SEVEN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về đến nhà, đường lái xe vào nhà trống trơn. Mất một giây tôi không hề hay biết mình đã dừng xe với với snh chàng nằm ở ghế sau như thế nào, giống như tôi đã trao đổi cuộc đời với ai đó mà không nhận ra

"Eliot, chúng ta đến nơi rồi"

Có vệt máu dính trên ghế. Cậu ta ra khỏi xe, loạng choạng nhưng vẫn đứng được. Tôi dẫn cậu ấy vào nhà. Nhớ lại thời tôi còn có bạn bè và mỗi khi họ đến thăm, tôi lại phải nghĩ cách giải thích về đồ nội thất lệch lạc trong nhà, nhưng đây không phải lúc cho câu chuyện về những cuộc chiến trên trang Craigslist.

Đây là lần đầu tiên 1 thằng con trai vào phòng tôi, nhưng Eliot có lẽ không đủ tiêu chuẩn là con trai đúng nghĩa. Tôi gạt đống quần áo bẩn trên giường xuống để lấy chỗ. Tôi đã có đủ kinh nghiệm chăm sóc những đồng đội bị thương để biết phải làm gì

"Đầu cậu thế nào?"

"Đầy đủ chức năng hơn bao giờ hết"

"Cậu có chóng mặt không?"

"Thế còn cậu? Cậu ổn chứ?"

"Trả lời đi, không được hỏi"

"Đúng kiểu ISFJ điển hình, thích chơi trò bác sĩ"

"Ôi Chúa ơi. Cho tôi biết chuyện gì xảy ra vậy. Cậu có nhớ không?"

"Cậu cũng ở đó mà"

"Eliot"

"Có lẽ tôi đã không lường trước được hậu quả. Nhưng chuyện đó vô cùng hiếm hoi, tôi thề đấy"

"Thật quá rõ ràng rằng cậu vừa nói 1 điều đúng đắn" tôi rọi đèn pin điện thoại vào mặt Eliot. Cậu ấy nheo mắt. Đồng tử giãn nở bình thường. "Tôi nghĩ cậu không bị chấn động. Có cảm thấy chỗ nào bị gãy không?"

"Chỉ có nhân phẩm của tôi thôi"

"Nó sẽ phục hồi thôi" tôi nhúng 1 chiếc tất sạch vào li nước trên chiếc bàn cạnh giường và lau máu ở quai hàm cậu ấy.

"Cảm ơn" cậu lặng lẽ nói

"Tôi nghĩ tốt hơn cậu nên đi tắm. Phòng tắm phía bên trái. Khăn sạch trên giá cạnh bồn rửa"

"Bố cậu có biết cậu đang mời trai lạ qua nhà đi tắm không?"

Chỉ có 1 người xa lạ nhất "tôi thích nghĩ cậu trở thành người quen sau khi đã cứu ai đó 2 lần hơn"

Cậu ấy đứng lên. Tôi hy vọng cậu cuối cùng cũng nao núng - nhưng không - cậu thậm chí còn không thèm kêu 1 tiếng nào. Cậu ta đang cố giấu nỗi đau vì tôi à?

"Tôi cảm thấy cần phải nhắc lại rằng mình đã đúng. Về việc đưa cậu đi cùng" cậu ta nói với bức tường "cậu là 1 vệ sĩ tốt bụng"

"Có lẽ cậu nên trả nợ tôi bằng cách tránh những tình huống ngu ngốc ra"

"Còn việc gì để làm ở đây nữa cơ chứ" cậu ta nói, nét cười tự mãn trở lại trên môi và rời đi. 1 phút sau, tiếng nước chảy vang lên. Tôi nằm vắt qua giường và lắng nghe nhịp đập trái tim chậm lại.

Anthony đã nói dối. Eliot không dùng thuốc. Ngoại trừ việc cậu ấy không nói cho tôi biết chúng tôi sẽ đến. Lẽ ra tôi nên tìm 1 người bạn mới để bảo vệ tôi - để có bạn có bè dù thế nào đi nữa. Ai đó chỉ thích ngồi tại bàn trong một quán ăn tự phục vụ và không lạm dụng lời 'xin lỗi'. Eliot đáp ứng yêu cầu này, nhưng cậu ta cũng là 1 kẻ điên

Cuối cùng, tôi nhận ra đã lâu lắm rồi kể từ khi vòi hoa sen được mở. Nếu cậu ấy ngất xỉu và tôi phải thực hiện CPR (hô hấp nhân tạo) cho cậu ấy khi không một mảnh vải che thân thì... nhưng rồi cậu ta bước vào phòng, ngực để trần

"Cậu bẻ lại vai giúp tôi được không?" Cậu ta ngẫu nhiên hỏi "và cho tôi mượn 1 cái áo sơ mi sạch nữa nhé?"

Tôi không thốt thành lời. Cả người cậu đầy vết sẹo. Những vết sẹo cũ, sẹo mới, sẹo lởm chởm, sẹo trắng mảnh mờ chạm khắc hai bên sườn, trước bụng và khắp mọi nơi trên cơ thể. Vai cậu ấy trông có vẻ không ổn. Nó sưng phồng và nhọn hoắt.

Cậu ấy nên đến bệnh viện. Lẽ ra cậu ấy phải 'cực kì đau đớn'

"Tôi nghĩ chắc cậu biết làm thế nào vì cậu hiểu rõ các chấn thương lúc chơi thể thao mà. Nếu không, tôi có thể chỉ cho cậu"

"Cái gì... cậu..? Rõ ràng cậu cần đến bệnh viện!"

"Dễ thôi mà. Mặc dù với người khác thì dễ dàng hơn nữa, đó là lí do tôi hy vọng..."

"Sao lúc bị đau không thấy cậu kêu la?" Tôi không thể tin được tại sao mình lại không đưa cậu ấy đến bệnh viện

"Tôi không cảm thấy đau"

"Gì cơ?"

"Tôi bẩm sinh đã vô cảm với đau đớn (CIPA)"

"Gì cơ?" Tôi nhắc lại

"Các sợi dây thần kinh của tôi có vấn đề." Cậu ấy sốt ruột "giờ tôi sẽ nằm trên sàn, và tất cả những gì cậu cần làm là..."

"Vô cảm với cái gì? Cậu nói nghiêm túc chứ?"

"Đó là 1 căn bệnh hiếm gặp" trông cậu ấy có vẻ mệt mỏi. Mệt mỏi đến nỗi tôi lập tức ngừng các câu hỏi chuẩn bị bay ra khỏi miệng. Cậu ấy chắc hẳn đang nói dối, phải không?

Vô cảm với nỗi đau không phải là một căn bệnh hiếm gặp... mà là 1 siêu năng lực

Vẫn còn choáng váng, tôi nói "vậy cậu nằm xuống và...?"

Rốt cuộc tôi ngồi xuống và đặt bên chân lành lặn của mình vào dưới nách cậu. Nếu coi đây là 1 tư thế làm tình thì chắc chắn nó là tư thế khó tin nhất trên đời, nhưng nếu anh Rex về nhà, anh ấy sẽ tìm cách biến nó thành 1 điều gì đó không phù hợp

"Giờ kéo tay tôi đi" Eliot hướng dẫn

"Nhưng sẽ đau lắm đấy"

"Không đau"

Da cậu ấy vẫn mềm mại và ấm áp sau khi tắm. Tôi âm thầm đếm các vết sẹo nhỏ trên những ngón tay và lòng bàn tay cậu ấy. Chúng làm sao mà có nhỉ? Hầu hết đều lởm chởm không giống như cậu tự làm mình bị thương, nghĩa là hoặc cậu ấy từng đánh nhau với sư tử trong lồng hoặc vô cùng bất cẩn

Sau 1 phút kéo căng liên tục trong khi Eliot nhìn chằm chằm lên trần nhà như thể ở phòng khám nha khoa, thì 1 tiếng khục vang lên. Cậu ấy ngồi thẳng lên

Tôi véo mắt cá chân Eliot "không đau chút nào à?"

Cậu ấy nhíu mày "Ừ"

Thật sự có thứ siêu năng lực mà tôi mong muốn nhất. Tôi cười ngất. Không thể kiềm chế được

"Thật kinh ngạc. Cậu may mắn thật đấy"

"Ừ, rất may mắn. Cảm ơn vì cái vai. Tôi nên đi thôi"

"Chờ đã, tôi muốn nói chuyện với cậu" tôi cảm thấy có 1 nỗi ám ảnh đang ngấm ngầm hình thành, giống như lần anh Rex đưa tôi tới xem trận bóng vợt thời trung học cơ sở của Anthony và tôi đã dõi theo quả bóng từ đầu tới cuối. Nhưng rồi cái nhíu mày của Eliot hằn sâu hơn, vậy nên tôi lảng sang chuyện khác "Về ước muốn chết người của cậu. Bọn chúng có thể giết chết cậu đấy. Bọn chúng chẳng làm trật vai cậu còn gì"

Cậu ấy thử xoay vai. "Bọn chúng chỉ đang giữ chặt tôi như những kẻ ngốc mà thôi, tất cả chỉ có vậy. Chúng sẽ chẳng gây ra bất cứ tổn hại vĩnh viễn nào"

"Cậu không thể biết được"

"Tôi biết mà. Tôi đã mang cậu theo đấy thôi"

Nỗi buồn bực của tôi đang dần bốc hơi bất chấp sự thật rằng cậu ta không hề có khả năng tự chăm sóc bản thân mình "cậu đang nói là dù bọn chúng có đập cậu te tua thì vẫn ổn, miễn là chúng không giết cậu..."

"Tôi không cảm thấy đau. Nên chẳng quan trọng. Và thật vui khi thấy chúng điên tiết đến thế nào nếu chúng nhận ra rằng mình chẳng thể làm bất cứ điều gì với tôi"

Cậu ấy nói cũng có lí. Bạn làm sao có thể làm tổn thương 1 người vốn không thèm bận tâm bạn nghĩ gì về anh ta, cũng chẳng để ý bạn nói gì và thờ ơ nếu bạn tấn công anh ta chứ?

Cậu ấy thở dài khi nhìn thấy nét mặt tôi "mọi người đánh đập thứ gì đó rồi cảm thấy dễ chịu hơn. Thật tiện khi trở thành thứ gì đó không phiền bị đau đớn. Tôi đã muốn Anthony vượt qua được rắc rối của cậu ta"

"Tôi nghĩ cậu có động cơ nào đó không thể nói ra để đến đó, nhưng xét thấy cậu thông minh nên tôi cho rằng đó là động cơ tốt"

"Thật à?"

"Cậu ta nghĩ cậu là 1 kẻ chỉ điểm, khiến cậu ta bị bắt, không phải Trez. Năm ngoái có 1 học sinh năm nhất... tất cả những gì cậu ấy làm là trộm 1 vài viên thuốc. Và cuối cùng cậu ấy phải nằm viện" thường thì khó mà nhịn đươc cười lúc Anthony chơi trò mafia, nhưng giờ tôi nhận ra cậu ta thực sự có thể nguy hiểm đến thế nào

Cậu ấy nhặt 1 món đồ chơi bằng nhựa từ trong tủ quần áo của tôi "Chú ngựa Pony nhỏ bé. Thật thú vị"

"Nó có từ hồi tôi... thôi quên đi. Cậu không thể mặc một người coi cậu là một cái bao cát chỉ vì không thấy đau được. Tránh làm họ bực mình chẳng dễ dàng hơn sao"

"Dễ dàng hơn với 1 số người thôi"

"Chỉ cần tỏ ra tử tế hơn"

"Con người ta thường lãng phí cuộc đời cố tìm kiếm điều đúng đắn để nói"

"Tại sao cậu không báo cậu ta Trez mới là người chỉ điểm?" Tôi rên rỉ

"Tôi hình dung mình có thể chịu đựng sự trừng phạt tốt hơn" cậu ấy đưa con ngựa đồ chơi lên sát mặt và bắt chước cái chớp mắt đờ đẫn của nó. Tôi không thể chịu đựng việc phải nhìn các vết sẹo của cậu thêm nữa, nên tôi đi xuống hành lang, xông vào phòng anh Rex lấy 1 trong nhưng cái áo sơ mi anh ấy không ưa nhất. Lúc quay lại, tôi ném cái áo cho Eliot, cùng với 1 câu nói: "Những vấn đề về sức khoẻ. Cậu sẽ phải chịu đựng chúng lúc về già nếu cậu còn tiếp tục để mọi người đánh te tua như thế"

Đây là quân bài chấm-dứt-tranh-cãi của mẹ: ăn rau bina hoặc con sẽ gặp vấn đề về sức khoẻ lúc về già. Giãn gân giãn cốt trước khi tập thể dục hoặc con sẽ gặp vấn đề về sức khoẻ lúc về già. Uống dầu cá hoặc CSGVĐVSKLVG (con sẽ gặp vấn đề sức khoẻ lúc về già). Trừ phi gặp vấn đề về sức khoẻ lúc về già chẳng quan trọng nếu bạn bị một chiếc xe hơi đè bẹp lúc 45 tuổi

Chiếc sơ mi quá rộng với Eliot. Cậu ấy không phải kiểu người mỏng cơ bắp, mà là mảnh góc cạnh, dễ vỡ như 1 món đồ xinh đẹp nào đó làm bằng thuỷ tinh

"Cuộc đời tôi đã là 1 vấn đề về sức khoẻ rồi"

"Thôi nào" tôi bật cười "không cảm thấy đau đớn, đó không phải là vấn đề về sức khoẻ... mà là 1 phép màu"

Cậu ấy cứng người "Tôi không muốn sống lâu tới mức không thể suy nghĩ được điều gì. Mục tiêu của tôi là sống thật hiệu quả. Và điều đó có nghĩa là cắt bớt những việc làm ngu ngốc như nói những điều tôi không tin với người tôi không tôn trọng, và... cả cuộc nói chuyện này"

Tôi khoanh tay "có bao giờ cậu bất chợt nghĩ rằng mọi người sẽ đau buồn nếu cậu ra đi không?"

"Không" cậu ấy nói vẻ ngạc nhiên "chưa bao giờ"

"Tại sao?"

"Bởi vì sẽ chẳng có ai đau buồn cả"

Tôi nói 1 cách vô thức "tôi sẽ buồn"

Cậu ấy nheo mắt "thật sao?"

"Thật" tôi bướng bỉnh đáp

"Cậu sẽ đặt hoa trên quan tài tôi, mặc 1 chiếc váy đen và lắng nghe mục sư gọi tôi là 1 công dân trung thực hả?"

"Tôi sẽ đặt hàng 100 lẵng hoa, khiêng quan tài và xin được phong chức thành 1 mục sư quái dị nếu điều đó có thể thuyết phục cậu không trở nên quá ngu ngốc"

Cậu ấy nhìn tôi chằm chằm, rồi hơi ngả đầu về phía sau và bật cười, mái tóc ướt làm vương hơi ẩm vào trong mắt cậu ấy

Lễ tang này sẽ không còn là giả thiết nếu Anthony tiếp tục chiến dịch trả thù của mình. Nhưng có 1 người có thể thuyết phục được cậu ta không đưa Eliot chầu trời sớm, và thật may mắn, người đó là tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro