Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11

Ngày hôm đó, tôi và nàng không ai nói với ai một câu nào nữa,dù nhiều nàng vẫn đưa mắt nhìn tôi đầy hối hận. Nhưng tôi không để ý đến, chỉ nhìn nàng bằng thái độ lạnh lùng, rồi quay sang bắt chuyện với Như Ngọc.

Nhưng tôi vẫn không khỏi day dứt trong long, vì tôi biết nàng không hề cố ý như vậy, chỉ là lúc đó tự nhiên tôi thấy mình bị xúc phạm nên phản ứng như vậy. Giờ tôi nghĩ lại thấy ân hận rất nhiều, chắc nàng buồn ghê lắm.

Về nhà, tôi đã thấy em Thủy đứng chặn ngay ở cửa:

- A, anh An về rồi! – Em ấy reo lên khi thấy tôi, như trẻ con được người lớn cho quà.

- Ờ anh về thì có gì mà vui thế? – Tôi phì cười vì sự trẻ con của em, cảm thấy tâm trạng cũng đỡ hơn chút.

- Hôm nay ba mẹ anh bận có việc nên đi sớm rồi, anh vào nhà đi!

- Thế...ăn tối kiểu gì đây? – Tôi ngạc nhiên hỏi.

- Em nấu xong hết rồi! – Em ấy đáp.

- Có ngon không đấy? Định đầu độc anh à? – Tôi nheo mắt hỏi.

- Không, em nấu ngon mà, anh không chết đâu mà sợ! – Thủy lắc đầu nguầy nguậy.

- Ờ được rồi! – Tôi nói rồi đi vô nhà tắm.

Mấy phút sau, không để em ấy gọi mãi nữa, tôi ngồi vào bàn ăn và nhìn quanh. Các món ăn nhìn trông cũng được phết, may là không có món nào tôi không ăn được, nếu không thì hôm nay chỉ còn nhịn ăn mà đi ngủ.

Sau một ăn uống no nê, tôi để em ấy rửa bát, còn mình thì lên nhà và vào phòng riêng, nằm vật lên giường...

Tôi suy nghĩ rất nhiều về Mai Trang và những lời nói của nàng ngày hôm nay. Tôi không hiểu sao, một lời đề nghị rất bình thường như thế mà nàng lại phản ứng gay gắt như vậy.

Nghĩ đến lúc nàng không thuộc những kiến thức cơ bản, hay không làm được những bài, trong tôi không hiểu sao bỗng thấy thương cho nàng,không hề trách vì sao nàng lại học kém như vậy. Không hiểu nàng đang gặp chuyện gì mà lại luôn buồn như vậy, và còn rất nhiều thắc mắc về nàng nữa, nhưng sau hôm nay...

Lắc đầu thở dài, tôi ngồi vào bàn và bắt đầu học bài, tự nhủ bản thân không nên suy nghĩ nhiều về nàng nữa, vì tôi với Mai Trang cũng chỉ là bạn bình thường mà thôi...

Ngồi học bài mà không tập trung chút nào, tôi ngán ngẩm đứng dậy, ra ban công và nhìn ra ngoài trời. Không khí về đêm yên tĩnh và trong lành...

**********

Hôm sau, tôi thức dậy khá sớm. Nhìn đồng hồ, mới có 6 giờ hơn. Tôi định xuống nhà rửa mặt thì điện thoại rung lên, báo có tin nhắn.

Tôi ngạc nhiên khi sớm thế này mà có người nhắn tin cho tôi rồi. Với tay lấy cái điện thoại, tôi nhìn vào thì thấy... đến hơn chục tin nhắn suốt từ tối hôm qua, chắc mình không để ý.

Tò mò không biết ai lại nhắn lắm tin như thế cho mình, tôi xem phần người gửi thì hóa ra là Mai Trang. Không hiểu nàng nhắn tin cho tôi làm gì nữa, chắc là nàng muốn xin lỗi về việc hôm qua.

Tôi mở thử một tin ra xem, nội dung: “An ơi, cho mình xin lỗi về chuyện hôm qua nha, chúng mình lại là bạn được không?”. Kết thúc mỗi tin nhắn,nàng đều có một câu hỏi y như nhau. Tôi thì bối rối vì không biết nên làm gì,vì biết mình cũng không giận nàng điều gì cả.

Sau một hồi suy nghĩ, tôi quyết định rằng mình sẽ... cần thêm thời gian để trả lời câu hỏi, liệu có nên tiếp tục hay không, dù biết chắc 90% là vẫn tiếp tục.

Có lẽ tôi cần tham khảo thêm ý kiến của hai người con gái mà tôi quen. Mang theo suy nghĩ đó, tôi xuống nhà hỏi em Thủy trước.

Vừa thấy tôi, em Thủy ngạc nhiên hỏi:

- Ơ hôm nay sao anh dậy sớm thế?

- Ừm tự nhiên anh có hứng tập thể dục buổi sáng!

- Xạo à! Hôm nay em lên sân có thấy ai đâu? – Em ấy lém lỉnh hỏi lại.

- Ờ thì anh...tập trong phòng!

- Thật không? – Em Thủy nghi ngờ.

- Thật, anh nói dối em làm gì! – Tôi chém gió mà không biết ngượng mồm.

- Hì, chịu anh đấy, anh ăn sáng đi rồi đưa em đi học! – Thủy cười.

- Ừ mà Thủy này, anh... – Tôi ngập ngừng không biết có nên nói ra hay không.

- Anh định nhờ gì à? Nói em xem có giúp được không? – Cô nhóc như đọc được suy nghĩ của tôi, liền hỏi lại.

- Ừ thì...chuyện là thế này! – Nói rồi tôi kể cho em ấy nghe chuyện giữa mình và Mai Trang, nhưng chỉ kể chuyện xảy ra hôm qua và tin nhắn sáng nay, còn lại tôi giữ bí mật.

Sau khi nghe một hồi, em Thủy ngồi suy nghĩ hồi lâu. Tôi thì kiên nhẫn chờ đợi kết quả. Một lát sau, Thủy lên tiếng:

- Em nghĩ là...tự anh phải quyết định lấy thôi, nhưng nếu là em thì em sẽ tha thứ cho chị ấy. Chị ấy không hề cố ý nói như vậy với anh đâu!

- Sao em khẳng định như vậy? – Tôi vờ ngạc nhiên mà hỏi lại.

- Vì sau khi nói xong vài giây, chị ấy mới nhận ra là mình vừa to tiếng với anh, chị ấy hối hận vì đã nói như vậy nên mới xin lỗi anh nhiều như thế...nhưng em thấy có chuyện gì đó không bình thường...! – Thủy ra chiều suy nghĩ ghê gớm.

- Em nghĩ có chuyện gì à? – Tôi giật mình hỏi lại.

- Ừ, nếu là bạn bình thường thì chị ấy đã không phải xin lỗi anh nhiều như thế, và không cần phải hỏi thêm câu gì, vì dù sao anh và chị ấy cũng chỉ mới quen mà thôi! – Thủy nói.

- Vậy điều này có nghĩa là... – Tôi hồi hộp hỏi, trong đầu đã ngờ ngợ ra điều gì đó.

- Có nghĩa là...chị ấy có tình cảm với anh, dù có thể chưa phải tình yêu nhưng chắc chắn là hơn tình bạn bình thường!

Thủy nói đến đây rồi đứng dậy và đi lên nhà, bỏ lại tôi ngồi lặng đi trước sự thật quá hiển nhiên này. Đúng là tôi cũng thấy hơi lạ trước những hành động của nàng, nhưng lại không hề nghĩ xa hơn tình bạn...

Tôi im lặng đưa Thủy đi học, Thủy biết tôi đang nghĩ gì nên cũng ngồi yên đằng sau. Tới nơi, em ấy xuống xe, nhìn tôi rồi nói:

- Anh tự suy nghĩ đi nhé, thôi chào anh!

- Ừm, chào em! – Tôi bần thần đáp rồi quay xe đi, vẫn mải suy nghĩ.

Buổi chiều hôm đó, tôi đến lớp với tâm trạng không thoải mái cho lắm. Hơi ngạc nhiên khi hôm nay tôi chưa thấy Mai Trang đến lớp, không biết nàng gặp chuyện gì nữa. Tôi hơi áy náy khi nghĩ sáng nay không thấy tôi trả lời nàng nên chắc nàng đang buồn lắm.

Tuy vậy, tôi vẫn đem câu chuyện ngày hôm qua giữa tôi và Mai Trang kể cho Như Ngọc nghe, nhưng không hề nói đến việc nàng có tình cảm với tôi, vì không khéo em Ngọc lại giận tôi nữa thì nguy.

Ngay khi tôi vừa nói xong, Ngọc lên tiếng ngay:

- Mình nghĩ là Trang ghét An nên mới nói những câu như thế,chứ nếu bình thường thì không ai nói vậy!

- Sao...sao...! – Tôi lại thêm một phen bất ngờ nữa trước nhận định hoàn toàn trái ngược của Ngọc.

- An đang có ý gì hay sao mà bất ngờ vậy? – Ngọc nheo mắt nhìn tôi.

- Không, mình...không có ý gì đâu! – Tôi chống chế ngay.

- Thế sao thái độ đó? – Em Ngọc vẫn chưa ngừng tra hỏi tôi.

- Mình chỉ...hơi thắc mắc vì sao...Trang không đi học sau chuyện hôm qua giữa mình và bạn ấy thôi!

- Ai bảo Trang không đi học, An nhìn lên xem! – Ngọc hừ nhạt.

Tôi giật mình nhìn lên thì thấy Trang đã ngồi ở bàn tự lúc nào không hay. Nàng vẫn xinh đẹp như thường, nhưng không thể che dấu được nỗi buồn trong lòng. Nàng chỉ ngồi im lặng nhìn ra cửa sổ, không để ý đến những cái nhìn của bọn con trai trong và ngoài lớp học.

Hôm nay có vẻ số lượng đứa đến cưa cẩm nàng tăng đột biến, dễ đến vài chục đứa. Bọn lớp tôi phải đóng chặt cửa để ngăn giặc ngoại xâm tràn vào tổ quốc. Nhiều đứa còn mang cả bó hoa đến lớp tôi, nhưng chắc phải mang về thôi vì Mai Trang không nhận. Gần đến giờ học, bọn nó vội vàng cầm hoa chạy nhanh về lớp, chắc tí nữa ra chơi lại sang...

Thỉnh thoảng trong giờ học, tôi chỉ liếc nhìn nàng thì thấy nàng ngồi thẫn thờ, thỉnh thoảng mới ghi chép vài ý rồi lại buôn bút xuống, chìm đắm vào suy nghĩ riêng của mình. Đôi lúc tôi chợt thấy nàng nhìn tôi một lát, rồi lại chầm chậm quay lên. Em Ngọc ngồi bên cạnh tôi chắc không để ý mấy, mà hình như em ấy trầm hơn mọi khi. Không khí lớp học khá nặng nề, tôi chỉ mong hết giờ nhanh một chút...

Giờ ra chơi hôm ấy, những đứa con trai trong lớp tôi không thể nào cản được quân xâm lược nữa, bọn nó chọc thủng phòng tuyến và lao vào trong lớp, chen nhau đứng trước Mai Trang. Tôi cùng Ngọc xuống nhanh catin cho không khí bớt ngột ngạt.

Chợt thấy nàng vội vàng đi nhanh ra khỏi lớp, đến trước mặt tôi và Ngọc, nàng khẽ lên tiếng:

- Mình...gặp riêng An một chút được không?

Ngay lập tức, em Ngọc phản đối ngay:

- Việc gì phải gặp riêng, có chuyện gì bạn nói ngay xem nào!

Mai Trang không để ý đến lời em ấy, nàng nhìn tôi chờ đợi...

- Ừ, bạn cứ nói luôn ở đây đi! – Tôi bối rối đáp.

- Thôi được, về câu hỏi sáng nay của mình, An trả lời thế nào? – Nàng khẽ thở dài.

- Câu hỏi nào? – Ngọc chen ngang.

- ...... – Tôi im lặng không đáp, vì quả thực trong tôi đang diễn ra một cuộc đấu tranh tư tưởng gay gắt, nhất là sau hai cuộc nói chuyện với Thủy và Ngọc.

Nàng vẫn đợi tôi đưa ra câu trả lời. Nhưng cuối cùng, tôi lại nói:

- Mình... – Tôi lúng lúng đáp, thật sự thì tôi không biết mình giận nàng điều gì nữa, nhưng khi thấy Ngọc nói vậy tôi cũng băn khoăn rất nhiều.

Trông thấy tôi với bộ dạng đó, chắc nàng cũng đoán được ra. Mai Trang lắc đầu nhìn tôi cười buồn, rồi nàng lặng lẽ quay người bước đi. Ngọc thì nhìn theo nàng với nụ cười, không rõ là em ấy thương hại hay mỉa mai nữa. Tôi chợt cảm thấy trong lòng mình có một chút hụt hẫng nào đó khi nhìn nàng quay bước đi, nhưng tôi cũng phải đành lòng làm vậy...

Bọn con trai nhìn tôi với ánh mắt không mấy thiện cảm, rồi bọn nó đi theo Mai Trang lên lớp, bỏ mặc tôi và Ngọc đứng đấy.

Theo em Ngọc xuống catin, tôi chỉ ngồi im lặng, dù bên cạnh em Ngọc cười nói rất vui vẻ. Thầm nghĩ chắc Thủy nói đúng, tôi chỉ biết thở dài, vì đã làm nàng buồn hơn.

Đó phải chăng là cảm giác buồn bã, đau đớn khi bạn yêu đơn phương một ai đó, mà không được người đó đáp lại....?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro