Nỗi Đau Còn Lại [Chap 16], TaeNy,YulTi |PG 15| Update 22.12.2012

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 16

Nước mắt…

Một ai đó vừa khóc vì TaeYeon…

Tiffany xuống xe, đứng đó nhìn TaeYeon một lúc thật lâu…

Đau khổ...

Day dứt...

" Tôi và cô là hai con người của hai thế giới khác nhau, thế giới của cô là luật pháp, là những gì tốt đẹp nhất, thế giới của tôi chỉ có sự chém giết, hận thù, cô đến bên tôi chỉ là sự lừa dối rất ngọt ngào, ở cạnh tôi, có gì tốt ? Ở cạnh tôi, cô chỉ bị những lời đàm tiếu, thị phi...tôi những tưởng cô sẽ cùng tôi trải qua tất cả, chấp nhận thay đổi vì tôi, nhưng hóa ra tôi đã lầm, trong lòng cô, tôi mãi mãi chỉ là một con ngốc cho cô lừa gạt...vì một người đàn ông, cô sẵn sàng nổ súng bắn tôi, vậy vì điều gì, tôi có thể tha thứ cho cô ? "

Khi Tiffany quay đi, cô chợt nghe TaeYeon nói nhỏ một điều gì đó...dường như trong giấc mơ, TaeYeon đang gọi tên cô...cô đứng lại, vừa giận, vừa thương...nỗi đau khổ hiện rõ trên gương mặt Tiffany khiến SooYoung thấy xót xa, chưa bao giờ Tiffany đau khổ, buồn bã thế kia, kể cả khi Yuri chết, Tiffany vẫn cố gắng sống, vẫn cố đứng dậy, làm lại từ đầu, nhưng với TaeYeon, Tiffany gần như sụp đổ. SooYoung bước tới, khẽ nói cùng Tiffany:

_ Nếu em còn thương con người này sao không cho cô ấy một cơ hội nữa ?

Tiffany nở một nụ cười thật lạnh:

_ Em còn có thể thương con người này được sao ?

Hận...

_ Em hận những kẻ dám phản bội lại mình, hận những người dám làm em bị tổn thương...

Tiffany bước lên xe, gương mặt bỗng trở nên lạnh lùng, vô cảm...nhưng SooYoung vẫn thấy được ánh mắt Tiffany đang len lén nhìn về phía TaeYeon...

Âm điệu buồn bã phát ra từ cái radio trên xe làm Tiffany xúc động với giọng hát trầm và lời bài hát đầy nổi bi ai.

"Nói tạm biệt, không gặp nữa

Sinh ly làm em quyến luyến

Từ biệt lại cướp đi hết nổi nhớ nhung

Không tạm biệt, lại gặp lại

Đóa hồng đỏ, đôi mắt ấy

Hóa thành nổi day dứt không nguôi với em"

Giá như đừng gặp lại, giá như đừng để cô nhìn thấy cảnh tượng này. Tình yêu khiến người ta hạnh phúc, cũng khiến người ta đau khổ, tình yêu làm tăng nổi nhớ nhung cũng khiến người ta thù hận một người...

"Không yêu làm sao có hận ?"

Tiffany nở một nụ cười chua chát...cô hận người đó thật sao ?

" Hai con người của hai thế giới, tơ lòng còn vương

Thoạt đầu nhất định là do sự lừa dối ngọt ngào của số phận

Ở bên anh, chịu đủ những đàm tiếu thị phi

Là thời điểm đã sai lầm

Không có sự say đắm đúng sai"

SooYoung vừa tính kêu Kenny tắt máy thì bị Tiffany cản lại, dường như Tiffany đang đắm mình trong cái giai điệu buồn bã, bi ai kia, bài hát ấy..sao nó hợp với tâm trạng của cô hơn bao giờ hết. Cô ra hiệu cho Kenny lái xe đi, cũng như đêm trước, Tiffany cứ len lén nhìn ra sau đến khi bóng TaeYeon khuất hẵn, cô trở về nhà, suốt đêm không ngủ được, đêm nay, cô không uống rượu, cô có cảm giác đã rất lâu mới có thể tỉnh táo được như lúc này. Cô cầm khung hình trên tay, nhìn vào gương mặt đang tươi cười của Yuri, khẽ nói:

_ Yul nói cho em biết, em phải làm gì đây ? Em có nên trừng phạt con người đó vì những gì đã gây ra cho em hay không ? Yul biết là em đau lòng đến mức nào không khi biết tất cả những tình cảm người ấy dành cho em chỉ là một sự lừa dối để moi tin ? Em có thể tốt với kẻ thù của mình được sao ? Nếu có Yul ở đây thì hay biết mấy, ít ra Yul cũng có thể nói cho em biết, em nên làm gì...

Tiffany thở dài, lấy tay xoa nhẹ trán:

_ Cứ tiếp tục thế này, chắc em sẽ sớm xuống đó gặp Yul thôi ...

Tiffany có thể cảm nhận được sức khỏe của mình ngày một yếu đi, đầu óc cô không phải lúc nào cũng được tỉnh táo. Rượu, thuốc kích thích và những cuộc vui đã làm Tiffany kiệt sức, nhưng chỉ có như vậy, cô mới có thể quên đi hiện tại, quên tất cả nỗi đau để tiếp tục sống trên đời...

"Sống, vì đời còn dài nên phải sống...chỉ đơn giản vậy thôi "

Sau một đêm gần như thức trắng, sáng sớm, Tiffany gọi SooYoung vào phòng sách để bàn vài việc và sai Kenny đến chỗ hôm qua đưa TaeYeon về nhà. Với sức của Kenny và Steven, gần như TaeYeon đã bị lôi đi một cách thô bạo, không thương tiếc và chỉ với một cái gật đầu của Tiffany, nguyên xô nước đã trút lên người để TaeYeon tỉnh dậy...

Sặc nước...

TaeYeon lờ mờ mở mắt, cố gượng ngồi dậy trong dáng vẻ của một kẻ say còn chưa tỉnh hẵn...cô nhìn xung quanh, cảnh vật ấy, những con người ấy...không cần mất nhiều thời gian, TaeYeon cũng nhận ra đây là đâu.

"Fany"

Tiffany ngồi trên chiếc xích đu, gương mặt lạnh lùng, nhìn TaeYeon bằng ánh mắt lãnh đạm không chút tình cảm, không một biểu hiện cảm xúc nào cho thấy Tiffany đã tha thứ cho TaeYeon. Thấy Tiffany, TaeYeon lắc đầu mấy cái rồi tỉnh hẵn, cô muốn chắc chắn đây không phải một giấc mơ. Tất cả mọi người điều im lặng, ai cũng đang đợi xem phản ứng của Tiffany...Phải một lúc thật lâu, Tiffany mới chịu lên tiếng sau khi Tiffany lấy trong túi áo ra một xấp tiền, cũng không biết là bao nhiêu, Tiffany quăng xấp tiền xuống đất, gần như đã mén trúng mặt TaeYeon:

_ Số tiền này là tôi bao cô, từ nay về sau, cô ở lại đây, mọi chuyện phải nghe tôi sắp đặt, nghe tôi sai khiến.

TaeYeon đứng đó, nhìn Tiffany trân trân vừa nhục nhã, vừa đau khổ khi được Tiffany "bao" bằng tiền, đau khổ khi thấy Tiffany vì mình mà bị tổn thương. Từ trong ánh mắt của Tiffany, TaeYeon có thể nhận ra, vết thương cô gây ra cho Tiffany không gì có thể bù đắp được, có lẽ, đó chính là điều duy nhất khiến TaeYeon đứng lại đây để mặc cho Tiffany sỉ nhục, mặc cho Tiffany chà đạp như những thứ gái làng chơi không danh, không phận.

"Trong mắt em, tôi là gì ? Là người em yêu ? Là kẻ em hận ? Hay đơn giản chỉ là một đứa gái bao mà em chỉ cần dùng tiền và thế lực ra cũng đủ để tôi khuất phục ? "

Tiffany đứng dậy, bước tới đứng đối diện với TaeYeon, lạnh giọng nói lớn :

_ Sao vậy ? Chê tiền ít ? Hay đang trọng sỉ diện ? Mà đúng rồi...tôi quên mất, cô từng chê tiền của tôi bất nghĩa, một kẻ chính nghĩa như cô làm sao có thể lấy mấy đồng tiền bẩn thỉu này của tôi ? Phải không ?

TaeYeon hít thở một hơi như để lấy bình tĩnh, cô không muốn tức giận, không muốn phản ứng lại những lời nói đó của Tiffany.

_ Chê ít thì ở đây vẫn còn, muốn bao nhiêu tôi cũng có thể đưa cho cô.

Tiffany lấy hết tiền trong túi ra mén vào mặt TaeYeon, cơn tức giận và sự kiềm nén những ngày qua giờ mới có dịp bộc phát, Tiffany thật sự không còn nhịn được nữa, cô thật sự rất muốn hận TaeYeon, muốn TaeYeon phải trả giá vì tất cả những gì TaeYeon đã gây ra.

Lòng tự tôn trong TaeYeon trổi dậy, nó buộc TaeYeon phải phản ứng lại, TaeYeon quay mặt bỏ đi, Kenny tính chặn lại thì bị ánh mắt của Tiffany làm anh chết đứng, Tiffany đang nhìn anh như muốn nói "Nếu cô ấy muốn đi thì cứ để cô ấy đi " ...nhưng đi được mấy bước, TaeYeon lại chùn chân khi nghe SooYoung nói:

_ Fany…em sao vậy ?

TaeYeon quay mặt lại, thấy SooYoung đang đỡ Tiffany đến cái xích đu, cô lập tức nhận ra Tiffany vẫn còn rất yếu...

"Em ra nông nổi này, tất cả điều do tôi"

TaeYeon bước lại, trước ánh mắt ngỡ ngàng nhưng đã lóe lên một tia hi vọng trong Tiffany...TaeYeon đứng nhìn Tiffany một lúc thật lâu, gương mặt ấy, dáng vẻ ấy như đã ăn sâu vào tâm trí cô, cả đời này, chắc TaeYeon không thể nào quên được. TaeYeon từ từ cuối xuống, nhặt từng tờ giấy bạc Tiffany đã ném vào TaeYeon, bỏ qua lòng tự trọng, mặc kệ người ta nghĩ mình ra sao, chấp nhận tất cả những sự hành hạ, TaeYeon đã quyết định, cả đời này, cô sẽ ở cạnh bên Tiffany.

" Em có thể coi tôi là người yêu, có thể coi tôi là kẻ thù...chỉ cần được ở cạnh bên em, chăm sóc, lo lắng và bảo vệ em, tôi chấp nhận những lời cay nghiệt, chấp nhận tất cả mọi sự hành hạ của em..."

Tiffany bất chợt nở một nụ cười thật khẽ rồi rất nhanh chóng, cô lại trở về với vẻ lạnh lùng khi TaeYeon ngước lên nhìn cô...Tiffany khẽ lắc đầu, nói bằng giọng nhẹ tênh:

_ Tất cả mọi thứ điều có cái giá của nó...ai đã từng nói...Kim TaeYeon không thể mua được bằng tiền ?

TaeYeon cuối xuống, cố nhặt cho nhanh mấy tờ tiền đã bị gió thổi khắp nơi:

" Không ai có thể mua được tôi bằng tiền...ngoại trừ em "

Khi nhặt xong, ngước nhìn lên, cô không thấy Tiffany đâu nữa, chỉ có SooYoung còn đứng đó nhìn cô...cô biết SooYoung không ưa mình cho lắm, nhưng thái độ của SooYoung lúc này đã nói cho cô biết rằng hôm nay cô sẽ bình an, không bị đánh như lần ở bệnh viện nữa. SooYoung lạnh giọng nói trước khi bỏ vào trong:

_ Ngày xưa Yuri là do Fany vô tình bắn chết....mà cô thì....khá là giống Yuri.

TaeYeon đứng dậy, ngỡ ngàng...xấp tiền trong tay cô bỗng rơi xuống, mặc cho mấy cơn gió đầu thu cuốn đi. Đầu óc TaeYeon như muốn nổ tung với hàng trăm, hàng ngàn câu hỏi:

" Có phải vì Yuri mà em buông tha cho tôi ? "

Ganh tỵ với Yuri ? Không hẵn, cảm giác ganh tỵ bây giờ không còn nữa mà chỉ còn sự bi ai khi nghĩ tới Yuri...

"Có phải dù tôi có làm bất cứ chuyện gì đi nữa, trong lòng em, Yuri vẫn là tất cả, vẫn không ai có thể thay thế được Yuri? "

END CHAP

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro