Chương 1 : Cùng Ta Bắt Quỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất nhiều người sau khi chết mới biết được chuyện gì đã xảy ra, Vương Quán chính là một trong số đó.

Cũng có rất nhiều người đã chết một lúc sau mới biết được mình bị chết oan, Vương Quán cũng là một trong số đó.

Vương Quán chính là bị xe đâm chết.

Một cái chết khó hiểu.

Hôm đó anh đang đi ngoài đường thì chiếc xe ngược chiều không biết có bị thần kinh gì hay không mà lao qua từ bên kia đường, ngay cả hàng rào cũng làm hỏng, bất chấp mọi thứ đâm vào Vương Quán.

Với một tốc độ cực kỳ nhanh.

Sau khi Vương Quán ý thức được chuyện gì đang diễn ra thì hắn đã chết.

Chết cũng không thể giải thích được.

Lúc đó anh còn đang suy nghĩ, anh và tài xế có oán thù gì hay không? tại sao người lái xe đối với anh dường như có một mối hận thù sâu sắc?

Cuối cùng đến âm phủ không được bao lâu, Diêm vương xấu hổ nói với Vương Quán rằng bọn họ đã tính sai Dương thọ của Vương Quán, lẽ ra anh sẽ không chết mà vẫn còn sống được đến năm mươi mốt năm.

Theo lý mà nói vị Diêm vương này đã sai, nên sai người dẫn Vương Quán trở về ngay lập tức, nhưng đáng buồn là thi thể đã được mang đi hỏa táng nên dù có muốn Vương Quán cũng không thể quay lại.

Vương Quán rất tức giận liền gây ra rắc rối!

Đến phủ Diêm vương ăn uống, nhổ râu, giật tóc ông ta. Sau một tháng náo loạn trong âm phủ, cuối cùng Diêm vương cũng chịu đầu hàng.

Nói là sẽ giúp Vương Quán tìm một thân xác khác, còn được gọi là mượn xác hoàn hồn xem như đền bù, bọn họ cũng có thể cho Vương Quán thêm hai mươi năm tuổi thọ. Nhưng việc tốt thì không tự dưng đến, Vương Quán phải giúp họ mở một quán trọ ở Dương gia trong âm phủ. Làm chủ quán trong ba năm, hết ba năm anh sẽ được tự do.

Nhà trọ này có tên là "Tam Điểm Thủy Quán" về phần vì sao lại gọi như thế thì địa phủ âm ty, quỷ sai cũng không rõ,chỉ biết tên này là do cậu em vợ của Phán Quan  chọn ra, vì nghe đâu bên vợ có văn hóa người dương gian nên có cái tên đặc biệt có văn hóa như thế.

Vì lý do này đến Vương Quán cũng lầm bầm :" Không hiểu nổi, cái tên "Quán trọ Ba Điểm" này thì có văn hóa thế quái nào.

Nhà trọ này nằm ở số 39, ngõ Bắc An, đường Minh Hưng, Giang Châu, đây không phải nhà trọ bình thường bởi vì ở đây không tiếp đón người sống, nó là một quán trọ dành cho âm hồn.

Theo Phán Quan nói, sau khi chết, trong những trường hợp bình thường, linh hồn sẽ tự động nhập vào cõi âm. Nhưng luôn có những trường hợp đặc biệt ngoại lệ, chẳng hạn khi một số người chết nhưng vì nỗi đau quá lớn, nỗi ám ảnh của họ quá nặng và họ không chịu rời đi, một hai phải ở lại dương gian. Thì sẽ biến thành cô hồn dã quỷ , nếu cô hồn dã quỷ nhiều thì dương gian chắc chắn sẽ không yên ổn.

Đối với tình huống này,địa phủ cũng sẽ không ngồi yên mà nhìn, bọn họ sẽ cử người đi bắt hồn ma du đãng khắp nơi,nhưng vì những hồn ma này đã lỡ mất thời gian vào âm phủ trước đó nên chỉ có thể đợi đến khi quỷ môn quan lại một lần nữa mở ra,lại một lần nữa sắp xếp theo về địa phủ.

Tuy nhiên quỷ môn quan khi nào sẽ mở cũng không biết trước được , cho nên trước đó bọn họ có thể tạm thời ở trạm trung chuyển tại nhân gian do địa phủ thiết lập, nói cách khác chính là quán trọ âm linh này, và công việc của chủ quán trọ này là chăm sóc những âm hồn, chờ thời gian vừa đến, lại đưa bọn họ lên đường.

Đối với sự việc này, thật lòng Vương Quán không đồng ý!

Chính là không đồng ý!!

Nhưng Phán Quan nói với Vương Quán rằng thi thể bọn họ tìm được cho Vương Quán không tốt lắm, dương khí không đủ, cộng thêm trước đó linh hồn của hắn đã bị tổn thương, tốt nhất là nên nuôi nó ba năm ở nơi âm dương lạnh lẽo nhất.

Nếu không nó có thể chết đi, tổn thương linh hồn không bù đắp kịp thì cũng đành chịu, cho dù có tái sinh thì cũng chỉ có thể là một kẻ ngốc.

Sau nhiều lần đấu tranh tâm lý, cuối cùng Vương Quán cũng đồng ý yêu cầu của Phán Quan dưới nhiều sự ép buộc và cám dỗ :

Làm chủ quán trọ trong ba năm và giúp họ chăm sóc những hồn ma này.

Bởi vì những gì Phán Quan nói là nơi khí âm lạnh nhất, quán trọ Âm linh này, không nơi nào ở Giang Châu lạnh hơn nơi đây.

Căn nhà trọ này được cải tạo từ một ngôi nhà cũ, không chỉ nằm ở một nơi hẻo lánh mà nhìn từ bên ngoài toàn bộ quán trọ đều rách nát, là nơi mà người bình thường không bao giờ muốn bước vào. Sau khi Phán Quan trao chìa khóa, Vương Quán trở thành chủ nhân của căn nhà trọ dột nát này.

Nhà trọ có quy luật, âm hồn nào một khi đã bước vào thì sẽ bị mắc kẹt trong đây, chỉ có một khả năng rời khỏi nhà trọ đó là nhờ chủ trọ đưa ra ngoài.

Cho nên chỉ cần Vương Quán không tìm đường chết, đêm âm hồn thả ra ngoài là không có việc gì.

Quỷ môn quan được thiết lập trong cái giếng ở phía sau khu nhà trọ, Phán Quan còn đặc biệt nhắc nhở Vương Quán cẩn thận đừng để rơi xuống giếng.

Tuy rằng vị trí của quán trọ ở nơi hẻo lánh, nhưng may mắn là tất cả đều có sẵn tiện nghi,về phần tiếp nhận oan hồn và những thứ khác, Vương Quán đã ở âm phủ được hai tháng, hắn gần như đã nhìn thấy,cho nên loại chuyện này đối với hắn mà nói cũng không khác gì tiếp khách bình thường, chỉ khác là ở trong nhà trọ cả ngày cũng hơi chán, còn lại mọi thứ đều có thể chấp nhận được.

Chưa kể nhà trọ không có khách, dù có khách thì công việc cũng đơn giản.

Tuy nhiên, thực tế đã chứng minh không phải công việc đơn giản mà là do Vương Quán nghĩ mọi việc quá đơn giản.

Sau hai ngày ổn định, anh nhận được cuộc gọi không rõ là số của ai, lúc đầu Vương Quán còn tưởng rằng đó là một cuộc gọi quấy rối, nhưng khi anh trả lời thì lại nghe thấy một giọng nói rất đau khổ :

"Tiểu Vương, ta là Phán Quan..."

Cái gì! Vương Quán sợ đến mức suýt nữa ném điện thoại ra ngoài.

"Ngài đang ở đâu ?" Vương Quán liếc nhìn xung quanh..

"Ta vừa leo lên khỏi miệng giếng.
Ở âm phủ không có tín hiệu, cho nên không thể sử dụng điện thoại di động!"

"Đã bò ra khỏi miệng giếng, sao còn gọi điện thoại?"

"Không phải, ta muốn nói với ngươi rằng ta bị kẹt ở miệng giếng và không thể nào thoát ra. Mau. Lại đây kéo ta lên."

"..."

Trước kia Vương Quán thật sự không thể tin được người phán xử của thế giới âm phủ thực ra là một người đàn ông to béo,cũng là một người đàn ông trung tuổi, mặt mũi tiều tụy, vẻ mặt đáng khinh thêm phần mập mạp. Hoàn toàn khác với vị thẩm phán oai phong trong tưởng tượng hay trong các tác phẩm điện ảnh, truyền hình, lần đầu tiên nhìn thấy người này ở địa phủ, Vương Quán đã suýt tưởng rằng hắn ta là một tên quan tham nhũng vừa bị xử bắn.

Vương Quán đã phải mất rất nhiều công sức mới kéo được người đàn ông mập mạp này ra khỏi giếng, bởi vì bụng ông ta thực sự quá lớn, cũng may ông ta không phải người sống, nếu không cứ như vậy mà kéo ra, cũng chắc là không sống nổi.

Câu nói đầu tiên của tên mập mạp khi leo lên là: "Đi. Tối nay đi bắt ma với ta!"

"Cái gì?" Vương Quán cho rằng mình nghe nhầm!

"Tối nay đi bắt ma với ta!"

" Đùa kiểu gì vậy!"

" Ai đang đùa ngươi, chuẩn bị xong chúng ta đi ngay!"

Vương Quán ngăn lại : "Này, này, đùa gì vậy, không phải nói cho ta quản lý nhà trọ này giúp ông sao?"

Phán Quan trợn tròn mắt: "Ngươi cho rằng làm chủ quán trọ này dễ dàng như vậy à! Nói cho ngươi biết, nhà trọ này mấy năm nay không có người trông coi, hiện tại bên ngoài một đống cô hồn dã quỷ chờ chúng ta đi bắt, đừng ở đó nói nhảm nữa, mau đi theo ta!"

Trong lòng Vương Quán mười ngàn con bò mộng gào thét chạy qua! Ta biết mà! Biết loại sự tình này không an toàn mà! loại chuyện tốt đẹp vậy còn có thể đến tay hắn sao. Cái gì quản lý nhà trọ nói rõ ra là muốn hắn làm cu li mà!

Chỉ là hắn không thể ngờ chuyện đáng buồn hơn thế này vẫn sẽ ập đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro