Chương 1.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ đơ ra mất mấy giây, nhìn anh chàng trước mặt rồi lại nhìn quanh quẩn, cho đến lúc ý thức được người chàng ta xin số là mình, Hạ mới nuốt nước bọt "ực" một cái, lẩm bẩm:


- Em không dùng điện thoại.


Lần này đến anh chàng kia nhìn Hạ bằng con mắt ốc nhồi, nhưng rồi anh ta cũng chỉ cười ngơ ngẩn rồi gật gật đầu.


Hạ phóng xe đi, chẳng dám ngoái lại, không hiểu sao, với cái nụ cười chết ruồi kia cô lại chẳng mấy thiện cảm.


Thế nên, đáng lẽ ra, Hạ sẽ có một bữa ăn thịnh soạn cho một ngày "làm việc" đầy cực khổ của mình, nhưng cuối cùng, cô vẫn phải ôm cái bụng mốc meo ở nhà với lí do... đau bụng. Nhìn bố mẹ thì đi ăn tiệc nhà hàng, còn mình ở nhà trông nóc, Hạ chỉ muốn khóc. Nhưng cứ mỗi lần nghĩ đến cái mặt trơ trơ của anh phù rể, cô lại nhún vai, một bữa ăn thì có nhằm nhò gì.


Mở máy tính lên Facebook cập nhật thông tin, Hạ thấy ngay dòng thông báo được ghim lên đầu của hội Diễn họa mà cô tham gia sẽ off vào cuối tháng 2 ở Sài Gòn. Hạ xị mặt. Thế nào mà mọi năm đều off ở Hà Nội, tự dưng năm nay lại vào Sài Gòn nhỉ?


Hạ tham gia hội Diễn họa — hội art hơn 50.000 thành viên của Hưng sau khi Quân thôi liên lạc. Lúc khủng hoảng tinh thần nhất, Hạ đã định nói với Huy và Uyên, nhưng cuối cùng, cô lại chẳng mở lời được.


Một mình ôm mộng vỡ, Hạ chẳng biết làm gì ngoài vẽ vời, thế mà chẳng biết từ bao giờ, những con người có khi còn chưa biết mặt lại để cho cho những ấn tượng tốt đẹp, dù đôi lúc, chỉ nói chuyện, chém gió với nhau bằng những con chữ chứ chẳng hơn.


Hạ quý Hưng lạ. Ấn tượng của cô về anh trong những buổi offline là một chàng trai chất phác với nụ cười thật thà. Với nét vẽ cũng thật như con người anh, Hưng làm Hạ mê tít. Thế mà với nụ cười nông dân ấy, chàng trai mới hai mươi mấy đấy lại là chủ của cả một điền chè to bự. Cứ nhìn vào Hưng rồi nhìn lại mình, cô chỉ im lặng, thở dài, cảm thấy đôi lúc cuộc đời quá đỗi... bất công. Cô ước ao rằng là mình sẽ có một công việc thích hợp. Mỗi lần nghe Hạ than thở về việc làm qua điện thoại, Hưng lại phì cười bảo cô có cái tiêu chí việc làm quái lạ, người ta bây giờ chỉ muốn an yên thôi.


Hạ nằm sõng soài trên giường, cái bụng mốc meo, vừa nghe nhạc vừa mếu máo. Nhạc nghe lên nghe xuống mà nhạc vẫn là nhạc, còn cái bụng rỗng thì vẫn rỗng tuếch. Đến khi dạ dày đánh trống ầm ầm, Hạ không chịu nổi liền nhảy xuống giường, ngó đầu ra, bên ngoài lành lạnh. Khoác tạm cái áo khoác, cô leo lên chiếc vespa, chạy ra đầu ngõ, định bụng kiếm gì đó lót dạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro