@11@

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba ngày nay không thấy nick "Anh nhớ em" kia sáng, đồng nghĩa với việc ba ngày nay không nhận được tin nhắn của bạn Khánh ý kèm theo những lo lắng quan tâm. Kỳ thi học kỳ kết thúc đối với nó là khá tốt đẹp, và không thể phủ nhận được những giúp đỡ của bạn Khánh đã khiến nó học có hiệu quả hơn. Nhưng nó còn chưa nói lời cảm ơn, tin nhắn gưi đi từ hôm đó còn chưa được đọc. Hình như là nó cảm thấy thiếu thốn điều gì đó, hình như việc nhắn tin với Khánh mỗi ngày đã trở thành một thói quen. Và hình như nó đang bị vấn đề, nó có đôi chút hơi nhớ nhớ. Mở khung chat với cậu bạn nick còn đang tối, tay nó lướt trên bàn phím suy nghĩ xem nên nhắn gì. Còn đang nhìn lung tung, thả mình vào khoảng không thì tiếng thông báo tin nhắn từ facebook làm nó giật nảy
- Cậu có đủ dũng cảm để yêu xa không?
Tin nhắn từ nick facebook quen nhưng nội dung thì lạ. Nó gõ những ngón tay mảnh xuống bàn, suy nghĩ xem mình sẽ trả lời ra sao. Chưa kịp nghĩ thì máy tính lại tiếp tục có tin nhắn mới, và trong khung chat hiện lên chữ đang nhập văn bản.
- Ở gần cô ấy như vậy mà tớ cũng không đủ dũng cảm để yêu. Đến khi xa cô ấy rồi thì làm sao có thể chứ?
- Cô bạn cậu thích, sắp đi đâu à?
Lòng nó hơi nghẹn lại. Cậu ta thích người khác mà, chỉ trùng tên với nó thôi chứ đâu phải là nó đâu! Cậu ta nói chuyện với nó cũng là vì không thể nói chuyện với cô ấy mà. Nó tắt khung chat, không muốn đọc nữa, cũng không muốn trả lời nữa. Lại một tin nhắn mới, từ cái nick "Anh Nhớ Em" đang sáng.
- Anh nhớ em. Cả khi em ở ngay bên cạnh anh cũng nhớ em.
Nó cáu tiết đén mức nước mắt chảy ra tự lúc nào không biết. Nó gõ mạnh bàn phím rồi rút điện nguồn máy tính cắm đầu vào gối. Nó sợ lại nhận thêm một câu xin lỗi, xin lỗi vì đã nhắn nhầm.
- Cậu lại nhắn tin nhầm rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro