Chương 1 (tt)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tim Hứa Ngôn đang thắt lại bỗng như được thả lỏng. "Hoạ Trần, em đợi chút." Chị đẩy ghế và nhanh chân bước ra ngoài.

Cả người Họa Trần được trùm kín trong chiếc áo lông vũ màu đen, tay cầm túi giấy có logo của ngân hàng Vinh Phát, túi giấy hình như khá nặng nên vai cô hơi nghiêng. Có lẽ vì gấp gáp nên cô vẫn còn đang thở hổn hển, làn hơi thoát ra từ miệng đọng trắng trên môi.

"Mọi người đang đợi em à?" Hoạ Trần "ngửi" thấy không khí bất bình thường trong phòng họp, mấp máy môi thì thầm hỏi Hứa Ngôn, đôi mắt to tròn trong sáng còn hơi liếc trộm vào trong phòng. Ánh mắt cô dừng lại bên cửa sổ, miệng há ra kinh ngạc làm chiếc cằm nhỏ nhắn như sắp rơi xuống đất. Tiếp đó, hai mắt cô nhấp nháy giống như thấu kính hiển vi, rồi lại chớp chớp như đang điều chỉnh tiêu cự.

"Đó là Giám đốc mới của bọn chị, anh ta đang hỏi về trang nhất của tờ báo." Hứa Ngôn than thở. "Để chị giới thiệu em với anh ta." Chị kéo Họa Trần đến trước mặt Hà Dập Phong. "Đây là Giám đốc của bọn chị, Hà Dập Phong, còn đây là thư ký giám đốc của ngân hàng Vinh Phát, Nguyễn Họa Trần."

Hà Dập Phong chưa bao giờ trải qua cảm giác như lúc này, giống như có một bàn tay vô hình kéo anh ra khỏi cánh cửa u ám cuối hành lang, khiến anh nhất thời không thể chịu nổi ánh sáng chói lóa, buộc phải nhắm chặt hai mắt lại.

"Giám đốc Hà!" Lâm Tuyết Phi ở sau lưng ho nhẹ một tiếng.

Hà Dập Phong như bừng tỉnh, bình tĩnh giơ tay ra, Họa Trần do dự một lúc rồi cũng đón lấy. Bên ngoài thực sự rất lạnh, cho dù có đeo găng tay dày đến đâu, đầu ngón tay cùng lạnh cóng như băng.

"Chào cô!" Hà Dập Phong hơi gật đầu.

Tay hai người chỉ mới chạm nhẹ, Họa Trần đã vội vàng rụt về, rồi lấy bản thảo ra in sẵn và chiếc usb màu trắng trong túi sách đeo sau lưng ra. "Hôm nay tắc đường quá, đáng lẽ em đã đến sớm nữa tiếng rồi."

"Mọi người có thể về trước, Chủ biên Hứa và người phụ trách trang nhất ở lại." Hà Dập Phong nhận lấy bản thảo, ánh mắt duy chuyển một cách khó khăn từ gương mặt của Họa Trần sang mặt bàn và đọc lướt rất nhanh. Bài viết rất khá, câu chữ rõ ràng, lưu loát, không đơn điệu, phần trọng điểm cũng viết rất hợp lý. Ngân hàng Vinh Phát đã cho hãng hàng không Dực Tường vay một tỷ hai, chia thành ba đợt, sẽ lần lượt chuyển giao vào năm sau. Mặc dù một tỷ hai không phải là số tiền quá lớn, nhưng đối với nền kinh tế đang trên đà phát triển như thành phố Tân Giang thì chính là một đòn bẩy. Nếu không giàu có, trước tiên phải sửa đường. Giao thông phát triển mới có thể thu hút các nhà đầu tư. Tin này đủ điều kiện để đăng ở trang nhất, nhưng Hà Dập Phong vẫn quyết định không phê duyệt.

"Tại sao chứ?" Hứa Ngôn sốt ruột hỏi.

"Nguồn tin có thể do phóng viên chủ động tìm kiếm, cũng có thể do đối tác cung cấp, nhưng không thể ngồi mát ăn bát vàng. Chờ đợi là bị động, điều này làm mất đi giá trị của tin tức. Bài viết này có thể để ở trang hai của số báo ngày mai." Nét mặt Hà Dập Phong thể hiện rõ sự kiên quyết, không thể thương lượng. Anh thu dọn tài liệu trên bàn, chuẩn bị rời đi.

Anh đã nói vậy, Hứa Ngôn không thể nào phản bác, nhưng bài viết này thật sự rất hay. Tòa soạn báo và sân bay Tân Giang đã ký thoả thuận là cung cấp sách báo cho hành khách trên những chuyến bay của các hãng hàng không lớn bay đến Tân Giang, trong đó có tờ Nhật báo Tân Giang.Nếu trong số đọc giả đó có những nhà đâu tư, khi đọc được tin tức này họ sẽ mang lại biết bao cơ hội cho thành phố.

Chị lập tức kéo Họa Trần đuổi theo Hà Dập Phong.

Vì thân hình cao lớn, chân lại dài nên Hà Dập Phong đã tới văn phòng và đang tự rót cho mình một chén trà.

Thấy Hứa Ngôn và Họa Trần bước vào, anh quay người lại, chăm chú và bình thản nhìn Họa Trần. "Còn có chuyện gì nữa sao?" Ý từ chối tiếp khách đã quá rõ ràng.

Hứa Ngôn lo lắng đẩy Hoạ Trần, lúc này cô nên chủ động nắm lấy cơ hội.

Nhưng Họa Trần lại chẳng tỏ ra sốt ruột chút nào, cô rất bình tĩnh, thản nhiên, ánh mắt lặng lẽ nhìn Hà Dập Phong.

"Em nói gì đi chứ!" Hứa Ngôn giục cô.

"Giám đốc Hà đẹp trai thật đấy, trước đây chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi nhỉ?" Hoạ Trần nghiêng đầu, cố gắng nhớ lại.

Hứa Ngôn nghe thấy vậy suýt thì ngừng thở, con bé này ngốc hay ấm đầu vậy, đây là lúc để giả ngốc được ư? Lâm Tuyết Phi Từ ngoài bước vào, nghe thấy câu nói này cũng nheo mắt nhìn đầy vẻ mỉa mai.

"Anh có bạn gái chưa?" Hoạ Trần bước lên một bước, khi gần sát mép bàn liền ngẩng đầu lên, mắt nhìn anh không chớp.

Hà Dập Phong mặt không biến sắc, cũng không nói một lời, chỉ với tay cầm cốc trà trên bàn.

Hứa Ngôn suýt thì ngã khuỵu xuống đất.

Lâm Tuyết Phi nheo mắt, nói :"Nếu như không có thì thư ký Nguyễn muốn tự tiến cử à?"

Họa Trần lắc đầu." Không, tôi là người đồng tính, không có hứng thú với đàn ông."

"Người đồng tính, đồng tính nữ à?"

Gương mặt thuần khiết của cô bỗng bị bao phủ bởi màn sương ảm đạm giống như bầu trời của sổ. "Vâng, tôi từng bị một người đàn ông tổn thương sâu sắc."

"Anh ta phản bội cô sao?"

"Hai chúng tôi cùng đi chung một thang máy, chẳng biết vì sao lại có một con chó rất to theo vào. Con chó đó hình như quen tôi, nó ngửi tới ngửi lui quanh ống quần tôi, còn ngước cổ lên nhìn tôi thở hổn hà hổn hển. Từ nhỏ tôi đã rất sợ chó, vô cùng sợ. Tôi muốn trốn mà không có chỗ, trong tình thế cấp bách, tôi liền cầu cứu người bên cạnh bằng cách ôm chầm lấy anh ta. Nhưng không ngờ anh ta lại đẩy tôi ra, làm tôi ngã xuống đất, con chó đó sủa một tiếng, thè cái lưỡi dài của nó liếm mặt tôi, tôi ngất xỉu tại chỗ... Từ đó về sau, tôi chỉ thích phụ nữ thôi."

"Phụt", ngụm trà trong miệng Hà Dập Phong phun lên khắp mặt và đầu Hoạ Trần.

Biểu cảm của Hứa Ngôn và Lâm Tuyết Phi đều rất kỳ quái, thực ra cũng không thể miêu tả được vẻ mặt của họ lúc này.

"Xin lỗi!" Hà Dập Phong lấy khăn giấy đưa cho cô.

Hoạ Trần không khách sáo cầm lấy lau mặt, nói "không sao", rồi lại nhìn Hứa Ngôn. "Chị Hứa, chuyện đã nói xong rồi, chúng ta đi xuống thôi. Ôi, trời tối quá rồi, một ngày quá là dài! Không biết em có thể bắt được xe buýt không nữa, hôm nay lại giảm vài độ, em không thể biến mình thành pho tượng băng ở lề đường được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro