Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


   Làm đệ tử Võ Đang chẳng vui gì cho cam. Bỉ Ngạn nàng thật hối hận rồi, vết thương sau 3 ngày đã đỡ hơn hẳn dược của phái thiệt quá hết sức công dụng đến nỗi mấy vết thương nhẹ không để lại sẹo nhưng.

  Mới sớm tinh mơ à không mặt trời còn chưa chịu ló ra thì hắc tinh lại đến.

rầm rầm rầm- tiếng đập cửa đầy hào hứng không khiến Bỉ Ngạn vui chút nào lại là Trùng Cửu từ lúc nàng gần khỏi thì sáng sớm nào hắn cũng đến bắt nàng đi luyện khí cũng cho đến giờ là hơn 10 ngày rồi.

  "Ta không đi ta không đi, ta đủ giỏi rồi không cần giỏi thêm ngươi cút đi" Bỉ Ngạn nàng nhẫn nhịn quá rồi không thể như thế này lần nào cũng đến lúc mặt trời sắp vắng bóng mới được tha về cả ngày chỉ hít không khí mà ăn thế có phải con người không .

Sau một loạt càu nhàu của nàng ngoài cửa bỗng im lặng, mọi lần cái thằng nhóc lắm mồm kiêu ngạo kia chẳng phải sẽ đạp cửa xông vào lôi xềnh xệch nàng đi sao nay lại im lặng rồi. Chùm chăn kín mít chạy lon ton ra cửa xem rốt cuộc thằng nhóc kia bị sao. 1 tích tắc cánh cửa được mở ra bỗng nó được đóng lại một cách nhanh chóng.

"Sư đệ ta đến chuyển lời lão sư bảo đệ đến chân thác phía đông" Mệnh cách thấy đứa nhỏ không nói gì mà đóng rầm cửa trước mặt mình thử sờ lên mặt xem có giống quỷ không.

Từ ngày được nhận làm đệ tử nàng vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để đối mặt với hắn mà. Giờ có lên giết hắn hay làm gì hắn không, không mình đang nghĩ cái gì vậy. Bỗng mọi suy nghĩ đen tối xuất hiện trong đầu nàng chắc sáng tinh mơ não bộ không kịp xử trí mọi chuyện rồi.

 Thay quần áo vội vàng mở cửa thì chẳng còn ai nữa rồi. Mới sáng sớm không biết lão già kia gọi đi làm gì cơ chứ, chẳng lẽ nhân cơ hội sáng không ai định hãm hại nàng, không không thể được mới được vài ngày mà lão không chịu nổi nàng sao mấy ngày nay nàng chỉ thèm thịt gà bắt mẫy con gà chỗ thím Lý nướng ăn à mà vụ này không ai biết, còn vụ suýt nữa đốt nhà kho vì nướng gà vụ này cũng đâu có ai biết đâu. Trong mấy ngày qua cũng đâu làm gì lớn đâu. 

  Suy nghĩ một hồi không có đáp án mà chân thì đã bước tới thác nước

  Cảnh gì vậy đây, lão lão đứng phía trên mỏm đá bên dưới là Trùng Cửu với Lý Nhân thân mặc độc chiếc quần đứng dưới thác nước chảy xiết. Chẳng lẽ nàng bây cũng phải cởi bỏ xuống đó cùng huynh đệ. Đây đang là mùa đông có phải ngày hè đâu.

   "A Trư lão lão nay gọi người đến là nghĩ đến lúc các ngươi học công phu bản phái rồi"

A Trư cái tên mà đến giờ nàng vẫn chưa quen được. Do ngày đâu sau khi tỉnh dậy bụng dạ đói Bỉ Ngạn ăn nguyên bàn ăn còn ăn thêm nửa bàn nữa. Nhị sư phụ lúc đó mới hỏi tên Bỉ Ngạn nàng bảo mình chưa có tên nhờ người đặt cho cái tên ai ngờ thành A Trư.

"Công phu bản môn con nghĩ mình vẫn chưa đủ năng lực để tiếp nhận xin để đệ tử tu luyện một thời gian nữa" A Trư nghĩ rồi thời gian một năm nàng cũng không cần phải tu luyện, võ công môn phái chủ yếu loại bỏ độc tố cơ thể lấy tĩnh chế động tu tiên không hợp với linh khí của nàng tốt nhất vẫn là chối bỏ được ngày nào hay ngày đó.

  "Cuồng ngôn ngươi thân là đệ tử bản phái dù sớm hay muộn cũng phải tập, nay ta nói đã tập được là dã tập được. Đích thân ta sẽ huấn luyện 3 ngươi" Lão lão dận rung cả râu, cái đứa nhỏ này từ lúc đến đây lúc nào cũng lười tập nay đích thân lão dậy mà con chối bỏ haizzz.

"Đệ tử tiếp nhận mong sư phụ chỉ dạy" lúc này còn chối nữa khả năng bị nhém xuống núi là rất cao.

"Môn phái chúng ta chia làm hai loại tu luyện. 

Tu khí. Lấy chính khí làm kiếm tu toàn bộ thanh lọc cơ thể bất nhiễm trần tục. Hòa bản thân với trời đất làm kiếm bản thân là trụ của vạn vật. Tập hợp toàn bộ khí lực dựa vào tinh nhuệ điểu khiển.

 Tu kiếm. Người chính là kiếm mà kiếm chính là người. 

Một cái dùng tinh thần một cái dùng thực thể dựa vào duyên căn từng người mà tu luyện lên mới đòi hỏi đệ tử môn phái cần một chữ duyên mới tu được. A Trư người chính là trường hợp ngoại lệ"

"Đệ tử biết nhưng tự nhận thấy bản thân không đủ căn cơ để tu luyện cảm thấy hổ thẹn"

"Ai bảo người không thể tu luyện, ta không biết lúc trước ngươi là ai nhưng chắc chắn ngươi không phải phàm nhân" ánh mắt lúc này của lão lão nhìn A Trư như nhìn thấu tâm can nàng không khỏi khiến trong lòng run lạnh " Ngươi trước là ai chuyện gì xảy ra ta không màng đến, đã bước chân lên võ đang là đệ tử của ta phải nghe theo ta"

Ta...

Không nhưng nhị gì cởi áo ra đứng vào cùng đám Trùng Cửu với Lý Nhân đi còn chuyện mai sau để mai sau tính.

"Lão Lão à người có từng nghĩ mình sẽ phải hối hận vì quyết định ngày hôm nay không, dạy công phu bản môn cho đứa nhỏ đấy tương lai không biết là phúc hay là họa đâu. Nó rất giống người phụ nữ đó ngươi có cản được số mệnh không"

"Lão nhị chúng ta đừng sai thêm sai nữa, đã sai một lần rồi, đời người có bao nhiêu đây chính là lúc chúng ta lên làm lại"

"Ta nhận thấy lúc trước mình không hề sai. Không phải vì riêng ta mà vì chúng sinh huynh có từng nghĩ nếu lúc đó 2 ta không làm thế thì liệu giờ chúng sinh có yên ổn như này không"

"Ta không chắc chúng ta đúng hai sai nhưng đứa nhỏ này chưa chắc phải là người đó, nếu có đúng người đó quay lại trả thù thì đây chính là kiếp nạn của chúng ta rồi. Mọi thứ cứ để lão Thiên quyết định đi"

" Huynh vẫn hồ đồ như thế sau này đừng hối hận"

Lão nhị đóng rầm cửa bỏ ra ngoài bỏ mặc lão lão nhìn những bông tuyết nhẹ nhàng rơi " Lão Nhị ta không hối hận khi năm đó làm như vậy, để đệ sống có chết ta cũng không buông tay. Họa nhi là sư phụ có lỗi với con nếu con còn đâu đó trong cuộc đời này mọi tội lỗi đều do ta gánh chịu"

"Chuyện gì đang xảy ra vậy Họa Nhi sao tên này lại quen thuộc đến thế" A trư đứng sau cánh cửa nhìn dõi theo lão lão. sáng nay lúc đứng tấn ở dưới thác nước xong nàng quyết định đến phòng lão lão xin cho luyện kiếm pháp cơ bản trước ai ngờ bắt được cảnh tượng này.

"Đã đến rồi còn trốn lui trốn lủi bao giờ" Lão lão nhìn về phía đám cây trúc gần cổng. Đứa nhỏ này đến từ bao giờ mà bây giờ ông mới biết.

"Sư phụ con mới đến định nói với người muốn học kiếm pháp cơ bản mong sư phụ đồng ý"

"Vậy cũng được ngươi nắm bắt cơ bản cũng tốt cho mai sau" Lão lão vuốt chòm râu dài chăm chú nhìn A Trư " ngươi đến từ lúc nào mà ta không hay biết"

"Dạ con đến thấy người đang ngắm tuyết không biết có lên vào phiền người hay không, nếu không có chuyện gì con về phòng trước sư phụ người nghỉ ngơi" A Trư chạy chối chết ở lại chắc chắn lão sẽ nhìn ra điều gì khả nghĩ trốn trước hãng tính.


Võ Đang một môn phái không tranh với đời tại sao bao tranh chấp thế gian đều bắt nguồn từ chính nơi này. Rốt cuộc ngươi đang che dấu điều gì đây. Cách mệnh chúng ta chính là mối nghiệt duyên là kiếp nợ của trời đất. Trời đất lão thiên nợ ta , ta duy chỉ nợ mình chàng, sứ mệnh của ta là chàng.

(Woa viết được một chap mà lòng thấy hạnh phúc quá đi, mấy chap cũ lời  văn với chính tả sai tùm lum đã được sửa lại rồi đó. Ủng hộ ta nha <3)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro