nói khoác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thi nói khoác

Bốn vị quan họp nhau đánh chén, nhân lúc cao hứng, liền mở một cuộc thi nói khoác. Quan thứ nhất nói:

- Tôi còn nhớ ngày tôi trọng nhậm ở huyện nọ, tôi được trông thấy một con trâu to lắm, nó liếm một cái, mất đứt một sào mạ!

Quan thứ hai nói:

- Ðã lấy gì làm lạ! Tôi trông thấy một sợi dây thừng to gấp mười cái cột đình làng này!

Quan thứ nhất biết ông kia nói lỡm mình, bèn chịu thua và giục quan thứ ba lên tiếng. Quan thứ ba nói:

- Tôi từng trông thấy một trước cầu dài lắm, đứng đầu này không thể trông thấy đầu kia. Chỉ biết rằng có hai bố con nhà nọ, kẻ ở bờ bên này, người ở bờ bên kia mà chẳng bao giờ gặp nhau được. Lúc người bố chết, người con nghe tin, vội vàng sang đưa đám, nhưng qua cầu, sang đến nơi thì đã đoạn tang ba năm rồi!

Ðến lượt quan thứ tư:

- Kể cũng đã ghê đấy, nhưng tôi lại còn trông thấy một cây cổ thụ cao lắm. Cứ biết rằng trứng chim ở ngọn cây rơi xuống, mới đến nửa đường, chim đã nở đủ lông đủ cánh và đã bay đi rồi!

Quan thứ ba hiểu ý, cây ấy dùng để làm chiếc cầu mình nói, đành chịu thua. Cả bốn vị đanh thích chí, vỗ đùi cười ha ha. Bỗng có tiếng quát nạt làm các vị giật bắt cả nguời:

- Ðồ nói khoác! Trói cổ chúng nó lại!

Các quan sợ run cầm cập, ngơ ngác nhì trước nhìn sau, xem là ai. Thì té ra là thằng lính hầu. Bấy giờ các quan mới hoàn hồn, lên giọng:

- Thằng kia, mày định trói ai thế?

- Bẩm quan, con thấy các quan nói khoác, thì con cũng nói khoác chơi đấy ạ!

Ông huyện ba phải

Có ba cô gái đến tuổi lấy chồng ăn không ngồi rồi trong cảnh "no cơm ấm cật dậm dật tay chân" nên thường hay bàn về chuyện "mớ đời".

Cô thứ nhất thì khen "mớ đời" mềm mại, ngon như miếng thịt bắp đùi. Cô thứ hai chê "mớ đời" dai, nhùng nhằng như gân bò già. Cô thứ ba bảo "mớ đời" khó nuốt lắm, lủng củng như một khúc xương. Cả ba cãi nhau hết mềm đến dai rồi cứng, cô nào cũng cho mình là phải, không một ai chịu kém. Rốt cuộc phải nhờ đến ông huyện phân xử.

Cô thứ nhất lên tiếng trước:

- Thưa quan, em nhận thấy cái "mớ đời" mềm ngon như miếng thịt bắp đùi vậy!

Ông huyện sực nhớ tới miếng giò heo của dân biếu hôm qua vì một chuyện cãi nhau được ông xử huề, anh chàng sinh sự cãi nhau nhiều nhất cho thế là mình được kiện nên mới trả ơn quan một cái chân giò. Trông lễ vật mà phát chán, y như chuyện kiện thưa "mớ đời" vừa xử xong, quan đã chê ngay: "Cái mớ đời kia mà cũng biếu với xén à?", nhưng rồi quan cũng xơi, và cái "mớ đời" thế mà mềm, ngon đáo để. Nghĩ đến cái "mớ đời" ấy, quan huyện bèn trả lời cô thứ nhất:

- Phải, cô nói phải, cái "mớ đời" mềm ngon lắm!

Cô thứ hai bèn ỏn ẻn rằng:

- Bẩm quan lớn, em thấy cái "mớ đời" nó dai và nhạt như gân bò già! Ông huyện mới chợt nhớ cái chân giò ăn hôm qua có nhiều gân dai quá lắm, bèn gật đầu luôn:

- Phải, cô nói phải lắm. Toàn gân dai cả.

Cô thứ ba đến lượt thưa:

- Bẩm quan lớn, đèn trời soi xét, cái "mớ đời" nó cứng như khúc xương.

Ông huyện nhớ ngay tới bà huyện đã quăng khúc chân giò cho chó mà gắt: "Mớ đời gì những xương là xương!" Quan liền khen cô thứ ba:

- Phải, phải quá đi mất! Mớ đời là một khúc xương đến chó nuốt cũng không trôi. Bà huyện nhà tôi cũng bảo thế.

Thế là ba cô "mớ đời" đều phải cả. Từ đó quan huyện xử chuyện mớ đời là ông huyện nổi tiếng ba phải.

( Theo TTC )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tong#van