Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương một : Xa và gần (1)

Em,
Lúc nhìn em
Lúc nhìn mây
Anh cảm thấy
Lúc nhìn em thì rất xa
Lúc nhìn mây thì rất gần.
                                        Cố Thành

Ba giờ chiều là thời điểm Ban biên tập Nhật báo Tân Giang bận rộn nhất. Tiếng chuông điện thoại kêu liên tục làm những người đang vùi đầu trong đống bản thảo đều nhíu mày khó chịu. Chủ biên Hứa Ngôn đặt bút "cạch" một cái trước tập bản thảo đang sửa dở dang, chán nản nhấc điện thoại.

"A lô, Ban biên tập Nhật báo Tân Giang xin nghe."

"Chị Hứa, Giáng sinh vui vẻ!"

Tiếng cười giòn tan, trong trẻo vang lên tựa như ánh trăng rọi xuống mái hiên, chao nghiêng theo ngọn gió đêm, lúc xa lúc gần.

-------------------
(1) Bài thơ Xa và gần của nhà thơ Cố Thành( 1956-1993 ),Trung Quốc.
--------------------

Lông mày Hứa Ngôn đang nhíu lại bỗng chốc dãn ra, khóe miệng hơi cong lên. Nguyễn Họa Trần đúng là cô gái khéo ăn khéo nói. Con trai chị lớn hơn cô gái này hai tuổi, cô còn không quá trẻ để gọi chị xưng em với Hứa Ngôn. Sau khi quen chị, cô không khách sáo gọi chị là "Chủ biên Hứa" như những người khác mà luôn vui vẻ gọi chị là "chị Hứa" như muốn kéo gần khoảng cách độ tuổi giữa hai người. Chị từng muốn tác thành cho Hoạ Trần và con trai mình, nhưng chưa kịp mở miệng thì con trai chị đã phải lòng một cô tiếp viên hàng không. Nữ tiếp viên hàng không, hừ, nghe thì oai đấy, thực ra chính là người phục vụ, chỉ là người phục vụ dưới mặt đất mà thôi.

Ôi, đúng là chỉ có "nằm trong chăn mới biết chăn có rận", Hứa Ngôn nuốt cực tức, than thở: "Vui vẻ cái nỗi gì, đang bận đến nỗi muốn ăn tươi nuốt sống người khác đây!"

Hoạ Trần "vâng" một tiếng với giọng thông cảm: "Kẻ nào mang lễ Giáng sinh này đến Trung Quốc thật đáng ghét, nếu có bản lĩnh thì phải biến nó thành ngày nghỉ theo quy định của pháp luật chứ, thất đức quá, Tân Giang hôm nay còn có tuyết rơi nữa chứ!"

Hứa Ngôn ngược mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Những bông tuyết nhỏ đang bay trắng trời khiến cả không gian trở nên mờ nhạt, xám xịt. Mùa đông ở Tân Giang thường hay mưa và ẩm ướt, có khi cả nửa tháng cũng không có lấy một ngày nắng. Mùa đông ở đây rất hiếm khi có tuyết rơi, thế nên tuyết rơi như hôm nay đã tạo nên bức tranh lễ Giáng sinh tuyệt đẹp.

"Em nhận được nhiều hoa không?" Hứa Ngôn hỏi.

Giọng Họa Trần bỗng trầm xuống, pha chút tủi thân: "Chị Hứa lại trêu em rồi, em chỉ là bình hoa sứ thô kệch ở tầng thứ hai mươi bảy của ngân hàng Vinh Phát, cắm hoa gì cũng không thích hợp đâu ạ. "

Ngân hàng Vinh Phát có trụ sở chính ở Hồng Kông, tổng giám đốc là Tống Vinh Phát. Tuy thành lập chưa lâu nhưng ngân hàng này lại có vị thế khá cao trong giới tài chính, mở chi nhánh ở Tân Giang từ ba năm trước, là ngân hàng đầu tiên ở Tân Giang đăng ký đầu tư nước ngoài. Ngoại trừ giám đốc là Tống Tư Viễn người Hồng Kông, các thành viên đều được trả lương rất cao và được mời từ các ngân hàng của người nước ngoài về. Ngày khai trương ngân hàng, Hứa Ngôn phụ trách viết bài và đưa tin, rất nhiều vị lãnh đạo thành phố đến cắt băng Khánh thành. Các giám đốc doanh nghiệp cũng đến tham dự với những lẵng hoa rực rỡ sắc màu, màn bắn pháo hoa chào mừng vô cùng hoành tráng.

Tầng cao nhất của ngân hàng Vinh Phát là tầng thứ hai mươi bảy. Ở đây có một vị giám đốc, hai vị phó giám đốc, hai trợ lý đặc biệt, một thư ký. Cô thư ký đó chính là Họa Trần. Vị trí này đối với người ngoài mà nói thì có cũng được, không có cũng chẳng sao nên Hoạ Trần luôn tự cho mình là bình hoa sứ thô kệch.

"Đừng bi quan như thế, em mới đi làm có vài ngày thôi, sau này còn có không gian phát triển mà!" Hứa Ngôn an ủi cô.

Họa tràn nghe thấy thế bật cười. "Cảm ơn sự khích lệ của chị Hứa, em nhất định sẽ cố gắng." Không gian đâu có hẹp, rộng như lỗ đen vũ trụ thì có.

Hứa Ngôn nhìn đồng hồ, không thể tán chuyện phiếm được nữa, còn cả đống việc đang chờ chị. "Hoạ Trần, tìm chị có việc gì à?

"Tiền giấy kỷ niệm năm mới từ Hồng Kông đã về rồi, đẹp lắm chị ạ. Em để lại cho chị và các anh chị biên tập mỗi người một ít nhé! À... Số báo ngày mai chị cho bản tin ngân hàng lên trang nhất nhé, bây giờ các lãnh đạo vẫn đang họp, nên bản thảo em sẽ đem qua cho chị trước sáu giờ."

Con bé này quanh co vòng vèo mãi mới nói đến chuyện chính. Hứa Ngôn cắn môi, lật giở tập bản thảo để trước mặt và thấy thật khó xử. Trên trang nhất tờ báo ngày mai vốn sẽ đăng tin về sự an toàn khi đi du lịch Ấn Độ của một nữ du khách. Bài này có thể bỏ được, nhưng đến giờ mới đổi sợ rằng không kịp.

"Chị ơi, chị sắp xếp giúp em nhé, bài viết này thực sự rất quan trọng đấy ạ." Họa Trần như cảm nhận được sự do dự của Hứa Ngôn qua điện thoại nên vội vàng thấp giọng nài nỉ.

Hứa Ngôn thở dài một tiếng. "Thế thì em đi nhanh lên, giám đốc mới nhậm chức nghiêm khắc lắm, trước bảy giờ, chỉ phải gửi bản in cho anh ta kiểm tra rồi."

"Ồ, giám đốc mới ạ? Sao em chẳng biết gì nhỉ?"

"Anh ta làm việc rất kín tiếng, thế nên mọi người ở đây cũng bị bất ngờ."

"Thần thánh phương nào vậy chị?"

"Là hàng ngoại nhập, trước đây làm việc ở kênh truyền hình Địa lý quốc gia Mỹ, còn trước nữa, nghe nói học tiến sĩ y học, chuyên ngành ung bướu. Tóm lại, anh ta không phải người thường. Nghe nói giám đốc đột nhiên xuất hiện, ban biên tập cũng rất kinh ngạc. Nhật báo Tân Giang ban đầu vốn là toà báo do nhà nước thành lập, sau mấy lần cải cách thì được công ty Minh Thịnh thu mua. Công ty Minh Thịnh hiện nay có Nhật báo Tân Giang và  tập chí nguyệt san Ngưỡng vọng, đồng thời còn phát hành sách. Giám đốc mới không chỉ là giám đốc của Nhật báo Tân Giang mà còn là giám đốc của công ty Minh Thịnh. Dù mới nhậm chức được một tuần nhưng hành động xuất quỷ nhập thần nên anh ta đã tìm hiểu hết tình hình khiến ai nấy đều không rét mà run."

Họa Trần "oa" lên một tiếng, âm cuối đang kéo dài bỗng dừng lại rồi đưa ra nhận xét: "Đúng là nhân tài đa phương diện, em nghĩ chắc tóc anh ta chỉ còn vài sợi thôi!"

"Sao em lại nghĩ thế?"

"Năm tháng là dao mổ lợn, còn tri thức là dao cạo râu mà." Họa Trần cố nén cười.

Hứa Ngôn nghe thấy thế không nhịn được, bật cười khiến mấy đồng nghiệp kinh ngạc đồng loạt ngẩn đầu nhìn về phía chị. Chị vội vàng cúp máy, sau đó, bắt chước giống Họa Trần, nhắc lại câu nói ấy một lần nữa khiến cả ban biên tập cười lăn cười bò, không khí trầm mặc trước đó đã bị hoà tan trong tiếng cười vui vẻ.

Khoảng một tháng trước, thời tiết không lạnh như Hôm nay, khi Hứa Ngôn phỏng vấn Tổng cục trưởng Tổng cục du lịch, đã nghe ông ta nói rằng sân bay Tân Giang sắp trở thành sân bay quốc tế. Hãng hàng không Dực Tường muốn tăng cường thêm chuyến bay quốc tế nên đã vay ngân hàng Vinh Phát một tỷ. Chuyện bản thảo mà Hoạ Trần nói có liên quan đến việc này không nhỉ? Chỉ với một tỷ mà sẽ có biết bao nhiêu chuyến bay số hiệu A320 bay thẳng đến Hồng Kông, Ma Cao, Đài Loan, New York, Paris... Mặc dù tổng sản lượng kinh tế luôn đứng ở top đầu cả nước, Tân Giang cũng chỉ là thành phố trực thuộc tỉnh, vậy mà đã có một sân bay quốc tế, đây là chuyện rất hiếm có trong nước. Đó chắc chắn sẽ là tin tức lớn trên số báo ngày mai.

Ngoài hành lang bỗng vang lên tiếng bước chân từ xa đến gần, không nhanh không chậm. Là ai vậy nhỉ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro