Ánh Trăng năm ấy, tỏa khắp trời
Nhớ khi nào, ta còn lon ton
Tháng năm đó ăn, chơi với ngủ
Trưởng thành rồi, bao điều lo toan
Còn đâu nữa, cái thời vô âu
Không suy nghĩ, phiền hà vây quanh
Bây giờ đây, đâu thể như trước
Chỉ biết ngậm ngùi, nhìn Trăng sáng
Bao nhiêu cay đắng, gửi vào nhau
Một ngày nào đó, bừng sáng lên
Tiêu tan tất cả mọi muộn phiền.
𝓝𝒽𝓊𝓨㊆
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro