Nỗi Đau Còn Lại [Chap 19], TaeNy,YulTi |PG 15| Update 28.12.2012

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

OriginalLink: http://www.soshivn.com/forums/index.php?showtopic=48804&view=findpost&p=2591211

CHAP 19

Trong khi ấy, tất cả mọi người trong xã đoàn đang chia nhau đi tìm kiếm Tiffany ở khắp nơi nhưng tất cả điều vô vọng. SooYoung cùng TaeYeon ở lại Dạ Đảo chờ tin, SooYoung cứ đi đi lại lại trong phòng, thỉnh thoảng lại thở dài hay đá vào mấy thứ đồ đạc trong phòng vài cái để trút giận còn TaeYeon thì chọn giải pháp nhẹ nhàng và im lặng hơn, cô ngồi ở một góc phòng với đuối thuốc trên tay, căng thẳng...đầu óc cô dám chừng sắp nổ tung.

_ Khoan đã....tôi biết Fany ở đâu rồi ?

TaeYeon bỗng la lên làm SooYoung hết sức ngạc nhiên:

_ Fany ở đâu ?

_ Tôi đi một lát

.

TaeYeon không cho SooYoung cơ hội để chặn mình lại, hỏi đủ thứ chuyện dài dòng, cô biết mình phải chạy đua với thời gian, cô không thể để Tiffany ở ngoài kia chịu khổ.

"Tôi có cảm giác em đang rất sợ, rất muốn tôi ở cạnh bên, bằng mọi giá, tôi cũng phải đưa em trở về"

Nữa đêm, TaeYeon chạy tới, đập cửa nhà sếp Choi làm ông phải giật mình thức dậy, còn tưởng chung cư có chuyện gì khẩn cấp. Mặc nguyên bộ đồ ngủ, ông chạy ra ngoài mở cửa với cái dáng vẻ hấp tấp, vừa thấy TaeYeon, ông ngớ người trong một vài giây rồi tự hỏi không biết cô gái trẻ này tới đây để làm gì.

TaeYeon gần như đã tông cửa xông vào nhà, cô không thèm chào sếp Choi một câu, chưa gì đã nói thẳng lí do mình tới:

_ Sếp Choi, lúc trước sếp gắn thiết bị theo dõi trong mặt dây chuyền tôi tặng Tiffany, bây giờ thiết bị theo dõi đó có ở đây không ?

_ Thiết bị định vị ?

_ Phải..nó đó, nó có ở đây không ?

Sếp Choi ngớ người một lần nữa, dường như ông đang cố gắng hết sức để nhớ lại coi cái máy dò tìm đó mình đã quăng ở xó nó rồi…nhưng ông chợt nhớ ra một vài chuyện, ông nhìn TaeYeon, lạnh giọng:

_ Nhưng tại sao tôi phải đưa cho cô ? Cô đâu còn là cảnh sát nữa ? Tiffany Hwang có chuyện gì sao ?

_ Tôi cần dùng gấp, sếp làm ơn cho tôi mượn được không ?

_ Có phải Tiffany Hwang mất tích không ? Là bỏ trốn hay bị thanh toán ?

_ Sếp Choi, sếp làm ơn đi, tôi không có thời gian để giải thích, sau này tôi sẽ nói rõ với sếp hơn, coi như là giúp tôi cũng được, là ban ơn cho tôi cũng được...không lẽ sếp thấy chết mà không cứu ?

Sếp Choi nhìn cái vẻ khẩn trương và sợ hãi trên gương mặt TaeYeon, dù lòng dạ có sắt đá đến đâu cũng phải mền lòng mà nhân nhượng. Ông thở dài rồi bảo cô đứng đợi, bản thân đi vào phòng làm việc chừng nữa tiếng trước khi trở ra với một chiếc máy dò tìm trên tay. Với TaeYeon, nữa tiếng đó dài hơn hàng thế kỉ, cô chỉ lo sợ sếp Choi đã quăng cái máy mất rồi thì cơ hội cuối cùng để cô tìm Tiffany cũng không còn nên vừa thấy sếp Choi trở ra, TaeYeon mừng đến phát điên. Tới lúc này, sếp Choi cũng không biết nên nói sao khi chính ông là người đẩy TaeYeon vào con đường này.

TaeYeon xác định được vị trí của Tiffany, cô vội gọi điện về cho SooYoung, để SooYoung và đám anh em đến đó trước, bản thân cô lái xe tới sau. Cô cũng không còn đủ bình tĩnh và lí trí để cám ơn sếp Choi một tiếng, sau này cô sẽ trở lại làm việc ấy sau, giờ đây trong lòng TaeYeon, chỉ còn mỗi việc phải gặp được Tiffany và nhìn thấy Tiffany vẫn an toàn.

" Rất may mắn là đến giờ này, em vẫn đeo sợi dây chuyền tôi tặng...em nhất định sẽ không sao, nhất định sẽ bình an vô sự...em nhất định phải đợi tôi"

Khi TaeYeon đi được nữa đường, cô nhận điện thoại của SooYoung, phản ứng đầu tiên sau khi nghe điện thoại là sự sững sờ, gương mặt TaeYeon không còn chút máu, cô đập đầu vào tay lái, tự trách chính bản thân mình …

"Khốn thật"

TaeYeon,SooYoung, Kenny và Steven đứng trước phòng phẩu thuật đã hơn bốn tiếng, tất cả mọi người đều có cảm giác lo lắng và mệt mỏi sau hai ngày đêm không có lúc nghỉ ngơi. Không ai nói với ai câu nào khiến không khí càng nặng nề hơn. Thời gian lại trôi qua thêm một vài phút nữa, trước mắt TaeYeon bỗng hiện lên hình ảnh Tiffany đang nằm đau khổ trong kia, không khống chế được cảm xúc của mình, TaeYeon đưa tay lau vội mấy giọt nước mắt vừa rơi xuống rồi cuối gầm mặt xuống, mọi chuyện, điều do cô gây ra. Nếu cô cương quyết không để Tiffany ở lại một mình, nếu cô nghĩ ra cách tìm sếp Choi sớm hơn, có lẽ Tiffany đã không sao, vẫn có thể ngạo nghễ đến Dạ Đảo tìm thú vui.

"Tất cả là lỗi do tôi..."

TaeYeon không dám tưởng tượng chuyện gì rồi sẽ xảy ra, cô đã nợ Tiffany quá nhiều, nếu Tiffany có chuyện, cô không cách nào để tha thứ cho bản thân.

Cuối cùng, đèn phòng phẫu thuật cũng đã tắt, tuy Tiffany tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng những gì bác sĩ nói cũng không thể làm TaeYeon nhẹ nhõm hơn. Não bộ của Tiffany bị va đập mạnh, lại không được đưa đến bệnh viện kịp thời, nên cô có thể tỉnh lại hay không cũng còn là điều chưa biết được, cho dù có tỉnh lại thì cô có thể sẽ mất đi một vài cơ năng của cơ thể như không nhìn thấy, không nghe thấy hoặc không nói được. Hiện giờ bác sĩ cũng chưa thể đưa ra kết luận gì, tất cả cũng phải đợi bệnh nhân tỉnh lại mới biết.

Do Tiffany mới làm phẫu thuật xong nên phải nằm trong phòng săn sóc đặc biệt, bác sĩ chỉ cho phép một thân nhân vào thăm, SooYoung thở dài ra hiệu cho TaeYeon đi vào, nói thật lòng, cô nghĩ giờ phút này, chắc Tiffany muốn gặp nhất là TaeYeon. Tiffany nằm trên giường bệnh, đầu quấn chặt băng y tế, tay chân, đầy những vết thương đang bị ghim đầy kim tiêm và dây nối với các thiết bị kiểm tra nhịp tim hay huyết áp và gì nữa thì TaeYeon không tài nào biết nổi...TaeYeon chỉ thấy ở đây có rất nhiều máy móc, những con số vô tri dường như chẳng thể nói lên bất cứ điều gì ngoài việc Tiffany chưa thể tỉnh lại ngay.

TaeYeon đặt tay mình lên bàn tay khép hờ của Tiffany rồi lặng lặng đứng nhìn Tiffany rất lâu:

_ Tae xin lỗi...Tae tới trễ...

TaeYeon không ngăn được nước mắt của mình nữa, nước mắt mang hơi ấm của TaeYeon rơi xuống tay của Tiffany, nhưng cô vẫn ngủ như thế. Có lẽ cô đã thật sự quá mệt rồi, cô thật sự cần phải nghỉ ngơi một thời gian.

Có rất nhiều người không có lòng tin rằng Tiffany sẽ tỉnh lại, nhưng TaeYeon không bỏ cuộc, Tiffany đã có thể chống chọi suốt một thời gian dài, Tiffany nhất định sẽ không dễ dàng buông xuôi như thế.

Những ngày tiếp theo, đối với TaeYeon hay SooYoung điều là những ngày rất nặng nề, mệt mỏi. Ngoài việc điều tra kẻ nào đã hãm hại Tiffany, SooYoung còn phải lo mọi việc trong xã đoàn. TaeYeon tuy có thể ở bệnh viện, nhưng mỗi ngày, cô chỉ được vào thăm Tiffany nữa tiếng vì lí do Tiffany đang nằm ở phòng bệnh cách li, không cho phép người ngoài vào đó quá lâu. Ngày nào cũng vậy, khi có cơ hội được vào gặp Tiffany, TaeYeon cố gắng nói với Tiffany rất nhiều chuyện, kể cho Tiffany những việc liên quan đến xã đoàn hay mấy chuyện tếu lâm, mỗi lần kể, không hiểu sao chuyện vui nào TaeYeon cũng khóc..

"Không thấy em cười, dường như mọi thứ đều trở nên trống rỗng, không có gì là thật sự vui vẻ quanh đây"

_ Lần trước, em cũng nằm ngủ suốt mấy ngày trời, lúc đó bác sĩ cũng nói em có thể sẽ gặp nguy hiểm, nhưng cuối cùng em cũng tỉnh lại được, thử thách lần này, Tae tin sẽ không làm khó được em. Chặng đường này, chúng ta sẽ cùng nhau trải qua, nhất định Tae sẽ không buông tay em ra. Tae tin em sẽ tỉnh lại.

Tính ra hôm nay đã là ngày thứ sáu kể từ khi làm phẩu thuật, tới giờ Tiffany vẫn chưa tỉnh dậy. TaeYeon chưa từng suy nghĩ đến việc Tiffany sẽ bỏ đi nhưng càng lúc, TaeYeon càng cảm thấy bất an.

_ Em đã ngủ sáu ngày rồi, nếu em không dậy vận động, không chừng em sẽ trở thành bà mập đó, nhưng không sao, mập một chút vẫn đẹp .

Mỉm cười, TaeYeon cẩn thận cắt móng tay cho Tiffany:

_ Móng tay em dài rồi, để Tae cắt cho em.

TaeYeon nhìn gương mặt của Tiffany với một hi vọng mong manh, nhưng niềm hi vọng cuối cùng cũng bị dập tắt khi đôi mắt Tiffany vẫn nhắm lại, không chút phản ứng, dường như Tiffany đang muốn trừng phạt TaeYeon chăng, Tiffany đang cố gắng làm cho TaeYeon đau khổ từng ngày từng giờ cho tới khi TaeYeon thật sự kiệt sức Tiffany mới chịu buông tha. Cho Dù TaeYeon có nói trăm ngàn lần câu xin lỗi, Tiffany vẫn nằm đó, như một cái xác không hồn, không hề phản ứng cũng không biết xót thương. Nói Tiffany nhất định tỉnh lại, có chăng cũng chỉ là một lời nói dối để TaeYeon tự động viên mình:

_ Em muốn làm khổ Tae đến lúc nào nữa đây ?

TaeYeon vừa dứt, máy hiển thị bên cạnh phát ra tiếng, nhịp tim của Tiffany ngừng lại, ngay lập tức, bác sĩ và y tá đều chạy vào còn TaeYeon chỉ có thể đứng bên ngoài phòng lẳng lặng mà chờ đợi, tuy không thấy được bác sĩ đang làm gì, nhưng nhìn thiết bị đẩy vào lúc nãy, TaeYeon đoán chắn là điện kích tim. Chắc chắn là cô ấy rất đau, có lẽ cô ấy đã không muốn giãy giụa nữa, sống trên đời đối với cô không phải là một việc hạnh phúc, TaeYeon nghĩ như thế trong lòng, tay TaeYeon lại bất giác nắm chặt lại.

Nửa tiếng sau bác sĩ trở ra, tuy biểu hiện của bác sĩ đã nói cho TaeYeon biết ông đã cứu sống Tiffany, nhưng những gì ông nói tiếp theo lại không tài nào làm TaeYeon nhẹ nhõm.

- Bệnh nhân chống chịu nhiều ngày như vậy chắc chắn là đã rất mệt, ý chí cầu sinh của cô ấy đã không còn mạnh mẽ như ngày đưa vào bệnh viện nữa, người thân phải cố gắng nói chuyện nhiều với cô ấy, cô ấy có thể chống đỡ tiếp hay không, có thể tỉnh lại hay không hoàn toàn phụ thuộc vào sự khích lệ của mọi người- Bác sĩ nói xong vỗ vỗ vào vai TaeYeon rồi rời khỏi.

Bác sĩ bỏ đi rồi, TaeYeon chỉ còn biết đờ đẫn ngồi bệch xuống đất trước cửa phòng bệnh...tim TaeYeon đang đau thắt lại nỗi đau này, cô không thể chia sẻ cùng bất cứ ai.

"Có phải tôi nên buông tay để rời khỏi em? Như vậy sẽ tốt đẹp và công bằng hơn không ? "

Hơn hai tháng kể từ ngày xảy ra tai nạn, cuối cùng Tiffany cũng được chuyển xuống phòng bệnh thường trong tình trạng vẫn còn hôn mê, TaeYeon nắm tay Tiffany, khẽ nói:

_ Hôm nay ngoài trời rất đẹp, em tỉnh lại đi, Tae đưa em ra ngoài đi dạo, nằm hoài một chỗ, Tae biết em cũng cảm thấy nhàm chán lắm...

TaeYeon cũng không nhớ mình đã phải sống đi chết lại với Tiffany bao nhiêu lần rồi. Tiffany nằm đó, gương mặt ngày một xanh xao, TaeYeon ngồi đây, tùy tụy, hốc hác sau nhiều ngày mất ăn, mất ngủ. Có những lúc, TaeYeon gục đi do kiệt sức, khi tỉnh lại, cô thấy mình vẫn nắm chặt tay Tiffany.

_ Chỉ có em là thoải mái thôi, Tae mệt lắm rồi, nếu em không tỉnh lại, Tae không biết bản thân có thể trụ đến lúc nào nữa. Không lẽ cái giá mà Tae phải trả chính là Tae phải mất em sao ? Bác sĩ nói em ngủ càng lâu, cơ hội em tỉnh lại càng thấp, nhưng Tae tin em sẽ không dễ dàng gì bỏ cuộc, Tae tin như vậy nhưng càng lúc Tae càng không biết lấy gì để tin tưởng em được nữa. Mỗi ngày em chỉ nằm đó, không phản ứng, không cho Tae biết em đang nghĩ gì càng không chịu nói chuyện cùng Tae....Tae thật sự mệt mỏi lắm rồi.

_ Fany…

TaeYeon khẽ gọi khi thấy tay Tiffany có chút phản ứng, lúc đầu TaeYeon còn tưởng đó là ảo giác sau nhiều ngày mất ngủ, nhưng ngón tay Tiffany cử động mỗi lúc một mạnh hơn, ngước nhìn lên, TaeYeon thấy Tiffany đang từ từ mở mắt..

_ Fany...em tỉnh rồi...cám ơn em.

TaeYeon ngã lên người Tiffany như một đứa trẻ, hạnh phúc...Tiffany vừa tỉnh lại, nhưng cô cũng cảm nhận được những giọt nước mắt ấm nóng của TaeYeon đang chảy trên tay mình...nước mắt của sự hạnh phúc chăng ? Hay đó chỉ là nước mắt của lòng thương hại ?

Tiếp đó bác sĩ đi vào, Tiffany ngồi trên giường, bác sĩ kiểm tra cho Tiffany, và phá hiện ký ức và thị lực của cô không có vấn đề gì.

- Fany, em không sao rồi. - TaeYeon ngồi ở cạnh giường nắm lấy tay Tiffany.

- Ừm.

Tiffany muốn trả lời nhưng phát hiện mình nói không ra tiếng. Cô lại thử lần nữa, nhưng vẫn không có cách nào phát thành tiếng. Cô nắm chặt cánh tay của TaeYeon, TaeYeon cũng khẩn trương hỏi bác sĩ thật ra là chuyện gì, bác sĩ chỉ lắc đầu không biết phải làm sao, đó là hiện trạng mà ông đã từng dự đoán, vì não bộ của Tiffany từng bị va đập mạnh, máu tụ trong não quá lâu đè lên dây thần kinh nên làm mất đi khả năng nói của cô.

Sợ hãi, Tiffany nhìn TaeYeon, cố gắng cố gắng phát âm trong sự tuyệt vọng của bản thân mình và ánh mắt xót xa của TaeYeon.

_ Không sao đâu...

TaeYeon ôm Tiffany vào lòng, cố trấn an Tiffany và cả bản thân mình:

_ Không sao đâu, không nói được thì thôi, ít ra em vẫn còn nhìn được, vẫn còn có thể suy nghĩ, vẫn có thể đi lại, chỉ cần em có lòng tin, nhất định tới một ngày nào đó, em sẽ nói lại được.

Nhìn vào đôi mắt của Tiffany, TaeYeon biết rằng Tiffany đang rất sợ, đối với một cô gái như Tiffany mà nói, việc không thể nói chuyện thật sự rất tàn nhẫn, mọi cánh cửa như vừa mới đóng sầm lại trước mặt Tiffany. Những ngày sau đó, cho dù là SooYoung, Kenny và Steven ở cạnh Tiffany, cô đều làm ra nét mặt bình thường, tỏ ra mình đã khỏe lại, có lẽ Tiffany biết vì chuyện của mình đã làm phiền đến họ quá nhiều, nhưng khi chỉ còn một mình, TaeYeon vẫn thấy Tiffany không vui, nét mặt Tiffany vẫn buồn rười rượi và đôi mắt vẫn hay nhìn vào một nơi xa xăm nào đó.

Bác sĩ nói sức khỏe của Tiffany vẫn còn rất yếu, nên cô cần nằm viện theo dõi một thời gian. Bị cách li khỏi thế giới bên ngoài, Tiffany không tài nào che dấu được cơn đau luôn hành hạ mình mỗi khi không kịp uống thuốc. Cùng đường, cô đành tìm cách thú thật với Steven, cô biết trong số những người quanh mình, Steven là người dễ mền lòng nhất. Họ chơi với nhau từ khi còn rất nhỏ, họ hiểu rõ cá tính và điểm yếu của nhau hơn bất cứ ai. Steven vì không muốn Tiffany chịu đau đớn, anh cũng nghĩ tới đại cuộc rằng Tiffany vừa tỉnh lại, nếu lại phải chịu cơn đau vật vã vì thiếu thuốc sẽ rất nguy hiểm nên buộc lòng anh phải mang thuốc tới cho cô...

"Đây sẽ là một bí mật giữa tôi và Steven, tôi biết buộc Steven làm điều này sẽ khiến anh khó xử, nhưng tôi không còn cách nào khác, tôi không thể khống chế cơn ghiền của bản thân mình"

Hôm nay TaeYeon mang theo quà đến bệnh viện thăm Tiffany, trong phòng không có người, thì ra cô đã xuống công viên bên dưới ngồi. Nhìn từ xa, Tiffany của lúc này là chân thật nhất, nhưng nếu như cô vẫn còn hôn mê, có phải sẽ có thể hạnh phúc hơn không? Lúc này, một trái banh lăn đến bên xe lăn của Tiffany, cô khom người xuống cầm lên. "cám ơn dì." đứa bé lễ phép nói lời cám ơn. Tiffany vừa định nói không có gì thì mới ý thức được mình đã không thể nói được nữa, và thế là cô chỉ có thể mỉm cười gật đầu với đứa nhỏ. Sau khi đứa nhỏ đi, Tiffany lại trở lại nét mặt thững thờ trước đó. Và rồi TaeYeon đi đến bên cô.

- Hôm nay em thấy sao rồi ? - TaeYeon lẳng lặng bước đến sau lưng Tiffany.

Tiffany làm ra vẻ mặt lạnh lùng với TaeYeon như từ trước khi xảy ra chuyện, nhưng TaeYeon biết đó chỉ là Tiffany đang cố gắng thể hiện mình rất bình thường và cũng rất mạnh mẽ mà thôi. Mặc kệ cái thái độ không thèm đếm xỉa tới mình của Tiffany, TaeYeon tiếp tục nói:

_ Hôm nay Tae có quà cho em _ TaeYeon đặt cái hộp trong tay mình vào tay Tiffany. Cô mở ra, thì ra là một chiếc điện thoại _ Loại này mới ra, nhắn tin rất là tiện, em không cần ấn nút như lúc trước nữa mà dùng cây bút này viết lên màn hình là được. Sau này em có gì muốn nói với mọi khi thì cứ nhắn tin là được. Còn nữa nha. _ TaeYeon vừa nói vừa móc từ trong túi ra một cái điện thoại giống y như cái của Tiffany. _ Tae cũng đổi điện thoại luôn rồi nè, giống y như cái của em. Vì thế em đừng lo lắng là em có gì khác Tae, bất cứ lúc nào, Tae và em cũng như nhau cả.

TaeYeon chắc chắn là mình đã nhìn thấy sự cảm động trong mắt Tiffany nhưng Tiffany vẫn tỏ ra rất thờ ơ, cô cầm hờ cái điện thoại trên tay, Tiffany không nhìn TaeYeon mà chỉ nhìn chằm chằm vào cái điện thoại. Là yêu hay hận là được quan tâm và cái cảm giác hạnh phúc khi được quan tâm nhưng vẫn còn đó sự nghi ngờ, vết thương trên vai cô vẫn còn đau âm ĩ, giống như mọi chuyện mới vừa xảy ra chỉ hôm qua...Tiffany nhớ rất rõ, TaeYeon đã lừa dối cô ra sao, đã nổ súng bắn cô như thế nào.

"Cô đã phản bội tôi một lần, lấy gì tôi tin cô sẽ không bao giờ lặp lại"

Có rất nhiều thứ người ta mất rồi có thể tìm lại được, nhưng tình cảm và lòng tin, khi bị tổn thương thì rất khó phục hồi. TaeYeon biết điều đó, TaeYeon biết đó là cái giá mà mình phải trả cho những lỗi lầm đã gây ra. Nhưng cô không muốn bỏ cuộc. Dù thế nào đi nữa, cô vẫn sẽ dùng hết khả năng để được Tiffany tha thứ.

Tiffany nhận cái điện thoại, cô không cảm ơn TaeYeon vì cô đang có một suy nghĩ rất thực tế.

" Tiền mua cái điện thoại này không phải cũng là tiền của tôi sao ? "

END CHAP

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro