Chương 86: Laevatein

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiết thứ sáu vào buổi chiều, Haruka, Ria và Miyako đang tham gia một lớp học Online từ một phòng học trống.

Nếu AI xác định rằng họ đang tham gia lớp học, họ sẽ nhận được điểm chuyên cần bất kể họ có mặt trong lớp học hay không.

Ngoài Ria và Miyako, những người có bộ não vượt xa lẽ thường, Haruka muốn thu thập điểm chuyên cần càng nhiều càng tốt.

Tốt nhất là Haruka nên quay lại lớp học và học như thường lệ, nhưng anh quyết định không xuất hiện ở đó một thời gian vì sự cố.

Haruka dự định sẽ trở lại lớp học bình thường vào tuần sau, hy vọng mọi thứ sẽ bình tĩnh hơn một chút. Ít nhất là trong tuần này, Haruka nghĩ rằng việc tham gia các lớp học Online với Ria và Miyako cũng không tệ.

Bất cứ khi nào anh gặp khó khăn khi giải quyết một vấn đề, những người yêu của Haruka đều ở bên cạnh để giúp đỡ anh một cách dễ hiểu. Haruka nghĩ rằng đó là một môi trường học tập vô cùng may mắn.

"—Hãy cố gắng ghi nhớ công thức này nhé. Đây là cách giải bài này. Anh sẽ sử dụng nó rất nhiều đó."

"Cảm ơn nhé, Ria."

"Một nụ hôn thì sao ~ ?"

Ria yêu cầu một nụ hôn, Haruka vui vẻ đáp ứng và chạm nhẹ vào môi cô.

"Em sẽ dạy anh vấn đề tiếp theo, Haru-kun!"

"Cảm ơn nhé, Miyako."

Khi Haruka đặt tay lên má Miyako và xoa nó, Miyako mỉm cười với vẻ mặt rạng rỡ. Cô khoe vóc dáng giống mèo con đáng yêu của mình một cách không chút đề phòng.

Khi tham gia lớp học, Haruka cảm thấy một cảm giác khó chịu bí ẩn.

Anh đã nói chuyện với Miyako và Ria khá thường xuyên, và mặc dù họ rất thích âu yếm nhau nhưng Haruka vẫn có thể tiếp thu nội dung bài học một cách chính xác.

Ria và Miyako giải thích bài học một cách ngắn gọn và súc tích, đồng thời, họ có thể vô thức cảm nhận được khi nào sự tập trung của Haruka sắp suy giảm và cố gắng phục hồi bằng cách phá băng và tán tỉnh anh.

Nhận ra điều này, Haruka lại được nhắc nhở về sự phi thường của hai người họ.

"Vì em cách Haruka vài ghế nên có lẽ chỉ nên ở đây và tham gia học Online sẽ tốt hơn."

"Đồng ý. Với điều này em sẽ có thể dành thời gian với Haru-kun ở trường."

"Hừm.. đó là một lựa chọn."

Haruka ôm cả hai người lại gần trong khi tập trung mắt vào màn hình nổi.

"Aaa.. Nhưng thế này thì chúng ta sẽ không có thời gian dành cho Yunika rồi..."

Ria nói với vẻ buồn ngủ.

"Hừm. Có lẽ cậu ấy sẽ đến nếu chúng ta gọi."

"Có thể lắm."

Cả hai người nhìn nhau rồi bật cười.

"Cậu ấy vẫn gửi cho anh rất nhiều tin nhắn..."

Haruka trả lời ngắn gọn cho Yunika rằng [Tớ sẽ giải thích sau]. Nhưng Yunika ngay lập tức đáp lại [Cậu đang ở đâu? Tớ muốn hỏi cậu về Shinku ngay bây giờ.] Tin nhắn của Yunika liên tục gửi đến.

"Anh có định gọi cho cậu ấy sau giờ học và kể cho cậu ấy nghe mọi chuyện không?"

Được Miyako hỏi, Haruka nhìn lên trần nhà.

Với nụ cười có phần vui vẻ trên khuôn mặt, Haruka đáp lại.

"Bây giờ, anh nghĩ mình sẽ bắt đầu từ Shinku."



Thời gian quay ngược trong giờ nghỉ trưa.

Yunika với vẻ mặt nghiêm túc mời Shinku đến căng tin.

Yunika là một người khá thẳng thắn, cô rất quan tâm đến vấn đề hiện tại. Yunika hỏi Shinku nhiều câu hỏi hơn cô ấy mong đợi.

Shinku sợ phải thành thật nói với Yunika rằng cô đã phạm tội vì ham muốn tình dục, sự tò mò và sự yêu thích của mình, và tất cả những gì cô có thể làm là bảo vệ Haruka một cách đột ngột.

Thay đổi sự nhạy cảm của mình một chút kể từ khi yêu Haruka, Shinku cuối cùng cũng hiểu rằng người bạn thân nhất của cô cũng có tình cảm với anh, xét từ sự theo đuổi bền bỉ của Yunika và thái độ tuyệt vọng của cô ấy.

Đến khi cô nhận ra thì đã quá muộn. Tình hình khá tệ.

Cô không chỉ ngủ với Haruka trước mà Shinku giờ đây còn cố gắng cứu lấy danh dự của chính mình bằng cách biến Haruka yêu thích của Yunika trở thành kẻ xấu.

Nếu chuyện đó lọt ra ngoài, Yunika có thể sẽ coi thường Shinku và cắt đứt quan hệ với cô.

Mặc dù Shinku có nhiều bạn bè nhưng cô không muốn mất Yunika.

Cô cũng không muốn mất Haruka.

Shinku đã đến mức không còn quan tâm đến danh dự của bản thân nữa nhưng cô vẫn chưa sẵn sàng từ bỏ tất cả.

Hai người họ, Shinku và Yunika, ngồi xuống một chiếc bàn trống ở khu vực không quá đông đúc của căng tin và gửi đơn đặt hàng từ thực đơn.

Nhìn đồng hồ tính giờ chuẩn bị đồ ăn, Shinku lùi lại trước bầu không khí khó chịu.

Phong thái tự tin thường ngày của cô đã không còn nữa, cô trông như một người khác khi hơi nghiêng người về phía trước và hơi sợ hãi.

"Này... Tại sao Shinku và Obi không nói gì hết vậy?"

"Đó là bởi vì... tớ sẽ... nói với cậu sau desu wa."

"Nếu là hiểu lầm, sao cậu không làm rõ nó đi?"

"Vâng, Đ-đúng rồi... tớ sẽ làm vậy desu wa."

"Đó là hiểu lầm thôi phải không?!"

"Aaa.. Vâng.. Đó là hiểu lầm thôi, desu wa..."

"Vậy tại sao cậu không giải thích điều đó cho mọi người!"

Yunika nghĩ rằng Shinku thật vô lý. Sự thất vọng của cô ngày càng lớn. Giọng cô ngày càng to hơn.

Từ lâu, Yunika đã biết Shinku có thói quen im lặng hoặc trở nên cộc cằn khi bị hỏi những câu hỏi bất tiện. Vẻ mặt của cô ấy đã nói lên tất cả.

"...Tớ chưa thể, giải thích được..."

"Vậy thì, tại sao..."

Đôi mắt của Yunika bắt đầu ngấn nước vì tức giận và buồn bã.

Đồng hồ reo lên, cho biết đơn hàng của họ đã hoàn tất.

"Đồ ăn đã sẵn sàng. Chúng ta đi lấy nó nhé?"

"...Okay."

Yunika đứng dậy với vẻ mặt u ám và bước đến quầy.

Shinku đi theo sau cô ấy với vẻ mặt tương tự.

Sau khi nhận đồ ăn và trở về chỗ ngồi ban đầu, họ nắm tay nhau và dùng bữa.

Không gian yên tĩnh và tối tăm, như thể không khí đã dừng lại.

Cả hai đều không thể nếm được mùi vị món ăn mình đang ăn.

"Chỗ ngồi này trống phải không?"

Ngay cả khi nhìn từ xa, các học sinh vẫn có thể thấy rằng bàn của họ có một bầu không khí căng thẳng, nhưng bất chấp điều đó, ai đó đã tiếp cận Yunika và Shinku.

"... Tsuyuri."

"Shirogane-san..."

Shirogane Tsuyuri đang nhìn họ từ trên cao với chiếc bánh mì trên tay.

Như thường lệ, cô là một cô gái ít biểu cảm và thật khó để biết cô đang nghĩ gì.

Không đợi câu trả lời, Tsuyuri ngồi xuống cạnh Yunika, đối mặt với Shinku.

Cô mở bao bì bánh mì và lấy một miếng nhỏ.

Sự hiện diện của Tsuyuri không thay đổi được gì cả, Yunika và Shinku tiếp tục dùng đũa ăn một cách lúng túng.

Sau khi ăn bánh mì và uống nước, Tsuyuri hít một hơi thật sâu và nhìn Shinku.

Shinku, người cũng cảm thấy có lỗi với Tsuyuri, không thể nhìn thẳng vào mắt Tsuyuri.

"Ờm, chuyện gì vậy?"

"....Tại sao cậu không nói cho mọi người biết? Rằng cậu đang hẹn hò với Haruka."

"Hở? Aaa, chuyện đó—"

Mặc dù tầm nhìn của con người được cho là 180 độ nhưng tầm nhìn của Shinku đã thu hẹp xuống còn khoảng 30 độ. Cô chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Tsuyuri, cô không thể nhìn thấy biểu cảm hay phản ứng của Yunika. Cô không thể nhìn thấy. Cô chỉ là không dám nhìn.

Shinku quá ngạc nhiên để phủ nhận những gì Tsuyuri nói.

"...Thôi, hãy chuyện đó qua một bên... Tớ có việc muốn nhờ Shinku."

"Chuyện muốn nhờ...?"

Shinku có một cảm giác không tốt.

Sống lưng cô ngứa ran và tim cô đập mạnh đến mức bất thường.

Mồ hôi túa ra trên mặt, Shinku ôm tay trước ngực để bảo vệ nó khỏi thứ gì đó.

"Cậu biết đấy... tớ cũng yêu Haruka... tớ muốn trở thành người yêu của cậu ấy... Và, cậu sẽ chấp nhận tớ chứ...?"


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro