Chương 113: Bài Tập Cơ Bản

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Haruka, hôm nay anh có hẹn hò với cô gái đó không?"

"Không phải hẹn hò, cả hai chỉ đi mua sắm thôi."

Lúc này đang là giờ nghỉ trưa. Lớp học có chút vắng vẻ.

Cả Haruka và Yunika đều đang ăn trưa trong khi ngồi đối diện nhau.

Chủ đề chính của họ là về chuyến đi chơi của Haruka và Reika vào cuối ngày hôm đó.

"Tụi anh chỉ định chọn một món quà cho Nee-san thôi à."

"Nhưng anh đã ngủ với cậu ấy rồi phải không?"

"Đúng vậy... mặc dù anh đã say và vô tình làm điều đó."

Haruka kể cho Yunika và Shinku nghe chuyện đã xảy ra với anh với Reika, nói rằng đó không phải là vấn đề lớn. Haruka không bao giờ có thể quên được ánh mắt lạnh lùng của họ lúc đó. Anh đã sẵn sàng bị họ chia tay ngay lúc đó.

"Chúng ta vừa mới nói về chuyện đó ngày hôm qua, nhưng có vẻ như những gì Ria nói là đúng."

"Hửm?"

"Haruka, anh quá khoan dung và có xu hướng chấp nhận bất cứ điều gì miễn là nó không vượt quá giới hạn."

"Anh không nghĩ đó là sự thật..."

"Đúng vậy, mặc dù em không có ý xấu. Những điều như lời tỏ tình của Ria sẽ khiến một chàng trai bình thường phải suy nghĩ kỹ. Nhưng em nghe nói rằng anh đã trả lời cậu ấy ngay lập tức."

"Đó là vì Ria rất dễ thương."

"Phải, nhưng có điều gì làm anh bối rối không? ... Thích mọi thứ á? Em nghĩ anh khá ngu ngốc đấy, Haruka."

"Đó là một lời khen hử?"

"Theo một cách nào đó."

Trong khi họ đang trò chuyện vui vẻ cùng nhau, Haruka nhận được tin nhắn từ Ruriko, Hội trưởng Câu Lạc Bộ Kịch.

[Kịch bản cho lễ hội đã sẵn sàng. Đây nè. Em sẽ đóng vai tội phạm.]

"Chuyện gì vậy?"

"Anh vừa nhận được tin nhắn từ Câu Lạc Bộ Kịch."

"Mọi người có định biểu diễn ở lễ hội trường không?"

"Đương nhiên rồi."

"Em nghĩ anh sẽ đóng vai một kẻ côn đồ giỏi."

"Anh vừa được chọn vào vai đó đấy."

"Phụtt, thật sao? Đó là cách tuyển diễn viên khá tốt."

Yunika cười khúc khích với nụ cười đầy quyến rũ và tinh nghịch.

Haruka lướt qua kịch bản được gửi cho anh và nhận ra rằng đó không chỉ là một vai phụ mà còn là một vai quan trọng.

"Việc này có vẻ khó hơn anh nghĩ."

"Tại sao? Anh sẽ bị đánh à?"

"Nah. Anh phải lặp lại cùng một cảnh bốn lần và anh phải thay đổi cách trình diễn nó một chút."

Kịch bản mà Ruriko gửi cho Haruka là một vở kịch trong đó nhân vật chính là một cô gái bị mắc kẹt trong một vòng lặp thời gian.

Tên tội phạm do anh thủ vai nhận thấy vòng lặp thời gian nhưng vẫn phải giả vờ không biết.

Hiện tại, Haruka vẫn quyết tâm thực hiện vai diễn được giao và nỗ lực gây ấn tượng với khán giả.

"Chỉ cần mọi việc suôn sẻ, em sẽ đến xem chứ?"

"Vâng tất nhiên."

Yunika nở một nụ cười rạng rỡ với Haruka, khiến anh buộc phải xoa đầu cô.

Vẫn còn một số bạn cùng lớp lảng vảng trong lớp. Nhưng cả hai đều không quan tâm.

Bất chấp mọi vấn đề khác nhau, mối quan hệ của Haruka và Yunika vẫn được nhiều người biết đến.

Khi Yunika đang được vỗ nhẹ, cô cúi đầu xuống với đôi má đỏ bừng.

Bất cứ khi nào Haruka nhấc tay lên một chút, Yunika lại tỏ ra tiếc nuối.

Haruka lại xoa đầu Yunika để tránh vẻ mặt như vậy.

"Yunika, mặt cậu trông luộm thuộm quá desu wa."

"Không có gì luộm thuộm cả!"

Shinku trở về từ căng tin và nhìn chằm chằm vào Haruka bằng ánh mắt lạnh lùng như thường lệ.

"Ngồi đằng kia đi. Cậu có thể mượn ghế của Hibiki-chan."

"......"

Shinku mượn ghế của Hibiki mà không nói một lời và ngồi xuống cạnh Haruka như được bảo.

Haruka cảm thấy buồn cười khi Shinku vẫn thành thật với mong muốn của mình.

"Có gì vui thế desu wa?"

"Em thật dễ thương, Shinku."

"Haa?"

Khuôn mặt thẳng thắn của Shinku cho thấy cô không hiểu Haruka. Cô nhìn chằm chằm vào anh với đôi mắt nheo lại.

"Nghĩ lại đi, Shinku. Không phải cậu đang điều hành cuộc chiến gia tộc sao?"

"....Tớ không có tâm trạng."

Shinku trả lời cộc lốc và hơi lảng mắt đi. Yunika nhận ra rằng cô ấy đã bỏ game VR để gặp gỡ Haruka nhiều hơn.

"Aaa, đợi đã.. Haruka-san!"

Haruka mỉm cười và kéo ghế của Shinku lại gần hơn một chút.

Anh tình cờ đặt những ngón tay của mình lên mu bàn tay của Shinku.

Shinku hoảng sợ nhìn quanh.

Nhiều bạn cùng lớp đang theo dõi họ đưa mắt xuống bàn để trốn tránh ánh mắt trừng trừng của Shinku.

Cách Haruka và Shinku ngồi sao cho không thể nhìn thấy bàn tay đan vào nhau của họ ở bất kỳ góc độ nào.

"Thật hết nói nổi.."

Trong khi Shinku phàn nàn, cô vẫn không thả tay Haruka cho đến khi các bạn cùng lớp khác quay lại lớp học.



Thời gian trôi qua và bây giờ đã là giờ tan trường.

Như Haruka đã hứa với Reika, anh đã đến cửa hàng bách hóa cùng cô.

"Obi-kun, hôm nay hãy chăm sóc cho mình nhé."

Reika vẫn lịch sự và tôn trọng dù vẻ ngoài hào nhoáng hiện tại của cô.

"Cậu không cần phải quá trang trọng đâu..."

"Fufu. Mình đoán vậy. Bây giờ hãy chọn một số đồ ăn nhẹ và phụ kiện nhé."

"Chúng ta hãy kiểm tra một số quần áo trong khi đến đó."

"Đó là một ý kiến hay. Mình muốn biết sở thích của Obi-kun."

Đôi mắt của Haruka mở to và anh toát mồ hôi lạnh trước sự thu hút trắng trợn của Reika đối với anh.

Thấy Haruka cứng người, Reika luồn tay qua cánh tay anh, nắm chặt lấy.

Reika làm như thể đó là điều tự nhiên.

"Chúng ta đi thôi ha?"

Mặt Reika đỏ bừng, có lẽ vì xấu hổ.

"Okay..."

Không từ chối sự ưu ái của Reika dành cho mình, Haruka cười gượng khi họ bắt đầu bước đi.


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro