Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khai ra, có phải em là bùn lầy không, Park Jiyeon?

Alsdus

Sau này, dưới sự chăm sóc chu đáo của Hyomin, huyết áp ông nội luôn luôn ổn định.

Ngày tháng cứ bình yên trôi đi. Hyomin càng ngày càng quen với nếp sống của Park gia, chỉ có ông nội tuy thi thoảng vẫn cố tình gây khó dễ cho cô, nhưng chẳng qua cũng chỉ là lời qua tiếng lại mà thôi. Hơn nữa ông cũng không đấu lý được cô, cho nên cô cũng không để tâm.

Công ty của Jiyeon thì ở ngay bên cạnh. Thỉnh thoảng Hyomin lại qua đó và mang theo ít đồ điểm tâm cho công nhân. Tính cách cô nhiệt tình thoải mái nên rất được lòng người.

Hyomin cho người khác cảm giác tin tưởng, rất nhiều người muốn được tâm sự với cô. Đây cũng là nguyên nhân mà cửa hàng của cô rất thành công.

Hầu hết các công nhân đều thân thiết với cô, không có khoảng cách giữa bà chủ và nhân viên. Họ đều thoải mái chia sẻ với cô những vấn đề khách hàng, mức lương thấp, công việc nhiều, phúc lợi không tốt...

Hôm nay Hyomin đang cùng mấy người lái xe vừa trả hàng và nhân viên văn phòng quây quần nói chuyện. Họ than thở tới dịp Trung thu, lượng vận chuyển hàng hóa gấp hai, ba lần so với những ngày thường...

"Cái gì? Vào dịp Trung thu hằng năm công ty chỉ phát phong bì và bánh trung thu à?"

"Đúng đấy! Lại còn phát bánh cùng một hãng nữa, ai cũng phát ngán rồi"

Đây quả thật là phong cách của Jiyeon.

"Nói với boss ấy! Bảo Jiyeon đổi đi chứ!

"Ai dám! Vừa nhìn thấy boss là chân tay mềm nhũn rồi."

Hyomin thích thú cười "Đúng đấy! Lúc nào cũng giơ cái bộ mặt uy đó ra."

Tới bây giờ cô vẫn không hiểu, rõ ràng nhìn rất là đẹp trai, lại trẻ trung, tại sao lúc nào Jiyeon cũng nghiêm túc, làm ai cũng sợ...

Phòng làm việc đột nhiên yên tĩnh. Sự yên tĩnh kỳ quặc, giống như có một trận gió lạnh vừa thổi đến.

Đầu tiên là có người tròn mắt nhìn ra ngoài cửa, sau đó sắc mặt mọi người đều thay đổi, rồi quay đầu lại, cười gượng "Bo..boss..."

Hóa ra là Jiyeon bước vào. Sự xuất hiện của nó lập tức tạo cho người khác áp lực lớn.

"Hyomin? Chị làm gì ở đây?" Jiyeon nhăn mặt. Nhìn thấy Hyomin đang ngồi gần mấy người đàn ông, trong lòng liền cảm thấy không thoải mái.

Hyomin nhìn nó, rồi lại nhìn mấy nhân viên như ve sầu sợ lạnh kia, đột nhiên nảy ra kế.

"Bọn chị đang thảo luận"

"Thảo luận cái gì?"

"Là như thế này! Công nhân nói gần đây công việc rất vất cả. Hay là sau tết Trung thu, khi công việc giảm bớt rồi, chúng ta sẽ tổ chức cho nhân viên một chuyến du lịch" Đôi mắt Hyomin sáng lên, có vẻ rất hài lòng vì ý tốt mà mình vừa nghĩ ra.

"Tổ chức chuyến du lịch cho nhân viên" Trong phòng làm việc, rất nhiều người ồ lên.

"Đúng đấy! Tổ chức chuyến du lịch cho nhân viên. Công ty làm cho tới bây giờ mà chưa lần nào tổ chức cho nhân viên đi du lịch cả."

"Em có tăng phụ cấp cho họ mà" Jiyeon nhăn mặt.

"Nhưng mọi người vẫn chưa có lần nào đi cùng nhau"

Jiyeon yên lặng

"Việc này cứ giao cho chị! Nếu mấy tháng này doanh thu của công ty đạt tiêu chuẩn thì chúng ta sẽ đi chơi!"

Tiếng vỗ tay vang vọng trong phòng làm việc.

Jiyeon nghe xong không thể không thừa nhận, ý kiến của Hyomin rất đúng.

"Được rồi" Jiyeon chậm rãi gật đầu.

Ngày nghỉ cuối tuần sau tết Trung thu đó, Công ty vận chuyển Nghiên Nghiên nghỉ hẳn hai ngày.

Địa điểm mà công ty để tổ chức du lịch là Bãi biển Eulwangni. Sau một ngày với các hoạt động trên nước, lúc mặt trời xuống núi, dưới sự sắp xếp của Hyomin, mọi người cùng đốt lửa trại bên bở biển và tổ chức một bữa tiệc đồ nướng.

Jiyeon không biết bao lâu rồi không ăn thịt nướng.

Hyomin đang chơi đùa rất vui vẻ.

"Trời ạ. Em đang làm gì đấy?"

Jiyeon đang chỉ huy nhân viên đốt lửa, nó quay đầu lại nhìn thấy Hyomin đang rất ngạc nhiên nhìn mình.

"Sắp xếp công việc" nó nói

Hyomin trừng mắt ngạc nhiên "Em đúng là hết thuốc chữa rồi"

Cô vỗ vỗ lên trán mình ra vẻ không chịu nổi. Sau đó cô nắm tay và kéo nó đi chỗ khác.

"Đi đâu thể?"

"Đi đâu cũng được"

"Nhưng..."

"Không nhưng gì cả. Chúng ta tới đây để nghỉ ngơi, em không nhớ sao? Em không nên quản lý nhân viên như thế, thoải mái một chút. Em yên tâm, bọn họ sẽ tự xử lý hết. Ok? Ôi, gió biển ở đây mát quá! Yeah..."

"Hyomin..." nó ngừng nói. Hyomin đang cởi áo khoác trắng của mình ra, để lộ một bộ đồ tắm màu đỏ rất gợi cảm và chạy xuống biển.

"Chết tiệt!" Cô ấy lại mặc cả bộ đồ gợi cảm thế này đấy! Nó giống như một chú bò tót nhìn thấy là cờ đỏ đang phấp phới bay, trong mắt lập tức có đầy những tia máu.

"Park Hyomin, quay lại đây cho em"

Sau khi hét lên, nó chạy từng bước đến chỗ cô, ôm thật chặt cô vào lòng, che chắn mọi ánh nhìn của bất kì người khác. Nụ cười quyến rũ của cô và tiếng hét tức giận của nó cùng vang vọng trên bờ cát...

"Hi, nhìn hai người họ tình cảm chưa kìa"

"Có Hyomin ở đây, xem ra Jiyeon cũng không tới mức đáng sợ lắm"

Bên đống lửa, các nhân viên bắt đầu tám chuyện.

"Woa! Nhìn boss vậy mà khỏe ghê! Nhìn boss ôm vợ kìa! Ôi gợi cảm quá" các cô gái than thở.

"Tiếc là không nhìn thấy thân hình hoàn hảo của vợ boss..." đương nhiên đây cũng là một kiểu than thở khác.

Một lúc sau, khi Jiyeon và Hyomin ướt sũng từ dưới biển đi lên, mọi người không nói không rằng mà cũng đưa ánh nhìn về phía khác, ai cũng tỏ vẻ mình đang bận bịu

"Ôi! Thơm quá!" Hyomin ngửi thấy mùi thịt nướng, hào hứng reo lên.

"Hai sếp thử món sườn bò này đi!" lập tức có người mang tới.

"Cám ơn!" Hyomin cắn một miếng, "Ngon quá!" sau đó đút cho Jiyeon.

Jiyeon không quen thể hiện tình cảm trước mặt người khác, hai tai ửng đỏ.

Nhưng Hyomin không ngần ngại gì, cứ Jiyeon cắn một miếng, Hyomin cắn một miếng ngon lành.

Biểu hiện của Jiyeon là muốn từ chối mà lại không nỡ, khiến nhân viên phải mím miệng cười, không dám để boss nhìn thấy.

Nướng thịt xong, mấy cô gái kéo Hyomin tới tại lửa.

"Chị Hyomin, chúng mình cùng hát!"

Có một anh chàng mang theo guitar, đang đàn hát

Jiyeon ngạc nhiên nhận ra, đó là một lái xe to cao nhất công ty. Làm việc với nhau bao nhiêu năm nay mà nó không biết cậu ấy biết đánh guitar.

Ngược lại, chưa đầy một năm mà Hyomin đã thân thiết với tất cả mọi người. Nó nhìn cô đang được mọi người vay quanh, vui vẻ cả hát...

Trời! Hóa ra cô ấy cũng là một con sâu nhạc. Lại là một điều mà Jiyeon lại không biết.

Hát xong một bài, cô đến bên cạnh nó, hai má còn ửng hồng vì sự hăng hái vừa rồi.

"Thế nào? Chị hát có hay không?"

"Hay" Jiyeon không hề do dự trả lời, khiến Hyomin bật cười "Nói điêu!"

Lửa trại chiếu lên khuôn mặt kiều diễm hồng hào của cô, Jiyeon nhìn mà xao động.

Jiyeon quên mấy trước đây khi nhìn Sica, có phải là cảm giác này? Trên thật tế, nó càng ngày càng ít nhớ tới Sica. Cuộc sống và tình cảm của nó bây giờ gần như đều bị Hyomin chiếm giữ...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro