chap 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng














Sáng hôm sau, Nobita vì toàn thân đau nhức không ngủ được mà thức dậy, đầu óc cậu cứ quay vòng , cả thân thể như rụng rời dường như nó không còn là của cậu nữa, nữa tỉnh nữa mơ, đôi mắt mơ hồ nhìn mọi thứ. Một thân ảnh quen thuộc đang nằm cạnh cạnh mình, đó là kai. Những ký ức khủng khiếp của đêm qua dần ùa về , lúc đấy không phải kai mà là một con quái vật đang cố sát muốn có cậu.

Lần đầu tiên trong đời, Nobita trải qua chuyện như vậy, con quái vật đó đã cường bạo xâm chiếm lấy cậu, cảm giác tê dại đau đớn, và thật ...thật. ....lúc đó thật hãi hùng đối với cậu.

Nobita bấn loạn, ôm lấy tấm thân mỏng manh yếu đuối của mình, khắp người là những dấu tích bầm tím do kai để lại , tấm thân tàn tạ , vội lấy chăn trùm kín người người mình lại , che đi những thứ ghê gớm đó, cậu thấy mình thật dơ bẩn chẳng còn xứng đáng với ai nữa cả. Ngồi co tròn lại vào một góc , nước mắt không ngừng chảy ra, chỉ là không thốt thành tiếng vì cổ họng khô rát. Tại sao. .tại sao kai lại làm như vậy, một con người ấm áp, dịu dàng như anh sao lại làm điều này với cậu. Cậu co người sợ hãi, sợ luôn cả bản thân mình. Nước mắt không ngừng chảy, cậu khóc vì vừa trải qua cú shock quá lớn, trong đầu Nobita lúc này chỉ toàn là những cảnh tượng đêm qua, thật khiếp đảm .

Kai khẻ nheo mắt, chỉ là khi tỉnh dậy nghe được tiếng khóc khốn khổ của Nobita, anh thừ người, hai đồng tử dãn rộng như đã chết. Những gì đêm qua lần lượt nhớ lại , vội nhìn Nobita, chắc cậu nhóc đã rất sợ hãi , rất shock , anh nhìn cậu, tấm thân nhỏ bé của cậu đầy rẫy những vết cấu xé bạo tàn do anh để lại. Tình cảnh này làm anh cảm thấy chua xót bao nhiêu, lòng quặn thắt bao nhiêu , tim anh như bị dày vò không thể thở được. Trong căn phòng yên ắn đó, chỉ đủ nghe thấy tiếng thở của hai người. Tiếng thút thít của Nobita, nó như đâm thủng tâm cang anh, rốt cuộc là anh đã nghĩ như thế nào mà lại hành động như vậy. Anh thật hận bản thân mình, hận tại sao lúc đó anh không lý trí thêm một chút để không khiến Nobita phải bị như này . Kai khẻ đưa cánh tay ra, hướng dẫn về Nobita, có thể thấy rõ người cậu nhóc đang run lên như thế nào, sắc mặt không trắng bệt không lấy nổi một sinh khí . Chỉ là trong lúc tay anh hướng tới cậu thì Nobita lại giật mình rụt người lại. Là Nobita đang sợ anh sao, tim anh còn đau hơn cả dao đâm.  Nobita mặt tái mét nhìn anh, khẻ lùi về sau hai hàng nước mắt vẫn chảy ròng , đôi mắt không hồn hoảng sợ khi trong thấy anh, cách cậu nhìn anh , giống như một con quái vật, phải kai chính là quái vật, con quái vật luôn muốn thỏa mãn cơn thèm khác của mình.

'' Nobita à. .anh. ..''

'' đừng mà. ..em xin anh đấy. ..đừng lại đây ''

Nobita khốn khốn né tránh , dùng chăn che che kín người mình lại , khuôn mặt mỹ miều kia bị hàng lệ làm cho lấm lem , ủy mị khóc, cậu không muốn anh đến gần nữa, ánh mắt đó, là ghét anh , chắc là vậy rồi, không ghét anh sao được, ngay cả anh còn muốn giết cả mình. Cậu nhóc còn quá nhỏ để chịu đựng nó. Vậy mà anh lại dày vò cậu cả một đêm không thương tiếc , đúng là cầm thú.

'' không. Không Nobita . .nghe anh, anh không làm gì em cả bình tỉnh đi ''

Nobita là không nghe được gì, trong đầu chỉ toàn cảnh đêm qua, bất quá thấy kai đến liền hoảng loạn chạy khỏi giường vào một góc khác

'' Em không nhắc Dekisugi, đừng hành hạ em nữa mà ''

Nobita trong nhất thời bị cú shock tinh thần bất ổn khóc lóc van xin đến lợi hại . Chỉ là nó càng làm anh đau lòng càng làm anh hận bản thân mình mà thôi. Là cảm giác trái tim bị bóp chặt xong lại bị xé ra từng miếng từng miếng một,  rất đau đau đến độ như muốn chết đi sống lại , liên tục bị xâu xé .

'' Nobita. ''

Không phải anh gọi cậu, là mẹ của Nobita bà đang từ dưới lầu bước lên với vẻ hầm hầm bực tức.

Nobita thoáng bất an nấp mặt vào trống không dám để mẹ nhìn thấy kai cũng nhanh bận bận quần áo vào nhanh chân ra mở

'' Cô ơi, Nobita bị bệnh rồi cô ạ. ''

'' bệnh sao thảo nào đến giờ này còn chưa dậy, để cô xem thử ''

kai chắn trước cửa phòng , tùy tiện lấy cớ

'' a Nobita vẫn còn mệt cô ạ, không cần lo đâu, cháu sẽ chăm sóc em ấy ''

'' có được không ''

'' được mà cô, chắc là cả ngày hôm nay em ấy sẽ không xuống phòng đâu, có gì cháu sẽ tự lấy, vậy nhé cô. ''

Kai cười trừ rồi nhanh chống đống cửa lại, bà Nobi đứng ngay ngốc nghĩ, có kai thì mọi chuyện sẽ ổn nên cũng nhẹ thở bước xuống lầu chỉ đành thông báo cho nhà trường thôi

Anh quay lại nhìn Nobita, cậu nhóc vẫn chưa chịu tha thứ cho anh, vẫn còn né tránh anh, khiếp sợ anh, xa lạ với anh .





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro