Nói đi ...để em còn " ừ "

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh yêu em !

- Ừ...

- Em làm người yêu anh nhé ?

- Không.

- Lí do?

- Em yêu Dương rồi.

- Ờ...Không sao, anh đợi...

- Dở hơi!

- Quá khen!

- Chịu anh rồi đấy...

2AM.

Căn phòng vẫn lạch cạch tiếng bàn phím. Ngọc vươn vai, nhấp thêm một ngụm café đắng cay đắng ngắt. Đây không phải lần đầu Việt nói với Ngọc điều này. Mỗi lần Ngọc đều từ chối bằng một lí do khác nhau. Đơn giản bởi Ngọc nghĩ mình không hợp với Việt. Việt sống nội tâm, ít giao tiếp, thẳng thắn nhưng ăn nói vụng về. Ngọc thì lại thích những anh chàng hơi "xấu xa" một chút, hơi bảnh chọe một chút, hơi mồm mép một chút và...hơi khốn nạn một chút. Người ta nói đúng :"Niềm vui thì dễ quên còn đau khổ thì không bao giờ". Ngọc cũng đã từng điêu đứng với biết bao cuộc tình mà nhân vật nam chính luôn là kẻ hời hợt vô tâm. Đói thì thèm mà ăn no thì ngán. Cái lẽ ở đời nó trớ trêu như vậy. Ngọc là một kẻ có tí "lập dị", thích những thứ nằm ngoài quy luật và phá cách lung tung, hiển nhiên là không đời nào cô chịu buộc mình cho số phận đẩy đưa. Cô giống như một món đồ chơi lạ và độc, mà bất cứ đứa trẻ nào lần đầu tiên nhìn thấy cũng háo hức muốn mua về. Nhưng trẻ con thì muôn đời cả thèm chóng chán, chúng sẽ vứt toẹt món đồ chơi vào một xó khi đã hết giá trị tiêu khiển hoặc có một món đồ chơi khác thú vị hơn. Cũng không ít những kẻ tôn thờ Ngọc như một món đồ đắt tiền, hàng trưng bày để trong tủ kính và phía trước có cái biển "Cấm sờ vào hiện vật", Ngọc lại thấy gò bó, khó chịu. Việt là một ví dụ. Đã có lần Ngọc bảo Việt :

- Từ bạn bè trở thành người yêu thì dễ, chứ từ người yêu mà muốn làm bạn bình thường thì khó lắm anh ạ. Cuộc đời chẳng nói trước được cái gì, yêu nhau mà chia tay thì kiểu gì một trong hai cũng khổ. Tốt nhất nếu quý nhau thì cứ làm bạn thôi anh...

Việt điềm đạm :

- Em không yêu anh thì cũng đừng cấm anh yêu em. Em có thể coi anh là bạn, là anh trai, là cái chai cái lọ gì cũng được... Nhưng em thì lúc nào cũng là người anh yêu nhất.

Chưa lần nào Ngọc thành công trong việc đả thông tư tưởng cho Việt. Mà Việt càng nói càng làm Ngọc bế tắc và cảm thấy tội lỗi nhiều hơn. Cũng có khi Ngọc tự hỏi liệu mình có chút tình cảm nào với Việt không, nhưng điều Ngọc luôn nhận được là một câu trả lời có 2 vế...

Dương lại khác hoàn toàn. Ngọc yêu Dương, cuồng Dương, mê mệt Dương bởi cái nụ cười răng khểnh "yêu chết người", bởi khuôn mặt trẻ con, phong cách ăn mặc chất điên chất đảo cùng ti tỉ thứ tốt đẹp khác. Ngồi nói chuyện với Dương có mà cười cả ngày, cười rách miệng. Và những kẻ quái quái họ vẫn thường là một đôi thì phải. Ngọc đến với Dương rất nhanh, như hack speed chỉ sau vài lần gặp gỡ nước non, chè cháo... Ngọc đã quái, Dương còn quái hơn. Dương luôn là kẻ bày ra những trò nghịch ngợm pha chút mạo hiểm và rủ Ngọc cùng thực hiện. Kiểu như mỗi lần hai đứa lượn đường đốt xăng, Dương lại thích trêu người. Với thâm niên "tổ lái" từ thời cấp 3, Dương đèo Ngọc ôm chặt cứng, vỉa đầu 1 bác Camry căng đét, rồi lại đi từ từ ép bác ta vào lề đường và hét lên : "Đi gọn vào chú nhá". Bác Camry đỏ mặt tía tai chửi cha chửi mẹ "bọn ôn con chán sống" còn Ngọc và Dương thì vút nhanh, cười sặc sụa. Cũng có khi là lúc đi đường, thấy mấy em nữ sinh thướt tha áo dài đạp xe hàng 2 hàng 3 song song với mình, đang nói gì đó với Ngọc, Dương quay sang "em áo dài", tiếp luôn :

- Nhở em nhở ?!

"Em áo dài" giật mình, loạng choạng tay lái suýt lao xuống rãnh. Cáu lắm nhưng không dám chửi vì thấy có "chị gái" đi cùng Dương. Ngọc véo vào mạng sườn Dương:

- Không có tôi mà dám trêu gái là chết với tôi nghe chưa.

- Rõ ạ - Dương nhăn nhở.

Lại có hôm trời đã tối muộn, 2 đứa rủ nhau đi ăn miến trộn. Ăn xong đứng dậy mới biết quên ví ở nhà. Ngọc bảo "Để em trả" nhưng Dương nhất định không chịu, hắn lân la đến chỗ bà chủ quán:

- Cô ơi cô, con quên ví ở nhà rồi, con rửa đĩa trừ nợ được không cô ?

Kèm một nụ cười tinh quái và cái nháy mắt điệu nghệ. Bà bán hàng ngỡ ngàng, chớp mắt :

- Ô cái thằng...Mày sáng láng thế này cho rửa đĩa coi sao được...Thôi mày đứng đây phụ cô bưng bê, đang đông khách.

Dương "Vâng" một tiếng rõ to rồi lao vào việc. Hắn chạy ngay ra bàn đông nhất, khoảng sáu bảy em xinh tươi đang ngồi vắt vẻo trò chuyện om xòm.

- Các em dùng gì? Có gọi thêm đồ uống không em?

Các em thấy Dương đẹp trai, từ đầu đến gót đắp toàn hàng hiệu, nghĩ là Dương trêu nên đùa lại kệch cỡm :

- Quán này có phục vụ suất VIP không anh?

- Mua 1 tặng 1 tính tiền 2 đĩa em ạ.

Các em cười hơ hớ :

- Ý bọn em là có suất nào vừa ăn vừa được anh đứng bên cạnh rót nước mời không ạ?

Dương nhếch môi gẩy một nụ cười lãng tử :

- Em có bao nhiêu tiền?

Một con bé có vẻ "mấu" nhất hội, lạnh lùng đứng lên mở ví:

- Chỗ này đủ không anh?

Một tập xanh xanh có mặt Bác Hồ đang mỉm cười trìu mến đập vào mắt Dương. Dương nhỏ nhẹ :

- Nếu để thuê anh nữa thì chỗ đó chỉ đủ cho 1 đĩa miến và 7 đôi đũa thôi em ạ.

Các em ngẩn tò te, Ngọc ngồi trong góc thì vừa bực vừa buồn cười. Nhìn Dương chạy hết bàn này bàn nọ phục vụ như chuyên nghiệp, Ngọc càng thấy Dương đáng yêu hơn. Đến gần 10 rưỡi, quán vắng khách. Bà chủ quán bảo Dương :

- Thôi được rồi con ơi. Có 2 đĩa miến trộn mà nãy giờ mày vất vả quá.

Dương cười hì hì, vẫy Ngọc :

- Về đi em.

Lúc ra xe, mở cốp lấy cái áo khoác cho đỡ lạnh, bỗng Dương xị mặt :

- Em ơi...

Ngọc :

- Sao hả anh?

- Anh để ví trong cốp xe...Híc...

- Ôi trời ạ !!!

Cả Ngọc và bà bán hàng đồng thanh kêu lên như thế. Dương lè lưỡi chữa thẹn rồi 2 đứa lại xuyên màn đêm "trở về với mẹ".

11h về đến nhà. Ngọc lọ mọ mở máy online. Thấy nick Việt đã sáng đợi Ngọc từ khi nào. Ngọc thở phào, type :

- Em về rồi đây.

- Đi chơi với Dương à?

- Vâng !

- Sao về muộn thế?

- Hôm nay buồn cười lắm anh ạ...

Thế là Ngọc ngồi kể lể sự tình với Việt cho đến tận rạng sáng ngày hôm sau. Việt luôn lắng nghe, ít phát biểu, đôi khi đưa ra cho Ngọc một vài lời khuyên. Ngọc biết, Việt không vui...Nhưng một con bé "lắm lời" như Ngọc, chẳng có lấy một đứa bạn thân, vui buồn không được tỏ cùng ai thì sẽ phát điên lên mất. Cho nên dù biết làm như thế là "phải tội", Ngọc vẫn cứ đều đặn mỗi đêm, tâm sự với Việt về tình yêu của mình...

Một lần, Dương hẹn Ngọc tối đi xem phim. Hơn một tuần bận học không được gặp Dương, Ngọc nhớ phát rồ lên ấy chứ. Tíu tít chuẩn bị make up, xúng xính áo quần, ngào ngạt nước hoa, đến sát giờ hẹn, Dương gọi điện :

- Chết rồi em ơi. Mấy thằng bạn cũ rủ anh đi sinh nhật thằng Hoàng...Ừ ừ...cái thằng học cùng anh hồi lớp 12 rồi đi du học đấy. Ờ...Nó về rồi...Anh mà không đi chúng nó lại bảo bạn bè thế này thế nọ...Để hôm khác anh đưa em đi xem phim nhé...Sao? Ui zời ơi...Nhưng mà toàn bạn cũ của anh thôi, đông lắm sợ em ngại. Ừ, đời còn dài mà em, hôm nào đi chả được...Rồi rồi, anh biết rồi, anh về sẽ gọi điện bẩm em ngay. Thế nhé. Chụt...!

Xong! Thế là bao nhiêu công sức tô tô vẽ vẽ cả buổi tối đổ thẳng xuống cái cống sau nhà! Ngọc nặng nề ngồi "phịch" xuống giường muốn bục cái đệm lò xo. Chợt điện thoại lại rung. Của Việt...

- Dạ em đây?

- Có rảnh không?

- Hôm nay tối thứ 7 mà, cũng không hẹn với ai cả...

- Đi uống nước với anh, mới tìm được một quán hay lắm...

- Ưng luôn. He he...

- Anh qua đón nhé?

- Vâng ạ.

Ngọc thầm nguyền rủa : "Đã thế cũng đi chơi mảnh cho anh biết tay Dương ạ". 5p sau Việt có mặt. Hơi bất ngờ vì thấy Ngọc đã có sự chuẩn bị trước, Ngọc toe toét, phấn khích như một đứa trẻ được quà :

- Đi thôi! Đi thôi!

-...

View Coffee vào buổi tối thật lung linh. Nằm trên một quả đồi thấp, đường lên đẹp mịn màng và thơ mộng, nhưng hơi khuất nên vắng khách, hầu hết là khách quen họ giới thiệu cho nhau. Café vườn, những bộ bàn ghế trắng xinh xắn, đèn neon đủ màu và tiếng nhạc du dương, khiến Ngọc cảm thấy bình yên lắm! Ngồi trên này có thể quan sát toàn cảnh thành phố, lãng mạn như phim. Ngọc nheo mắt :

- Thích nhở!

Việt cười :

- Ai thích ai?

- Em. Thích chỗ này...

- Ừ...

Ngọc chìm đắm trong những giai điệu dễ thương của bài "Devided"...

"I'm divided in two. Please tell me what should I do?

A part of me says no no no no, and another runs to you

So divided in two. Please tell me what should I do?

'Cause you're driving me crazy, I'm so in love with you..."

Việt nhìn Ngọc lẩm nhẩm theo bài hát, gương mặt bầu bĩnh đáng yêu, hồn nhiên và thuần khiết. Có lẽ Việt sẽ mãi chỉ là một người anh, trong mắt Ngọc. Nhưng không sao, đối với Việt thế là quá đủ. Đơn phương đôi khi cũng có cái vui của nó...

Chủ nhật. Ảm đạm và không có nắng. Ngọc nhắn tin cho Dương: "Muốn trêu người quá!!!" Dương rep: "Oke. 7h tối nay nhé". Tình yêu "quái vật" mà. Đôi khi "không cần nói" và "chỉ cần cảm nhận thôi" cũng đủ rồi. Ngọc cộc lốc thì Dương cũng cụt lủn, nhưng vẫn hiểu nhau. Ngọc có vẻ tự hào về điều này lắm. Đúng 7h Dương có mặt. Ngọc nháy mắt thì thầm :

- Kế hoạch sao?

Dương ghé tai Ngọc nói nhỏ điều gì đó, con bé cười khúc khích :

- Được! Trò ma trò quỷ!

Đường tối không đông lắm vì trời lạnh, người ta ngại ra ngoài. Phía trước Ngọc và Dương là mấy chị SH với LX đang thả dàn như đường của riêng nhà các chị. Cân 3 không mũ, lại còn có xe chưa biển số. Dương chép miệng :

- Hàng về!

Lập tức Ngọc ôm chặt Dương, chiếc xe lao lên với tốc độ "bàn thờ". Qua chỗ các chị, Dương hét lên:

- Cơ động kìa!

Các chị cuống cuồng vít ga, phóng vèo vèo. Lúc ngoái lại đằng sau thì cơ động đâu chả thấy, chỉ thấy "2 đứa mất dạy" đang ôm nhau cười như chưa bao giờ được cười. Các chị cú lắm. Có chị còn định vòng lại để "chửi bục mặt bọn ranh con" cho bõ tức, nhưng Dương lẩn ngay. Ngọc cười sảng khoái :

- Lâu lắm mới được vui thế này.

Dương chẳng nói gì, lẳng lặng dừng xe bước vào một cửa hàng điện thoại. Ngọc tần ngần theo sau. Chị bán hàng thấy Dương, mắt ánh lên một tia rạng rỡ,nhưng khi thấy Ngọc lấp ló đứng đằng sau, mặt chị chùng xuống :

- Mua gì hả em?

- Chị cho em cái thẻ Viettel 1 triệu.

Chị ta tưởng Dương "nhà quê", không biết gì mới ôn tồn "giảng giải":

- Không mạng nào có thẻ mệnh giá 1 triệu đâu. Em mua 2 thẻ 500 nhé?

Dương nhăn mặt :

- Không. Thẻ 1triệu mới mua. Mua thẻ 500 trăm lại phải cào 2 lần à. Không có thì thôi - quay ra Ngọc - Về đi em. Chỗ này làm ăn chán quá.

Ngọc phá lên cười sằng sặc. Chị bán hàng mặt đỏ rần rần, tưởng như bao nhiêu máu ở cơ tim nó tìm hết lên não vậy! 2 đứa bỏ đi, chị ta hậm hực quẹt diêm đốt vía...

Trên đường về. Đang luyên thuyên đủ điều, bỗng Dương im lặng. Hồi lâu sau hắn hỏi Ngọc :

- Nếu bây giờ có một người khác thích anh, em có ghen không?

- Chắc là có...

- Có...tạt axit không? He he..

- Không! - Ngọc trầm giọng - em ghen ngầm...âm thầm nhưng sâu sắc...

Dương không nói thêm gì. Sự im lặng bao trùm cả không gian. Ngọc chợt cảm thấy bất an, nó đút 2 bàn tay ửng lên vì lạnh vào túi áo Dương, áp mặt vào vào bờ vai rộng như chẳng muốn rời...

Về đến cửa nhà Ngọc, Dương vội vã đi luôn. Ngọc tự nhiên thấy hụt hẫng. Lại online. Lại Việt.

- Anh à.

- Ừ?

- Hôm nay Dương lạ lắm...

- Lạ làm sao?

Kể lể.

Ấm ức.

Hậm hực.

Nghi ngờ.

- Hay là Dương...chán em rồi anh nhỉ?

- Anh không biết...

Im lặng.

- Ngọc này...

- Dạ?

- Em yêu Dương lắm đúng không?

- Vâng.

- Ví dụ...ví dụ nó không tốt với em...thì em về với anh nhé!?

- Haiz...Thôi muộn rồi anh ngủ đi...

Sign out.

Nằm suy nghĩ.

Miên man.

Chìm vào giấc ngủ.

Sáng thứ 2. Ngọc dậy sớm chuẩn bị đi học. Send một tin nhắn cho Dương :" Em đi học, anh cũng dậy sớm đi nhá. Yêu anh mỗi ngày!

Không rep.

Ngọc chưng hửng :"Chưa ngủ dậy hay là máy hết tiền nhỉ". Chuông báo hiệu vang lên, Ngọc lật đật chạy vào lớp tiếp tục cái "sự nghiệp học hành".

11h45. Lại nhắn tin cho Dương :" Dậy chưa? Lên trường đón em".

Vẫn không rep. Ngọc cau có bấm nút gọi "Chồng bé nhỏ".

Nhạc chờ liên hồi...

"Đón lấy những thứ bên em

Đừng đặt gì vào nơi anh

Nếu lúc chấm dứt khiến em, khiến em buồn

Thì anh đâu có vui hơn, bởi vì anh không muốn

Là em, sẽ mãi đi theo nơi không có ngọt ngào

So I'm your HeartBreaker!

You love ur HeartBreaker!

Please, please don't love me..."

- A lô!

- Anh đang làm cái quái gì thế? Sao không rep?

- Máy anh hết tiền. Anh đang bận. Chở mẹ đi siêu thị sắm đồ Noel.

- Sớm thế?

- Ừ. Tính mẹ chu đáo.

- Thế thôi vậy.

Ngọc tắt máy. Mắt thoáng chút buồn. Chợt nó giật mình.

- Ngọc!

Nó quay lại, reo lên :

- Ah! Anh Việt!

Đúng là đang buồn ngủ gặp ngay chiếu manh! Nó vẫy vẫy :

- Cho em về nhờ với!

Việt vui vẻ nhận lời. Đấy chẳng phải lí do để hôm nào anh cũng "lảng vảng" quanh trường Ngọc hay sao? Con đường dài như ngắn lại. Ngọc lẩm bẩm lời bài hát gì đó Việt nghe không rõ. Bỗng Việt đùa :

- Trời lạnh như này ra đường nhìn người ta ôm nhau ấm áp thích thế...Mình thì làm xe ôm không công mới khổ chứ...

Ngọc cốc đầu Việt một cái rõ đau :

- Đâu? Ai ôm nhau. Điêu!

Việt chỉ :

- Kia kìa, đấy, kia nữa...

Việt trợt dừng lại , tay Việt hạ xuống , Việt dụi dụi mắt , và tiếp tục chăm chú nhìn . thấy lạ Ngọc nhìn theo

Ngay bên kia đường, ngược chiều với Ngọc và Việt, một đôi nam nữ ôm eo nhau tình tứ, nói cười vui vẻ. Chàng trai tóc màu khói với nụ cười răng khểnh và con Air màu đồng quen thuộc. Linh khựng lại, mở to mắt nhìn, vài giây sau nó bám chặt vai Việt, lấp bắp :

- Anh ơi...Dương...!

Ngọc vội vã rút điện thoại và bấm số. Nó không tin vào mắt mình...

- Ơi?

- Anh đang ở đâu thế?

- Siêu thị.

- Với ai?

- Ừm...Mẹ.

Dương trả lời rất nhanh và nhỏ đủ để Ngọc nghe thấy. Ngọc cắn môi, nước mắt trào ra :

- Mẹ anh tóc vàng xoăn tít và mặc đồng phục trường Việt Đức hả?

Dương ngơ ngác nhìn quanh. Bàng hoàng, sửng sốt. Ngọc gạt nước mắt, nói với Việt bằng một giọng bình thản nhất có thể :

- Cho em về...!

Những ngày sau đó là một chuỗi ngày u ám. Ngọc không khóc, nhưng như người mất hồn. Nó tưởng chừng trái tim không thể nào nát hơn được nữa. Hằng đêm vẫn online, vẫn thổn thức, vẫn nghẹn ngào, chỉ một mình Việt biết. Ngọc không có bạn mà. Việt xót xa :

- Anh làm gì để em đừng buồn nữa bây giờ?

Ngọc chua chát :

- Giờ chẳng ai vá được trái tim em nữa đâu. Nó tả tơi quá rồi...

Ngọc type 100 cái icon . Việt cố pha trò :

- Ta là Bụt đây...! Vì sao con khóc?

Ngọc bật cười trong nước mắt :

- Bụt ơi...!

...

"Cất trái tim vào trong ngăn đá". Ngọc như một bông hoa thiếu nắng. Rũ rượi...Ngọc tự mua khăn len, tự mua mũ len, mua cả găng tay thật ấm. Ngọc tự nhủ sẽ 1 mình vượt qua cái giá lạnh mùa đông này, không cần ai cả! Đôi lúc nhớ Dương đến điên đảo. Nhớ những kỉ niệm, những lúc hai đứa nghịch ngợm quậy phá, lúc được nép vào Dương yên bình...Càng nhớ lại càng yêu, càng yêu thì càng hận. Đã hơn 3 tháng kể từ ngày hôm đó. Dương cũng lặng lẽ rời xa Ngọc, không một câu ngụy biện, không một lời giải thích. Chỉ một tin nhắn lúc 0h ngày 21/12 :"Anh xin lỗi. Anh tệ lắm!"...

Thấm thoắt đã đến Valentine, ngày cho những người yêu nhau, còn những người cô đơn như Ngọc, thì, hoặc rủ một lũ "độc thân vui vẻ" la cà, tự mua chocolate tặng nhau an ủi, hoặc nằm nhà với giống khăn giấy tung tóe xung quanh. Bố mẹ Ngọc rủ nhau đi xem phim, vẫn còn mặn nồng lắm! Con mèo béo hình như cũng chạy đi tìm "tình yêu" của nó rồi thì phải. Một mình Ngọc trong căn nhà lạnh lẽo. Ngoài trời gió buốt, lại còn mưa lun phun. Ngọc tự hỏi không biết giờ này Dương đang làm gì...Có phải đang vui vẻ hạnh phúc bên cô bạn tóc vàng ấy không, hay một đứa con gái khác? Liệu có thoáng nhớ đến Ngọc? Một chút thôi...? Ngọc ngồi thu lu trên giường, mười ngón tay đan chặt vào nhau...Tủi thân!

Điện thoại rung. Màn hình nhấp nháy. Là Việt.

- Dạ..

- Em có ở nhà không Ngọc?

- Em có...

- Xuống dưới anh bảo chút...

- Thôi...

- Thôi cái gì mà thôi. Xuống đi.

Ngọc nhìn ra cửa sổ. Việt đang đứng dưới đó, chờ đợi...

- Em không muốn gặp ai hôm nay cả.

- Xin em đấy...Không thì anh cứ đứng đây đến mai luôn.

- Kệ anh!

Ngọc lạnh lùng dập máy. Nó không muốn ai nhìn thấy bộ dạng nó lúc này. Tiêu điều và thê thảm! Việt vẫn đứng đó như thi gan với nó.

10 phút, 20 phút, 45 phút, rồi 1 tiếng...

Ngọc thấy anh đang run lên vì lạnh. Vừa thương vừa tức "Đã bảo về đi cơ mà"...

1 tiếng 15 phút, 1 tiếng 20 phút...

Gió cứ thổi và mưa bắt đầu năng hạt, ướt đẫm cả khoảng sân trước nhà. Việt vẫn đứng đó...Anh cố xoa xoa 2 bàn tay để giữ ấm, cố hứng chịu những làn nước lạnh buốt đang dần xâm nhập cơ thể mình. Có tiếng bước chân làm Việt giật mình quay lại. Ngọc giơ cao chiếc ô cầu vồng che cho anh, ái ngại :

- Em đã bảo anh về đi mà...

Việt mỉm cười, run rẩy đưa cho Ngọc hộp quà thắt nơ hồng xinh xắn đã ướt nhẹp :

- Tặng em. Valentine ấm áp...!

Ngọc bật khóc. Nước mắt nhòe nhoẹt, rồi bỗng vỡ òa nức nở. Việt bối rối, chợt nắm lấy bàn tay Ngọc vỗ về. Ngọc thổn thức :

- Giá mà anh lẻo mép hơn 1 chút, giá mà anh đểu giả hơn 1 chút, giá mà anh khốn nạn hơn 1 chút, giá mà anh lả lơi hơn một chút, giá mà anh đừng quá chân thành, giá mà anh không yêu em nhiều như thế...Có khi em đã nhận lời anh từ 3 tháng trước...

Nước mắt mặn chát trên môi...

- Anh à...

- Ơi...?

- Nói "Anh yêu em" lần nữa, được không?

- Nhưng...em...

Ngọc cười toe :

- Nói đi...để em còn "ừ"...

=The End=

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro