Chap1 Lỡ Hận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ vì 1 chữ hận, Cố Doãn tận tay đưa cô tới để đàn em của mình làm nhục.

Chỉ là ân oán đời trước thì liên quan gì tới cô. Vậy mà 1 cô gái trong trắng ngây thơ tuổi 18 như Lâm Diệp lại phải rơi vào tình cảnh này.

Trong căn nhà hoang tăm tối nơi rừng sâu ấy cô bị 5 tên thay nhau làm nhục. Tiếng van xin cầu cứu của cô là vô vọng.

Lũ đàn ông kia như 1 lũ quái vật khát máu mà nhắm vào cô.

Những giọt máu đang loang lổ kia chảy xuống   làm cô đau đớn. Cô muốn  chống cự nhưng làm sao được, chúng quá đông, quá mạnh, quá tàn ác.

Lúc này trời đã sáng, chúng liền với áo với quần mặc lấy rồi bỏ đi, mặc cô ở đấy.

Người cô thâm bầm lại, quần áo đã rách tả tơi, đầu tóc rối tung hết cả lên.Những tia máu đang đông lại nơi khóe môi. Thất thần, cô nhìn như đã chết lại cười lên như điên dại nhưng nước mắt lại cứ thành hàng chảy xuống ướt hết 2 gò má.

Chúng hoàn thành nhiệm vụ liền trở về  báo cáo. Cố Doãn ngồi trên ghế hỏi :

-Cô ta đâu ? Còn sống hay chết rồi ?

-Cô ta vẫn còn sống ạ, đang trong ngôi nhà đấy thì phải ?

-Mày nói vậy là có ý gì ? Tao bảo sao ? Tao bảo còn sống thì phải đưa về cơ mà !

Cố Doãn đứng bật dậy đi về phía chúng, tát thẳng vào mặt đứa cầm đầu, từng tia máu trên đầu miệng hắn chảy ra .

-Đại ca, chúng em xin lỗi . Giờ chúng em đi tìm cô ta về !

-Cút ! Lũ ăn hại.

Anh tức giận quát lớn với chúng 1 trận. Hoảng sợ chúng chạy ngay đi tìm cô về.

5 tên đấy liền nhảy lên oto 7 chỗ của mình đi thẳng vào rừng tìm cô.

-Anh Lực ! Đại ca bị làm sao vậy ? Tự nhiên bắt đưa cô ta về làm gì ?

Bất lực trước câu hỏi ngu của thằng em, Lực liền gõ vào đầu hắn rồi chửi :

-Sao mày ngu vậy. Để nó chạy về được thì việc đầu tiên nó làm là báo với lũ cảnh sát tóm gọn chúng mày đấy !

-Thì ra là vậy !Vậy thằng Chí lái xe nhanh lên ko nó chạy mất giờ . Lái như rùa bò trên đường vậy !

-Tao đang cố gắng đây . Mày cứ sồn sồn lên .

Lúc này Lâm Diệp dường như đã trở nên điên loạn bởi vết nhơ mà chúng gây cho đời cô đã trở thành nỗi ám ảnh. Cô vơ vén lớp vải rách dưới đất cuốn vào người vẻ mệt nhọc đau đớn.

Cô bước ra ,đẩy cánh cửa. Lâm Diệp nhìn thấy chiếc oto trong đó có 5 tên ác ôn đó đang đi tới.

Sợ hãi cô chạy ,những bước lặc liễng bước vội ngược phía chúng.

-Anh Lực ! hình như cô ta đang chạy kìa.

Những tên còn lại đều nhìn theo hướng hắn chỉ

-Đúng là cô ta rồi. Xuống bắt cô ta lại đi !

Chúng nhảy xuống xe , như 1 tên chớp lao tới cô.

-Đứng lại !

-Đứng lại mau !

Cô vừa chạy vừa quay lại nhìn chúng vẻ kinh hãi .

Trong đầu chỉ có 1 suy nghĩ là chúng đừng lại gần cô.

Không may vấp phải cành cây trong rừng mà ngã , đầu đập xuống tảng đá dưới đất cô ngất đi.

Chúng không tốn tí sức nào, dễ dàng đưa cô về.Lực liền lấy cái chăn trong xe cuốn cô lại rồi đưa về.

-Đại ca. Chúng em mang cô ta về rồi ạ.

-Đưa cô ta cho nhà bà Lý . Bảo bà ta trông coi cẩn thận !

-Vâng . Đại ca !

Thằng Lực liền đưa Lâm Diệp xuống nhà bà Lý.
Rồi dặn dò cẩn thận.

Trên vùng đồi cao này. Xung quanh đều là người làm của Cố Doãn. Mọi việc đều do Cố Doãn làm chủ.

Nhìn cô gái trẻ ấy. Bà lại nghĩ tới cô con gái của mình. Nếu nó còn sống thì chắc cũng tầm tuổi cô , bà liền thương hại. Bà lau người thay đồ cho cô. Băng bó lại vết thương trên trán cô.

Lâm Diệp hôn mê đến 3 ngày rồi mới tỉnh dậy

-Dậy rồi à con ?

-Bà là ai vậy ? Đây là đâu ? Tôi...

-Cứ gọi bà là bà Lý được rồi .Đây là vùng đồi cao. Chắc do lạ chỗ thay đổi thời tiết nên con mới sốt cao ngủ lâu đến  vậy ! Mà con tên gì ?Ở đâu ?

-Tôi...tôi tên là gì ?  Hình như tôi không nhớ gì cả .Rút cuộc tên tôi là gì? Nhà tôi ở đâu ?Tôi đều không nhớ . Đầu ..đầu tôi đau quá !

2 tay cô ôm chặt lấy đầu mình, khuôn mặt nhăn lại vì đau đớn. Bà liền chạy đến ôm lấy, vỗ về cô. Đợi cô ngủ thiếp đi mới đi.

Bà Lý liền tới báo Lực rồi Lực lại tới báo với Cố Doãn :

-Đại ca ! Theo như bà Lý kể thì cô ta hình như bị mất trí nhớ rồi !

-Mất trí nhớ ? Mày bảo bà ta để ý xem có thật là cô ta mất trí thật không !

-Vâng, đại ca .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đoản