15. "Để anh ôm em chút thôi"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hằng thẩn người ra nhìn theo bóng lưng của Tuấn rốt cuộc bây giờ ai là người đáng trách,ai đúng ai sai đây. Anh cũng như cô cũng đang tổn thương,đang tủi thân.Nhưng cô biết làm sao để anh hiểu cô cũng rất muốn nhưng không thể cơ chứ.
Để vali sang một bên Hằng bước đến cửa phòng tắm,cô dùng tay gõ nhẹ lên đấy rồi cất tiếng gọi.
- Anh...
Ở bên trong tiếng nhạc phát ra từ điện thoại của Tuấn khiến anh chẳng nghe thấy bên ngoài cô nói những gì còn bên ngoài chỉ nghe tiếng nhạc từ điện thoại mà chẳng có chút phản hồi nào từ anh,cô nản lòng liền bỏ đi.Cẩn thận kéo vali xuống dưới lầu, Hằng khóa cửa nhà sau đó lái xe đi mà không một lời tạm biệt với Tuấn.Thôi thì cứ để anh yên tĩnh mấy hôm nếu tiếp tục thì hai người sẽ gây nhau mất.

*****

Bên nhà họ Phạm,bố mẹ của Hằng vừa dùng bữa sáng xong bây giờ thì vừa xem chương trình giải trí trên tivi vừa uống trà. Hai ông bà vui vẻ chuyện trò qua lại thì nghe tiếng mở cửa nhà. Vội đặt tách trà xuống,mẹ cô bước ra phía cửa xem người đến là ai. Khi đi tới cửa thầy con gái mình trở về   bà vui mừng chạy ra đón nhưng khi nhìn thấy chiếc vali chân liền khựng lại,nét hân hoan trên khuôn mặt thoáng biến mất.
- Con về thăm ba mẹ sao?....Sao lại mang theo cả vali?....
- Mẹ con mới về. Ba đâu mẹ?
- Ba đang ở trong phòng khách. Sao lại mang vali về nhà? Hai đứa cãi nhau à?
Hằng không nói gì,mặt không buồn cũng không vui mà đơn giản chỉ ôn hòa. Cô kéo chiếc vali chất đầy quần áo của mình vào nhà.
- Con sang ở cùng ba mẹ hai tuần sẽ về. Mẹ không cần lo lắng đâu,bọn con ổn.
Kéo vali vào trong phòng khách,Hằng đặt tạm nó sát bên ghế rồi ngồi xuống ngay bên cạnh bố của mình.
- Ba đang xem chương trình gì thế?
Trông thấy con gái tâm can bảo bối về nhà ba cô liền vui vẻ đưa tay kéo cô vào lòng âu yếm như thuở bé.
- Mới gặp vài hôm mà nhớ con gái quá. Hôm nay con có ở lại ăn cơm không? Sao Tuấn không cùng về?
Hằng thoáng thở dài không nói gì,đôi mắt bắt đầu chùng xuống có chút không vui. Mẹ cô từ bên ngoài khóa cửa trờ vào vừa lúc nghe chồng mình hỏi han con gái thì lên tiếng:
- Con gái cưng của anh chắc lại ương bướng gì rồi cãi nhau với rể quý của em rồi.
Mẹ của cô cực kì quý mến chàng rể quý là anh bởi vì nhìn thấy được sự chín chắn,tử tế và đặc biệt hết mực yêu thương,chiều chuộng,bao dung con gái của mình. Nhất là sau khi biết chuyện cô mất đứa bé anh không trách móc một câu mà ngược lại còn an ủi thì bà càng yêu mến hơn. Hôm nay khi trông thấy cô kéo vali về nhà thì bà chỉ nghĩ phần lỗi thuộc về con gái mình.
- Mẹ lúc nào cũng nghĩ tốt cho ảnh. Con gái mẹ thiệt thòi thì thế nào?
- Có thiệt thòi cũng là Tuấn thôi. Con đã bao nhiêu tuổi rồi mà giận dỗi lại bỏ nhà đi?Còn định ở đây hai tuần mới về.Tuấn nó để con đi sao?
- Con nói mẹ không khỏe,con sang chăm sóc mẹ nên ảnh không nói gì.
- Con thật là! Tuấn nó đã chiều hư con  thật rồi. Ở đây thì mau kéo hành lý vào phòng.
- Mẹ làm con cứ ngỡ mình đang đi làm dâu không bằng.

*****

Thế là Hằng dọn hành lý sang nhà mẹ ở gần một tuần lễ Tuấn chẳng một lời đái hoài tới. Suốt một tuần đó bọn họ chẳng gặp nhau lấy một lần và cả một cuộc điện thoại anh cũng không gọi cho cô. Đây là đầu tiên bọn họ giận nhau lâu như thế,trước kia anh chưa bao giờ vượt qua ngưỡng bốn ngày thì đã vội chạy đến tìm cô dỗ ngọt nhưng đã bảy ngày trôi qua anh vẫn chưa đến.

Hằng từ khi dọn sang ở cùng ba mẹ cô cũng không đi làm mà suốt ngày ở nhà. Sáng thì ngủ nướng một chút đợi mẹ gọi dậy ăn sáng sau đó đọc tạp chí tiêu khiển rồi trưa lại đảm đang vào bếp phụ mẹ mình nấu vài món ngon. Sau đó từ trưa đến tận chiều cô chỉ nằm dài trên giường nghịch điện thoại hay xem tivi. Tháng ngày không có anh thật buồn chán đối với cô nhưng cô thật sự bắt đầu dỗi anh rồi,xa nhau anh không nhớ cô sao? Đến một cuộc gọi cũng không có.

Bữa cơm tối,Hằng lại đảm đang vào bếp cùng mẹ. Hôm nay cô đích thân làm món sườn heo sốt chua ngọt mà mình đang muốn ăn nhất. Đến giờ cơm tất cả các món đều đã lên bàn chỉ còn mỗi món sườn do Hằng chuẩn bị vì cô mãi tỉ mỉ trang trí dĩa thức ăn cho thật đẹp. Đứng dưới bếp cầu kì sắp xếp cả buổi,chỉnh sửa rất nhiều lần rốt cuộc cũng trang trí dĩa sườn thật bắt mắt. Từ trong bếp Hằng háo hức chuẩn bị mang ra ngoài để dùng bữa,bụng cô đã đói cồn cào lên cả rồi. Khi vừa đi được vài bước thì Hằng nghe giọng nói trầm ấm quen thuộc từ bên ngoài.
- Thưa ba mẹ con mới đến.
Đó không ai khác chính là giọng nói của Tuấn,lòng cô thoáng reo mừng lên rồi lại mủi lòng,giận dỗi khi nhớ đến bảy ngày qua anh chẳng quan tâm đến. Đứng bên trong bếp Hằng hạ quyết tâm lần này sẽ phải cho anh một bài học.
Mang thức ăn ra ngoài bàn ăn ở ngoài vườn khi đi ngang phòng khác Hằng bắt gặp hình dáng của Tuấn,hôm nay anh mặc chiếc áo polo màu trắng ưa thích đến.Khi thấy cô bước ra anh cũng chỉ đưa mắt nhìn một cái rồi lại thôi. Ánh mắt đối phương chỉ thoáng qua rồi vội rời đi khiến Hằng hụt hẫng bội phần. Cô tự hỏi đã bảy ngày trôi qua anh chẳng có chút nhớ nhung thật sao? Gặp lại cô mà một nụ cười cũng không có.
Mẹ Hằng khi thấy con rể đến liền niềm nở vui vẻ.
MẹH: Nhà mình chuẩn bị ăn cơm. Con theo mẹ vào bếp để lấy đũa bát đi Tuấn
- Dạ!
Bà ra hiệu kéo Tuấn vào trong nhà bếp để nói chuyện riêng. Hằng khi ấy bước đi không xa nên cũng có thể nghe thấy.

*****

Nhà bếp
Mẹ Hằng lấy bốn đôi đũa và bốn cái bát đưa cho Tuấn cầm lấy.
MẹH: Hai đứa đã làm hòa chưa?
Tuấn cong môi gượng cười.
- Dạ chưa! Mấy hôm nay con đi công tác bên Mĩ mới về nên vẫn chưa nói gì với cổ.
MẹH: Con bé ở nhà ngày nào cũng đi ra đi vào xem con có đến không. Thôi cứ để nói dỗi mấy hôm rồi tự nguôi, con cũng đừng nuông chiều nó quá.
Hằng lúc này đang đứng bên ngoài bếp cách Tuấn và mẹ mình không xa nên có thể nghe rõ từng chữ mẹ mình nói. Cô tự hỏi mẹ mình rốt cuộc là mẹ ai,tại sao lại thiên vị anh đến vậy chứ? Thông thường mấy người mẹ khác thấy con gái trở về nhà đã làm ầm ĩ với con rể rồi.
- Một chút con sẽ đón Hằng về. Mấy hôm nay con đã phiền mẹ chăm sóc vợ con.
MẹH: Nếu Hằng cứ giận dỗi thì con cứ để con bé ở đây để mẹ dạy dỗ lại. Cưới con con bé đã bị chiều hư rồi,lúc nào cũng ức hiếp chồng là không được.
- Dạ. Con thấy cổ không có vấn đề. Chỉ là hôm đó con có hơi lớn tiếng nên mới khiến cổ giận dỗi như thế. Cũng là lỗi của con.
Chàng rể này khiến mẹ Hằng vô cùng hài lòng về mọi mặt. Nhìn thấy anh thương cô như thế bà luôn an tâm.
MẹH:Con cứ chiều ý Hằng. Thôi mình ra ăn tối đi cơm canh nguội mất.
- Dạ!

*****

Trên bàn ăn cơm ông bà Phạm ngồi cạnh nhau,Hằng và Tuấn ngồi cạnh nhau. Hôm nay ngồi cạnh nhau nhưng ở giữa họ lại có một khoảng cách do anh cứ ngồi cứng đơ ra theo vị trí của chiếc ghế mà chẳng có chút cử chỉ ân cần gì. Anh và cô cứ ngồi nhìn thẳng người về phía trước tựa như hai pho tượng chà hề quay snag dù chỉ một lần.
BaH: Mấy hôm nay con bận lắm hay sao mà không đến ăn cơm vậy Tuấn?
- Dạ con mới đi công tác ở Mĩ về. Bên VietVison vừa nhận dự án với một ngôi sao bên đó cần con đích thân bay qua gấp để gặp mặt.
BaH: Thì ra là vậy. Con đi mấy hôm nay hại con gái ba cứ ngày nhớ đêm mong.
Ngay khi ba mình vừa dứt câu đôi gò má Hằng liền đỏ ửng ngượng ngùng. Anh và cô đang chiến tranh lạnh mà sao nói mấy lời này được.
- Ba...con đâu có...
BaH: Vậy sao? Vậy ba sai rồi. Con gái vẫn còn muốn ở đây thêm vài hôm nữa à?
- Con nói sẽ qua đây ở hai tuần mà chưa gì ba đã đuổi con về nhà rồi sao?
Mẹ Hằng dùng đũa gấp món sườn xào do con gái mình làm bỏ vào bát của con rể.
MẹH: Con ăn đi.Tối nay con ở lại nhà ba mẹ hay là về nhà?
- Dạ chắc...
Tuấn đang chuẩn bị trả lời mẹ vợ thì bị Hằng ngắt lời.
- Ảnh về nhà. Giường của con không đủ cho hai người nằm.
- Nếu vậy thì con sẽ về nhà,hôm khác con lại sang thăm ba mẹ.
Đang tỏ vẻ giận dỗi để được Tuấn xuống giọng dỗ ngọt vậy mà lần này Hằng không đoán được chồng cô lại dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Đây hình như không giống với tính cách của anh, chẳng lẽ lần này anh giận đến như vậy sao?

*****

Xong bữa cơm tối ba mẹ cô cùng nhau ra ngoài phố lấy cớ tản bộ vận động cơ thể một chút để con gái và con rể có thời gian riêng tư để nói chuyện. Trong nhà nhộn nhịp chuyện trò qua lại bất giác yên ắng đến tịnh mịch. Ở trong bếp Tuấn thay Hằng rửa bát vì không tìm thấy găng tay,anh lại sợ nước rửa chén sẽ làm hại đến da tay của cô nên đích thân rửa bát. Trong khi anh rửa bát thì cô ở bên cạnh lấy khăn lau khô rồi cẩn thận sắp xếp lên kệ. Bọn họ cứ cùng nhau làm mà không nói với nhau điều gì hay một cái liếc nhìn cũng không có.
Chiếc bát cuối cùng rốt cuộc cũng sắp ngay ngắn lên kệ,Tuấn lấy khăn vắt trên kệ lau khô tay đi.
- Em không về nhà với anh sao? Ngày mai là sinh nhật anh đấy.
Đợi cả buổi rốt cuộc cô cũng đợi được anh nói chuyện. Lòng Hằng bất giác nhẹ tênh,vui hẳn lên. Dù vui trong lòng nhưng cô vẫn lạnh lùng với anh.
- Em nói sẽ ở hai tuần để chăm sóc mẹ. Khi nào mẹ khỏe em về nhà.
Cô lại lấy cớ để ở lại,mẹ cô khỏe mạnh thế nào anh không thấy sao. Trông thấy vợ mình tiếp tục lạnh lùng Tuấn thật không chịu nổi nữa. Anh đặt khăn lên thành bếp liền tiến thêm một bước mà đi đến ôm lấy cô thật gọn trong vòng tay của mình.
- Vậy thì ít nhất cũng để anh ôm em một chút. Cả tuần chúng ta không gặp rồi.
Lại chất giọng trầm ấm ngọt lịm đó khiến lòng Hằng như tan chảy. Một chút nữa thôi cô sẽ bật khóc mà làm nũng với anh. Nhưng Hằng cố kìm lòng nhất định không yếu mềm trước anh.
- Anh bảo không cần em quan tâm mà. Anh cũng biết nhớ đến em nữa ư?
- Đừng giận dỗi anh nữa. Em bỏ rơi anh lâu như vậy,anh mới phải hỏi em không nhớ anh hay sao? Nếu em không về nhà được thì tối nay cho anh ở lại cùng em nhé.
- Giường không đủ. Chúng ta ngủ cùng sẽ không thoải mái. Anh về nhà ngủ sẽ tốt hơn.
- Em đâu yêu anh.
Tuấn hụt hẫng buông tay,anh lúc này chỉ thầm trách mình thật sự đã chiều hư cô rồi,mẹ vợ nói đúng anh nên cứng rắn với cô hơn một chút.
Quay lưng đi,Tuấn đi lại tủ lạnh lấy nước ra rót vào ly thủy tinh. Khi thấy anh vừa rót nước vào ly thì Hằng liền lên tiếng.
- Anh không thể uống nước lạnh. Thời tiết cuối năm thất thường rất dễ đổ bệnh anh còn không kiêng cữ?
- Uống một chút cũng không vấn đề gì. Đợi ba mẹ về anh chào một tiếng rồi sẽ về nhà.
- Uhm!
Chỉ cần cô cương thêm một chút thì anh lại không nhường bước. Mỗi câu nói đều không còn đường lui.

Một lát sau nhìn đồng hồ đã chín giờ tối,Hằng vào phòng ngủ để thay quần áo ngủ ra. Dạo gần đây do rảnh rổi một chút cô bắt đầu có thói quen ngủ sớm để bồi dưỡng lại cơ thể. Hôm nay cũng như thế,để mặc anh ở ngoài phòng khách cô vào trong phòng một mình chỉ có điều hôm nay cô đã không khóa trái cửa như mọi khi mà để hờ ở đấy.Ở bên ngoài không phụ Hằng dụng tâm,Tuấn cũng mon men vào theo. Anh ngẫm nghĩ mình không thể bỏ cuộc nhanh như thế,không đưa cô về nhà ít nhất cũng phải ở lại đây hết đêm nay.

Hằng đã vào trong phòng ngủ hơn mười lăm phút nên khi anh vào đèn phòng đã tắt và cô đang nằm ở trên giường bật đèn bàn để đọc sách. Nhìn thấy vợ mình đang ở trên giường Tuấn khóa cửa rồi đi lại. Dù biết anh đã vào phòng nhưng tầm mắt của cô không một lần ngước lên nhìn để mặc anh muốn làm gì thì làm.
Bước đến bên giường Hằng,Tuấn cẩn thận vén chăn rồi nằm sát bên cạnh,tay anh nhanh chóng vòng sang ôm lấy eo,mặt vùi vào người cô hít thật sâu.
- Không để anh ngủ lại vậy để anh nằm một chút thôi. Ba mẹ về thì anh sẽ về nhà.
Hằng không nói gì cô vẫn để yên cho anh ôm còn mắt thì cứ đặt vào quyển sách trên tay. Nhìn thấy anh như vậy thì cô đã biết người đàn ông của mình đang nhung nhớ mình ra sao. Nhưng cứ nghĩ đến cả tuần anh mất tâm chẳng có một cuộc gọi tin nhắn nào cô lại dâng lên một đợt tủi thân.

Để Tuấn nằm thêm một lúc thì cô không thấy anh cử động hay nói gì mới chịu đưa mắt nhìn xuống. Thấy đôi chân mày của anh đã giãn ra thì cô cong côi mỉm cười nhẹ.
- Mấy ngày qua anh mệt mỏi lắm sao mà ngủ nhanh thế chứ?
Đặt cuốn sách qua một bên,Hằng tắt đèn bàn rồi quay sang dịu dàng ôm lấy Tuấn. Lúc này anh đang vùi đầu vào ngực cô nên nằm ở dưới thấp hơn để cô ôm lấy vốn định đợi một chút năn nỉ dỗ ngọt cô nhưng quá mệt mỏi mà anh từ giả vờ ngủ sang ngủ thật say.
Ôm lấy Tuấn,Hằng vuốt ve khuôn mặt người đàn ông của mình. Khuôn mặt cô lại thoáng nở nụ cười sau đó cúi xuống hôn nhẹ lên tráng anh.
- Ông xã à,em yêu anh.
Cả trong giấc ngủ anh cũng rất biết phối hợp khi cô vừa dứt lời anh liền thì thào:
- Anh yêu em!
Lùa tay bào tóc của anh,cô dịu dàng xoa nhẹ đầu để anh thoải mái hơn.
- Ngày mai chúng ta về nhà. Ba người chúng ta.

Vì dạo này Au bận việc học một chút nên để mọi người chờ thật sự xin lỗi😊
Còn một chap nữa là fic ngọt này sẽ kết thúc và chuỗi ngày ngược lại bắt đầu.
Đợi qua tháng 8 chúng ta sẽ có fic mới trong thời gian đó Au sẽ tái bản lại 1 fic cũ mọi người muốn fic nào nhất?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro