NỖI BUỒN TỪ THẾ GIỚI BÊN KIA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh đèn chập choạng tối những cơn gió nhẹ thổi chạm nhẹ nhàng lên đôi bàn tay của tôi, những bước đi thật hững hờ như chẳng muốn dừng muốn đi mãi như thế để chẳng bao giờ phải suy nghĩ nữa. Sinh ra vốn dĩ đâu phải suy nghĩ nhiều đến thế mà cớ sao cuộc đời như có một cái duyên như định mệnh sắp đặt sẵn với tôi, sắp đặt với nỗi buồn không thể đặt tên. Nỗi buồn là miền đất hứa là nơi thiên đàng nguy nga tráng lệ mờ ảo đến khó tin nó làm cho con người tôi cồn cào khao khát được vui, khao khát được hạnh phúc được cười nói như một người bình thường, phải chăng là không thể? có những đêm chỉ ngồi một mình im lặng nhìn qua khung cửa sổ hút một điếu thuốc gặn thở ra một hơi thật dài rồi lại nghĩ nghĩ đến điên dại nghĩ mọi điều để lí giải một câu hỏi trong lòng trăn trở, buồn là gì? có phải cuộc sống không mang lại niềm vui ? không có tiếng cười bất tận viên mãn mà chỉ có nước mắt đắng và cay trộn vào nhau ngọt ngào và quyến rũ man man trôi ầm vào trái tim nhịp thở của tôi. Tuổi trẻ mơ mộng nhiều lắm khát khao nhiều lắm nhưng nỗi buồn ấy đã phá hỏng mọi thứ của đời tôi nó như con gió trước lúc bão tố giông giật thổi qua thổi lại cả hàng trăm hàng ngàn lần ,cơn gió buồn thổi chồng chất lên tâm tư tôi xé rách cảm xúc nó thổi bay mọi thứ cuốn suy nghĩ của tôi theo hướng tiêu cực. Để rồi tôi lại nhìn cuộc sống bằng đôi mắt đỏ nó lại bắt tôi xem cuộc đời là tấn bi kịch là nơi bắt đầu  của mọi điều rắc rối. Cảm xúc đâu phải thứ dễ phơi bày nó dường đã vậy rồi cô đọng nguyên chất chỉ nhìn đâu ai hiểu được, lòng người rộng lớn thế giới chật hẹp gò bó ép mọi thứ sống theo khuôn khổ quy tắc để rồi cái quy tắc con người sáng tạo ra lại chống, lại phản kháng lại con người .Buồn cũng rộng lớn lắm nó ôm trọn tâm hồn nó phá vỡ quy luật nhưng nó không phản kháng mạnh bạo như cảm xúc thường nó biến tôi thành những thứ kinh dị nhất trên thế giới này nó làm tôi mất lí trí khao khát của bản thân, nó làm tôi hoang tưởng để cho tôi được nghĩ về thế giới bên kia một thế giới gọi là cát bụi không màu sắc chỉ một màu đen ám ảnh..để nỗi buồn đi vào lãng quên và để chính tôi được trôi về tiềm thức của những người còn sống lấy tôi hòa vào những cơn gió gieo giấc nỗi buồn mang đến thế gian.. Con tim tôi được tan chảy tâm hồn tôi được thanh thản không còn nhớ gì hết chẳng phải nghĩ đến ai chẳng phải kể với chính tôi.. hôm nay tôi lại buồn.
Buồn là một phần của cuộc đời nó sẽ chẳng buông tha ai trừ khi làm nô lệ cho nó ở thế giới bên kia giờ tôi mới hiểu cái chết là một sự giải thoát là cách để chống lại nỗi buồn dù chỉ là màu đen nhưng có phải nó thật nhẹ nhàng còn gì? đâu mới là địa ngục ? là thiên đàng ? sống là một đia ngục tối tăm uẩn cái chết mới là nơi ta cần đến sẽ đến và dám đến ..Nhưng dù có cố gắng đến đâu thì nỗi buồn sẽ mãi là kẻ thắng kẻ cai trị tâm hồn sẽ mãi tồn tại bất tử và bất diệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro