FOUR

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điều thú vị duy nhất xảy ra vào ngày hôm sau là Anthony bị bắt.

Tôi rời lớp tiếng anh để đi vệ sinh, thò đầu vào hành lang đúng lúc chứng kiến cảnh cậu ta bị một viên cảnh sát và hiệu trưởng Chase áp giải. Tin tức bùng nổ khắp trường, đập rầm rầm vào các tủ khoá và phá tan cửa sổ. Băng đảng của Anthony hậm hực trong đám đông. Trez phóng như bay qua các lớp học với mớ sách vở ôm chặt trong lồng ngực, nét mặt hừng hực vẻ hài lòng.

Eliot đã đúng.

Mỗi năm, có ít nhất 1 học sinh bị bắt vì tàng trữ thuốc cấm, đủ để bị trục xuất tự động, nhưng mọi người mặc định rằng đó là những học sinh thái độ kém và không chịu tham gia các hoạt động ngoại khoá như anh Rex, không phải Anthony. Sự kiện này cũng ồn ào ngang với vụ tai nạn của tôi và chuyện Eliot chuyển vào trường vậy.

Tôi thực sự rất cố gắng để tỏ ra quan tâm. Tôi không chán chường, chỉ muốn một cú sốc điện để thoát khỏi ngày hôm qua, một cú sạc năng lượng. Nhưng khi các tiết học tiếp theo của tôi át đi tiếng xì xào của mọi người, khi giáo viên ngồi phịch xuống chiếc ghế, tôi cứ bị phân tâm, tấm bảng trắng trở nên nhoà mờ và kéo dài khắp căn phòng rồi biến mất.

Sự thật là tôi cảm thấy trống rỗng gần hết quãng thời gian.

Bất động.

Đôi khi tôi nghĩ mình đã sử dụng hết mọi cảm xúc.

Hôm thứ 6, câu đầu tiên mà ai cũng nói với tôi là:

"Đấm tôi đi"

Tôi đang lấy sách từ tủ đựng đồ cho vào túi, bỗng câu nói vang lên khiến tôi giật mình. Sách rơi hết xuống đất. Trước khi tôi kịp cúi xuống, Eliot Rowe đã làm vậy.

"Gì cơ?"

"Tôi nói là đấm tôi đi. Hoặc dùng nạng của cậu mà đánh tôi. Xét từ vụ hôm thứ 2, có lẽ cậu thích cách sau hơn" cậu ấy cất sách vào lại tủ đồ cho tôi. Khi đứng gần, trông cậu ấy thật đáng giật mình: xương gò má cao, mái tóc sẫm màu đến nỗi gần giống màu xanh dương, nụ cười tự mãn khiến người khác khó có thể biết cậu có đang nghiêm túc hay không. Cậu ta còn ít giống con người hơn với vết bầm lốm đốm trên gò má nhợt nhạt. Đứng cạnh tôi, có lẽ trông cậu còn kì lạ hơn. Tôi giống một cậu bé 12 tuổi với đôi má trẻ con cùng mái tóc nâu ngắn ngủi, kiểu màu nâu mà bạn không thể đem so sánh với màu chocolate hay cafe vì nó không có chút sắc thái của thứ gì đó ngon lành cả.

"Cậu có phiền không nếu tôi hỏi tại sao?" Tôi chợt nhận ra đã 4 ngày trôi qua kể từ hôm thứ 2 - những ngày này thời gian thường trôi qua mà tôi chẳng hề hay biết - và cậu ấy đã không nói chuyện gì với tôi cả.

"Cậu là 1 cầu thủ bóng vợt..."

"Đã từng" chân tôi run rẩy

"Vấn đề là, thể lực cậu rất tốt. Tôi định xin lỗi vì những gì mình đã nói hôm thứ 2, nhưng sẽ dễ dàng hơn nếu cậu nhanh chóng hết giận. Sau đó chúng ta có thể tiếp tục"

"Tiếp tục đi đâu?" Tôi há hốc mồm nhìn cậu

Cậu ấy dừng lại, rồi lắc đầu "Chẳng đâu cả. Đừng bận tâm"

Có gì đó trong câu nói ấy khiến tôi thấy buồn

"Tôi sẽ không đấm cậu"

"Hẳn rồi, đàn ông có xu hướng giải toả cơn giận bằng cách đánh thứ gì đó nhiều hơn, nhưng tôi nghĩ cậu sẽ thấy nó hiệu quả 1 cách đáng ngạc nhiên"

"Cậu đùa à? Hay đây giống như 1 kiểu đam mê vậy?"

"Chỉ là tôi ghét phải nói lời xin lỗi" cậu ta khịt mũi

"Chẳng ai ghét phải xin lỗi nhiều đến mức đó cả"

"Tôi ghét nói dối" cậu ấy sửa lại "và tôi thực sự không cảm thấy chuyện đó cần phải xin lỗi. Đấy không phải bí mật, về mẹ cậu ấy"

"Vậy còn vụ gọi tôi là nhàm chán thì sao?"

"Hiểu rồi. Cậu không nhàm chán. Cậu làm những chuyện rất thú vị khi bênh vực tôi."

Các hành lang gần như vắng tanh như thường lệ mỗi khi tôi đi tới tủ đựng đồ của mình. Không ai nghe lỏm cả.

"Cậu đã đúng về Trez" tôi chuyển chủ đề

Cậu ấy đảo mắt "tất nhiên tôi đã đúng về Trez" tiếp đó là khoảng khắc im lặng tạm thời, rồi cậu ấy chợt nhớ ra "Dù sao tôi cũng lấy làm tiếc về mất mát của cậu"

Cậu ấy chẳng cho tôi dấu hiệu cảnh báo nào. Không nhăn trán, cũng chẳng đặt tay lên vai tôi. Cậu ta chỉ nói vậy một cách thẳng thừng

"Thật sao?" Lời nói vô vị khiến tôi bực mình, nhưng tôi chưa bao giờ khiếm nhã đến mức vặc lại. Giờ thì cậu ấy sẽ phải chỉ trích hoặc là nhượng bộ tôi. Mọi người sẽ để bạn được ích kỉ khi bạn đang đau buồn. Tang lễ hay biến nhiều người trong chúng ta thành những kẻ đê tiện.

"Không có gì đặc biệt" cậu ta đáp "tôi nói lấy làm tiếc theo lệ, nhưng tôi không quen biết mẹ cậu và gần như cũng không biết về cậu"

Đó là lí do tại sao tôi lại thấy bực bội.

"Tôi tưởng cậu ghét nói dối"

"Ý tôi là tôi thường không làm phiền người khác"

Tôi tỳ hẳn người vào cặp nạng. Nói chuyện với Eliot tiêu tốn cảm xúc của cả 1 tuần lễ. Tôi không quyết định xem mình nên thấy bực hay thích thú, nhưng có vẻ chẳng thích thú tẹo nào.

"Thế có nghĩa là tôi đặc biệt hả?"

"Để xem đã" cậu ta tựa vào tủ đồ của tôi, bờ vai góc cạnh của cậu tỳ lên tấm kim loại màu cam với 1 tư thế có vẻ đau đớn. Ắt hẳn Eliot đang chọc tức tôi khi cậu ấy mở miệng nói "chủ yếu nó có nghĩa là tôi nợ cậu"

"Cậu chẳng nợ nần gì tôi cả"

"Ít nhất là một chuyến đi nhờ về nhà"

"Tôi không..." tôi dợm nói, nhưng qua những ô cửa kính cuối hành lang, tôi thấy chuyến xe buýt cuối cùng đang lăn bánh rời đi "Ôi"

"Tôi sẽ coi đó là đồng ý"

Điều duy nhất tôi có thể làm lúc này là đi theo cậu ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro