Về nước, hồi ức ( 3 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


      Tôi bất chợp rùng mình. Bàn tay bỗng run lên, song khóe môi lại bất giác nhếch lên cười.

      Một bóng dáng thanh mảnh bước ra cửa, tôi vẫn đứng đợi, cho đến khi anh ta ngẩng lên nhìn tôi.

      Kinh ngạc! Cặp mắt sắc lạnh dường như không che giấu nỗi kinh ngạc, đúng, thật sự là một cú sốc, cuối cùng tôi cũng đã trở về.

      "Giản An Kiệt?"

      Tôi bỏ chiếc mũ trên đầu xuống và sách hành lý đi thẳng vào trong.

      "Cậu Tịch?" Người giúp việc bối rối nhìn tôi tự tiện xách đồ bước vào.

      "Cô ấy là con gái chú Giản."

      Con gái... Tôi nheo nheo mắt, trong lòng không khỏi có chút kiêu ngạo.

      Cảm giác đôi tay nhẹ bẫng, Tịch Hy Thần đã tới xách hành lý giúp tôi. Tôi cúi xuống nhìn bàn tay hơi tráng quá so với tay của một người đàn ông, " Tay của anh rất đẹp", tôi nói. 

      Ánh mắt hướng về phía tôi dường như mang chút hoài niệm, tôi mỉm cười bước lên lầu. Còn nhớ rất rõ phòng thứ ba ở lầu hai là phòng của mình, cánh cửa mở ra dội lại thuần một sắc đen, chỉ có điều ở giữa xen lẫn không ít những thứ đồ lẽ ra không nên có: xe ô tô đồ chơi, đồ chơi xếp gỗ, sơn màu, bảng vẽ... dưới nền nhà, trên giường, cả trên mặt bàn cũng có.

      Tôi đứng dựa vào khung cửa, ngước mắt nhìn người phía sau.

      "Ngọc Lân có vẻ rất thích phòng của em."

      "Ngọc Lân?"

      "Em trai của em."

      Đột nhiên lồng ngực có cảm giác khó thở, tôi nhìn thấy mình sắp đi gặp bà cô tổ đến nơi.

      "Em có muốn ngủ ở phòng dành cho khách không?" Giọng nói lạnh lùng vang lên.

      "Phòng dành cho khách?" Tôi cười cười, quay người xách lý rồi đi xuống lầu.

      Tịch Hy Thần từ đằng sau kéo tay tôi lại, động tác đó khiến toàn thân tôi run rẩy, "Buông ra!"

           

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro