Chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phải một tuần sau đó phóng viên mới thôi không tìm đến nhà của bọn họ nữa, nhưng các bài báo vẫn ngày một nhiều hơn, đa số đều là phóng đại sự việc lên.

Trên các diễn đàn mạng xã hội, mọi người đều thi nhau bảo rằng Lee Jeno chắc đang chuẩn bị viết đơn ly hôn với Lee Haechan. Thậm chí, có nhiều người quá đáng hơn nói rằng Lee Haechan vì scandal lần này mà có nguy cơ nghĩ quẩn.

Haechan nằm trên giường đọc hết tất cả các bài viết có liên quan, chỉ có thể bực bội nghiến răng. Nếu như ngay từ đầu không phải vì Kang Dong-hyun, cậu hiện tại đã sống một cuộc sống yên ổn.

[Jieun: Anh ổn không, Haechan?]

Haechan nhìn dòng tin nhắn xuất hiện trên điện thoại, có chút bất ngờ

[Haechan: Là em thật à, Jieun?]

Cũng không biết từ bao giờ và từ khi nào, Lee Jieun đã thôi không còn ghét Lee Haechan nữa, ngược lại từ sau chuyện này cô cảm thấy thương cậu nhiều hơn.

[Jieun: Lạ lắm sao, anh dâu, nếu có chuyện gì không ổn anh cứ tâm sự với em, đừng nghĩ nhiều quá nhé.]

[Jieun: Em tin anh.]

Haechan nhìn dòng tin nhắn ấy mà chợt ngây người

[Haechan: Cảm ơn vì đã tin anh.]

Cùng thời điểm đó, Haechan nhận được tin nhắn của Jeno.

[Jeno: Mở cửa cho anh.]

Đã một tuần trôi qua, đây là tin nhắn đầu tiên cậu nhận được từ hắn.

Haechan vội vã phi xuống giường, chân trần đi trên nền gạch lạnh lẽo, lúc cậu mở cửa ra nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đang đậu, liền không kiềm được muốn nhảy cẫng lên.

Lee Jeno cất xe vào gara, hắn đến tìm cậu lúc trời đã nhá nhem tối, bởi vì hắn sợ ai đó sẽ bắt gặp được rồi lại tung tin đồn sai lệch về bọn họ.

"Anh đang cho người điều tra chuyện này, tạm thời em đừng ra khỏi nhà, anh đã nhờ Jaemin mua rất nhiều đồ ăn dự trữ cho em".

Haechan long lanh nhìn Jeno, đôi mắt ấy tựa như sắp khóc, nhìn người đàn ông mà cậu đã lâu ngày không gặp, thật sự chỉ có thể thốt lên, nhớ quá đi nhưng đâu đó vẫn xen lẫn chút tủi thân ấm ức.

"Em xin lỗi, để chuyện này liên lụy đến anh rồi".

Lee Jeno khẽ nâng khóe môi, đưa tay xoa đầu cậu

"Em ngốc ghê".

Lee Haechan vẫn đưa đôi mắt ngấn lệ ấy nhìn hắn

"Anh tự nguyện muốn liên lụy cùng em".

Khoảnh khắc hắn tắt máy điện thoại, cậu đã thoáng nghĩ, thế giới của cậu liệu không còn mặt trời nữa thì có thể sống tiếp hay không?

"Trời cũng khuya rồi, anh ở lại ngủ cùng em nha".

Lee Jeno im lặng gật đầu, chầm chậm đi đến tủ quần áo kiếm đồ ngủ.

Hương hoa hồng thoang thoảng rơi ra khi hắn vừa mở cửa tủ, cũng là vì mùi hương này đã khiến hắn của hai năm trước đồng ý lấy cậu.

Đột nhiên, phía sau truyền đến cảm giác lạ. Bàn tay hắn cầm lấy bộ đồ ngủ ở trên tay chợt khựng lại, hắn hạ mi mắt nhìn xuống bên dưới ngực mình.

Haechan nhẹ nhàng đặt cằm mình lên vai hắn, hơi thở đều đều, từng đợt từng đợt đem lồng ngực mình phập phồng lên xuống sau lưng hắn.

Lee Jeno rũ mi nhìn bàn tay cậu đan lại, chợt hắn thở dài, tiếng thở dài của hắn rất nhỏ, vừa vặn không để Lee Haechan nghe thấy.

"Anh đã rất giận em".

Thử hỏi xem, làm sao mà không giận, nếu như hắn nói hắn không giận vậy thì chính là nói dối, nhưng hắn lại không muốn nói dối cậu bất cứ điều gì.

Haechan cảm nhận được bàn tay hắn bao quanh lấy tay mình, dịu dàng đem nó sưởi ấm trong lòng.

"Có nhiều chuyện em không hề nói cho anh nghe, chỉ đến khi anh phát hiện lúc đó em mới rối rít giải thích".

Đây vốn cũng không phải là lần đầu tiên như vậy, trước đây những lần xảy ra chuyện, đều là xong rồi mới tới lượt hắn biết. Có đôi khi hắn cảm thấy, dường như trong lòng Lee Haechan vẫn còn chất chứa rất nhiều chuyện, chỉ là cậu không muốn nói ra.

"Chỉ là em sợ nếu như anh biết được sẽ buồn".

Lee Jeno đem bàn tay cậu gỡ ra, từ từ quay người lại. Mặt đối mặt nhìn cậu, theo thói quen đem tay mình đặt ở thắt lưng cậu.

"Haechan, em ngốc quá. Chỉ cần em mọi chuyện đều kể cho anh, anh sẽ giúp em tháo bỏ nút thắt, cớ sao lại buồn được. Em giấu anh mới là điều khiến anh buồn nhất".

Haechan hạ mi mắt, cậu mím môi không hề đáp lại. Jeno thắc mắc nhìn mái đầu nhỏ của cậu

"Em đang nghĩ gì thế?"

"Em nhiều tật xấu như vậy, tại sao anh vẫn yêu em?"

Một câu hỏi muôn thuở nhưng lại có vô số câu trả lời. Nếu như Lee Jeno biết lý do vì sao hắn yêu cậu thì bây giờ hắn đã không bên cạnh cậu nữa rồi.

"Lee Haechan, không ai lại vì tật xấu mà không yêu em nữa. Bởi vì anh yêu em, nên anh mới không màng đến điều đó".

Ánh mắt hắn thâm tình nhìn cậu, hắn biết hiện tại tâm tư cậu đang vô cùng rối bời, hắn cũng không thể trong một đêm liền đem hết muộn phiền của cậu gỡ rối, chỉ đành đem chúng thắt lại thành một cái nơ.

"Đợi sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, nhất định sẽ bù đắp cho anh".

Cả hai quấn lấy nhau, mới đó mà trời đã tối sầm lại. Haechan nằm trên giường kể cho hắn nghe rất nhiều thứ, những chuyện trước đây cậu bất mãn với hắn, hay những chuyện cậu đã làm sau lưng hắn đều được cậu trong một đêm đem ra kể sạch.

"Hoá ra em giấu anh nhiều chuyện như thế, vậy mà anh còn nghĩ anh rất hiểu em".

Lee Haechan ôm hắn, vùi vào lồng ngực hắn thật sâu.

"Em thấy anh bận rộn công việc nên mới không nói cho anh biết".

Đến đây, Haechan đột nhiên nhớ ra một chuyện

"Phải rồi, dạo gần đây em mơ thấy rất nhiều giấc mơ lạ, đều là nhìn thấy anh buông tay em. Lee Jeno, có phải anh đã nghĩ sau này sẽ bỏ em không?"

Lee Jeno đem tay gối sau đầu cậu, nhẹ nhàng vuốt ve mái đầu nhỏ trong lòng mình.

"Chỉ là giấc mơ thôi, đừng nghĩ nhiều, anh đã hứa sẽ không bao giờ buông tay em thì nhất định sẽ không buông tay".

Haechan càng ôm lại càng chặt, chỉ cần có Jeno bên cạnh thì bao nhiêu buồn phiền, tủi thân một tuần qua cậu phải chịu đều bị quên hết sạch. Hiện tại Haechan yêu người đàn ông này, đã yêu vô cùng sâu đậm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro