Bài thơ: NỖI NHỚ THIÊN ĐƯỜNG (Nguyễn Lâm Anh Kiệt)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có những khi chìm vào tuyệt vọng,

Tôi bỗng chợt nhớ tới thiên đường

Có những khi chìm dưới bi thương,

Tôi bỗng chợt tìm về quên lãng.


Có những khi tâm hồn lãng đãng,

Tôi bỗng chợt nhớ tới Trâm Anh

Có những khi từ tuổi xuân xanh,

Tôi bỗng thấy đời tàn hy vọng.


Có những khi tự tìm tuyệt vọng,

Tôi bỗng thầm hỏi ánh trăng cao

Có những khi tình đã xôn xao,

Đâu dám ngỡ dạt dào rơi lệ.


Có những khi, những khi như thế

Trong ê chề có dấu đam mê,

Trong mải mê chợt bừng tỉnh giấc,

Trong tiếng nấc có tiếng thơ buồn.


Có những khi, những khi dại cuồng

Bao nhiêu nguồn sống đã hong khô,

Bao niềm đau cuộn mình giác ngộ,

Phần mộ dài chôn lấp tâm tư.


Có những khi nay chết rồi ư?

Sao thổn thức vẫn đầy tâm sự?

Trong màn đêm mịt mờ chế ngự,

Tôi bơ phờ ngậm hết suy tư.


Tôi suy tư hay tôi ngu ngơ,

Khi nỗi nhớ chỉ toàn tan vỡ?

Trong giấc mơ tình cờ đáng sợ,

Chọn vần thơ nợ mãi câu thề.


Nỗi nhớ ơi xin chớ hiện về!

Tôi chỉ muốn thiên đường quạnh vắng

Không có tôi mây ngàn sẽ lặn,

Nhìn dòng sông gợn sóng lăn tăn.


Nỗi nhớ ơi xin chớ thầm giăng!

Bao mây trắng đưa nàng hé mở

Tôi cầu mong lờ mờ nắng gọi,

Tinh khôi nàng sẽ chẳng tuôn rơi.


Nỗi nhớ ơi, xin đừng khơi!

Thiên đường ơi, đừng vội tới!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro