bối rối của người kia. Nụ cười nhẹ nhàng mang chút ôn nhu chờ đợi câu trả lời mà có lẽ cả hai đều đoán trước được.

Rồi đột nhiên, giọt nước mắt nóng hổi của cậu rơi trên tay anh, khiến anh một phen hốt hoảng. Taehyung đứng dậy, lau lau mí mắt ướt đẫm của người kia.

"Jungkook, em làm sao lại khóc như vậy?"

"..." cậu vẫn đứng đó sụt sùi.

"Hay em không thích chỗ nào? Hay là em sợ tối? Để anh bật đèn nhé!" nói rồi Taehyung toan rời đi nhưng Jungkook đã vừa lúc níu tay anh lại. Cậu khẽ lắc đầu.
"Không phải. Chỉ là anh làm em bất ngờ. Em không biết phải trả lời anh như thế nào cả...."

Taehyung bật cười, nắm lấy hai bàn tay mềm mại trắng trẻo của người nhỏ hơn.

"Nhìn anh này Kookie! Anh chỉ cần nghe câu trả lời của em thôi. Một câu duy nhất. Em có đồng ý lấy anh hay không?"

"Có, em đồng ý!"

Cậu vừa nói xong, Taehyung liền vui mừng lấy chiếc nhẫn lấp lánh đeo lên ngón tay thon dài ấy. Thật đẹp!

Jungkook chạm tay lên chiếc nhẫn bạc tinh tế ấy, cái lạnh băng mà nó truyền tới từ đầu ngón tay giúp cậu bình tĩnh lại. Trên chiếc nhẫn ấy, không chỉ có đơn thuần viên kim cương bé xíu lấp lánh mà nó còn có sự hiện diện của cả anh và cậu.

Kim Taehyung ♡ Jeon Jungkook

"Chiếc nhẫn này sẽ là sợi dây ràng buộc giữa hai chúng ta. Đồng nghĩa với việc trên thế giới này chỉ có một chiếc duy nhất! Và......" Taehyung ngập ngừng.
"Và em sẽ không bao giờ đánh mất nó!" khóe miệng Jungkook giương lên một nụ cười vô cùng xinh đẹp.

"Đúng rồi Kookie!" anh mỉm cười, sau đó hạ người hôn lên đôi môi anh đào mang chút hương vị cay nồng của rượu vang đỏ.

Đôi môi ấy với anh mà nói, không thể đem nó ra so sánh với bất kì thứ gì. Bởi tuyệt đối sẽ không gì có đủ tư cách. Anh cả đời chỉ có thể để bờ môi ngọt ngào ấy làm cho mê luyến. Nếu nói nó như một thứ chất cồn có thể vực dậy bản chất nguyên thủy nhất của con người thì đôi môi cậu hẳn là một kiệt tác vô giá.

Nụ hôn nhẹ nhàng ấy từ bao giờ đã trở nên mạnh mẽ hơn. Anh cắи ʍút̼ lấy vị ngọt lịm trong khoang miệng cậu. Vốn trong người đã ngấm rượu, bây giờ cảnh tượng còn trở nên kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn bao giờ hết. Anh áp cậu vào tường. *Tách* Công tắc đèn bật lên. Cả ngôi nhà được vao trùm bởi ngọn đèn vàng nóng bỏng. Làm khơi dậy du͙© vọиɠ bấy lâu nay đã không xuất hiện. Cả hai cùng ngã nhào xuống chiếc sopha gần đó. Áo cậu vì sự thô bạo từ hai bàn tay của ai kia mà bung mất mấy khuy đầu, làm làn da trắng sứ mịn màng như ẩn như hiện một cách đầy khiêu gợi.
Taehyung dời hơi thở ấm nóng của mình xuống hõm cổ thơm mát kia. Mυ"ŧ mạnh làm Jungkook vô tình bật lên tiếng rên trầm thấp mê người.

Taehyung nắm lấy tay Jungkook đưa đến trước áo sơmi của mình. Cậu hiểu ý, nhanh tay cởi bỏ y phục vướng víu trên người anh ra.

Khắp cơ thể nhỏ nhắn nõn nà của cậu đều được bao phủ bởi những cái hôn ướŧ áŧ từ anh. Những dấu hôn ngân tím hồng lần lượt xuất hiện sau những thanh âm ma mị vang vọng trong phòng khách. Hai bên đầu nhũ đỏ chót sưng tấy vì kɧoáı ©ảʍ. Đến khi trên hai thân thể đều không còn một mảnh vải, cũng là lúc kɧoáı ©ảʍ triền miên ập đến. Anh bắt đầu đi sâu vào bên trong nơi sâu nhất của cậu. Xúc cảm có chút đau đớn nhưng xen lẫn là sự tê tái trên từng tấc da thịt và kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ đến tột cùng. Tiếng rêи ɾỉ đầy kí©ɧ ŧìиɧ của Jungkook vang lên cũng chính là những lúc anh bị cậu làm cho cao trào mà muốn hung hăng yêu thương cậu.
Từ đó, cả anh và cậu đều thuộc về nhau. Thuộc về nhau một cách tuyệt đối, không ai có thể phủ nhận trái tim đang đập rộn ràng của cả hai dành cho nhau. Thứ tình yêu đẹp đẽ mà trân quý ấy sẽ tồn tại cho đến khi trên thế gian này không còn một ai mang tên Kim Taehyung và Jeon Jungkook...

Cả hai cứ quấn lấy nhau trên sopha, sau đó là trên chiếc giường mềm mại ban sáng. Lúc gần thϊếp đi, Jungkook nhìn xuyên qua tấm màn mỏng ngay cửa sổ. Chợt nhận ra rằng, mặt trời đã bắt đầu mọc rồi....

***

12 giờ trưa ngày hôm sau, cậu mơ màng tỉnh dậy. Nhận ra chỗ trống bên cạnh không có ai. Sau đó liền giơ tay lên. Chiếc nhẫn vẫn ở đó, lấp lánh đến chói mắt. Jungkook lúc này nhẹ nở nụ cười.

Đều là thật cả, không phải mơ...

Vừa lúc đó, Taehyung từ trong phòng tắm bước ra. Trên người chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm. Anh chầm chậm đi lại giường.
"Em dậy rồi sao?"

"Oh..."

"Trong người em thế nào rồi? Có chỗ nào cảm thấy không tốt không?" anh ngồi bên cạnh cậu, xoa xoa mái tóc rối bù của người mới ngủ dậy.

"Biết nói sao đây? Chỗ nào cũng thấy đau lắmm!!" Jungkook chu môi. Nhìn sơ qua cũng biết cậu chính là đang làm nũng.

"Thật sao?"

"Tất nhiên!"

"Tối nay định mang em ra ngoài chơi. Nếu đau thì thôi vậy!

"Sao chứ? Sao chứ?" Jungkook khẩn trương.

"Tối ở nhà!"

"KHÔNG!"

"Hửm?" Taehyung giả vờ.

"Hyungie, em đau! Nhưng vẫn còn đi chơi được!" Jungkook cười tít mắt. Ôm chặt lấy cánh tay anh.

"Em chỉ giỏi gây chuyện thôi. Tiểu yêu tinh!" Taehyung cưng chiều nhéo nhéo lên chóp mũi nhỏ xíu hồng hồng của cậu.

Tối đó, hai người cùng nhau đến trung tâm thương mại lớn nhất thủ đô. Chủ yếu là đi ăn rồi mua đồ cùng nhau.

Trong này thoải mái lắm! Ngoại trừ việc cả một trung tâm rộng rãi sáng sủa không phải chen chúc ra thì trong này, hầu như không ai nhận ra cậu và anh cả. Cho nên, hai người có dửng dưng đi lên đi xuống mấy vòng cũng chẳng việc gì. Lựa đồ cũng thong thả hơn.
"Taehyung, anh kéo em vào đây làm gì?" Jungkook ngẩn ngơ nhìn xung quanh. Nơi này hình như là cửa hàng trang sức cưới.

"Chẳng phải chúng ta cũng nên chọn nhẫn cưới sao? Ở đây, em cứ chọn thoải mái, thích đôi nào liền lấy đôi đó!" Taehyung vui vẻ nhìn cậu, rồi chỉ vào trong tủ kính có bao nhiêu là trang sức đắt tiền kia.

"Hmm, để em xem nào...." cậu cẩn thận xem từng dôi nhẫn một.

Nói thẳng ra, ở đây, đôi nào cũng đẹp, căn bản khó mà chọn được đôi nào đẹp nhất. Chỉ có thể lia mắt qua một lượt. Cái nào ấn tượng nhất, đập vào mắt đầu tiên thì lấy cái đó thôi.

"Vậy.... làm ơn cho tôi xem hai kiểu này!" Jungkook chỉ vào hai đôi nhẫn ở phía ngoài.

"Đây ạ!" nữ nhân viên cẩn thận đẩy hai hộp trang sức lên trước.

"Tae à, anh thấy sao?"

"Đẹp!"

"Trong hai kiểu này, anh thích kiểu nào?" Jungkook lưỡng lự nhìn xuống cả hai rồi lại nhìn anh.
"Một trong hai sao? Hmm, anh thích kiểu mà em thích!" anh nhìn cậu, thản nhiên bật ra một câu.

"Xì, anh đúng thật là!" Jungkook đánh yêu vào vai anh một cái.

"Vậy đôi này đi!" cậu mỉm cười chỉ vào đôi nhẫn mà đối với cậu là đơn giản, tinh tế và sang trọng nhất.

"Cậu quả thật rất có mắt thẩm mĩ. Đôi này chính là dòng sản phẩm giới hạn của tập đoàn chúng tôi." nữ nhân viên vừa gói hộp nhẫn lại vừa nói. Của quý khách tổng cộng là 5856.70 Dollar.

Taehyung không nói gì, chỉ để lại tấm danh thϊếp của mình. Sau đó cầm lấy túi xách rồi kéo tay Jungkook ra khỏi hiệu trang sức.

"Ơ này, Taehyung! Em vẫn chưa thấy anh thanh toán cơ mà!" cậu khựng lại, đứng đần ra một chỗ.

"Cái đồ ngốc này! Em quay lại nhìn nhãn hiệu xem nào!"

L...là....B..e..U...D. Mình vừa vào BeUD đấy à??

"Ơ....." Jungkook đứng ngây người.
"Ngốc ơi là ngốc. Đó là lí do tại sao chồng em lại đưa cho cô nhân viên kia tấm danh thϊếp thay cho tiền thanh toán đấy!" anh nhìn cậu cười đểu.

"Em mà ngốc à? Hay là tại anh chơi đểu?"

"Anh chơi đểu khi nào chứ?"

"Thì lúc bước vô cửa tiệm ấy, chẳng phải anh cứ choàng tay qua cổ làm em không nhìn lên được còn gì!"

"Hẳn là em ngốc rồi!"

"Kim Taehyung, em không cưới xin gì với anh nữa!" Jungkook giận tím tái mặt mày, nhưng lại không thể phản bác. Anh nói... cũng đâu có sai. Cậu chỉ tức thôi. Không ngờ anh lại cứ kêu cậu ngốc.

"Thôi đi bà xã! Hết giận rồi anh dẫn đi ăn tối!" Taehyung nhắm thẳng tới đôi môi đang chu ra đến đáng yêu kia, hôn chóc.

"Thật không?" cậu híp híp mắt, đa nghi quay sang người bên cạnh.

"Thật mà!" Taehyung nháy mắt với cậu đúng chất thả thính. Đáng yêu đến nỗi làm cậu ngay lập tức mềm lòng.
"Vậy thì đi thôi!"

END CHAP 56..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hhh