Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 27

Về đến nhà, tôi thấy người cứ khó chịu bứt rứt, không thể nói được. Cái cảm giác nhìn nàng với tên Minh kia phóng xe đi, tôi cứ thấy sao sao ấy. Có chút khó chịu, có chút hụt hẫng, có cả những cảm giác mà tôi không biết gọi tên. Cố gắng đi xuống nhà ăn vài bát cơm, chắc nghĩ do đói, nhưng tôi vẫn chưa giải tỏa được cảm giác này.

Ăn xong, tôi bật máy tính lên và ngồi xem. Tôi chơi vài trò chơi, đọc một vài chuyện để giải trí, nhưng không rũ bỏ được những cảm giác đang chế ngự tôi lúc này. Một lát sau, Thủy bước vào phòng tôi, sau khi gõ cửa mãi mà chẳng thấy ai trả lời. Cô nhóc nhìn thấy tôi đang thẫn thờ ngồi nhìn cái màn hình máy tính, em ấy chợt lên tiếng:

- Anh An...sao vậy? Anh có chuyện gì à?

- Không...anh chỉ đang nghĩ thôi! – Tôi giật mình nói.

- Anh vẫn vướng vào rắc rối à? – Em ấy ngồi xuống, khuôn mặt xinh xắn nhìn tôi tò mò.

- Ừm chắc...là vậy! – Tôi đáp.

- Thấy chưa, em đã nói rồi mà...anh vẫn chưa thể dứt khoát được hay sao?

- Có...anh đã dứt khoát rồi...!

- Thật không đấy, nhưng em thấy hình như chưa xong đâu! – Thủy dò hỏi.

- Ừm...em thấy chưa xong gì?

- Anh phải tự hiểu chứ...! – Em ấy mỉm cười.

- Anh không hiểu...! – Tôi gãi đầu.

- Mà thôi...học đi, anh giúp em bài này! – Nói rồi Thủy chìa ra cho tôi đề Toán.

- Ừm...em nói đúng! – Tôi thở dài, bắt đầu giúp em ấy làm bài.

Tạm thời gác những cảm giác đó qua một bên, một lát sau tôi và em ấy đã tập trung vào bài vở. Đến khoảng gần 11h thì tôi tắt đèn đi ngủ, còn Thủy về phòng sau khi chúc tôi ngủ ngon. Tự nhủ ngày mai còn nhiều việc, tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay...

Ngày hôm sau, trường tôi được nghỉ để học sinh có thêm thời gian tự chuẩn bị đồ đi thăm quan. Sáng hôm ấy, vừa mới thức dậy, tôi đã nhận ngay được cú điện thoại, là Ngọc:

- A lô...Ngọc à? – Tôi hỏi, giọng ngái ngủ.

- Ừa mình đây...lát nữa đi mua đồ cùng với lớp không?

- Mua gì? Tưởng hôm qua bọn mình mua hết rồi? – Tôi ngạc nhiên.

- Không biết nữa, thấy Thắng bảo là tập trung tại bãi gửi xe gần biển rồi đi đâu ấy!

- Hừ cái thằng này...thôi được rồi, Ngọc cứ ở đó đi, mình chạy qua đón! – Tôi dặn.

- Ừ, hì, nhanh lên nhé! – Nói rồi em ấy cúp máy.

Tôi vội vàng phóng xuống nhà, dắt xe đạp ra ngoài sau khi xin phép ba tôi. Hôm nay trời hơi âm u, thỉnh thoảng có chút mưa nhỏ. Nghe đâu sắp có đợt không khí lạnh tràn về, chắc là mấy hôm nữa trời lại mưa lớn với gió lạnh đây. Tôi phóng xe đi gần biển mà gió thổi cũng lành lạnh, dù giờ là khoảng 8h sáng.

Đến nhà em ấy, tôi xuống xe và bấm chuông. Lát sau, Ngọc bước ra từ trong nhà. Hôm nay trông em ấy xinh đẹp với màu lend xanh lá cây, trông đáng yêu lắm. Thấy tôi cứ ngơ người ra ngắm nhìn, em ấy khẽ cười:

- An...sao thế?

- À không có gì...mình đi được chưa? – Tôi giật mình hỏi vội.

- À ừm đây...đợi mình khóa cửa! – Em ấy quay lại khóa cửa rồi ngồi lên yên sau xe tôi.

- Giờ ra bãi xe gần biển à? – Tôi quay lại hỏi.

- Ừ...đi nào! – Em ấy cười ẩy nhẹ lưng tôi.

Tôi đèo em ấy ra ra gần biển. Đến nơi, tôi đã thấy khoảng gần chục đứa trong lớp tập trung ở đây.

- Ê thằng An đến rồi kìa! – Thằng Huy nói to.

- Ờ thằng này lề mề quá! – Thắng sầm mặt.

- Có gì mà tập trung ở đây thế? – Tôi hỏi.

- Đi mua đồ với đi ăn chứ còn làm gì nữa! – Nó hừ mũi.

- Đi chơi mà bọn mày vội thế?

- Chiều nay còn phải tập trung ở trường để nghe phổ biến, 2h chiều phải tập trung, giờ không vội sao được! – Thằng này nói.

- Ừm rồi giờ đi mua gì? – Tôi hỏi.

- Bọn tao định mua mấy vật dụng để dùng, ở khách sạn thì vẫn phải chuẩn bị chứ!

- Ờ thôi được rồi, bọn tao mua đủ đồ dùng rồi, giờ đi chơi với bọn mày thôi! – Tôi cười nhìn Ngọc, em ấy cũng

đang mỉm cười.

- Bọn mày đi lúc nào vậy? – Thằng Đức tò mò hỏi.

- Chiều hôm qua!

- Hai đứa mày trốn học đi...đúng là...! – Nó lắc đầu cười cười.

- Thôi anh em, đi thôi! – Thằng Thắng dẫn chúng tôi vào một cái siêu thị gần đó.

Trong đám ở lớp tôi không thấy Trang đâu, chắc nàng đang ở nhà chuẩn bị tập trung buổi chiều. Em Ngọc hình như vẫn thích được vào xem, dù em ấy đã mua đồ rồi. Thấy em Ngọc đập vai tôi nói:

- An...đứng đợi mình nha, mình vào trong xem một chút!

- Ừm! – Tôi gật đầu.

Đang mải nhìn vu vơ ra biển đợi bọn nó mua sắm xong còn đi ăn thì tôi chợt thấy thằng Minh đi cái xe đạp điện đến. Tất nhiên, người ngồi sau là...Mai Trang. Hôm nay trông nàng xinh đẹp, quyến rũ lạ lùng, không còn vẻ mệt mỏi hay lo lắng gì nữa. Nàng cũng trang điểm nhẹ nhàng, nhưng trông nàng xinh đẹp hơn nhiều so với mọi ngày tôi gặp.

Tôi đứng gần nên nghe loáng thoáng cuộc nói chuyện giữa hai người, nhưng họ tuyệt nhiên không biết, vì tôi đang đứng sau một bức tường.

- Vậy Minh về nha, chiều gặp! – Nàng cười tươi chào nó.

- Ừm mà Trang mua đồ xong không về luôn à? – Thằng Minh hỏi.

- Ừ, mình định đi ăn cùng cả lớp, rồi chiều lên trường luôn!

- Giá mình có thể đi cùng nhỉ? – Nó tỏ vẻ hơi tiếc.

- Thôi, đi ăn với lớp mà, có gì lần khác bọn mình ăn riêng sau! – Trang mỉm cười.

- Ừ Trang hứa đấy, mình về đây! – Nó vẫy tay chào nàng rồi phóng xe đi.

- Ừa chào Minh! – Nàng cũng vẫy vẫy tay chào nó, rồi vội vàng chạy vào trong siêu thị.

Lúc này, không hiểu sao tự nhiên tôi lại thản nhiên đi bộ ra, vờ như tôi đang đi dạo thì tình cờ gặp nàng, chứ thực

ra tôi nghe được hết rồi.

Trang bỗng nhiên nhìn thấy tôi, nàng đứng khựng lại, ngạc nhiên hỏi:

- An...bạn làm gì ngoài này vậy?

- À ờ mình...đi dạo chút thôi! – Tôi nói dóc.

- Thật à? – Trang nghi ngờ hỏi lại tôi.

- Ừm! – Tôi quay mặt đi nói.

- Cả lớp mình trong đó à? – Trang ngó vào trong siêu thị.

- Ừ, bạn vào đi! – Tôi nói câu này rồi quay sang chờ đợi, tưởng như tôi đang đợi nàng sẽ hỏi tôi sao không vào.

- Ừm vậy...phiền An tránh ra một chút, bạn đang...đứng chắn cửa! – Nào ngờ nàng không hề hỏi han gì mà chỉ nhờ tôi đứng lui ra.

Qủa thực tôi đang đứng ngay ở cửa ra vào từ lúc nào không hay. Tôi gãi đầu:

- À...ừ đây! – Tôi vội dịch sang bên cạnh, cười cười nói.

- Ừm! – Nàng không cười như mọi khi mà vội chạy vào trong siêu thị.

Đến đây thì tôi cũng hơi khó chịu khi nàng không nói chuyện bình thường tự nhiên như mọi khi với tôi nữa. Không biết Trang đang có chuyện gì nhỉ? Mà sao nàng lại có thể tươi cười với một đứa xa lạ như thằng Minh chứ, từ trước đến giờ, tôi cứ nghĩ nàng chỉ có thể cười nói với một mình tôi mà thôi. Con gái đúng là khó hiểu...

Tự dưng thấy bực mình vô cớ, tôi hậm hực đi vào trong cửa hàng tìm em Ngọc xem em ấy đang ở đâu. Trông thấy nàng nói chuyện rất tự nhiên với mấy đứa bạn, khiến mấy đứa trong lớp cứ tròn mắt nhìn nàng không hiểu chuyện gì. Nàng đã thay đổi rồi, tôi nghĩ vậy.

Thấy em Ngọc đang đứng ngắm nghía gì đó, tôi vội vàng bước đến gần.

- Ngọc à, xong chưa? – Tôi hỏi to, khiến nhiều người quay lại.

- Sao vậy An...? – Em Ngọc nhìn tôi vẻ dè chừng vì bộ dạng của tôi lúc này.

- Không có gì, Ngọc mua xong chưa? – Tôi làu bàu.

- Mình không mua gì, chỉ...đứng xem thôi! – Em ấy dè dặt nói.

- Đứng xem mà lâu vậy à? – Tôi khó chịu.

- Mình...thôi thì về nào! – Ngọc nhìn tôi khó hiểu rồi kéo tay tôi đi ra.

Mặc cho bọn nó ở trong lớp đang ngơ ngác nhìn chúng tôi đi ra ngoài cửa hàng, tôi vẫn đi thật nhanh ra ngoài, đằng sau, Như Ngọc chạy theo tôi.

- An...làm sao vậy? – Ngọc cũng gắt lên.

- Mình...không sao hết! – Tôi thẳng thừng đáp, vẫn cắm mặt đi.

- Không sao mà An khó chịu với mình? – Em ấy run run hỏi.

- Mình khó chịu hồi nào? – Tôi hỏi lại, nhưng cũng đã dừng bước.

- Từ lúc...Trang đến đây, An...đã khó chịu với mình...! – Em ấy khó nhọc nói.

- Vậy à? – Tôi quay lại đối diện với em ấy.

- .....hức...Đúng thế...còn gì...! – Ngọc nấc lên, mắt đỏ hoe nhìn tôi.

Tôi định không làm gì mà bỏ mặc em ấy bước tiếp. Nhưng khi nhìn em ấy sắp khóc như vậy, tự nhiên nỗi khó chịu trong tôi bay đi đâu mất. Thay vào đó là cảm giác ân hận, ăn năn vì đã làm tổn thương em, người con gái tôi yêu.

- hức...hu...! – Và em ấy đã khóc thật, tay ôm mặt nức nở.

Bối rối, tôi lại gần em ấy định xin lỗi. Nhưng khi tôi định chạm vào Ngọc thì đã bị em ấy đẩy ra. Nhưng tôi cũng không chịu, nhất định phải ôm được em ấy, ôm thật chặt. Tôi vòng tay qua người Ngọc và kéo em ấy lại gần, mặc cho em ấy cố gắng vùng ra, tôi vẫn giữ chặt lấy Ngọc.

- Ngọc...mình xin lỗi, mình ngốc quá! – Tôi nhẹ nhàng nói.

- Huhu, anh là đồ tồi...tôi ghét anh...hu...! – Em ấy đấm vào ngực tôi liên tục, nhưng không cố gắng vùng ra khỏi

tôi như trước. Rồi em ấy dựa đầu vào vai tôi khóc.

- Ừ...mình sai rồi...mình xin lỗi! – Tôi xoa nhẹ đầu em.

Chúng tôi vẫn cứ đứng mãi như thế cho đến khi em Ngọc ngừng khóc. Đưa tay lau nước mắt cho em, tôi mỉm

cười:

- Mình xin lỗi mà, mình thật ngu ngốc! – Tôi thì thầm.

- ..... – Ngọc không đáp, nhưng vẫn dựa người vào vai tôi.

- Ngọc...tha lỗi cho mình...lần này thôi!

- An...có là lần cuối không...híc...! – Em ấy nói nhỏ.

- Là lần cuối đấy, mình hứa! – Tôi bắt đầu tự hứa với bản thân sẽ không để em Ngọc phải khóc nữa.

- Ừa...vậy An bỏ mình ra được chưa...người ta cười kìa! – Em ấy ngập ngừng nói thầm.

Đúng là tôi quên mất tôi đang ở giữa đường, và bọn trong lớp với nhiều người đi đường đang đứng đơ người ra nhìn bọn tôi. Rồi tất cả cùng vỗ tay, chúc mừng cho hai “diễn viên phim Hàn Quốc” vừa đóng thành công một vai trong bộ phim.

- Quá dữ, nhất mày đó An à! – Thằng Đức hét to, nó hình như không còn buồn về việc chia tay người yêu nữa.

- Anh An với chị Ngọc đúng là hai diễn viên xuất sắc, phải có giải thưởng thôi! – Thằng Thắng lwacs đầu nhìn tôi

cười.

- Vậy bọn mày muốn thưởng gì? – Tôi hỏi lớn, tuy đã buông em ấy ra nhưng chúng toi vẫn đang nắm chặt tay

nhau.

- Bọn mình đi ăn búp phê, giờ đi luôn, hai đứa không phải trả tiền! – Cả bọn đều gật đầu đồng ý.

- Ok luôn, giờ đi thôi! – Tôi vui vẻ gật đầu, mắt liếc nhìn Mai Trang thêm một lần nữa.

Trông thấy nàng đang mỉm cười nhìn tôi gật đầu, mắt long lanh nước, chắc là nàng thấy hết được hành động của cả hai đứa tôi. Tôi không suy nghĩ nhiều nữa, kéo Ngọc lên xe rồi cả nhóm chạy xe ra một nhà hàng gần đấy, không khí vui vẻ thân mật cực kì.

Gần chục đứa kéo nhau vào nhà hàng, hình như đang làm không khí ở đây trở nên náo nhiệt hơn. Tôi nói cười vui vẻ, tham gia vào những trò chơi của bọn nó và bên cạnh, em Ngọc đang mỉm cười hạnh phúc.

Còn Trang thì đang làm gì đó...nhưng tôi không nhìn nàng nữa, mà chỉ đang nhìn sang em Ngọc, lòng cảm thấy hạnh phúc. Tôi đã mong rằng, mọi thứ sẽ mãi mãi như thế này, hay ít nhất là buổi sáng hôm đó và rất nhiều ngay sau, tôi đã nghĩ vậy....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro