Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7 giờ tối 

NGÔI NHÀ LẠI CHẬT KÍN, ba hay bốn chục vị khách, ngồi trên ghế nhựa, chen chúc nhau quanh bàn trong phòng ăn, tràn ra ngoài sảnh và cả phòng bếp. Không khí phảng phất mùi nước hoa và mùi cà phê hòa tan. Những mẩu trò chuyện ngẫu nhiên bay tới bay lui như quả cầu lông. Gồm toàn những người trên sáu mươi tuổi mà lễ shiva này cũng gây chuyện cho được. Bên ngoài , hai người đàn ông va quệt nhẹ trong lúc lùi xe từ hai điểm đỗ đối diện trong ngõ cụt. Một đám nhỏ túm tụm phía ngoài, tất cả những người khác nhìn ra cửa sổ trong lúc những bàn tay vung vẩy, những ngón tay chỉ trỏ, và một lát sau, vòng xoáy màu đỏ của đèn xe cảnh sát hắt tới, nhảy múa trên tường phòng khách khi biên bản được lập. Khách vẫn tiếp tục tới viếng, bạn bè cũ và họ hàng xa, người mới liên tục thế chân người cũ, lúc đến thì ủ rũ e dè, lúc về thì thỏa mãn và no bụng. Đến lúc này, chúng tôi không coi họ như từng cá nhân riêng lẻ mà là một đám những người có thiện chí lẫn khán giả tọc mạch vừa nở một nụ cười buồn vừa nốc cà phê ào ào và nhồm nhoàm nhai bánh. Chúng tôi có thể gật đầu cười với tất cả bọn họ rồi lại tiếp tục câu chuyện dang dở như một vòng tròn không ngừng trong khi đầu óc bồng bềnh ở nơi nào đó xa rời thân thể. Chúng tôi nghĩ về con cái mình, chuyện không có con, vấn đề tiền nong, vợ chưa cưới, vợ sắp thành vợ cũ, chuyện mình không có cơ hội làm tình, về chuyện vợ sắp thành vợ cũ đang làm tình, về sự cô đơn và tình yêu, cái chết và ba, và cái đám đông liên hồi này như sương mù trên đường tối, bạn cứ phải tiếp tục lái xe và nhìn sương dần tan trong ánh đèn pha. 

Bầu không khí thay đổi phần nào khi có mấy cô gái đến gặp Phillip. Có tất cả ba cô, độ tuổi ngoài hai mươi, họ ào vào phòng như một làn gió với đôi chân rám nắng, cặp mông căng tròn, kéo theo sau sự ham muốn nhục dục cuộn lên như bụi thần tiên khi họ đi về phía chiếc ghế của Phillip. Ngay lập tức họ trở thành tâm điểm thu hút chú ý, và mặc dù các cuộc nói chuyện khác vẫn tiếp tục, những cô gái này, khi căng bắp chân mềm mại để kiễng lên trên đôi giày cao gót mà hôn má Phillip, có vẻ như được ánh đèn sân khấu của họ bám đuôi theo không rời bước. Sau những nụ hôn, những cái ôm ghì, những lời chia buồn thống thiết được điểm bởi những hàng mi chấp chới và những lọn tóc gạt ra phía sau, kỳ diệu thay ba chiếc ghế trống hiện ra trước ghế shiva của Philip và ba cô gái ngồi xuống. Họ đã quen với việc ghế xuất hiện nơi nào họ đến; họ cho rằng có lẽ ai cũng thế cả. Tôi nhận ra mấy cô gái này, bạn học cũ thời cấp ba của Phillip, nó đã ngủ với tất cả nhiều lần, và theo lời đồn đại thì nó đã ngủ với hai cô cùng lúc không chỉ một lần. 

"Chúa ơi, Phillip," Chelsea nói. Cô gái có đôi chân dài và mái tóc đỏ này mặc chiếc váy có lẽ thích hợp để chơi tennis hơn. Chelsea và Phillip yêu rồi lại bỏ nhau, bỏ rồi lại yêu suốt mấy năm trời. "Tớ không gặp cậu kể từ bữa liên hoan trên thuyền, cậu nhớ không? Cái đứa người Nga có chiếc du thuyền ấy? Chúa ơi, đêm đó chúng ta mới xỉn làm sao. 

"Tớ có nhớ," Phillip nói. 

"Tớ rất buồn vì ba cậu đã qua đời." Janelle nói. Cô này có gương mặt xinh xắn, nước da rám nắng nhân tạo, người nần nẫn nhưng theo kiểu khiến đàn ông ưa thích. 

"Cảm ơn." 

"Ba cậu là người rất tốt," Kelly nói. Cô này có mái tóc bạch kim cắt ngắn nghịch ngợm, nụ cười lôi cuốn, và bạn dễ dàng hình dung ra cảnh cô ấy uống quá chén và nhảy trên bàn bi a ở khu ký túc xá. 

"Thế Phillip, dạo này cậu làm gì?" Chelsea hỏi. 

"Tớ phụ trách tìm tài năng trẻ cho một công ty sản xuất đĩa nhạc." 

"Hay quá." 

"Đó là một công ty nhỏ độc lập, Phillip khiêm tốn nói, "Không có gì đáng kể cả. Các cậu còn nhớ Judd, anh trai tớ không?"

Cả ba cô đồng loạt quay sang phía tôi và chào. Tôi chào lại và cố gắng nghĩ xem tôi thích ngủ với cô nào nhất. Câu trả lời là với tất cả. Xếp họ đứng thành hàng đi, tôi sẽ hạ gục tất. Họ đều xinh, gợi tình, thân thiện, dễ dãi, và chính xác là loại con gái tôi không bao giờ có cơ hội với tới thời đi học. Nhưng bây giờ... Bây giờ tôi ly dị vợ, bị tổn thương, và đây chẳng phải là loại con gái thích những người đàn ông bị tổn thương sao? 

"Thế các cậu gần đây làm gì?" Phillip hỏi và tiếp theo là mười phút cười cợt và chớt nhả, hất tóc lia lịa, cùng một số lỗi ngữ pháp tệ hại. Họ cười phá lên cơ bản gần như mỗi khi Phillip nói điều gì đó, và Chelsea đặc biệt có vẻ nuốt lấy từng lời, ghế của cô ấy nhích dần lại gần, đến lúc mắt cá chân cô ấy chạm vào mắt cá chân Phillip. Và đó là lúc Tracy quay trở lại, sau khi đã ra ngoài cả buổi chiều sau vụ tranh luận với Phillip. Tôi nhìn cô ấy đi vào phòng, thấy cô ấy ghi nhận sự có mặt của các cô gái trẻ đẹp nóng bỏng này xung quanh người đàn ông của mình trong lúc cô ấy len lỏi giữa các ghế tới bên Phillip. "Chào anh yêu," cô ấy nói và mỉm cười, trước tiên với Phillip sau đó với các cô kia. Tôi chưa bao giờ nghe cô ấy nói từ "anh yêu," nó thốt ra vụng về từ lưỡi cô ấy như một lời nói dối vội vàng. "Mọi việc thế nào?" 

"Tuyệt vời." Phillip nói. " Đây là bạn học cũ của anh thời cấp ba." 

"Và đại học," Chelsea nhắc nhở với một nụ cười. 

"Đúng vậy, Chelsea và anh học cùng đại học nữa."

"Mình rất thích tên Chelsea," Tracy nói. 

"Cảm ơn chị."

"Đây là Tracy," Phillip nói. Nó không bổ sung "vợ chưa cưới" hay bất kỳ danh hiệu nào, và sự bỏ qua này rơi xuống như một tiếng huých âm vang giữa chúng tôi. Tracy vẫn giữ nguyên nụ cười nhã nhặn một cách đáng khâm phục, và lần đầu tiên kể từ khi gặp cô ấy, tôi cảm thấy thương cho cô ấy. Cô ấy là một phụ nữ thông minh, và ở một mức độ nào đó, cô ấy phải biết rằng chuyện giữa cô ấy với Phillip sẽ không thể lâu bền. Dù vậy, cô ấy vẫn nghiêng người về phía trước duyên dáng bắt tay và nhắc tên các cô kia mỗi lần được giới thiệu, như thể trong một cuộc họp. Mấy cô gái nhe hàm răng trắng tươi cười và chìa tay ra, những cái móng được chăm sóc kỹ lưỡng bóng lên dưới ánh sáng và cắt ngang không gian như những lưỡi dao cạo. 

8 giờ 15 phút tối 

"MỘT NGÀY DÀI HẢ?" Bác Linda nói với tôi. Bác đang ngồi trên một cái ghế đẩu bên cạnh bàn ở chính giữa phòng bếp, nhòm qua cặp kính hai tròng xuống mục câu đố của tờ Thời đại. 

"Cháu nghĩ chắc cháu sẽ lại đi đón Horry." Bác cũng nghĩ vậy, bác nói và lia chìa khóa xe ô tô qua mặt bàn bếp bằng đá hoa cương. "Xe cháu lại bị chặn rồi."

"Cảm ơn bác." 

Bác tháo kính ra. "Cháu thấy nó thế nào?" 

"Horry ấy ạ? Cháu không rõ. Cháu đoán là bình thường."

"Nó không có vẻ bình thường đâu, Judd. Đừng ăn nói khách sáo với bác." Tôi gật đầu và suy nghĩ. " Anh ấy có vẻ giận dữ, có lẽ vậy. Không hài lòng." 

"Nó ghét bác." 

"Cháu chắc chắn là anh ấy không ghét bác đâu. Nhưng anh ấy là một người đàn ông ba mươi sáu tuổi sống với mẹ. Như thế không thể tốt được." 

"Sức khỏe của nó không tốt."

"Anh ấy có vẻ bình thường mà." 

"Nó hay bị lên cơn. Nó tè dầm trên giường. Nó hay quên, quên cả những thứ quan trọng, ví dụ như khóa cửa, tắt lò nướng hay dập thuốc lá trước khi nó đi ngủ, hoặc là thỉnh thoảng quên mặc quần trước khi ra ngoài. Có những lúc rơi vào trạng thái hôn mê, nó cứ đứng đó trân trân nhìn bức tường. Bác không thể chịu nổi ý nghĩ để nó sống một mình và dán mắt vào tường hàng giờ đồng hồ liên tục mà không có ai ở bên cạnh để lay nó tỉnh." 

"Mặt khác, có thể anh ấy cần đôi chút độc lập."

"Cái nó cần là sex," bác Linda nói sổ toẹt. "Ngày trước thằng bé luôn có một đứa bạn gái, cháu nhớ chứ? Bác từng sống trong lo lắng nó sẽ gọi điện từ trường bảo bác là nó làm cho con bé ngu ngốc nào đó mang thai."Bác ấy nghiêng người về phía trước và hạ thấp giọng. "Không dễ gì cho nó khi thấy Wendy như thế này." 

"Cháu chưa từng nghĩ đến điều đó." 

"Cháu nghĩ bây giờ cháu cô đơn, nhưng cháu còn may mắn hơn nhiều so với nó, Judd ạ." 

"Vâng, có lẽ là vậy." 

"Nói mới nhớ, khi nào tới đón nó, cháu nên vào trong tiệm chào con bé Penelope Moore một câu." 

Tôi giương mắt nhìn bác bối rối. "Bác làm cháu đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác." Bác đeo kính trở lại và quay về với những câu đố, nụ cười thoáng trên môi. "Chưa hết đâu," bác nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ivy