Chương 42: Giấy Phép Tự Sát [KINGs__Rondo]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Miyako đã chết.

Sumireko nói rằng cô ấy đã chết nhưng thực tế Miyako vẫn còn sống dù đã yếu ớt sau cú ngã.

Miyako được đưa đến bệnh viện, nhưng ngay cả công nghệ y tế tiên tiến cũng không thể giúp được gì cho cô và cô được tuyên bố đã chết một giờ sau đó.

Haruka, người đang ôm cô gái bị ngã, hiểu rõ hơn ai hết rằng Miyako không thể cứu được.

Ngày hôm đó, Haruka đang thương tiếc cái chết của người bạn thuở nhỏ thân yêu của mình, tuyệt vọng và khóc suốt.

Dù chỉ mới quen nhau được 3 tháng nhưng Mika và Reika, những người đặc biệt thân thiết với Miyako, cũng khóc trong lớp mà không sợ bị nhìn thấy.

Shun, Akito và Rui im lặng với vẻ mặt u ám, vẻ tươi sáng thường ngày của họ biến mất.

Dù không khóc nhưng các bạn cùng lớp đều đau buồn, tiếc thương trước sự ra đi của Miyako, một cô gái có rất nhiều tiềm năng.

Ngay sau đó, trường học đóng cửa và học sinh về nhà.

Yunika và Ria đã gọi Haruka đang tuyệt vọng nhiều lần nhưng họ không thể liên lạc được với anh.

Haruka trở về nhà và khóc suốt ngày.

Khi Haruka kể cho Yuzurika, người vừa trở về từ thế giới ảo, về những gì đã xảy ra ngày hôm đó, cô ấy cũng khóc.

"Đó là lỗi của chị..."

Yuzurika chỉ lẩm bẩm một từ khi nghe tin Miyako qua đời.

"Ý chị là gì?"

"...Chị muốn cô ấy...Chị chỉ muốn cô ấy nhận ra...Đó là tất cả những gì chị muốn."

Yuzurika không nói gì thêm mà không trả lời câu hỏi của Haruka, và với vẻ mặt tái nhợt, cô ấy đi về phòng.

Haruka ngồi trên ghế sofa trong phòng khách và ngơ ngác suốt thời gian.

Sau đó, một tin nhắn đến bất ngờ. Tên người gửi là Ise Ria.

[Em nhớ nhớ.]

Ria không có ý muốn dành khoảng thời gian ngọt ngào với tư cách là người yêu mà là muốn hỗ trợ Haruka trong lúc anh đau buồn.

Haruka hẹn gặp Ria, đi tắm và rời khỏi nhà sau khi mặc quần áo nhẹ nhàng.

Họ gặp nhau tại một công viên vắng vẻ ở ngoại ô thành phố một chút.

"Haruka...!"

Ria xuất hiện ở công viên, trong bộ trang phục trưởng thành và điềm tĩnh, có lẽ đang xem xét trạng thái cảm xúc của Haruka.

Ria chạy đến chỗ anh và ôm anh một cái mà cô ấy không thể ôm ở trường, khi cố gắng truyền hơi ấm cơ thể của mình cho Haruka.

Như thể đang bám lấy cô ấy, Haruka tuyệt vọng ôm chặt Ria lại. Anh ôm cô ấy thật chặt, chỉ là hơi chặt quá thôi.

"Ria..."

Cảm nhận được hơi ấm của Ria, Haruka dần dần bình tĩnh lại.

Sau khi buông vòng tay ra, họ ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế dài gần đó để lấy lại bình tĩnh.

"......"

Họ cố gắng nói điều gì đó, nhưng không có lời nào phát ra. Để che đậy điều đó, anh nắm tay Ria bên cạnh mình.

"Anh xin lỗi vì không thể trả lời câu hỏi của em ở trường," Haruka nói.

"Đó là vì một người quan trọng với anh đã chết. Anh không có lỗi."

Cô ấy siết chặt tay Haruka như đã nói với anh.

Ria và Yunika đã nói chuyện với anh nhiều lần nhưng anh không thể nói chuyện đàng hoàng được.

"Anh tin rằng giấy báo tử của Miyako đã được gửi đi, nên anh chắc chắn rằng cha mẹ cậu ấy sẽ sớm trở về từ Eugeia.
Sau đó, họ có thể nộp đơn xin hồi sinh."

Chỉ những người thân cấp một mới có thể nộp đơn xin hồi sinh.

Vì vậy tất cả những gì Haruka có thể làm là cầu nguyện cho đến khi cha mẹ Miyako quay lại.

"Miyako vẫn ở hạng C... Cậu ấy rất nổi tiếng, rất tài năng và có rất nhiều tiềm năng cho tương lai... Vì vậy... Vì vậy, anh chắc chắn rằng Đức Vua sẽ chấp thuận cho cậu ấy hồi sinh..."

Anh nói với Ria, bám lấy cô ấy, với vẻ mặt chán nản. Giọng anh run rẩy.

Nếu Miyako được hồi sinh, cô sẽ có thể quay trở lại thế giới này với bản sao lưu ký ức được cấy vào một cơ thể nhân bản.

Không có tiêu chí rõ ràng cho sự phục hồi. Tất cả phụ thuộc vào việc Đức Vua có chấp thuận hay không. Mọi thứ đều phụ thuộc vào nó.

Người bình thường thậm chí còn khó đăng ký vì nó tốn một số tiền cắt cổ, nhưng cha mẹ của Miyako đủ giàu có nên không có vấn đề gì.

"Ria... anh xin lỗi."

"Đừng xin lỗi. Em ổn mà."

Ria chắc hẳn đã rất phiền lòng khi Haruka lại bị mối tình đầu thời thơ ấu của mình làm phiền đến vậy.

Nhưng dù cố gắng giữ bình tĩnh nhưng nỗi buồn tràn ngập trong anh vẫn lấn át.

"Tại sao cậu ấy lại tự sát..."

Haruka không thể hiểu được ngay cả khi anh đã cố gắng hết sức để nghĩ về nó.

Miyako là một cô gái nổi tiếng và cô không có khả năng bị bắt nạt.

Điều duy nhất Haruka có thể nghĩ đến là thói lăng nhăng của Shun, nhưng điều đó chẳng có ý nghĩa gì.

Miyako là một người khá thẳng thắn nên ít nhất cô cũng phải thảo luận với Shun trước khi bị đẩy đến mức tự sát.

Haruka tự hỏi liệu đây có phải chỉ là suy đoán hay không.

Suy cho cùng thì anh cũng không biết mọi thứ về Miyako.

Mặc dù họ đã là bạn thuở nhỏ trong nhiều năm và anh giả vờ biết mọi thứ nhưng anh vẫn không thể tìm ra lý do chắc chắn về việc cô tự tử.

Haruka đã nhìn thấy gì về cô cho đến nay?

Những ký ức về Miyako vụt qua tâm trí anh như một chiếc đèn lồng quay tròn. Điều cuối cùng hiện lên trong tâm trí anh là hình ảnh cô ngã xuống với nụ cười trên môi.

"Cậu ấy đã cười..."

"Cái gì?"

"Miyako có lẽ đã mỉm cười khi ngã."

"...Tại sao?"

Ria nhìn chằm chằm vào Haruka, nghiêng đầu. Tại sao anh lại có cảm giác như cô đang cười, anh không hiểu.

Phản xạ của Haruka tốt hơn mức trung bình. Tuy nhiên, không thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của một người đang rơi với tốc độ như vậy.

Đó chỉ là một khoảnh khắc và Haruka không chắc chắn. Anh có thể sai.

"...Anh không biết...Anh nghĩ cậu ấy đang cười...Anh không biết tại sao."

Khi đó, ánh mắt của Haruka và Miyako chắc chắn đã chạm nhau, dù chỉ trong chốc lát.

Vì vậy, nó đã để lại ấn tượng mạnh mẽ với anh.

"Anh không biết... Anh không biết gì nữa cả."

Haruka cúi xuống và để nước mắt tuôn rơi.

Ria đứng bên cạnh và tiếp tục an ủi anh.


"Đứa trẻ này? Người đã chết dù đang trải qua Điều Trị Hạnh Phúc sao?"

Cô gái hỏi, giọng vừa mong đợi vừa phấn khích.

Tóc cô ấy có màu vàng rực rỡ. Đôi mắt tối đến mức người ta nghĩ rằng chúng không phản chiếu ánh sáng. Khuôn mặt cân đối và rõ nét, đến mức trông như bị méo mó. Cô gái đang mặc một chiếc váy liền màu trắng tinh khiết không một vết bẩn hay nếp nhăn.

"Ồ, vâng. Cô ấy đã được điều trị ở Giai đoạn IV nhưng cô ấy vẫn tự tử."

Một cô gái với mái tóc bạc trả lời.

Cô ấy có mái tóc dài màu bạc được buộc lại thành búi và tết lại. Cô ấy không dùng thun, kẹp tóc hay ruy băng mà tóc vẫn được giữ cố định như thể tự nhiên.

Đôi mắt vàng xếch của cô ấy lạnh lùng và có ánh sáng lạnh lẽo trong đó. Cô ấy có một khuôn mặt xinh đẹp, giả tạo và lạnh lùng. Diện trên mình bộ đồ gothic androlita với màu đen làm màu cơ bản.

"Cô đã phân tích nó chưa?"

"Xong rồi."

Cô ấy đưa dữ liệu cho cô gái.

Cô gái nhìn lên bầu trời một lúc và xử lý dữ liệu nhận được với nụ cười trên môi.

Cô gái quay lại nhìn cô gái tóc bạc và nói,

"Đứa trẻ này có phải là thiên thần không?"

"Chưa có người nào tự tử sau khi nhận được Liệu Pháp Điều Trị Hạnh Phúc. Cô ấy là một thiên thần, đó là điều chắc chắn."

"Ahaha, tôi hiểu rồi! Cảm ơn cô đã nói cho tôi biết, Eustia!"

Cô gái tên Makina đã triệu hồi cỗ máy tình yêu.

Như thể các hạt tập hợp lại, một cái lồng khổng lồ có cánh xuất hiện giữa không trung. Bên trong chiếc lồng là hình dáng đang ngủ của Miyako, mặc bộ quần áo giản dị.

Chiếc chuông trên nóc lồng vang lên ba hồi.

"Cỗ máy tình yêu đã chia thành mười tỷ nhánh."

Với mười tỷ nhánh, thế giới đương nhiên buộc phải xử lý một lượng dữ liệu khổng lồ.

Lượng thông tin khổng lồ khiến trí nhớ bị căng thẳng, nhưng điều đó không thành vấn đề vì cô ấy không sử dụng nó thường xuyên.

Một lần nữa, tiếng chuông lại vang vọng khắp vườn hoa.

"Cho tôi xem! Hãy để tôi xem! Hãy để tôi chiêm ngưỡng thế giới tình yêu đích thực mà chỉ cô sở hữu!"

Makina hét lên đầy phấn khích.

Eustia nhìn Makina đang vui đùa một cách vô cảm.

Cô ấy nhướng mày nhìn thông báo vừa gửi cho mình.

"....Một ứng dụng phục hồi đã đến.... Tôi sẽ tạm dừng nó lại một thời gian."

Liếc nhìn Makina đang vui vẻ xử lý dữ liệu, Eustia nhìn lên bầu trời.

"Đừng lo lắng. Cô ấy là một cô gái tốt, cô ấy xứng đáng... Tôi sẽ cho phép cô ấy sống lại."

Eustia lẩm bẩm một mình, không muốn ai nghe thấy.

"....Tôi nghĩ sự hợp tác của cậu ấy là điều cần thiết để tạo nên câu chuyện hay nhất có thể."

Trước mắt Eustia, hình ảnh và dữ liệu sinh học của Obi Haruka hiện lên.

Eustia mỉm cười lặng lẽ, hướng tới tương lai, khuôn mặt gần như bất động cho đến bây giờ nở một nụ cười.

<Trans Note>

Cảnh cuối Miyako giống như Asuna (Sword Art Online) khi bị giam trong cái lồng trên Cây Thế Giới.

Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro