Chương 19 - 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 19

Hắn nằm trên giường, mắt vẫn không rời khỏi tôi suốt gần nửa tiếng đồng hồ, làm tôi phân tâm, đọc có một trang tài liệu nãy giờ mà vẫn chưa xong. Tôi buông cuốn sách xuống, tia cặp mắt sắc lẻm của mình về phía hắn

- Anh không có việc gì để làm hả?

- Có, anh đang nhìn em đấy thôi!

- Anh….đọc báo, xem ti vi đi. Đừng nhìn em nữa, em không tập trung được!

- Nếu đã không tập trung được, thì lại đây!

Hắn lấy ngón tay ngoắc ngoắc tôi lại. Tôi nhìn khuôn mặt gian xảo của hắn, nuốt nước bọt, ngoan ngoãn bước tới. Tôi vừa đến gần đã bị hắn nắm tay lôi vào lòng. Tôi la “Á” một tiếng, cả người nằm gọn trong vòng tay hắn. Tôi vùng dậy, đấm nhẹ vào người hắn

- Sao anh càng ngày càng hư vậy hả?

- Hihi, nhàn cư vi bất thiện mà!

- Em thua anh rồi, nói đi! Anh muốn cái gì?

- Anh muốn đến một nơi.

- Ngay bây giờ sao?

- Không, là tối nay!

- Không được, sức khoẻ của anh….

Tôi chưa kịp nói dứt câu thì đã bị hắn chặn đứng bằng một nụ hôn. Tôi cố gắng vùng vẫy, cuối cùng cũng thoát được. Tôi vừa thở hổn hển vừa nhìn khuôn mặt giễu cợt của hắn, tức muốn xì khói mà không thể làm gì.

- Được, được rồi. Xem ra nếu không cho anh đi, anh chắc chắn sẽ biến thành ác quỷ mất.

Tôi lườm hắn, hắn lại xem như không có chuyện gì, nhe hàm răng mà cười mãi thôi. Tôi hậm hực quay lại chỗ ngồi, cầm cuốn sách lên, nhưng trong đầu chỉ có nụ hôn lúc nãy. Tôi ho khan một tiếng, đứng lên lấy cớ mua đồ ăn vội vàng bước ra ngoài. Nếu để hắn phát hiện tâm tư bất chính của tôi, tôi chỉ có nước tự tử để tránh bị hắn sỉ nhục thôi.

Buổi chiều, tôi xin phép bác sĩ cho hắn xuất viện một chút. Phong chở tôi và hắn đến một nơi. Nơi đấy tôi chỉ mới đến một lần nhưng ấn tượng rất sâu đậm. Là cánh đồng hoang, địa điểm ngắm sao của hắn. Hắn nắm tay tôi bước ra giữa cánh đồng. Trời khá tối nên tôi phải cẩn thận bước từng bước. Bất chợt xung quanh sáng rực lên bởi hàng ngàn bóng đèn đủ màu sắc. Tôi há hốc mồm ngạc nhiên nhìn cảnh vật biến đổi, lung linh tràn ngập ánh sáng. Trong lòng không khỏi dâng lên niềm cảm động. Hắn xoay người tôi lại đối diện với hắn, mỉm cười với tôi, ánh mắt tràn ngập yêu thương.

- Cái này….

- Anh muốn dành tặng cho em một bất ngờ, làm em cảm động đến phát khóc, để sau này mỗi đêm trước khi ngủ đều phải nhớ đến khoảnh khắc này. Ngay cả trong giấc mơ cũng chỉ toàn là ánh sáng đẹp đẽ…

- Anh…

- Anh vào viện chữa trị vì em, thì em hãy cũng vì anh, ngay từ hôm nay có thể ngủ một giấc ngủ thật ngon, không có ác mộng được không?

Tôi gật gật đầu, nước mắt vì những lời nói của hắn cũng bắt đầu trào ra. Hắn lấy ngón tay lau nước mắt của tôi, hôn lên má tôi một cái, dẫn tôi đến một bàn ăn được chuẩn bị từ trước, kéo ghế cho tôi ngồi xuống. Phong lúc này đứng ở xa cũng bước tới, cùng với vài người lạ mặt, đem thức ăn lên cho chúng tôi. Tôi khá ngạc nhiên vì sự xuất hiện của họ, liền hỏi anh:

- Sao anh có thể chuẩn bị tất cả? Không phải anh ở bệnh viện suốt sao?

- Anh chỉ lên kế hoạch, vẽ bản thiết kế nơi này. Tất cả còn lại đều nhờ Phong. Thôi, xem như hôm nay là buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta. Nâng ly nào – Hắn vừa nói vừa nâng ly

Trời cũng đã tối, ở một nơi thế này nhất định sẽ có nhiều gió. Tôi vì lo cho sức khoẻ của hắn nên cũng chỉ ăn uống một chút rồi giục hắn về nghỉ ngơi. Hắn lại chần chừ không chịu về, cứ bảo hôm nay trời rất đẹp, muốn cùng tôi ngồi thêm một lát. Chúng tôi ngồi cạnh nhau, không nói gì nhưng lại cảm thấy rất hạnh phúc.

- Hạ Linh, anh có chuyện muốn nói với em!

- Uhm, anh nói đi! – Tôi bắt đầu buồn ngủ, hờ hẫng đáp

- Anh muốn…

Đợi mãi vẫn không thấy hắn nói tiếp. Tôi tò mò ngước lên, hình ảnh trước mắt như một luồng điện chạy ngang qua tim tôi. Hắn có vẻ rất là đau đớn, trán cau lại, mồ hôi bắt đầu túa ra. Tôi hốt hoảng gọi hắn:

- Min, anh làm sao vậy? – Tôi quay về hướng đỗ xe, gọi to – Anh Phong, anh Phong!

Hắn ngay lập tức được đưa vào phòng cấp cứu. Phong nắm chặt lấy vai tôi, cố gắng giữ cho tôi bình tĩnh. Tôi cắn chặt môi, cố gắng không khóc, nhưng nước mắt cứ thế mà chảy ra. Tôi thật sự rất sợ, sợ một người mà tôi thương yêu lại bỏ tôi mà đi. Tôi và Phong đứng đợi ngoài cửa phòng cấp cứu, khoảng nửa tiếng sau thì bác sĩ bước ra.

- Anh ấy sao rồi bác sĩ? – Phong hỏi

- Tạm thời đã qua cơn nguy hiểm, nhưng bệnh tình anh ấy đang chuyển biến xấu hơn. Chúng tôi sẽ tiến hành xem xét bệnh án, có lẽ phải phẫu thuật lần nữa. Bây giờ anh ấy sẽ được chuyển qua phòng bệnh. Có thể vào thăm, nhưng một người thôi!

Phong quay qua tôi, gật gật đầu. Tôi nhanh chóng đi tới phòng bệnh. Nhìn khuôn mặt trắng bệch ra của hắn, tôi không kiềm lòng được mà nấc lên một tiếng. Tôi bước tới, nắm lấy tay của hắn. Hắn khẽ động đậy hàng mi, từ từ mở mắt dậy. Chỉ cần thấy hắn mở mắt ra, tôi vui mừng đến bật khóc

- Anh làm em sợ quá!

- Nín, ngoan nào. Làm em sợ thế này, là anh không tốt!

- Sau này anh mà còn như vậy, em sẽ…em sẽ…Huhu, sợ chết đi được….

Tôi vùi đầu vào ngực hắn, khóc nức nở. Hắn xoa xoa đầu tôi, bảo rằng: “Không sao rồi, không sao rồi. Anh hứa sẽ mãi mãi ở bên em, không đi đâu cả, được chưa?” Tôi lấy tay chùi nước mắt, gật gật đầu

- Anh nghỉ ngơi đi!

- Em cũng về đi. Tối rồi!

- Tối nay em ở lại đây, em xin phép ba mẹ rồi. Anh ngủ đi!

- Không được. Em về nghỉ đi.

- Em ở lại. Anh nói nhiều quá. Không ngủ là em giận đấy!

Hắn le lưỡi, gật gật đầu, nhắm mắt lại. Được chừng năm phút, hắn lại mở to mắt làm tôi giật mình

- Hay là… – Hắn vừa nói vừa nằm xích qua một bên, tay chỉ chỉ vào chỗ trống  – Em ngủ ở đây này!

- Hả, thôi đi! – Tôi phẫy phẫy tay

- Em không ngủ, anh không ngủ. Em chọn đi!

Cuối cùng tôi đành leo lên giường, nằm cạnh hắn. Hắn vòng tay qua ôm chặt tôi vào lòng, từ từ chìm vào giấc ngủ. Tôi trong bụng chửi rủa hắn, lấy bệnh tật ra lợi dụng tôi. Chửi đến mệt thì tôi cũng lăn ra ngủ. Nhưng cũng cái đêm bị “lợi dụng” đó chính là đêm tôi ngủ ngon nhất trong vòng 3 năm qua…

---------------------------------------------------------------------------

CHƯƠNG 20

Hôm nay tôi nghỉ học, có thể vào thăm hắn sớm hơn mọi ngày. Tôi làm vệ sinh cá nhân, chạy xuống lầu, ôm hôn papa và mama rồi chạy biến ra khỏi nhà

- Con bé Linh dạo gần đây trông vui vẻ ông nhỉ?

- Ờ, cũng tốt, chứ nó cứ ngoài cười trong khóc, tôi cũng không yên tâm.

Tôi đứng trước cửa phòng bệnh, không biết nên vào hay không. Quỳnh Như đang ở trong đó. Lúc nãy khi mở cửa vào, tôi trông thấy cô ta đang ngồi khóc bên cạnh hắn, nào là: “Em kiếm anh rất vất vả” rồi thì “Sao anh lại giấu em”. Nghe mà nổi hết da gà, tôi đành bước ra ngoài vì tôi vừa mới ăn sáng, vẫn chưa kịp tiêu hoá. Tôi đang đi dọc hành lang thì trông thấy Phong. Anh ta cũng thấy tôi nên vui vẻ bước lại

- Em tới thăm Min hả? Sao không vào?

- Anh ấy đang có khách, không tiện lắm. À bài báo cáo thực tập của em được đánh giá tốt lắm đấy. Cám ơn anh đã hướng dẫn.

- Có gì đâu, mà Min có khách nào thế?

- Là Quỳnh Như, đang đóng phim trong đấy, hình như đến đoạn sướt mướt. Em mà vào là tụt cả hứng.

- Sao anh nghe có mùi chua quanh đây nhỉ?

- Ý anh nói là em ghen đấy hả? Không có đâu! Thôi em đi dạo một lát. Anh vào thăm anh Min đi. Phá tan tành cái phim trường đó cho em. Haha

- Thế mà bảo không ghen! – Phong nói với theo sau lưng tôi

Tôi ngồi ngoài ghế đá, ngắm trời đất một lát thì thấy cũng khá lâu rồi nên quyết định quay lại phòng hắn. Khi tôi chuẩn bị vào thì Quỳnh Như bước ra. Không phải chứ, tôi ngồi mòn mông ngoài ghế đá thật uổng phí mà! Không phải là tôi ghét cô ta, chẳng qua là gặp mặt thì rất ngại.

- Chào chị! Chị đến thăm anh Min! – Tôi tươi cười

- Ờ – Quỳnh Như dùng cặp mắt khinh khỉnh nhìn tôi

Tôi nhún vai, thôi thì sống ở đời không thể bắt buộc ai cũng thích mình. Tôi định mở miệng kết thúc cuộc chạm mặt kì thú thì cô ta đã lên tiếng trước

- Cô chấp nhận sự thật dễ hơn tôi nghĩ.

- Ý chị là gì?

- Cô lại giả vờ ngây thơ rồi. Thật đáng nể phục. Nể phục hơn là việc cô yêu người giết bạn trai cũ của mình. Cô dũng cảm thật đấy! Tôi thì không làm việc ấy được, nên tôi thua cô.

- Cô nói cái quái gì vậy hả? – Tôi gần như điên tiết bởi những câu nói châm chích của cô ta

- Ồ, xem ra cô chưa biết gì nhỉ? Thật đáng thương! Cô có bao giờ tự hỏi người lái xe đụng chết người yêu mình là ai không? Có tự hỏi tại sao Min lại để ý đến cô trong hàng ngàn bệnh nhân khác ở bệnh viện không? Đơn giản anh ấy thấy có lỗi, anh ấy đang chuộc lại lỗi lầm mà thôi….

- Ý của cô là….

- Min chính là người đụng chết người yêu cô, còn trái tim trong người anh ta cũng là của người đó. Tôi tự hỏi không biết là có phải do trái tim ấy mà Min yêu cô hay không?

- Cô….nói dối. Cô đang đặt điều chia rẽ chúng tôi.

- Ngày mai tôi quay về Mỹ với ba mẹ tôi rồi, tôi đặt điều để làm gì chứ. Chẳng qua tôi thấy cô thật đáng thương nên nói cô nghe mà thôi. Cô có vẻ không tin, thế thì cô nghe cái này nhé!

Quỳnh Như bật đoạn ghi âm trong điện thoại của cô ta cho tôi nghe. Trong đó là toàn bộ đoạn đối thoại của hắn và ba. Quỳnh Như cất tiếng cười lạnh lùng trước khi rời đi. Tôi cảm thấy chân mình không còn đứng vững. Trời đất dường như sụp đổ cùng một lúc. Tôi ngồi sụp xuống nền đất, tôi bắt đầu khóc, ban đầu là những tiếng nấc, sau đó vỡ oà. Tôi cảm thấy không thở nổi, trái tim như bị bóp nghẹt. Đau đớn! Tôi ngồi đó, chỉ có thể khóc và khóc, ước rằng những giọt nước mắt của mình sẽ xoá tan tất cả. “Anh ơi! anh ơi!”. Tôi gọi anh, tôi đã yêu người giết chết anh. Tôi cảm giác như mình đang giết anh một lần nữa. Bất chợt, tiếng chuông điện thoại reo lên. Tôi không muốn nghe, nhưng nó cứ reo rồi lại tắt, tắt rồi lại reo.

- Alô!

- Hạ Linh! Em đang ở đâu vậy? – Đầu dây bên kia là tiếng nói gấp gáp của Phong

- Em…

- Min nguy kịch lắm rồi. Cậu ta lên cơn đau tim đột ngột, đã được đẩy vào phòng cấp cứu rồi. Em đến mau đi!

Tôi buông rơi chiếc điện thoại. Lúc đó tôi không còn suy nghĩ được gì, chỉ có thể cắm đầu chạy về hướng phòng cấp cứu. Tôi rất sợ, nỗi sợ hãi xâm chiếm toàn bộ cơ thể tôi

- Anh Phong! Anh ấy sao rồi?

- Bác sĩ đang cố gắng, anh cũng không biết nữa….

Vừa lúc đó, một ý tá gấp gáp bước ra. Phong nhanh chóng giữ cô ta lại

- Cô ơi, bệnh nhân sao rồi?

- Anh làm thủ tục đi, phải phẫu thuật gấp. E rằng không kịp….

Nghe đến đó, tai tôi ù đi. Trước mắt là một bức màn che phủ. Tôi bần thần ngồi lên ghế phòng chờ. Tôi không khóc nữa nhưng nước mắt cứ chảy ra. “Anh ơi, em sai rồi. Vì em yêu anh ấy, nên anh mới đem anh ấy đi phải không? Em biết anh giận em, nhưng xin anh đừng mang anh ấy đi. Chỉ cần anh ấy còn sống, em sẽ rời xa anh ấy… Nhất định sẽ rời xa….”

Ông Vương và bà Bách lúc đó cũng vừa chạy tới. Ông khá ngạc nhiên khi trông thấy tôi

- Sao cô cũng ở đây?

- Bác yên tâm, cháu sẽ đi ngay bây giờ… – Tôi cố gắng đứng dậy, dù toàn thân đã mềm nhũn ra rồi

- Bác không có ý đó…Cháu cứ ở lại….

Bà Bách gọi điện thoại cho giám đốc bệnh viện, yêu cầu để mình trực tiếp phẫu thuật. Bà nhanh chóng làm vệ sinh, mặc áo mổ bước vào trong. Thời gian trôi qua rất lâu, các y tá trong phòng mổ cứ chạy ra chạy vào, vẻ mặt cực kì căng thẳng. Mấy tiếng sau, bà Bách bước ra, khuôn mặt vẫn còn hằn sự mệt mỏi. Ông Vương và Phong bước lại hỏi tình hình.

- Thật là kì tích. Trong một lúc chúng tôi tưởng đã mất cậu ấy. Dù hiện tại Min chưa ra phòng thường được, nhưng tính mạng đã đảm bảo.

Tôi chỉ cần nghe đến đó, chỉ cần biết hắn không sao, tôi có thể yên tâm mà rời đi rồi. Tôi bước lại nói với Phong:

- Anh Phong, hãy cố gắng giúp anh ấy. Đoạn đường còn lại, em không thể đi cùng anh ấy được nữa rồi!

Nói xong, tôi bước đi thật nhanh, bất chấp tiếng gọi với theo của Phong.

Ngoài trời đang mưa rất to, tôi cũng không để ý, cứ thế mà để những giọt mưa che giấu cho những giọt nước mắt của tôi

“Anh ơi, anh đừng khóc. Em đã rời xa anh ấy rồi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro