Chương 65: Cưỡng Tình Ẩn Khuất (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Valentine chúc mọi người ai có người yêu thì mãi hạnh phúc, ai chưa có thì thôi, đùa chứ ai chưa có thì sẽ sớm có nhoé (。•̀ᴗ-)۶


Miyako choáng váng khi nhìn thấy cảnh hai người hôn nhau nên đã bị đuôi của Sumireko trói lại mà không có chút phản kháng nào. Cô bị cưỡng bức đưa vào phòng khách.

Miyako đang mặc đồ lót dưới áo sơ mi của Haruka nhưng trông vẫn rất gợi cảm. Haruka vô tình đỏ mặt.

"Senpai, đau quá..."

"Đừng lo lắng, chị sẽ cẩn thận với em."

Sumireko nhìn chằm chằm vào Miyako, người đang bị ghim giữa không trung và mỉm cười.

"Hân hạnh được gặp em, Uta Miyako."

"Ư ư..."

"Chị đã nghe rất nhiều về em. Chị nghe nói có một học sinh rất tài năng vừa mới vào trường. Chị không ngờ lại gặp được em như thế này."

"Nanasaki Sumireko..."

Miyako tỉnh lại và lẩm bẩm trách móc. Có vẻ như cô biết về Sumireko.

"Chị biết đó là một yêu cầu trơ trẽn trong lần gặp đầu tiên của chúng ta, nhưng... Làm ơn, em có cho phép chị làm người yêu mới của Haruka không?"

"Hông bao giờ!"

Đáp lại ngay yêu cầu của Sumireko, Miyako nổi cơn thịnh nộ dù biết điều đó là vô ích.

"Haruka đã có Yuzurika và Ise Ria rồi, nên thêm một người nữa thì không có vấn đề gì phải không?"

"Rõ ràng là có vấn đề! Tuyệt đối không! Đừng lừa dối em, Haru-kun!"

Nước mắt dâng lên trong mắt Miyako khi cô bật khóc.

"Sumireko-senpai, chị có thể thôi làm em ấy thất vọng được không?"

"Không thể khác được."

Sumireko chú ý hơn Haruka tưởng tượng, và đặt Miyako lên đầu gối anh khi cô thả Miyako ra khỏi dây trói.

Sumireko có lẽ hơi ngạc nhiên khi Miyako bắt đầu khóc.

"Haru-kun đã lừa dối em!"

Miyako ôm Haruka như thể cô đang bám vào anh. Cô dụi mặt vào vai anh, làm ướt nó bằng nước mắt và nước mũi.

"Anh xin lỗi... xin lỗi mà, Miyako..."

Haruka xoa nhẹ đầu cô như muốn xoa dịu và cố gắng trấn an cô bằng cách vỗ nhẹ vào lưng cô.

"....Sumireko-senpai, em xin lỗi."

"Tại sao?"

"Chỉ mới có một thời gian ngắn kể từ khi tụi em có mối quan hệ kiểu này.
Miyako vẫn gặp khó khăn trong việc xử lý cảm xúc của mình... Ngay cả Ria cũng cười và tha thứ cho mối quan hệ của em với Miyako... nhưng em nghĩ em ấy có thể không yên tâm với điều đó."

Cảnh Miyako khóc khi tán tỉnh Ria và Yuzurika vẫn còn in sâu trong tâm trí anh.

"Cái gì, chị vừa bị từ chối."

"Không thật sự lắm."

"Hở!?"

Người hét lên ngạc nhiên không phải Sumireko mà là Miyako.

Cô đã cho rằng Haruka có ý từ chối cô ấy.

"Em rất thích khuôn mặt, thân hình và tính cách của chị nên em rất muốn chị làm bạn gái của em."

"Cách nói đó.."

"HÔNGGGG! HÔNGGGGG BAO GIỜ! CHẮC CHẮN LÀ KHÔNG!"

Miyako ngắt lời Haruka và ôm anh vào lòng, dùng thân trên che đầu anh.

Trong khi bộ ngực đầy đặn của cô đang áp vào anh, Haruka tiếp tục vuốt ve lưng cô mà không hề nới lỏng tay.

"Nhưng... Xin hãy cho em chút thời gian. Đến khi làm quen với Sumireko-senpai và đã đến lúc ổn định mối quan hệ của chúng ta."

Giọng của Haruka rất nghiêm túc nhưng lại bị ngực Miyako bóp nghẹt, khiến giọng anh nghe có vẻ ngượng ngùng.

Sumireko vô tình cười khúc khích.

"Nó không ổn chút nào!" (Miyako)

"Có lẽ vậy."

Đầu tiên, có ba cô gái và chỉ có một người đàn ông.

Vì mỗi người đều có tình cảm nên việc thiết lập một mối quan hệ ổn định chắc hẳn rất khó khăn.

"Em muốn có thời gian để làm quen với chị à... chị hiểu rồi."

"Miyako, đau quá."

Haruka vỗ nhẹ vào lưng cô mạnh hơn một chút để khuyến khích cô thả anh ra vì anh không nhận đủ oxi.

May mắn thay, Miyako ngoan ngoãn nghe lời anh, anh đã có thể hít thở không khí mát mẻ vào phổi.

"Haaa..Nn?!"

Khi Haruka hít một hơi thật sâu, nụ hôn của Miyako khiến môi anh không thể cử động trước khi anh có thể thở ra khí CO2.

Đôi mắt Sumireko mở to trước sự lập dị đột ngột.

"Chu...Jururu."

Miyako tách môi Haruka ra và xoắn lưỡi vào miệng anh, sau đó cô húp nước bọt của anh và dùng lưỡi mình xâm phạm vào miệng anh.

Với cảnh tượng chất lượng đó, má Sumireko đỏ bừng như đang bốc cháy dù cô vẫn giữ bình tĩnh. Đôi mắt cô run rẩy dữ dội vì kích động và phấn khích, nhưng hình ảnh của hai người không rời khỏi tầm mắt cô.

Khi Miyako cuối cùng cũng rời ra sau khi ngấu nghiến miệng Haruka, cô mỉm cười khiêu khích và lè lưỡi với Sumireko.

"Tôi sẽ không đưa Haru-kun cho chị đâu."

"Chị hy vọng điều ước của em sẽ thành hiện thực, phải không?"

"?!"

"Yuzurika..."

"Nee-san."

Yuzurika đang ở ngưỡng cửa phòng khách.

Cô ấy nở một nụ cười thật tươi và bước đến chỗ mọi người.

Cô ngồi xuống cạnh Sumireko và bắt đầu nói chuyện vui vẻ với họ.

"Tớ đến đón Sumireko nhưng mọi chuyện đang trở nên rối ren quá."

"Xin lỗi. Tớ đã tỏ tình với em trai của cậu và chuyện này đã xảy ra."

"Nếu cậu nói với tớ trước thì tớ đã có thể sắp xếp được rồi."

"Có một chút xấu hổ, cậu có nghĩ vậy không?"

"Hở, không phải là hơi muộn rồi sao?"

Miyako nhìn chằm chằm vào Yuzurika với vẻ mặt nghiêm nghị và ôm Haruka một cách cảnh giác.

Haruka lắng nghe cuộc trò chuyện giữa Yuzurika và Sumireko khi anh được Miyako ôm trong vòng tay, tự hỏi chuyện gì đang xảy ra.

Hai người họ mải mê trò chuyện như thể đã quên mất Haruka và Miyako, đồng thời chia sẻ với nhau những tình huống và lời phàn nàn gần đây của họ.

Dù rất thân thiết nhưng cả hai dường như có rất nhiều điều để nói với nhau vì họ không thường nói chuyện với nhau qua tin nhắn.

Haruka dường như không tham gia vào cuộc trò chuyện đầy rẫy những thuật ngữ chuyên môn giữa Yuzurika và Sumireko, nên anh im lặng ôm Miyako. Anh chấp nhận những dấu hôn và dấu răng của cô.

Sau khi giải tỏa được phần nào cảm xúc dồn nén của mình, Sumireko tỏ ra có ý định đứng dậy và về nhà.

"Tớ đã đạt được mục tiêu của mình, hôm nay tớ sẽ về nhà. Tớ đã bị Haruka từ chối." (Sumireko)

"Không, chị chưa bị từ chối mà." (Haruka)

"Eee, vì cậu đã đến tận đây nên hãy nói chuyện nhiều hơn nhé!" (Yuzurika)

"Chúng ta sẽ nói về chuyện đó vào lần tới khi chúng ta ổn định xong. Chúng ta sẽ gặp lại nhau, Haruka." (Sumireko)

Nhìn thấy bóng lưng của Sumireko khi cô đang rời khỏi phòng khách, Haruka chợt nhớ đến Sakurako.

Haruka vội vàng gọi cô lại.

"Nhân tiện, em đã gặp em gái của chị. Cậu ấy ổn chứ?"

Trước lời nói của Haruka, Sumireko nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu.

"Chị không có em gái mà."

"Hở? Vậy thì chị gái?"

"Ngay từ đầu, chị là con một nên chị không có anh chị em nào cả."

"......Ý chị là gì?"

Tuy nhiên, Haruka đặt tay lên trán.

Sakurako quả thực đã nói rằng Sumireko là chị gái của cô ấy. Hơn nữa, họ trông giống nhau đến mức dễ dàng tin rằng họ là chị em, thậm chí là sinh đôi.

"Em biết đấy, chị nổi tiếng trong một số giới, nên chắc hẳn em đã gặp một Fan kỳ lạ nào đó."

"Eee..."

Làm sao họ có thể là người lạ nếu họ trông giống nhau đến thế? Rõ ràng là có một sự trùng khớp di truyền gần gũi.

"Xin lỗi đã làm phiền. Hẹn gặp lại mọi người sau." (Sumireko)

"Gặp lại sau, Sumireko." (Yuzurika)

Không thể tìm ra câu trả lời cho câu hỏi của mình, Haruka nhìn chằm chằm vào Sumireko khi cô ấy bước đi.

Miyako, bám chặt vào cánh tay Haruka, cuối cùng cũng giải tỏa được sự căng thẳng và thở phào nhẹ nhõm.

"Sao mọi người không ăn sáng luôn? Có đủ phần cho mọi người luôn đó."

"Vâng. Chúng ta hãy làm điều đó nhé? Miyako-chan?"

"Vâng, em sẽ ăn."

Haruka đã ăn xong và vào phòng tắm chuẩn bị.

Đầu anh tràn ngập những câu hỏi về mối quan hệ giữa Sumireko và Sakurako hơn là về lời thú nhận của Sumireko.

"Một em gái đã bị chia cắt khỏi chị ấy...? Hoặc? Hừmmm..."

Tự nói với chính mình, đầu Haruka rối bời vì câu hỏi không thể trả lời được.



Yuzurika và Miyako đang ăn bữa sáng do Haruka chuẩn bị tại kotatsu.

Trên màn hình TV lớn, Yuzurika đã chọn một chương trình để xem.

Họ đang im lặng ăn uống thì đột nhiên Yuzurika mở miệng.

"Em biết đấy, Miyako-chan..."

"Gì thế?"

Miyako thấp giọng đáp lại.

Yuzurika nở một nụ cười nhăn nhó.

"Có lẽ em nên chia tay với Haru."

"Hảa? Đừng ngốc nghếch thế."

Đột nhiên, Yuzurika nói điều gì đó quá đáng, và Miyako đặt đũa xuống với vẻ hờn dỗi.

"Chị không đùa đâu."

"Nói dối. Đừng đùa giỡn nữa."

"Bởi vì chị muốn Sumireko trở thành cô dâu của Haru, em biết đấy."

"Em sẽ không chấp nhận điều đó."

"Hơn nữa, Ria-chan còn nói có thể Haru sẽ có người yêu mới."

Lời nói gây sốc của Yuzurika khiến Miyako không nói nên lời.

"...A-Ai thế?"

"Ai biết? Chị cũng chưa nghe nhiều đến thế."

Chỉ có một số lượng hạn chế con gái có liên quan đến Haruka và Ria.

Yunika, Shinku và Reika.

Có ai đó đang theo đuổi Haruka. Tất cả các ứng viên đều xinh đẹp như Sumireko. Mặt Miyako chuyển sang màu xanh.

"Em không chấp thuận... Em sẽ không cho phép nữa.."

Miyako quay đầu lại và lẩm bẩm với chính mình với vẻ mặt u ám. Cô lẩm bẩm một cách đầy căm ghét, ghê tởm.

"Miyako-chan.."

"Cái gì..."

"Em không nghĩ chỉ vì tự sát là ổn sao?"

"Hở.."

"Đó là lý do tại sao... Miyako-chan, người đã dày vò và làm tổn thương Haru bấy lâu nay... em nghĩ giờ mọi chuyện sẽ ổn chỉ vì em tự sát à?"

Yuzurika đang mỉm cười, nhưng đôi mắt cô thì không.

Miyako kinh hãi, cô nhìn đi chỗ khác, mồ hôi đầm đìa.

"Cái đó..Không liên quan..."

Miyako khó chịu đến mức không thể hiểu được phản ứng của chính mình. Đầu óc cô trống rỗng và cô không thể nghĩ được điều gì.

Bản năng mách bảo cô hãy bỏ chạy, nhưng cơ thể cô lại không cử động được.

"Cái gì thế nhỉ, đôi giày thể thao đắt tiền của Shun và đôi găng tay 3.000 yên của Haru?
Chẳng phải có lần khác em cùng bạn thân đến công viên giải trí và chụp ảnh em và Shun lúc đó rồi đăng lên LAIN sao?
Chị nhớ khi Haru bị đối xử như kẻ bám đuôi Miyako-chan và bị bỏ lại một mình như thể em ấy đang bị bắt nạt. Chà, chị đoán là cần phải có can đảm để ngừng bắt nạt.
Chị nhớ khi em ấy học năm 9 tiểu học, em đã hẹn hò một mình với Haru. Nhưng rồi em cũng hẹn hò với Shun... Em là Ác Tà Nữ, Miyako-chan. Trong LAIN của em, em chỉ đề cập đến cuộc hẹn hò của Shun, điều này khiến Haru buồn đến nôn mửa.
Valentine em chỉ tặng Shun loại socola ngon nhất, em đã quá kỹ lưỡng khi tạo cho Haru mặc cảm tự ti, đến nỗi chị cảm thấy có lỗi với em ấy.
Lúc đó chị thực sự đã cố gắng hết sức để an ủi Haru."

"Em xin lỗi..."

Miyako khóc và ngồi phịch xuống bàn.

"Haru quá tốt bụng để nói bất cứ điều gì, nhưng em ấy đã rất đau đớn mà em không nhận ra..."

"Guu..Em rất xin lỗi... Em xin lỗi... Em, xin lỗi..."

Miyako òa khóc khi xin lỗi.

"Chị thực sự muốn giới thiệu Sumireko và chị sẽ chấp nhận cô gái mới mà Ria-chan đã đề cập nếu cô ấy đến.
Những gì Miyako-chan đang phải chịu đựng bây giờ hoàn toàn là lỗi của em, vậy tại sao em không khiêm tốn chấp nhận đi?
Nếu em không muốn Haru yêu một cô gái khác vì em đau khổ thì hãy chia tay với em ấy. Haru cũng sẽ bị tàn phá nặng nề, nhưng Ria-chan và chị sẽ giải quyết được."

"...Em không muốn chia tay với anh ấy."

"Thật không lành mạnh khi có một mối quan hệ với một ai đó chỉ để tiếp tục đau khổ, phải không? Em nên bình tĩnh lại và suy nghĩ về điều đó."

"Không thể nào... em không muốn... em không muốn rời xa anh ấy."

Cổ tay áo sơ mi mượn của cô đã lem nhem nước mắt.

Miyako đau đớn không thể chịu đựng được khi Haruka yêu một cô gái khác.

Nỗi đau tương tự hoặc thậm chí còn lớn hơn mà cô đã gây ra cho Haruka vì niềm vui của riêng mình.

Trong nhiều năm, cô đã che mặt Haruka.

"Có thể khó tin ngay lập tức, nhưng Haru sẽ không bao giờ đối xử khác biệt với chúng ta."

Miyako biết điều đó mà không cần phải nói.

Haruka yêu Ria, Miyako và Yuzurika như nhau.

Miyako khó có thể chấp nhận việc ngang hàng với họ, vì vậy cô dành nhiều thời gian cho Haruka hơn là với Ria và Yuzurika, và cố gắng làm cho điều đó thành công.

Những nỗ lực của cô đều vô ích.

Ngay cả khi cô tăng thời gian dành cho Haruka thì cuối cùng, tình yêu mà họ nhận được vẫn như nhau.

"Uuu..Hức..hức..."

Yuzurika im lặng ôm Miyako đang nức nở.

"Từ từ rồi sẽ quen thôi. Chị biết điều đó rất khó khăn và đau đớn."

Miyako áp mặt vào bộ ngực rộng rãi của Yuzurika và ôm cô ấy, làm ướt bộ đồ mặc trong nhà bằng nước mắt.

Yuzurika đã đúng, chỉ cần Miyako ở gần Haruka từ giờ trở đi, cô sẽ cảm thấy cay đắng và đau đớn.

Đây là hình phạt dành cho Miyako vì đã khiến Haruka đau khổ cho đến tận bây giờ. Cô xứng đáng với điều đó.

Nhưng cô không muốn chia tay với anh chút nào.

Mặc dù Miyako đôi khi cảm thấy ghen tị và đau khổ vì điều đó nhưng cuộc sống của cô với Haruka vẫn tràn ngập tình yêu và hạnh phúc.

Làm sao cô có thể từ biệt anh khi tâm trí và cơ thể cô đã nhuộm màu anh?

"Tất cả hãy cùng nhau hạnh phúc nhé... Được chứ?"

"Vâng..."

Đó sẽ là một con đường dài.

Tuy nhiên, Yuzurika tin rằng cuối cùng họ sẽ có thể xây dựng được một gia đình hạnh phúc.

Yuzurika cuối cùng cũng mỉm cười dịu dàng và chậm rãi xoa đầu Miyako với vẻ mặt dịu dàng và yêu thương.


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro