12. Hãy mỉm cười vì anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuấn đưa Hằng đến bệnh viện,chị Trang ở nhà nhận được điện thoại của anh cũnh tích tốc chạy đến. Khi được đưa đến bệnh viện sắc mặt Hằng đã trắng bệch,môi tái đi,lúc được đặt lên xe đẩy cô cứ nắm chặt lấy tay của anh.
- Em sợ...em sợ...con chúng ta...
- Đừng lo lắng quá. Chị Trang không để hai mẹ con có chuyện đâu. Anh sẽ đợi em và con ra.
Anh chỉ mới kịp nói một câu thì cô đã được y tá đẩy vào trong phòng cấp cứu. Khoảng khắc không còn được nhìn thấy Hằng,Tuấn như rơi vào tăm tối,trái tim như ngừng đập. Suốt thời gian Hằng ở bên trong anh ngồi yên một chổ,hai tay đan lại phía trước,đôi mắt cứ vô hồn nhìn vào phía trong căn phòng cô đang ở trong đó.

Tuấn cứ ngồi trầm ngâm như một pho tượng bất di bất dịch cho đến khi cánh cửa phòng cấp cứu mở ra,chị Trang từ bê trong với chiếc áo blouse trắng bước ra ngoài. Thấy chị Trang trở ra,anh vội vàng đứng dậy chạy tới sốt sắn hỏi.
- Hằng sao rồi chị? Cô ấy có gặp nguy hiểm gì không?
Chị Trang lấy khẩu trang đang đeo xuống rồi buông tiếng thở dài.
- Hằng đã không sao rồi. Chỉ có đứa bé là không giữ được.
Nghe được điều đó cả người Tuấn như vô lực mà ngã lên ghế. Đứa trẻ của hai người ngày ngày mong đợi đã không giữ được sao? Cô sẽ ra sao nếu nghe tin này chứ?
- Đứa bé làm sao mất thế chị?

*****

Bên trong phòng Vip của bệnh viện,Tuấn mệt mỏi ngồi bên cạnh chăm sóc cho Hằng vẫn đang ngủ say. Hiện tại bây giờ đã là xế chiều của ngày,cô vẫn chưa tỉnh dậy còn anh thì đã thức trắng đêm,bây giờ râu cũng chưa cạo đi trong rất tiều tụy.

Ở bên cạnh túc trực từng phút từng giây trôi qua Tuấn luôn nắm chặt tay Hằng khônh rời vì chính anh bây giờ như lênh đênh giữa đại dương rộng lớn,giữa cuộc đời xa lạ khi không có cô. Đôi bàn tay của cô lúc đấy như cái phao để anh bám lấy.

Ngủ đến khi trời sập tối,Hằng rốt cuộc cũng lờ mờ mở mắt. Khi mở mắt thức dậy thì cô đã thấy anh ngồi bên cạnh mình nắm chặt tay. Cố châu mày nhìn thật kĩ,cô thấy anh rất tiều tụy như già đi mười tuổi vậy. Hằng vội lay tay của Tuấn đang nắm tay mình.
- Anh...
Nghe giọng nói yêu ớt của cô anh liền đưa mắt nhìn. Thấy cô đã tỉnh dậy anh mừng rỡ.
- Em tỉnh rồi sao?
Hằng cố dùng sức ngồi dậy để ngồi nói chuyện với Tuấn nhưng cô lại cảm thấy mình bây giờ như chẳng có một chút sức lực nào. Chợt lúc này cô lại nhớ đến tình cảnh đáng sợ khi sáng lúc hai người về nhà,bên dưới cô chảy rất nhiều máu. Sắc mặt vừa mới khởi sắc vội trắng bệch trở lại.
- Anh,con chúng ta có sao không? Em còn nhớ khi sáng...
Đôi mắt đang tối đen như trời giông bão của Tuấn như kéo thêm mây đen về càng ngày càng tối mịt hơn. Anh tạm buông tay cô ra rồi vòng tay mình sang ôm lấy thân ảnh mỏng manh trước mặt. Bây giờ anh biết nói làm sao chứ? Biết làm thế nào để người phụ nữ mình yêu không đau lòng.
- Em mang thai ngoài tử cung nên...nên con không giữ được.
Mang thai ngoài tử cung? Làm sao có thể chứ? Cô không thể tin đó là sự thật. Đứa trẻ của hai người thật sự không giữ được sao? Làm sao cô có thể chấp nhận,cô đã trông chờ đứa bé ra sao nhưng bây giờ lại cướp đứa bé khỏi cô. Hằng vì đó mà kích động.
- Anh đang nói gì vậy? Con chúng ta tại sao không giữ được? Bé con...bé con của chúng ta...
- Mang thai ngoài tử cung sẽ không giữ được. Con không giữ được không phải lỗi của em chỉ là chúng ta và con không có duyên thôi.
- Đừng nói với em như vậy. Hãy nói với em con vẫn an toàn đi.
Hằng ôm lấy tay Tuấn rồi khóc nức nỡ. Hơn ai khác bây giờ chính cô là người đau lòng nhất bởi giữ cô và đứa bé có một sợi dây liên kết với nhau dẫu đứa bé chỉ mới hơn một tháng trong bụng. Bảo bối nhỏ của cô mới sáng hôm nay vẫn rất bình thường nằm trong bụng của cô mà,sao bây giờ lại bỏ cô mà đi chứ? Tim Hằng cứ như nghìn mũi tên đâm thẳng vào.

Nhìn thấy cô khóc như vậy anh vạn lần xót xa chỉ biết ôm lấy mà vỗ về.
- Anh biết em đau lòng,cứ khóc đi! Khi khóc đủ rồi em sẽ không còn đau lòng nữa.
- Tại sao? Tại sao em lại mang thai ngoài tử cung? Tại sao ông trời lại bất công với chúng ta như vậy. Ông ấy biết chúng ta mong chờ con thế nào mà.
- Mọi chuyện sẽ qua thôi. Em chỉ được khóc hết hôm nay. Ngày mai phải trả lại bà xã luôn mỉm cười hạnh phúc cho anh. Hãy nhớ bên em còn có anh, hãy vì anh mà mỉm cười.
- Bé con...bé con của chúng ta...
Đứa trẻ từ khi xuất hiện như là cả thế giới của Hằng những điều hạnh phúc của tương lai của anh và cô đều có sự xuất hiện của đứa trẻ vì nó như cả trung tâm vũ trụ của hai người. Đứa trẻ không còn nữa khiến tâm can của cô như đảo lộn dậy sóng không ngừng.
- Em còn có anh. Anh cũng chỉ có mỗi em thôi. Đừng đau lòng nữa,nhìn em đau anh chẳng thể thở nổi.

Ở lại bệnh viện ba ngày thì Hằng được xuất viện trở về nhà. Sau ngày hôm đó cô không còn khóc nữa nhưng tâm trạng cứ u uất không muốn nói chuyện với bất kì ai,suốt ngày chỉ muốn nằm trong vòng tay anh mà ngủ vùi,cả ăn cũng chẳng màn tới. Ba ngày sau khi trở về nhà tình trạng của cô cũng không khá hơn chút nào. Về đến nhà là chui rút trong phòng "trốn việc" mấy ngày. Anh vì chăm sóc cho cô cũng không đến công ty mà chỉ quanh quẩn ở nhà.

Ở dưới bếp nấu bữa tối xong,Tuấn nhìn đồng hồ đã hơn sáu giờ "Bữa trưa cô ấy chỉ ăn một chút,bây giờ chắc cũng đã đói rồi." Vì cô không muốn rời khỏi phòng nên anh đành phải mang thức ăn lên tận trên lầu,mỗi lần như vậy Tuấn cũng chỉ đành thở dài. Bên nhau bao năm chưa bao giờ anh thấy cô đau lòng đến như thế. Phạm Thanh Hằng của lúc trước cân bằng mọi thứ rất nhanh nhưng bây giờ lại yếu mềm đến phải cần có người chống đỡ thay cả bầu trời.

Mang mâm thức ăn lên phòng,Tuấn khó khăn mở cửa phòng bước vào,khi vào tới nơi thì anh thấy cô vẫn như thế vần nằm dài trên giường,đôi mắt chùng xuống đầy sầu muộn. Anh lại thở dài.
- Anh nấu xong bữa tối rồi. Ăn một chút đi em.
Hằng vẫn nằm yên ở đấy không chút phản ứng. Cô không muốn làm khổ anh nhưng mất đi đứa bé cô thật như mất tất cả hạnh phúc mình mơ ước,chắt chiu.
Đặt mâm thức ăn lên bàn cạnh đầu giường,Tuấn cũng nằm lên nệm. Anh đưa tay kéo cô sát lại vào trong lòng mình,dùng cả người để ôm chặt lấy cô. Hơn ai hết anh biết rằng người phụ nữ mình yêu cần nhất là gì lúc này.
- Em vẫn không muốn ăn sao? Vậy anh cũng không ăn nữa. Em muốn dày vò bản thân mình thì anh cũng muốn cùng em nếm trải.
Bỗng giây phút này giọt nước mắt trên khóe mi Hằng lăn xuống. Cô không giấu được cảm xúc trong lòng,nó cứ tuôn trào khi anh bên cạnh. Bao ngày qua cố giữ nước mắt trong lòng là vì không muốn anh lo lắng nhưng bây giờ thì không thể nữa.
Cô chỉ rơi một giọt nước mắt! Một giọt nước mắt nhưng mang theo bao cảm xúc tuôn trào bị dồn nén từng ngày một khiến anh nhìn thấy giọt nước mắt ấy tim liền thắt lại.
- Em không muốn anh buồn nhưng em rất buồn,rất đau lòng. Em chưa thể vượt qua được sự hụt hẫng,mất mát này.
- Hãy nhớ bên em còn có anh. Đừng mãi chìm trong đau buồn,chúng ta còn cả đoạn đường dài phía trước. Con mất anh cũng rất buồn nhưng nhìn thấy em vì đó mà hao gầy,tiều tụy anh càng xót xa,đau lòng hơn trăm vạn lần.
Hằng xoay người lại rồi úp mặt vào lòng Tuấn bật khóc. Đúng,cô còn có anh,cô không thể để anh đau lòng mãi được. Chuyện buồn kia nhất định phải vượt qua.Hằng tự nhũ như thế.
- Đừng để chuyện đó khiến em đau lòng nữa.Em còn chung kết The Face nữa em nhớ không? Em đã vì đó mà cố gắng bao nhiêu nên bây giờ em không được phép tiếp tục yếu đuối mà bỏ bê tất cả.
- Em biết! Em còn phải giúp anh chuẩn bị liveshow nữa. Hai tuần nữa là đến rồi.
- Em chỉ cần chăm sóc cho bản thân thật tốt. Gấu concert cứ để cho bên công ty anh lo. Lần này nghe lời anh ở nhà tịnh dưỡng lại cơ thể thật tốt.

Anh đã dặn dò thật kĩ là cô nên ở nhà không cần lo lắng bất cứ điều gì nhưng cô sao có thể không bận tâm đến được. Ở nhà gần một tuần để nghỉ ngơi,tinh thần của Hằng gần như ổn định trở lại,cô hoàn thành công việc của mình bỏ dang dở trước đó và tiếp tục tập luyện cho team của mình. Công việc đi vào quỹ đạo trở lại thì cô bắt đầu lo cho show cuối năm của anh.

Trước hôm diễn ra Gấu concert Hằng đã âm thầm bay ra Đà Lạt mặc dù Tuấn đã mua vé trước đó cho cô là ngày hôm sau. Anh không muốn cô ra rồi lại vì quá cầu toàn mà tự làm khổ bản thân mình. Dẫu hiểu tâm ý của anh nhưng cô không thể làm theo,bất cứ việc gì liên quan đến anh cô đều muốn nó được làm tốt nhất,tròn trịa nhất.

Hoàn thành concert cho anh,chương trình The Face vào cuối năm xong thì mọi thứ trong cô dường như đã trở lại. Nỗi đau vì mất đứa bé cũng nguôi ngoai phần nào. Hoàn thành xong công việc bọn họ lại lên đường đi tận hưởng không gian hai người ở một nơi nào đó không ai biết họ là ai để tự do yêu đương không vướng bận điều gì.

Một năm sau.
Buổi sáng thứ hai đầu tuần,hôm nay Tuấn và Hằng không có lịch trình nên cả hai tranh thủ đi kiểm tra sức khỏe. Kể từ lần mất đứa trẻ anh và cô đã quyết định tạm gác lại chuyện có con trong nửa năm để cô hồi phục sức khỏe và phát triển sự nghiệp. Sau khi hoàn thành dự án điện ảnh vào khoảng đầu tháng bảy,Hằng đã chuẩn bị kế hoạch cho tổ ấm của mình nhưng mọi thứ dường như không mong. Hơn nửa năm qua cô và anh luôn cố đợi đứa trẻ nhưng họ vẫn chưa có được tin vui. Hôm nay đi khám sức khỏe cũng là chuyện đó.

Bên trong phòng khám riêng,Tuấn và chị Trang ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm trong khi đợi Hằng đi khám sức khỏe.
- Sức khỏe của Hằng đã ổn định,chỉ là em ấy quá áp lực chuyện có con nên mới không thể có. Chuyện con cái không gấp được.
- Em cũng hết cách với cổ. Dạo trước chị khuyên đợi nửa năm để sức khỏe hồi phục rồi mới nên có thai cổ mới không gấp chuyện này. Bây giờ tháng nào cũng mua que về thử.
Tuấn vừa nói vừa thở dài,lòng anh bây giờ nặng trĩu rất nhiều nhưng chẳng thể chia sẻ điều ấy với cô.
- Mỗi lần như vậy,nhìn thấy cổ đầy thất vọng khi chưa có đứa bé thì em lại cảm thấy nặng nề.
- Em vẫn giấu Hằng sao?
Hai tay Tuấn đan lại đặt lên đùi,mắt hướng nhìn xuống dưới sàn nhà.
- Uhm! Lúc đó cổ mong đợi đứa bé cỡ nào nếu em nói sự thật thì cổ sẽ rất đau lòng rồi khó có thể vượt qua được.
- Lúc đó đứa bé mất Hằng đúng là rất suy sụp,chị chứng kiến em ấy trưởng thành từ khi còn là một cô bé hay nghịch ngợm đến khi thành công rực rỡ như bây giờ cũng chưa từng thấy em ấy như vậy. Nhưng em không trách em ấy sao?
- Em làm sao nhẫn tâm trách cổ được chứ,mất đứa bé cổ mới là người đau lòng nhất. Em chỉ có chịu một phần nhỏ đau đớn còn cổ từ thể xác lẫn trái tim đều bị dày vò.
Chị Trang thật cảm thấy may mắn khi cô em gái mình yêu quý đã chọn đúng người đàn ông yêu mình. Chuyện đứa trẻ mất Tuấn đã nói dối Hằng vì không muốn cô phải dằn vặt chính bản thân. Một năm trước cô bị sẩy thai không phải là do thai ngoài tử cung mà chính là vì quá lao lực. Khi biết lý do cô sẩy thai anh đã thuyết phục chị Trang giúp mình nói dối để mọi đau khổ không kéo dài thêm nữa.
- Việc mất đứa bé có phải là nguyên nhân khiến cổ khó có thai không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro