Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16

Mai Trang hình như không thấy em Ngọc đang đứng cạnh tôi, nàng thản nhiên chạy lại gần tôi cười nói:

- An à, mình...!

Em ấy chưa nói xong, Ngọc đã nhanh chóng ngắt lời:

- Trang à, bạn làm gì ở đây vậy?

Nàng quay ngay sang phía em Ngọc, nét tươi cười biến mất. Thay vào đó là sự khó chịu, tức giận, chắc nàng đang nhớ lại cuộc gặp ngày hôm qua.

- Mình làm gì là việc của mình, không liên quan đến bạn!

- Không liên quan là sao? Bạn gọi An làm gì? – Ngọc cũng không vừa đáp lại.

- Mình với bạn ấy đi chơi, sao không được gọi chứ! – Mai Trang hừ nhạt.

- Ai bảo thế, mình gặp An trước bạn, mà bạn đang nằm viện, mới sáng sớm việc gì An phải đi chơi với bạn chứ!

- Sự thật là vậy đấy, sao bạn không chịu chấp nhận đi!

- Mình chẳng tin điều bạn nói, nói thật nhé Trang, lời bạn nói chẳng ý nghĩa gì với đâu! –Ngọc cười lạnh.

- Thế tưởng lời của bạn có ảnh hưởng đến mình chắc, mơ đi nhé! – Trang cũng đáp trả.

Thấy tình hình có vẻ xấu đi nhanh chóng, tôi vội can ngăn:

- Thôi thôi hai bạn bình tĩnh nào!

Cái sai lầm của tôi là ở đây, đáng lẽ tôi không nên xen vào, dù có thể sắp có cãi nhau giữa hai nàng, nhưng tôi không bị rơi vào thế kẹt như lúc này.

Cả hai người con gái đều quay sang nhìn tôi...

- An lén đi chơi với Trang đúng không? – Ngọc nhìn tôi run run hỏi.

- Mình...! – Tôi lâm vào tình thế khó xử, không biết phải nói sao nữa.

- An đi chơi với mình đúng không? – Lúc này Mai Trang lại nói thêm câu nữa, làm tôi càng lâm vào bế tắc hơn.

- Mình...! – Tôi càng khó nói hơn.

- Mình gì mà mình, nói cho tôi nghe xem nào! – Ngọc ngắt lời.

Cuối cùng, để bảo vệ danh dự, tôi đã nói dối...

- Không! Mình...đi dạo một mình từ sáng đến giờ, có... đi với Trang đâu! – Tôi cố gắng chống chế.

- Thật à? – Ngọc nhìn Trang đầy đắc thắng.

- An...sao...sao lại như vậy? – Trang nhìn tôi ngỡ ngàng.

- Mà mình với Trang có phải là gì đâu mà phải đi chơi với nhau chứ! – Tôi chốt một câu không thể tồi hơn, với hi vọng mong manh rằng Như Ngọc sẽ không giận mình, mặc kệ phản ứng của Mai Trang ra sao.

Và đương nhiên là nó không hiệu quả. Nhìn bộ dạng lúc đó của tôi ai cũng biết là tôi nói dối, Ngọc mắt rưng rưng nhìn tôi:

- Đây là lần thứ hai rồi đó, mình làm gì sai mà An đối xử với mình như thế chứ! – Nói rồi em ấy quay vội và bước đi thật nhanh.

Tôi hốt hoảng chạy theo và níu tay em ấy lại, nhưng Ngọc vùng ra được, rồi chạy đi. Hình như có giọt nước mắt lăn trên má. Tôi nhìn em ấy chạy đi, lòng quặn đau, vì mình là người gây tổn thương cho em ấy quá nhiều, từ khi tôi trở thành bạn trai em.

Tôi quay lại nhìn Mai Trang. Lúc đó ánh mắt của nàng nhìn tôi như không thể tin được tôi lại nói như thế, và rồi...

- Tốt thôi, mình...không phải bạn của An, có đúng không? – Giọng nàng lạc hẳn đi.

- Không, ý mình là... – Tôi cố gắng sửa sai, dù biết là nó vô dụng.

- Mình biết ý bạn là như vậy rồi, ...tốt thôi, vậy chào...bạn! – Mai Trang cũng vội vã bước đi thật nhanh, bỏ mặc tôi đứng đó với những cơn đau thắt lòng.

Tôi chỉ biết đứng nhìn dáng hai người con gái đang xa dần, và rồi đây là lần thứ hai, nước mắt tôi lại lăn dài vì những người con gái, hòa với nỗi xót xa và hối hận trong lòng. Từ từ khuỵu chân xuống, tôi cứ mãi như thế, nước mắt vẫn cứ lặng lẽ rơi xuống...

**********

Tôi đứng trước cửa phòng bệnh của nàng. Bên trong, nàng đang thút thít một mình nên tôi không dám vào. Một lát sau, khi chắc chắn nàng đã mệt nên ngủ vùi, tôi mới dám đi thật khẽ vào trong phòng. Tôi đứng lặng đi ngắm khuôn mặt xinh đẹp của nàng, nhìn mắt nàng đỏ hoe mà lòng hối hận.

Khi tĩnh tâm lại, tôi nghĩ rằng chỉ có Mai Trang mới giúp tôi làm lành với Ngọc. Một vài giọt nước mắt vẫn còn vương trên mi nàng, tôi nhẹ nhàng đưa tay lau nước mắt trên mi và trên má cho Trang, khẽ thì thầm:

- Mình xin lỗi Trang, mình là đứa không ra gì, nên không thể xin bạn tha thứ được!

Rồi tôi ngồi xuống giường cạnh nàng, kéo chăn lên đắp lại cho nàng, rồi ngồi nhìn nàng ngủ...

Chợt nàng mở mắt nhìn tôi vài giây, rồi nhắm mắt lại nói khẽ:

- An...làm gì ở đây? Tưởng bạn nói chúng ta không phải là bạn cơ mà!

- Ý mình là... bạn không phải bạn gái mình nên...! – Tôi ngập ngừng.

Thấy mắt nàng rưng rưng, tôi đưa tay lau vội nước mắt cho Mai Trang, nhẹ nhàng nói:

- Mai Trang, đừng khóc!

- Mình...không sao đâu, chỉ là...mình hơi bất ngờ thôi!

- Mình xin lỗi, thật sự thì Trang là bạn tốt nhất của mình! – Tôi lặng lẽ nói.

- Mình biết!

Khoảng lặng xuất hiện giữa hai chúng tôi. Dù sao tâm trạng của tôi cũng khá hơn một chút. Hi vọng nàng cũng vậy. Hai đứa tôi nhìn nhau không nói gì, chắc nàng cũng muốn nói gì đó nhưng lại thôi, yên lặng nhìn tôi. Tôi hơi bối rối liền quay mặt đi, nhưng chợt nhớ đến việc nhờ nàng, tôi vội đặt vấn đề:

- Mình có việc muốn...nhờ bạn...giải quyết dùm được không? – Tôi hỏi.

- Về chuyện với Ngọc đúng không? – Nàng lắc đầu ra ý tôi đừng nói nữa.

- Ừa!

- Sao lại hỏi mình?

- Vì...bạn với Ngọc cũng là con gái nên... – Tôi ngập ngừng.

- Ngốc...có phải cùng là con gái là có thể hiểu suy nghĩ của nhau đâu...!

- Vậy à?

- Ừa cũng như An vậy...đâu thể hiểu được đứa con trai khác...!

- Ừ...cái này mình không chắc...!

- Không chắc á? – Nàng nhướn mắt lên nhìn tôi.

- Ừ! – Tôi mỉm cười.

- An...hiểu được người khác à? – Trang lại hỏi.

- Ừ...có lẽ vậy!

- Vậy sao...không hiểu mình...? – Nàng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ thì thầm.

- Mình hiểu chứ...nhưng...! – Tôi bối rối.

- Mình biết nhưng...! – Nàng ngừng nói khi tôi khẽ lắc đầu.

- Trang...giúp mình đi...được không?

- Để mình suy nghĩ một lát! – Nàng lại nhắm mắt lại ra chiều suy nghĩ.

Nhìn đồng hồ đã là gần 10h sáng, tôi vội vàng ra về:

- Mình...về nhé Trang, muộn rồi!

- Thôi...để mai tính tiếp...chào An! – Nàng quay mặt vào trong.

- Ừa,...chào Trang! – Tôi bước ra về, lòng thầm mong Trang giúp được mình, chứ không thì...tôi không dám nghĩ tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro