Chap 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Cứ bác sĩ nào tìm cách bắt tôi sử dụng thuốc tôi đều đánh bài chuồn hết."

" Chuyện xảy ra từ khi nào thế?"

" Chừng vài năm trước. Khi ấy, tôi đang là sinh viên năm hai ở Đại học Chicago, trải qua một thời kỳ mà bố mẹ tôi đã đặt cho cái tên hay ho là ' suy nhược thần kinh '. Kể từ đó, tôi chưa bao giờ gượng dậy được hoàn toàn."

" Đại học Chicago? Nơi bố chị từng giảng dạy à?"

" Ừ, nghe thôi đã thấy tôi mang tiếng xấu cho gia đình, nhỉ? Và mọi ước mơ ông ấy dồn hết cho đứa cho gái út đều thành công cốc hết." Chị bẻ một cành cây bằng đầu gối và thảy chúng vào bếp lửa.

" Lisa, tôi rất tiếc."

" Tại sao chứ? Đó đâu phải lỗi của ai. Chúng ta không có quyền lựa chọn gen của mình mà."

" Đúng là thế thật. Căn bệnh ung thư vú của tôi sinh ra là bởi đột biến gen BRCA*, nếu chị hiểu nó là gì."

*BRCA: ( BReast CAncer gene- gen ung thư vú ) là loại gen được phát hiện có liên quan đến khả năng mắc ung thư vú ở phụ nữ, gồm hai loại là BRCA1 và BRCA2.

" Khốn thật, ừ, tôi hiểu."

Ursa quay lại với chiếc bật lửa. " Chị biết họ cất ở đâu không? Trong ngăn kéo bàn làm việc của chị đấy."

" Kỳ cục nhỉ?" Chaeyoung nhận xét. " Mong rằng đấy không phải là cách họ ngầm đánh giá bài nghiên cứu của chị."

Lisa nhóm lửa và nhẻn miệng cười. " Tôi hứa sẽ không xớ rớ lại gần đống tài liệu của cô."

" Chị cứ liệu hồn," Chaeyoung đáp.

Trong lúc Lisa nhóm củi trong lò, Ursa chạy lăng xăng kiếm que xiên kẹo dẻo.

" Tôi không nên khơi chuyện ung thư," Chaeyoung nói. " Tôi không có ý xem những gì chị kể với tôi là tiểu tiết."

" Cô cứ tùy nghi, xem nó là tiểu tiết cũng không sao mà, tôi ước gì nó đúng như vậy."

" Trong mắt tôi, chị chẳng bao giờ lộ vẻ lo âu. Nhìn chị hòa nhã hơn rất nhiều người tôi biết."

" Thế sao? Tôi đoán sạp trứng có tác dụng ra phết. Nhưng thử kéo tôi ra khỏi địa hạt này mà xem, khéo đất trời nổ tung đấy."

" Đó là lý do chị ghét đến cửa hàng tạp hóa à?"

Lisa gật đầu. " Nếu phải xếp hàng quá lâu, nhiều khi tôi thà bỏ đi còn hơn."

" Tại sao?"

" Đám đông như nghiền nát cõi lòng tôi. Cô chưa bao giờ cảm thấy điều đó à?"

" Tôi nghĩ là có, ở Walmart."

" Đúng rồi! Nơi đó là tệ hại nhất!"

Ursa quay trở lại với một cái que và làm ba xiên kẹo dẻo.

" Tuyệt đấy," Lisa nói. " Một cho cô, một cho chị Chaeyoung và một lại cho cô tiếp."

" Tất cả là của con!" Ursa la oai oái.

Chaeyoung mơ màng ngủ trong lúc hai cô cháu nướng kẹo dẻo, lòng thầm nghĩ hai người bọn họ trong thật đáng yêu khi ở cạnh nhau. Nàng tỉnh dậy khi cảm nhận những ngón tay của Lisa đang vuốt ve bờ má nàng. " Có con muỗi đậu lên mặt cô," chị khe khẽ nói.

" Chắc tôi làm mồi cho cả khu rừng rồi."

" Không đâu. Tôi canh nãy giờ mà."

Nàng cố gắng vượt qua cơn ngái ngủ. " Canh tôi sao?"

" Canh cô." Chị nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng như thể chị sắp sửa trao cho nàng một nụ hôn, và adrenaline tăng lên sau giấc ngủ khiến nàng có cảm giác thật lạ. Gần như là chếch choáng. Tim nàng đập thình thịch trong lồng ngực, tựa hồ chỉ chực tìm cách xổ ra.

Nàng ngồi dậy kiểm tra xem Ursa có chứng kiến cảnh chị chạm vào nàng không. Con bé đang say sưa ngủ trên chiếc ghế xếp phía bên kia ngọn lửa, trên cằm vẫn còn dính kẹo dẻo.

Chaeyoung loạng choạng đứng dậy. " Đến lúc Ursa phải đi ngủ rồi. Con bé dậy sớm lắm."

" Tôi biết," chị nói, đứng dậy bên cạnh nàng. " Tôi đã định đưa con bé vào trong nhà nhưng không biết nó ngủ ở đâu. Con bé ngủ trong giường của cô hay trên ghế sô pha?"

" Trên ghế sô pha."

Chị bế Ursa lên khỏi ghế. " Cô Lisa?" Ursa lẩm bẩm.

" Cứ ngủ đi," chị ôn tồn. " Để cô đưa con vào giường."

Sau khi Lisa bế Ursa đi khuất vào trong ngôi nhà, Chaeyoung tưới nước để dập ngọn lửa.

" Cô cứ để đấy tôi làm cho," Lisa nói vọng ra từ cửa bếp. Chị bước ra ngoài, nhận lấy ống nước từ tay nàng và cuộn nó lại quanh vòi vặn.

" Kính viễn vọng đâu rồi?" Nàng hỏi.

" Ban nãy tôi vừa mới cất rồi."

" Tôi ngủ lâu chưa?"

" Khoảng mười lăm độ chuyển động sao*." Chị đứng gần nàng, khuôn mặt phản chiếu ánh đèn huỳnh quang ở bếp lò trong nhà. Nàng thấy rõ mong muốn của chị. Chị muốn lên giường với nàng.

*Trái đất quay quanh trục trong 24 tiếng đồng hồ nên các ngôi sao cũng đi một vòng trên bầu trời trong 24 giờ. Một vòng tròn hoàn chỉnh trên bầu trời là 360 độ. 360 trong 24 giờ là 360/24=15 độ mỗi giờ. Hay nói cách khác, Chaeyoung đã ngủ một tiếng.

Nhịp đập căng thẳng trong lòng ngực quay trở lại. Nguyên nhân là do hoóc-môn, một nhân tố gì đó liên quan đến cuộc phẫu thuật chăng? Tại sao việc một người phụ nữ ngỏ ý với nàng - một cô nàng tốt bụng và mặt mũi thanh tú, ít ra là thế - lại khiến cơ thể nàng phản ứng như thể nàng đang đối mặt với một con gấu gầm gừ lồng lộn?

Nàng cô gắng nhớ lại cách mình ứng xử ra sao khi cô gái nàng có cảm tình tấn công nàng vồ vập. Nếu là Chaeyoung của ngày xưa, nàng có lẽ sẽ bông đùa một chút để khiến tình hình hạ nhiệt. Nét hài hước duyên dáng sẽ đến thật tự nhiên, bởi trước đây, nàng tự tin và dạn dĩ. Và có khi nàng sẽ thấy hơi rạo rực trước sự quan tâm ấy. Nhưng bây giờ, Chaeyoung tìm mãi mà chẳng thấy bản thân mình, chẳng thấy người phụ nữ rực rỡ như vầng dương ngày nào, và khi phát hiện con người ấy đã biến mất không chút tăm tích, nàng run lẩy bẩy như thể phát sốt. Nàng phải lấy tay ôm lấy cơ thể mình để cơn run ngừng lại.

Nàng không rõ nỗi hoảng loạn của mình trông như thế nào dưới mắt Lisa. Nàng chỉ biết là chị lùi lại, đôi mắt nhấp nháy dưới ánh đèn huỳnh quang, pha lẫn chút sợ hãi.

" Tôi nghĩ ... chị nên đi đi," nàng nói.

Chị biến mất nhanh như gió, đến độ nàng tưởng mình vừa mới nằm mơ thấy chị đang đứng trước mặt.

-----------------------

Chaeyoung để cho Ursa ngủ đến năm giờ sáng mới đánh thức vì đêm qua con bé thức khuya quá. " Hôm nay em đi cùng chị được không ạ?" Ursa hỏi lúc hai chị em đang ăn ngũ cốc Raisin Bran cho bữa sáng.

" Sao thế?"

" Em muốn xem chị làm gì ấy mà."

" Em đã thấy rồi đấy chứ."

" Em muốn thấy nhiều khung cảnh nằm sâu trong rừng hơn nữa kìa. Hôm nay chị có đi vào đó không ạ?"

" Có."

" Chị cho em đi chung với!"

" Không vui như lúc em đi dạo trong nông trại cô Lisa đâu."

" Có, sẽ vui mà."

" Nếu em không thích, chị cũng không đưa em trở lại được đâu nhé. Em sẽ phải ở với chị cả ngày."

" Em hứa sẽ không ghét bỏ."

Chaeyoung thấy cũng chẳng mất mát gì, thêm nữa, có người nói chuyện kể cũng vui. " Chúng ta phải báo với cô Lisa, vì cô vẫn tưởng em sẽ đến."

" Dạ được ạ," Ursa nói.

" Nhưng chị không có số điện thoại di động của cô ấy."

" Vậy mình phải đến tận nơi để báo thôi. Thậm chí, em còn không biết cô ấy có điện thoại hay không nữa."

Chaeyoung làm hai chiếc bánh kẹp, gói thêm nước cùng chút đồ ăn vặt. Nàng đưa Ursa đi thay quần dài và áo thun dài tay, vốn được Lisa mua cho cô bé ở sân bán đồ giảm giá. Sau khi Ursa mang đôi giày thể thao màu tím mà nó quý như vàng, Chaeyoung chỉ cô bé cách nhét quần vào trong tất và sơ vin để phòng bọ ve chui vào quần áo.

Trước khi khóa cửa, Ursa đổ đầy ụ thức ăn vào tô của Gấu Nhỏ. Chaeyoung đành chấp thuận mua thứ này khi nàng đồng ý ' đợi một thời gian ' cùng Ursa. Sáng nào cũng vậy, hai chị em cho chú chó ăn ở cánh cửa bên hông nhà để nó xao nhãng không phát hiện hai người bọn họ đang lái xe xuống Đường Turkey Creek.

#24/08/2022




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro