Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16

Khi Thanh Liên bước vào trong, Mặc Hàn vẫn đang làm việc, ánh sáng hoàng hôn chiếu rọi lên người anh tạo nên bức tranh nghệ thuật đẹp đẽ. Tùy tiện ngồi xuống sô pha, Thanh Liên nghiền ngẫm nhìn dáng vẻ của anh.

Khi Mặc Hàn ký tên xong, người ngồi trên sô pha đã ngủ mất. Từ khi cô bước vào anh đã biết, nhưng cô im lặng không nói, anh cũng không có hành động gì. Ấy thế mà người đã ngủ mất, Mặc Hàn nở nụ cười bất đắc dĩ.

Khuôn mặt Thanh Liên khi ngủ trông rất thanh bình, xinh đẹp. Đôi mắt trong suốt bây giờ nhắm lại, cả gương mặt toát lên nét trong sáng mộc mạc, như một thiên thần tinh khiết nhất. Khẽ chạm vào gò má cô, Mặc Hàn như bị cuốn hút, không thể rời tay. Da Thanh Liên rất mềm, rất mịn, không phải màu trắng bạch mà trắng rất tự nhiên, còn mịn hơn da em bé. Tay chuyển dần lên đôi mắt, lông mi cô lay động khiến tay anh ngưa ngứa. Chính đôi mắt này khi mở ra trong suốt bao nhiêu, tinh tế bao nhiêu, đã bao lần anh bị cô hút sâu vào đôi mắt này, không muốn trở ra. Chạm đến đôi môi mềm mại, như một liều thuốc phiện, Mặc Hàn cứ vuốt nhẹ cánh môi cô, đã bao lần trong anh từng có suy nghĩ muốn hôn lên đôi môi này.


"Bố..."

Thanh Liên giật mình trong cơn mơ, nắm chặt lấy bàn tay anh, thốt lên.

Mặc Hàn đau lòng nhìn cô, lòng anh cũng rất đau. Từ khi xác định muốn người phụ nữ này, anh cũng đã từng tìm hiểu chuyện năm xưa. Thanh Liên không yếu đuối như những người phụ nữ khác, cô kiên cường và mạnh mẽ. Sự cao quý ngụy trang cho bản thân tựa như những chiếc gai sắc nhọn che chở cho đóa hoa yếu ớt. Vỏ bọc bề ngoài không thể lấp đầy khoảng trống trong trái tim cô, vì vậy anh cảm thấy rất hiểu, cũng rất đau lòng. Anh không bắt buộc cô yêu anh, nhưng anh mong muốn tình yêu của mình có thể sưởi ấm trái tim cô, bù đắp yêu thương trong cô.

Cúi người xuống, bờ môi lạnh lẽo áp lên cánh môi mềm mại. Cảm giác nhẹ nhàng cùng luồng xúc cảm bất ngờ chạy khắp cơ thể, khiến đại não không thể kiểm soát. Mặc Hàn biết mình nên rời đi, nhưng anh luyến tiếc nụ hôn này. Khi cánh môi sắp rời khỏi, đôi bàn tay mềm mại của ai đó luồn vào mái tóc anh, đôi môi mềm mại lần nữa áp đến. Cảm xúc ùa đến như thác cuộn dâng trào, Mặc Hàn ôm người đang nằm ngồi lên đùi mình, không kiêng kị làm sâu hơn nụ hôn vừa mới bắt đầu.

Khi hai người hổn hển cân bằng lại hô hấp, hai gò má Thanh Liên đỏ ửng lên như trái táo nhỏ, trông vô cùng xinh đẹp đáng yêu. Mặc Hàn cười trêu cô, giọng nói trầm thấp quyến rũ.

"Em không ngủ."

Nét đỏ ửng quyến rũ lan rộng ra khắp mặt cô, cô không ngờ anh còn có mặt tráo trở như vậy, rõ rang là anh không cho cô ngủ. Nét thanh nhã thường ngày biến mất, Thanh Liên lúc này trông như bao cô gái khi yêu, hờn dỗi. Nhưng sự hờn dỗi của cô lại càng làm người đàn ông kia yêu cô hơn, chìm sâu hơn.

"Rõ ràng là anh, anh đánh thức em."

Ôm cô vào lòng, ổn định lại cảm xúc, Mặc Hàn xoa nhẹ lưng cô, giọng nói trầm ấm hấp dẫn.

"Được rồi, là anh sai. Vậy em nói xem, bây giờ mình đi ăn được không, anh không muốn người phụ nữ của mình đói bụng."


Giọng nói Mặc Hàn ấp ám, vòng tay anh dịu dàng, tất cả như một hồ nước ấm, Thanh Liên chìm sâu vào trong, không muốn ra ngoài. Cô cũng ôm anh thật chặt.

"Em cũng vậy."

Không cần những câu hỏi, câu nói xáo rỗng, chỉ cần hai trái tim chạm vào nhau như vậy, và những cảm giác ấm áp đối phương mang lại, vậy là đủ.

Mặc Hàn hôn nhẹ lên trán cô, sau đó hai người nắm tay nhau ra ngoài.

Khi hai người lên xe đi mất, toàn thể nhân viên trong tập đoàn chấn động. Họ vừa nhìn thấy gì? Một người đàn ông và một người phụ nữ nắm tay nhau! Không sai. Hai người đó đang yêu nhau! Tất nhiên, đến kẻ ngốc còn có thể nhìn ra. Họ là ai? Là chủ tịch và Thủy tiểu thư! Chủ tịch? Thủy tiểu thư?... Ông trời a, đừng giáng sét bất ngờ vậy chứ.

Chỉnh sửa cuối: 18/2/15

TiinhTiinh

8


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sung