Tòa thành hai mươi mốt(3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong đầu từng thử diễn cảnh tượng lúc hai người gặp lại. Một dạo cô cho rằng hoặc là mình sẽ tát anh một bạt tai thật mạnh, hoặc là sẽ nhục nhã nhào đến khóc trong lòng anh.

Nói tóm lại nhất định là long trời lở đất. Dù sao yêu thương nhiều nhất lẫn căm hận đau nhất của mình cũng đều cho anh.

Nhưng thực tế lại khác xa với tưởng tượng. Từ mấy tháng trước anh bắt đầu viết thư cho cô với mở đầu là "Nhã Lợi, không biết gần đây em sống ra sao" thì tất cả xung đột giữa bọn họ lại như kỳ tích trong một đêm hóa thành hư ảo. Cô không nhắc đến một chữ chuyện cô và Lý Triển Tùng. Chỉ nói sơ lược một chút cuộc sống mình rất thuận lợi, mua xe mới, chuyển nhà mới, phim có hi vọng đoạt giải, sau đó hỏi lại tình trạng gần đây của anh. Anh cũng như vậy không nói về hôn nhân của mình, phần lớn đều nói về vấn đề công việc. Bọn họ thư từ qua lại với đối phương một cách lịch sự và hơi xa cách, giống như hai người chưa từng ở bên nhau. Như lúc anh kết hôn lạnh lùng đoạn tuyệt quay đi chỉ xuất hiện ở trong giấc mộng vậy.

Cho nên lúc này cô có thể làm chỉ là lộ ra vẻ mặt thêm giật mình, sau đó dùng tư thế chủ nhân khách sáo cười nói: "Anh vừa trở về à."

"Ừ." Anh dừng một chút, lại bổ sung, "Vừa về được hai ngày, có điều sắp về bên kia lại."

"Vậy à, thật vất vả mới về nước được một lần, đáng tiếc quá." Cô nói châm chước, cố gắng không để cho mình nói ra cảm xúc quá nhiệt tình hay là có chứa giận dỗi.

"Chủ yếu là bên kia còn công việc. Có điều, chúc mừng em đoạt giải nhé, ảnh hậu." Anh cười ôn hòa.

"Cám ơn nhé." Cô đắc ý lắc lắc kim tượng của mình, lại cầm cúp ảnh đế lên, "Đúng rồi, em phải đi tìm Thiển Thần, vậy mà cậu ta lại dám ném kim tượng của Bách Xuyên người ta trên đất, thật là cái tật lôi thôi nhiều năm không đổi mà."

Trước khi cô nói tạm biệt, anh đã cướp lời: "Ở đây chờ đi. Mới vừa rồi cậu ta ở đây, vừa đi gọi Bách Xuyên rồi."

"Cũng được, vậy chúng ta ngồi ở đây đã."

"Được."

Hai người đi vào phòng, mỗi người ngồi một đầu ghế salon, tán gẫu câu có câu không. Rốt cuộc Thân Nhã Lợi là diễn viên vào nghề nhiều năm kiêm người nổi tiếng khôn khéo có thể tự nhiên tìm đề tài, hơn nữa có thể khiến cho người ngoài nhìn vào hai bọn họ như bạn thân gặp lại qua lâu ngày xa cách.

Có Hi Thành có vẻ chẳng giỏi nói, phần lớn thời gian cũng chỉ lẳng lặng nhìn cô, nghe cô nói chuyện, nhiều nhất cũng chỉ trả lời có lệ hoặc không.

Trạng thái vậy thật sự khiến người ta mệt mỏi. Thời gian trôi qua càng lâu, cô càng cảm thấy cực khổ — Tại sao lại đến tình trạng này, vẻ bề ngoài này còn phải dựa vào cô duy trì được bao lâu đây?

Cảm xúc trong lòng thật ra đã xấu đến cực điểm, nhưng bề ngoài cô hoàn toàn không nhìn ra. Chỉ hi vọng Thiển Thần và Bách Xuyên  nhanh chút để cô cũng thoát khỏi trạng thái khó xử này.

Nhưng khi Thiển Thần và Bách Xuyên đến thật thì cô lại có cảm giác mất mát khó hiểu.

Có điều cô không để mình trở lại trạng thái ban đầu. Ở bên bọn họ trò chuyện vài câu, cô cũng viện cớ còn có việc phải đi. Anh giống như hai người Bách Xuyên và Thiển Thần không có giữ cô lại nhiều. Cô lại dây dưa ở hiện trường lễ trao giải hơn mười phút, sau đó rời đi dưới sự thúc giục của A Lẫm. Sau khi ngồi lên xe, cô luôn quay đầu nhìn lại sân trao giải, trong lòng không hiểu tại sao rõ ràng mình đi quả quyết nhưng trong lòng vẫn không muốn rời khỏi anh.

Điều này có lẽ chính là "không cam lòng". Dù mình đã không hề yêu người đàn ông này nữa, không có ý định qua lại quá nhiều với anh, nhưng vẫn căm hờn anh thoải mái hơn mình — Không sai, cô đã không hề yêu anh nữa. Cô sẽ không yêu một người tổn thương mình.

Ba giờ sáng đêm đó cô cũng không ngủ được. Chỉ có thể nằm chơi điện thoại di động. Nhìn thấy hộp thư trong điện thoại xuất hiện tiêu đề "Re: Re: Re: Re: Re: Re: Nhã Lợi", cô hơi nhỏm dậy khỏi giường, mở thư trong điện thoại ra. Quả nhiên là anh gửi đến, nội dung đơn giản, rõ ràng, ngắn gọn hơn trước kia nhiều: "Nhã Lợi, 8h tối ngày mai anh bay về Barcelona. Nếu như em không có chuyện gì quan trọng, xế chiều chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm nhé."

Cô nhìn khắp xung quanh, nhà mới vẫn còn trong bóng tối. Hoa nở đầu xuân trên bệ cửa sổ đã héo tàn, bông hoa khô héo như miếng vải rách nhăn nhúm, bay múa rơi rụng trong gió đêm. Nhưng phong tín tử trồng trong chậu thủy tinh vẫn xum xuê, cùng với rêu như thảm nhung và bùn đất ẩm ướt trộn lẫn vào nhau, lan tỏa mùi thơm hoa cỏ nồng nàn. Có lẽ vận mệnh thật sự cùng một nhịp thở với sở thích con người. Cô vẫn rất thích phong tín tử, vốn là thích đóa hoa cao quý màu xanh tím, dáng vẻ xum xuê lại dễ thương, vẫn còn chưa quan tâm đến ngôn ngữ hoa của nó. Cho đến gần đây cô mới biết được từ trong một kịch bản, ngôn ngữ của loài hoa này chính là tình yêu khổ đau và hoài niệm mãi mãi.

Điều này dùng để miêu tả mình và Hi Thành trước kia thích hợp biết bao. Gặp mặt một lần cuối đi, cho chúng ta tạm biệt cũng là kết thúc tốt đẹp — Cô tự nói với mình như thế, sau đó nhận lời mời của anh.

Ngày hôm sau cô cố ý chọn nhà hàng gần sân bay quốc tế để gặp mặt anh. Nhưng trời không đẹp, ngay cả ngày cuối cùng mà bầu trời cũng mang vẻ mây mù thảm đạm. Khi cô đến nhà hàng, bên ngoài đã đổ mưa dầm. Trong nhà hàng chỉ có le que vài ba bàn, anh đã sớm ngồi trước cửa sổ chờ chực cùng với vali hành lý của mình. Có lẽ thời tiết ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, ngày hôm nay ngay cả sức lực ngụy trang tâm trạng cô cũng không có, chẳng qua hơi có vẻ mệt mỏi ngồi đối mặt với anh, tự mình máy móc nói với nhân viên phục vụ thức ăn cô muốn.

Lúc dùng cơm cũng rất nhàm chán, cô giống như học sinh tiểu học ăn cơm trước mặt giáo viên, ngoại trừ thức ăn trong dĩa ra thì không nhìn gì khác. Nếu như không phải ngàn lần bất đắc dĩ, nhất định sẽ không mở miệng nói chuyện. Món ăn nhà hàng này phù hợp với định luật xử lý hắc ám của sân bay, khiến cho cô cảm thấy nuốt xuống cũng khó khăn. Kế hoạch dự định tạm biệt vui vẻ như vậy quả nhiên không thể nào thực hiện, cả quá trình cô chỉ nhớ cơm khó ăn bao nhiêu, không khí ngượng ngùng bao nhiêu. Sau khi cơm nước xong, cô nhìn thời gian rồi nói: "Còn bốn tiếng nữa mới cất cánh, em không tiện đến nơi đông người, anh đi gửi hành lý ký gửi trước đi."

"Không sao, anh không mang chất lỏng, không cần phải gửi ký gửi."

"Vậy chúng ta ở nơi này chờ trước nhé?"

"Ừ."

Xin anh, buông tha cho em đi. Cô khóc không ra nước mắt ngồi lì trên ghế, trên mặt đã không còn vẻ kiên nhẫn. Anh phản ứng rất nhạy cảm, nhìn bên ngoài một chút rồi nói: "Để anh mang hành lý đi gửi ký gửi, sau đó đi vào nhân dịp mua ít đồ mang về Tây Ban Nha."

Trong nháy mắt cô hơi yên lặng, vẫn đứng lên với anh, đeo kính vào: "Thôi, em đi với anh."

"Không sao, tự anh đi được."

"Em đi với anh."

Anh cười: "Thật sự không cần..."

Nôn nóng không lý do khiến cô bốc hỏa: "Anh có phiền hay không vậy. Thật sự khách sáo như vậy thì hôm nay đừng hẹn em ra dùng cơm. Nếu đã kêu người ta ra thì nào có đạo lý bảo em đi trước hả? Có phải anh ở nước ngoài sống lâu quá nên ngốc đến mức độ mọi người trong nước làm thế nào cũng không biết chứ?"

Đột ngột bị một trận giáo huấn ập xuống, anh hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn nghiêng đầu, nụ cười sâu hơn một chút: "Biết rồi. Ảnh hậu dạy dỗ chí phải."

Hôm nay cô mặc áo khoác thấp cổ màu xám tro, có vẻ như cũng không dễ nhận dạng, cho nên sau khi đi vào sân bay, ngoại trừ nhân viên ký gửi ra thì cũng không có ai nhận ra cô. Giải quyết xong tất cả thủ tục phức tạp, cô đưa anh đến nơi xếp hàng kiểm an. Hơn phân nửa người xếp hàng đều là người nước ngoài, phía trước là người Tây Ban Nha và phía sau bốn năm người Ấn Độ đã kẹp bọn họ lại ở giữa. Đội ngũ chậm rãi di chuyển, giống như là bánh răng của một dây xích lỏng lẻo từ từ giải thoát ràng buộc giữa mọi người, chia bọn họ về phía xa không nhìn thấy lẫn nhau nữa. Lần đầu tiên cô phát hiện, ở nơi như sân bay này, cho dù có nhiều lời muốn nói cho đối phương biết hơn nữa cũng sẽ không nói ra được một chữ. Cô chỉ có thể yên lặng cúi đầu nghịch điện thoại di động.

"Em vẫn còn giữ nó."

Tiếng nói anh đột ngột vang lên dọa cô giật mình, cô ngẩng đầu, nhưng đối diện với khuôn mặt rất gần của anh lại vội vàng quay đầu sang nơi khác: "Anh nói cái gì?"

"Rùa." Anh chỉ chỉ điện thoại di động của cô.

Lúc này cô mới nhớ đến màn hình điện thoại di động là con rùa Ngu Ngơ lười biếng cô đành phải nuôi. Nhưng nếu như không phải anh nói ra, cô cũng sắp quên mất con rùa này là mua cùng với anh. Cô đáp một tiếng, thuận miệng nói: "Bây giờ cũng lớn không ít rồi."

"Con Ngây Ngô của anh vẫn còn, cũng đã lớn."

Anh lấy điện thoại di động của mình ra, bật một đoạn phim cho cô xem. Đoạn phim vô cùng vui chính là tuy Ngây Ngô lớn hơn trước kia không ít, nhưng nó vẫn không sửa được thói quen để tâm đến chuyện vụn vặt, cả đoạn phim từ đầu đến cuối nó vẫn cứ xông về phía trước, tốc độ chạy nhanh đến mức không giống rùa, sau khi nhào đến góc tường lại đụng đầu vào góc. Cô không nhịn được cười ra tiếng, nhận lấy điện thoại trong tay của anh, muốn xem lại lần nữa, nhưng không cẩn thận chạm phải nút home của điện thoại di động. Sau đó đoạn phim đóng lại, màn hình điện thoại của anh xuất hiện trước mắt chính là ... hình của cô.

"Ha ha, bây giờ anh vẫn còn là fan của em à." Thật ra trong lòng đã chua xót đến hơi đau đớn, nhưng cô vẫn gắng gượng nói đùa.

Đợi thật lâu không nghe được đáp án của anh. Cô ngẩng đầu theo bản năng nhìn anh một cái, không nghĩ đến lại giao nhau với ánh mắt anh. Né tránh ánh mắt anh lần nữa, cô đã ảo não đến mức muốn làm người lâm trận chạy trốn. Nhưng lý trí lại tự nói với mình không thể làm vậy. Nhưng nãy giờ anh không nói gì, cô cũng không có bất cứ can đảm nào tìm đề tài nữa. Một lát sau, trong hoàn cảnh phía trước sôi nổi tiếng Tây Ban Nha, cô nghe thấy tiếng nói của anh trầm tĩnh rõ ràng vang lên bên tai: "Còn nhớ lúc trung học em viết thư tình cho anh không. Ở trong thư em nói với anh, em thích anh."

Ánh mắt cô đột ngột trợn to.

"Khi đó anh biết em và Khưu Tiệp thông đồng chơi anh. Nhưng biết trong lá thư này ít nhiều cũng có chút tình cảm của bản thân em. Anh không biết em thích anh được mấy phần, nói dối mấy phần. Chẳng qua là từ đó về sau anh đã hoàn toàn xong đời. Bởi vì anh rất thích em, cho nên sau này anh làm rất nhiều việc sai, thậm chí ngay cả tình trạng sức khỏe cha em cũng không điều tra qua. Anh xin lỗi."

Cô đưa lưng về phía anh, hoàn toàn không biết nên quay đầu lại đối mặt với anh thế nào.

"Anh biết những lời này không nên nói cho em biết. Nhưng anh cảm thấy nếu như không nói khẳng định sau này sẽ hối hận." Anh dừng lại một chút, giọng nói càng thêm trầm xuống, "Nhã Lợi, anh đã ly hôn rồi. Cả đời này anh chỉ yêu một mình em, sau này có lẽ cũng không thể yêu người khác nữa."

Người Tây Ban Nha phía trước đang trình hộ chiếu cho nhân viên an ninh xem, trong đầu của cô chỉ còn lại một màu trắng xóa. Anh cũng lấy ra hộ chiếu của mình, giọng nói thoải mái hơn vừa rồi rất nhiều: "Đúng rồi, lần này trở về anh phát hiện em quyến rũ hơn trước rất nhiều. Biết bây giờ em sống hạnh phúc anh vui vẻ hơn bất cứ ai."

Nhân viên an ninh đã kiểm tra xong hộ chiếu và vé máy bay của anh. Anh nhận lấy, sau đó vuốt vuốt đầu cô: "Đi ra đó đi, anh đi đây. Đến Barcelona anh sẽ gửi thư cho em."

Tóc dài bị vò rối lúc anh buông tay rủ xuống che tầm mắt. Chỉ cần nơi anh chạm qua cũng sẽ để lại dấu vết nóng hầm hập, rồi lại đau âm ỉ. Hiện tại cô đã vô cùng xác định mình đã không hề yêu người đàn ông này nữa. Có điều là cô không biết tại sao chia ly lại khiến người ta cảm thấy đau khổ như vậy. Tuy nhắm mắt lại nhưng ánh mắt cười dịu dàng của anh vẫn hiện lên không xua đi được trong đầu. Cô cúi đầu xuống, loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân của anh rời xa. Cuối cùng cô lấy can đảm nhìn lên trước lần nữa, lại chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng anh từ từ biến mất trong biển người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro