Chương 33.2: Chuyện tốt bất thành (end)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Kính coong kính coong... Kính coong kính coong..." Thình lình tiếng chuông cửa vang lên.

"Bạch Công Tử?..."

Thấy cô gái nhỏ như có dấu hiệu lơ mơ hoàn hồn, "Người đàn ông lưu manh siêu cấp vô lại" nọ nhanh tay ôm chặt eo cô, ngậm cánh môi mềm từ từ liếm mút, dụ dỗ cô một lần nữa rơi vào hố sâu mật ngọt.

Lại thật lâu sau đó... Tiếng chuông cửa vẫn dồn dập vang lên như đòi mạng.

Hoàng Bách vừa chăm chú hôn bà xã, vừa hận không thể đánh cho kẻ đang nhấn chuông cửa phá hoại chuyện tốt của anh một trận.

Thảo Ngân chầm chậm tỉnh lại, ý thức được bản thân vừa làm gì, trong lòng kích động muốn độn thổ. Cô thế mà, thế mà lại cường... Cường bạo Bạch Công Tử rồi. Thánh thần thiên địa ơi, cô...

Hoàng Bách giời phút này rất, rất không vui. Anh thấy cô gái phía trên đang len lén kéo quần áo sộc sệch trên người, sau đó ngượng ngùng đẩy lồng ngực anh nhổm người lên, hơi ngước mắt nhìn anh.

"Bạch Công Tử, hình như, có người đang gọi cửa?"

"Em nghe lầm rồi." Ai đó giả điếc kéo cô lại, bàn tay thuận lợi lại luồn vào trong áo ngủ của cô, cúi đầu ở hõm cổ cô mút nhẹ, dường như thế nào cũng không đủ.

"Kính coong kính coong... Kính coong kính coong... Kính coong kính coong..."

"Bạch Công Tử, có người gọi cửa thật mà."

"Mặc kệ!"

"Bạch Công Tử..."

Bạch Công Tử rốt cuộc nổi giận, lật người liền đem cô gái nào đó đè xuống dưới. Ánh mắt anh chăm chăm nhìn cô, sâu trong đáy mắt vẫn còn đó hai ngọn lửa đang cháy hừng hực. Cơ thể uyển chuyển nhuộm sắc hồng run run quyến rũ trêu người. Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, môi mọng mím hờ vẫn còn phủ một tầng ẩm ướt. Thật muốn lập tức nuốt cô vào bụng!

"Bạch, Bạch Công Tử?"

"Ông xã! Tôi muốn nghe em gọi ông xã."

"Ông, ông xã..." Tiếng gọi lí nhí lại ngọt ngào như đường mật.

"Kính coong kính coong... Kính coong kính coong..."

Trong tiếng chuông cửa càng lúc càng gấp gáp, Bạch Công Tử cúi đầu mút thật mạnh lên cần cổ trắng ngần của bà xã nhỏ một cái, cuối cùng mới miễn cưỡng hài lòng nhìn dấu ô mai đỏ chói mình vừa tạo ra, không đành lòng xoay người xuống giường vào phòng tắm dập lửa.

Các cụ dạy cấm có sai. Tự làm bậy, đúng là không thể sống!

***

Từ trong sân nhìn qua cánh cổng sắt ra phía bên ngoài, Thảo Ngân thấy một chàng thanh niên cao gầy đang bặm môi nhấn chuông cửa, vẻ mặt cau có khó chịu. Phía sau cậu ta còn có một người. Người này mặc áo khoác da sậm màu, tóc tém đen nháy, dáng người không cao lắm, thân hình nho nhỏ không lồi không lõm, không rõ là nam hay nữ. Mà người này đang không ngừng chật vật lôi kéo một "Thứ gì đó" từ trong xe taxi đi ra.

Ném "Thứ gì đó" trên mặt đất, người nọ cúi gập người, níu tay áo cậu thanh niên, thở mệt đứt quãng:

"Bảo, Bảo Nam..."

Thanh niên Bảo Nam theo hướng nhìn của người nọ, nhìn đến "Thứ gì đó" nằm trên mặt đất, vẻ mặt chán ghét nhưng vẫn bất đắc dĩ kéo lên quàng qua vai.

Thảo Ngân kéo cánh cổng sắt sang bên, nhìn một lượt trước mặt, có chút khó tin lên tiếng:

"Bốn người... Sao lại đến đây?"

Bảo Nam trừng mắt nhìn cô, hừ lạnh một tiếng, vác "Thứ gì đó" đi thẳng vào trong.

Người phía sau chậm chạp bước đi như suy nghĩ gì đó, ngó trái ngó phải, trong đầu nhẩm đi nhẩm lại cũng chỉ đến con số ba.

Cho đến khi người đàn ông từ phía sau bước lên đi song song, Thảo Ngân chỉ thấy người nọ dừng hình mất mấy giây. Sau đó, người nọ hai tay đan chéo trước ngực, chạy nhanh theo hướng Bảo Nam đang đi, vượt qua cậu lao thẳng vào nhà. Phía sau vẫn vang vọng tiếng hét thất thanh.

"Lão già gay biến thái, mau tránh xa tôi ra!"

Thảo Ngân nhướng mày nhìn "Lão già gay biến thái" trong lời người nọ. Vẻ mặt trứng thối hóa đá của anh ta cùng với phản ứng kinh hãi vừa rồi của người nọ làm cô không sao nhịn nổi cười:

"Anh Gia Tuấn à, anh đã làm gì Yến cô nương nhà em thế?"

"Lão già gay biến thái" càng đen mặt, hồn ngổn ngang trong gió, sau cùng được Thảo Ngân lôi kéo vào trong.

Khi Thảo Ngân mang ly nước cuối cùng đặt xuống bàn, phòng khách vẫn một mảnh lặng ngắt như tờ. Trong tiếng thở đặc biệt nho nhỏ của mọi người, chàng thanh niên cao gầy đang không ngừng dùng ánh mắt ngập tràn khói lửa trừng về phía người đàn ông ở đối diện, miệng không ngừng nhai nhai.

Mà người đàn ông ở đối diện lại dường như chẳng để cậu vào trong mắt, kéo Thảo Ngân ngồi xuống bên cạnh, hôn lên môi cô đánh chụt một tiếng vang dội, vẻ mặt đắc ý nhướng mày nhìn cậu.

"Lão già gay biến thái" Gia Tuấn đang ăn bánh, nghẹn luôn ở cổ họng, trợn mắt há hốc mồm.

Nhân vật bất nam bất nữ Yến cô nương đang uống nước hoa quả, trực tiếp phun hết lên "Thứ gì đó" đang nằm dài trên ghế.

"Thứ gì đó" chép chép miệng, lật người một cái, tiếp tục nằm im không nhúc nhích.

Còn thanh niên Bảo Nam đã tức đến nghiên răng nghiến lợi. Nuốt xuống miếng nước cuối cùng, cậu đặt mạnh cái ly trong tay xuống bàn, hậm hực nhìn thẳng Thảo Ngân gào thét:

"Lý Thảo Ngân, chị đã hứa với tôi như thế nào? Chị đã hứa sẽ không lấy chồng trước khi tôi lấy vợ cơ mà? Thế mà tôi vừa xuống máy bay trở về liền nghe hai bác nói chị sắp kết hôn. Sao chị có thể dễ dàng tiếp nhận lời cầu hôn của ông anh Mặt Lạnh như thế? Sao có thể nhẫn tâm bỏ tôi lại một mình? Tại sao? Tại sao hả?"

Thảo Ngân bị gào đến ngây người, đại não còn chưa phản ứng kịp.

Người đàn ông bên cạnh Thảo Ngân nhìn ba đĩa bánh trước mặt Bảo Nam đã bị cậu ta ăn đến trống trơn từ lúc nào, lại ôm mặt Thảo Ngân xoay về phía mình, chụt một cái vang dội nữa. Anh dịu dàng vuốt tóc cô như trấn an, mới lạnh mặt híp mắt trừng về phía đối diện:

"Lý Bảo Nam, cậu có ý kiến?"

"Tôi, tôi..." Dĩ nhiên là có ý kiến.

"Cậu phản đối anh và chị cậu kết hôn?"

"Tôi... Không..." Không phản đối. Nhưng cậu còn chưa muốn chị họ lập gia đình nhanh như vậy.

"Cậu không muốn bé Linh An sang Đức du học cùng cậu?"

"Không phải. Muốn..." Cậu đã hứa sau này khi cô bé sang đó du học sẽ làm chỗ dựa cho cô bé rồi. Nếu như cô bé không sang nữa thì phải làm sao?

"Tốt! Dọn dẹp phần của mình, sau đó lên lầu, trừ hai phòng cuối hành lang bên tay trái, tùy tiện chọn một phòng, lập tức đi ngủ."

Bạn trẻ Bảo Nam cúi gục đầu, chầm chậm bê theo ba cái đĩa cùng một cái ly đi hướng phòng bếp, cứ hai, ba bước lại quay đầu dùng gương mặt ấm ức nhìn về phía Thảo Ngân. Cậu vốn còn muốn làm nũng chị đưa Linh An cùng đi chơi với cậu dịp hè tới nữa mà.

Ánh mắt rét lạnh dời đến trên người Yến cô nương.

Yến cô nương vô cùng thức thời, đặt ly nước hoa quả trong tay xuống, phủi phủi quần áo một lượt, đứng lên cung kính cúi người về phía trước ba mươi độ một cái.

"Chào anh. Xin tự giới thiệu, em là Trần Bảo Yến, bạn thân kiêm bạn cùng phòng thời đại học của Thảo Ngân nhà anh. Em tình cờ gặp nhóc Quân say khướt nằm bên đường nên đưa nó về nhà. Nhưng nhà nó khóa cửa nên em tính đưa nó qua nhà Thảo Ngân gửi tạm. Ai ngờ còn chưa gọi cửa thì thấy Bảo Nam từ trong nhà đùng đùng xông ra, sau đó liền bị thằng nhóc lôi kéo đến đây. Em từ đầu đến cuối một chút cũng không có ý định phá hoại thế giới ngọt ngào của hai người. Xin phép cho em mượn một phòng tối nay. Bây giờ em lập tức đi ngủ." Tự động khai báo xong xuôi liền phóng đi như một cơn gió.

Cơn gió lướt qua Bảo Nam vào bếp rồi lại lướt ra, sau đó bắn về phía cầu thang. Hai mắt cậu liền mở lớn nhìn theo. Bà chị không có tinh thần đồng đội này, rõ ràng đã nói cùng đến thăm dò tình hình, sao giờ lại đem hết trách nhiệm đổ lên đầu cậu rồi? Cậu còn chưa đủ thảm sao?

Ánh mắt rét lạnh tiếp tục dời đến "Thứ gì đó", cũng chính là Anh Quân đang bất tỉnh nhân sự nằm trên ghế, khuôn mặt nghiêm túc cau mày, lại lướt qua. Cuối cùng ánh mắt ấy dừng trên người "Lão già gay biến thái" Gia Tuấn.

Anh già Gia Tuấn nuốt xuống miếng bánh nghẹn nơi cổ họng, nhìn theo hướng Yến cô nương chạy đi.

"Xin chào, tôi là chủ phòng khám Thảo Ngân đang làm việc. Tôi theo Bảo Yến đến. Hai vị, chúc ngủ ngon." Chào hỏi xong cũng tự giác vác Anh Quân lên vai, kéo đi về phía cầu thang.

Trước khi đi anh ta vẫn không quên khen ngợi một câu:

"Thảo Ngân, ô mai trên cổ em thật đỏ."

Thảo Ngân chứng kiến một màn vừa diễn ra, ngơ ngác nhìn sang người đàn ông bên cạnh.

"Bà xã, chúng ta cũng nên đi ngủ thôi nào."

Chỉ thấy anh nháy mắt thay đổi vẻ ngoài lạnh lẽo thành bộ dáng tươi cười, vui vẻ ôm cô lên, từng bước từng bước vừa đi vừa ngân nga giai điệu nào đó.

Thảo Ngân nằm trong lòng anh, nháy mắt từ đầu đến chân đều đỏ như con tôm luộc, một tay che cổ, một tay véo hông anh. Đều tại anh hết! Đều tại anh hết! Ngày mai cô còn dám gặp ai nữa đây... Hu hu...

(Hết chương 33!)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro