Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 24

Hoạt động thể thao của trường tôi diễn ra khá sôi động. Đáng kể đến nhất là bóng đá, cờ vua, cầu lông... Thấy bọn trong lớp có vẻ đang háo hức chuẩn bị cho đá bóng, mà lớp tôi đông con trai, nhiều thằng đá được, nên tôi cũng không muốn giành nhau với bọn nó mà chuyển sang tham gia môn khác.

- Ê An, mày có đá không, vào team! – Thằng Thắng gọi tôi.

- Ờ...mày chọn được nhiêu thằng? – Tôi hỏi.

- Khoảng hơn chục thằng, trình độ đều khá! – Nó tặc lưỡi.

- Thì chọn 11 thằng thôi, còn lại cho dự bị! – Tôi lắc đầu.

- Ờ nhưng mày có đá không tao cho vào!

- Thôi tao không muốn tranh với bọn nó, để tao xử lí môn cờ vua! – Tôi cũng gọi là chơi cờ vua tốt nhất lớp, nên tôi cũng có phần tự tin hơn khi tham gia môn này.

- Cờ vua...mày tham gia với thằng Huy và em Trang nhé! – Nó nhìn danh sách rồi nói.

- Hở, Trang cũng tham gia à? – Tôi thắc mắc.

- Không biết, có gì hỏi em ấy! – Nó cất danh sách sau khi ghi tên tôi vào rồi bỏ đi.

Hôm nay Mai Trang cũng diện khá đẹp, nàng giờ cũng đã trở lại như ngày đầu tôi quen, xinh đẹp, hồn nhiên và đáng yêu. Thấy nàng đang ngồi tựa cằm nhìn ra cửa sổ, chắc mải suy nghĩ gì đây. Tranh thủ lúc em Ngọc đang phải bận làm công tác gì đó, tôi ngồi xuống và hỏi nàng:

- Trang...cũng thi cờ vua à?

- Ừm...An thấy lạ à? – Nàng quay lại nhìn tôi hỏi.

- Ừ...mình chưa thấy con gái thi cờ vua bao giờ! – Tôi gật đầu.

- Ừa, mình cũng thấy thế, nhưng mình thích mà, hì, không ngại gì! – Nàng mỉm cười.

- Ừ...khi nào làm thử với mình một ván không? – Tôi đề nghị.

- Ừa...lúc nào bây giờ? – Trang thắc mắc.

- Ngay bây giờ đi! – Nói rồi tôi chạy ra mượn thằng bạn bộ cờ.

Chúng tôi xếp cờ ra bàn, tôi nhường nàng quân trắng:

- Trang đi trước đi!

- Ừa, hì, đừng hối hận đó nha! – Nàng cười tươi rồi bắt đầu triển khai quân.

Khoảng 10p đầu, tôi đánh như chơi, cảm thấy trình độ của nàng có vẻ còn kém. Khoảng 10p sau, tôi bắt đầu cảm

thấy hơi lo lắng khi thấy mình vẫn chưa thắng được. Và 10p cuối, tôi toát mồ hôi chống trả lại nước đi của nàng.

Cuối cùng thi tôi đành chấp nhận thua sau 30p thi đấu. Tôi cảm thấy hơi khó chịu khi mình thua con gái, máu nóng trong người lại dồn lên.

Trông thấy tôi đang sắp phát hỏa đến nơi, Mai Trang mỉm cười nhẹ nhàng nói:

- Bình tĩnh nào An...thắng thua là chuyện bình thường, đừng giận mình nha!

- Ừ! – Nói rồi tôi lại tập trung vào bàn cờ, lần này nàng vẫn đi trước, nhưng tôi đã cẩn thân hơn trong mọi nước di, không còn thiếu cẩn thận như ván trước.

Trời không phụ lòng người, cuối cùng tôi đã thắng được nàng ở ván thứ 2.

- Hì, một ván quyết định nữa nhé! – Tôi bật cười khi thấy nàng cũng sắp giống như tôi vừa nãy.

- Ừa, An đánh nhẹ tay thôi...mình chơi không giỏi lắm mà! – Nàng xụ mặt xuống.

- Ừ! – Tôi cười rồi định bắt đầu ván mới, nhưng không hiểu do tôi đi nước mạnh quá hay sao mà giờ bàn cờ tung cả bản lề và tách làm đôi.

Trông thấy vậy, tôi thì đang ngơ ngơ không hiểu gì cả, còn nàng thì tủm tỉm cười nói:

- Để mình xuống dưới phòng thể dục mượn tạm vậy!

- Ừ...hay để mình đi cho...! – Tôi gãi đầu.

- Thôi...mình đi giúp cho!

- Ừ...ừ! – Tôi bối rối.

- Lần sau An đánh nhẹ tay thôi, không là hỏng bàn cờ đấy! – Nàng nháy mắt trêu tôi rồi đi xuống dưới nhà.

Tôi thì ngượng chín người, ngồi nhìn ra ngoài trời trong lúc đợi nàng mang bàn cờ mới lên. Đợi một lát mà không

thấy nàng lên, tôi sốt ruột chạy xuống dưới nhà xem có chuyện gì. Chạy ra chỗ phòng thể dục, tôi thấy nàng vẫn đang đứng trước cửa phòng. Trang vẫn đang cố mở cánh cửa, hình như bị kẹt thì phải. Tôi định chạy ra giúp, nhưng tự nhiên nhận thấy có điều gì đó không ổn.

Làm gì có chuyện cánh cửa mọi khi vẫn mở rất trơn tru mà bây giờ lại kẹt như vậy. Thể là tôi đưa mắt nhìn xem có gì đó chặn cánh cửa không.

Nhìn đi nhìn lại nhiều lần, tôi chợt phát hiện ra, không phải là cánh cửa bị kẹt một cách vô ý, mà nó bị kẹt một

cách có chủ ý. Tôi hét lên:

- Trang...tránh xa cánh cửa đó ra!

Nàng vừa dùng vai ẩn mạnh vào cánh cửa, chợt thấy tôi hét liền quay ra. Cánh cửa chuẩn bị mở ra, không cần

biết có kịp hay không, tôi vội đến chỗ nàng, theo đà tôi ôm lấy nàng và ngã vào bên trong phòng, vừa kịp đằng sau có tiếng “xoảng”, một dung dịch chảy ra, lan đến chỗ cánh cửa. Ngay lập tức, cánh cửa biến dạng. Nhìn cánh cửa đó tôi khẽ rùng mình, nhỡ mà tôi lao ra không kịp thì chắc giờ Mai Trang đã vào vào viện rồi...

Thở phào vì cả hai đứa không làm sao, tôi nhìn xuống thì thấy nàng đang ôm chặt lấy tôi, thút thít khóc. Tôi vỗ về nàng an ủi:

- Không sao đâu Trang, nó không làm ảnh hưởng gì đến bọn mình đâu!

- Ừ...hix, mình...bạn mà không...! – Nàng nghẹn ngào nói, nhưng tôi đã nhanh chóng ngăn lại.

- Thôi, mọi chuyện cũng đã ổn rồi, dậy...đi nào! – Nói rồi tôi đỡ nàng đứng dậy.

Hai chúng tôi chạy đi báo cho mấy ông bảo vệ, rồi đi lên lớp. Để tránh cho việc tôi bất ngờ gặp Ngọc và bị em ấy hiểu lầm, tôi nói với Trang:

- Trang...lên lớp trước đi...mình có việc!

- Ừ....mình không biết nói sao nữa, nhưng An...! – Nàng nhìn tôi chuẩn bị nói gì đó, nhưng tôi vẫn ngăn lại.

- Mình ổn...không sao...bạn lên lớp trước đi! – Nói rồi tôi chạy xuống dưới, một phần là tôi vô WC, một phần là tôi

cũng phải suy nghĩ lại về chuyện vừa xảy ra.

Tôi bắt đầu xem lại sự việc từ hôm đó, hôm mà chúng tôi thực hành môn Hóa. Lúc đó thằng bạn chạy xuống kiếm con chuột, tôi thì mải xem bọn nó làm thì nghiệm, lọ axit kia không biết vì sao lại biến mất. Có khả năng chỉ những đứa trong lớp mình mới có thể lấy được, vì các lớp khác không được vào phòng thí nghiệm trong khi lớp tôi

đang học. Vậy chỉ còn khả năng là một đứa trong lớp đã lấy lọ đấy đi.

Nhưng lấy dùng vào mục đích gì, tôi cũng chưa rõ. Đến ngày hôm nay, khi mà lọ axit đó đã được dùng để làm hại người mở cửa phòng thể dục, tôi cũng không hiểu được vì sao đứa chủ mưu trò này có thể biết ai là người sẽ mở cửa và hứng cả lọ axit vào mặt.

Vậy người chủ mưu trò này là ai? Ai là người thực sự muốn hại đến chúng tôi?

********

Một lát sau, tôi lên lớp, không quên đem theo cái bàn cờ. Dạo này cả trường tôi đang tập trung chuẩn bị cho giải đấu thể thao sắp diễn ra. Không hiểu vì đây là năm đầu cấp hay là mới đầu năm mà thầy cô giáo cho chúng tôi được tự do thảo luận bàn tán, tập luyện trước khi bước vào kì thi chính thức.

Lên đến lớp, tôi bắt gặp ngay Như Ngọc đang đứng nói chuyện với mấy đứa bạn ở trước cửa. Trông thấy tôi, em ấy vẫy vẫy tay, tôi gật đầu đi lại gần, trong đầu thắc mắc không biết lại có chuyện gì nữa đây.

- An...tham gia gì vậy? – Em ấy hỏi.

- Mình...chơi cờ vua! – Tôi đưa cái bàn cờ lên khoe.

- Vậy à...?

- Ừ... còn Ngọc...định tham gia môn gì?

- Mình định vào môn cầu lông!

- Ừm vậy à? Ngọc chơi giỏi không?

- Cũng bình thường à!

- Khi nào mình xem bạn chơi nhé!

- Để lát nữa...mình gọi bạn đã...!

- Ừm...nhớ gọi mình ra đấy! – Tôi dặn trước.

- Ừa...nhớ rùi, An vào lớp đi! – Em ấy mỉm cười đẩy nhẹ tôi vào trong lớp.

Tôi đi vào lớp, đưa mắt tìm xem Mai Trang đang ngồi ở đâu. Chợt tôi thấy một đám con gái đứng tụm lại nói chuyện gì đó, rồi thỉnh thoảng lại nhìn tôi. Rồi nhóm đó tự động giải tán trước khi tôi định lại gần tìm hiểu xem có chuyện gì.

Mai Trang ngồi xuống ghế, nàng thẫn thờ ngồi nhìn mọi người, ánh mắt lộ rõ vẻ hoảng sợ và lo lắng. Lấy làm thắc

mắc, tôi lại gần và ngồi xuống trước mặt nàng xem có chuyện gì. Nàng ngẩng đầu lên nhìn vào mắt tôi, qua đôi mắt của nàng tôi hơi lo lắng khi nhận ra nàng đang rất cần được sự che chở và bảo vệ của ai đó. Nhưng là ai thì tôi cũng chịu...

- Trang...sao vậy?

- Mình...sợ và...lo...lắm! – Nàng run rẩy nói.

- Sao thế? Trang sợ gì vậy? – Tôi lo lắng hỏi.

- Mình...! – Trang nhìn tôi, ánh nhìn dịu dàng.

- Trang...! – Tôi bối rối trước ánh nhìn của nàng nên tạm quay đi.

- Mình lo...có chuyện không ổn với mình...!

- Hở, chuyện gì vậy, Trang nói xem! – Tôi vội hỏi.

- Mình...không rõ nữa...! – Nàng ấp úng.

Không biết làm gì hơn, tôi đành nắm nhẹ lấy tay nàng an ủi, tất nhiên là không để cho ai ngoài hai đứa chúng tôi biết, vì nếu đến tai Ngọc thì tôi chỉ có nước “tự đào mồ chôn mình”.

- Trang...bình tĩnh lại nào, sao vậy? – Tôi thắc mắc.

- Mình...người đó...nhắm vào...mình! – Nàng run run đáp.

- Hở...người đó là ai?

- Mình không biết...! – Nàng lắc đầu.

- Mà nhắm vào bạn lúc nào?

- Lúc...người đó...để lọ axit lên trên đó!

- Hở...sao lại như vậy? – Tôi lại càng thắc mắc.

- Mình biết...người đó muốn nhắm vào mình...!

- Sao bạn biết? – Tôi hỏi, trong lòng có chút lo lắng.

- Lúc đó, mình đang chạy đi hỏi mượn bàn cờ này...thì thấy có người từ sân trường đến đứng trước cửa phòng

làm gì đó, rồi người đó đi luôn...!

- Con trai hay con gái? – Tôi ngắt lời nàng.

- Chắc là con gái...mình không để ý lắm, lúc đấy cứ nghĩ là bạn ấy định vào làm gì...ai ngờ... – Nàng không nói

hết câu, nước mắt đã lăn dài trên má từ lúc nào.

- Kìa Trang...đang ở lớp học...đừng như vậy...! – Tôi khẽ nhắc nhở.

- Ừ nhỉ...mình quên...hì! – Trang đưa tay thấm nước mắt rồi nhẹ mỉm cười.

- Bạn nghĩ người đó định hại bạn để làm gì không? – Tôi hỏi nhỏ.

- Mình không biết...!

- Ừm cũng đúng...! – Tôi gật gù.

- Mình lo lắm...không biết làm sao nữa! – Nàng cúi mặt.

- Chắc không phải đâu, bạn đừng lo lắng quá như thế, chắc là ai đó dùng xong tiện tay để trên đấy, chứ không ai

lại đi làm vậy đâu! – Tôi trấn an nàng, dù lòng tôi vẫn lo lắng không yên, nhất là sau khi nghe nàng nói như vậy.

- Ừ chắc vậy, hi vọng An nói đúng, hi! – Dù sao thì Mai Trang cũng đã bớt sợ hãi và lo lắng hơn.

- Ừm thôi, mình chơi cờ nào! – Tôi đặt bộ bàn cờ lên bàn rồi nói.

- Ừ chơi nhưng...! – Nàng bỗng ấp úng nhìn tôi.

- Sao vậy? – Tôi thắc mắc.

- An phải bỏ tay mình ra đã chứ! – Nàng nói nhỏ.

- À...ừ...nhỉ! – Tôi bối rối rời tay nàng ra, gãi đầu ấp úng.

- Hì! – Nàng không nói gì, chỉ mỉm cười, đôi má đỏ hồng lên.

- Giờ ta chơi chứ?

- Ừa, hì, lần này An đi trước! – Nàng mỉm cười.

- Đừng hối hận đó nha! – Tôi lập lại câu của nàng, rồi hai đứa nhìn nhau cười.

Ngoài kia, Ngọc vẫn mải tán chuyện với mấy đứa bạn, còn ở trong, hai đứa chúng tôi đang ngồi đánh cờ rất vui

vẻ. Ngồi nhìn nàng suy nghĩ nước đi, tôi chợt lo lắng một cách mơ hồ rằng, liệu có một ngày nào đó, tôi sẽ không còn nhìn thấy nàng nữa không....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro