Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

.

.

.

.

Hancock ghét những cuộc họp này.

Họ thật ngu ngốc và khiến cô ấy lãng phí thời gian, thẳng thắn mà nói rằng, cô cảm thấy khó chịu khi Hải Quân nghĩ rằng họ có thể ra lệnh cho cô ấy tùy ý và yêu cầu cô ấy đi thuyền ra khỏi hòn đảo của cô chỉ vì cái cớ thảm hại của trụ sở cho một cái thứ tầm thường và không ra gì như cái cuộc họp này. Hải quân cứ nhấn mạnh rằng "Nó rất quan trọng, thưa cô, về sự an toàn của thế giới, và trong đó có cô nữa" nhưng Hancock thấy rằng nó chả có vấn đề gì cả. Cô ấy là một hải tặc. Cô ấy mạnh mẽ. Cô ấy có thể tự chăm sóc bản thân mình, và người dân trên đảo của cô ấy cũng hoàn toàn có thể tự chăm sóc bản thân họ, và đó gần như là tất cả những gì cô ấy cần quan tâm. Phần còn lại của thế giới không phải là mối quan tâm của cô. Và dù sao đi nữa, tên phó đô đốc được giao nhiệm vụ đưa thông tin này cho cô nghe có vẻ không đáng tin lắm với cách anh ta cứ chảy nước miếng về hình dáng của cô.

"Nào, ngay lúc này đây, Xà Nữ Vương, biểu cảm đó trên khuôn mặt của cô không đẹp chút nào hết đâu" phía bên trái cô ấy có một giọng nói kéo dài thườn thượt.

Hancock nghiêng đầu sang một bên. "Ta biểu hiện gì không phải do ngươi quyết định." Cô trả lời, một cách ngạo nghễ.

Kế bên cô ấy, Donquixote Doflamingo cười lớn, vỗ đôi tay khi đang ngồi ngay trên bàn tròn. "Ôi, cô ấy khè lại kìa!" Gã ta chế giễu.

Ánh mắt Hancock trừng với Doflamingo như có thể cắt được đá, nhưng Doflamingo không làm gì khác ngoài nhếch mép đáp lại một cách bất cần. Chiếc áo khoác lông vũ màu hồng lố lăng của gã được mặc hờ hững quanh vai, gấu quần có hoa văn lớn bị kéo cao lên để lộ mắt cá khi bắt chéo chân. Gã nghếch đầu lên cao dựa lên bàn tay với những ngón tay dài có thể bắn tơ, và Hancock không thể đọc được biểu cảm của gã qua cặp kính râm, cong và sắc nhọn như ánh nhìn của một con chim săn mồi. Chỉ có nụ cười nhăn nhở của gã, hàm răng trắng tinh và sắc cạnh như loan đao nhưng nguy hiểm gấp đôi, và theo nguyên tắc của mình, Hancock ghét gã.

"Vậy điều gì đã đưa công chúa rắn nhỏ đáng yêu ra khỏi hang ổ của cô ấy vậy?" Doflamingo hỏi, cúi người về phía trước như một kẻ săn thường làm để dồn con mồi. Cổ gã vươn lên, để trần và kệch cỡm, những đường gân nổi lên vì bị kéo căng, và Hancock phải cưỡng lại ý muốn biến gã ta thành đá vì ghê tởm; cô vô cùng tự tin khi chiến đấu, nhưng Hancock hiểu rõ hơn ai hết là không nên bắt đầu xung đột một cách không cần thiết.

Thay vào đó, Hancock hất tóc qua vai. Nó bắt được ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, mượt mà và sáng bóng, và cô có thể cảm thấy những tên lính Hải quân khác đang đứng canh quanh phòng phải quay lại nhìn chằm chằm. Đàn ông, tất cả đều như nhau.

Bên dưới cô, Salome hơi quằn quại từ nơi nó đã được cuộn lại làm chỗ ngồi, đáp lại sự khó chịu của nữ hoàng. Đầu nó ngẩng lên khỏi vị trí mà nó thường choàng qua vai Hancock để rít lên với Doflamingo, đồng tử nheo lại. Một cách lơ đãng, Hancock đưa tay lên vuốt ve bộ lông màu xanh lam của Salome, những ngón tay luồn vào lớp lông mềm mại.  

"Những gì ta chọn làm," cô ấy nói, rất chính xác, "hoàn toàn không phải việc của ngươi."

Doflamingo ngẩng đầu, hiếu kỳ. "Đúng là thế," gã ta đồng ý, và Hancock không hề nhớ là có nói với Doflamingo rằng ý kiến ​​của gã đáng để vào tai đối với cô ấy dù dưới bất kỳ khả năng hay hình thức nào, nhưng trước khi cô ấy có thể đáp trả lại, gã đã tiếp tục, “nhưng điều tương tự cũng áp dụng cho ta, vì vậy cô không phiền nếu ta đưa ra một vài phỏng đoán chứ? ” Gã cười toe toét, kinh khủng, không hài hước chút nào hết.

Hancock nghiến răng, dù cho cô ấy biết khuôn mặt đáng yêu của mình chẳng thể biểu hiện nổi cảm xúc xấu xí này. Hancock có thể cảm thấy, ngay cả khi ẩn sau cặp kính râm của gã, đôi mắt của Doflamingo vẫn lướt qua cô, đánh giá và quan sát cô, và cô chuyển mắt sang nhìn thẳng về phía trước. Từ rất lâu, cô ấy đã hoàn thiện một lớp mặt nạ lãnh đạm, được mài giũa từ thời thơ ấu với xiềng xích và những bức tường đá bẩn thỉu cùng những thanh kim loại trơn lạnh lẽo, và bây giờ hầu như không có gì có thể phá vỡ được nó. Cô ấy sẽ không để một người như Doflamingo biết được dưới lớp mặt nạ có gì.

"Có lẽ Hải quân đe dọa vị trí Thất Vũ Hải của cô nếu cô không xuất hiện trong ít nhất một cuộc họp," Doflamingo trầm ngâm thành tiếng, một ngón tay gõ vào má như thể đang trầm tư. Gã lắc lư từ bên này sang bên kia khi suy nghĩ; Chưa bao giờ là một người đàn ông ngồi yên và im lặng, Doflamingo, và Hancock thấy gã ta rất khó chịu. "Nhưng có vẻ cô không phải là người quan tâm đến những thứ như vậy, cô có nghĩ thế không?"

"Ngươi cũng không, nhưng ngươi lại đang ngồi đây thôi."

Doflamingo ngâm nga. "Chấp nhận được," gã ta nói. Gã ấn mặt mình vào lòng bàn tay, như thể đang trầm tư, trước khi bất ngờ vỗ tay. "Thế là cô đến đây vì buồn chán, giống như ta!" Gã ta reo lên, như thể gã vừa giải được một bí ẩn lớn. "Thế giới ngày nay thật buồn tẻ; Thỉnh thoảng ghé qua để giết thời gian cũng chẳng hại gì, phải không?" Gã liếc mắt một cách đểu cáng. "Để xem sự kém cỏi của chính phủ thế giới."

Khi Doflamingo cứ tiếp tục nói và nói, Hancock phớt lờ gã.  Âm thanh từ giọng nói của gã ta làm thủng màng nhĩ của Hancock; Lúc này Doflamingo có thể đang hành xử khá là vui vẻ, nhưng cảm nhận của Hancock không hề sai. Nụ cười nhếch mép cắt ngang khuôn mặt của Doflamingo cho thấy rằng đây là một trong những trò giải trí và niềm vui sa đọa; gã chỉ đơn giản là sử dụng cô ấy như một phương tiện để giết thời gian, và sự thật thì lý do cô ấy ở đây chẳng quan trọng gì đối với gã. Thâm tâm Hancock tức giận khi bị đem ra chơi đùa - điển hình của Doflamingo, người mà cô ấy từng nghe nói rằng gã luôn đùa giỡn với con người như những con rối dây dùng một lần. Điển hình của lũ đàn ông, thực sự.

Thong thả, Hancock cố tình nghiêng đầu để ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào và làm đôi bông tai rắn vàng của cô bắt sáng. Ánh sáng của nó thu hút sự chú ý của một người lính hải quân đang đứng gác ở cửa, từ phía bên kia phòng - một người đàn ông trẻ, vừa quá hai mươi tuổi, với mái tóc nâu xoăn xõa ra từ bên dưới chiếc mũ đồng phục. Khi ánh mắt của anh chạm vào ánh mắt của cô, Hancock hạ lông mi xuống, và mím môi. Chỉ như vậy - và thản nhiên nhìn người lính hải quân đó biến thành đá.

Hancock vén một lọn tóc khác ra sau vai bằng một bàn tay có móng được mài giũa cẩn thận, khinh bỉ. Những người đàn ông. Tất cả đều giống nhau.

Hancock quay đầu đi - rồi giật mình với Doflamingo đang ngồi xổm ngay trước mặt cô, cúi đầu xuống và đối mặt, cách cô chỉ vài inch. "Hoặc có thể, chỉ có thể thôi," gã ta nói, giọng nói ngấp nghé đâu đó giữa ranh giới lờ đờ và nguy hiểm, "chủ đề của cuộc họp hôm nay là điều mà cô quan tâm. Có phải vậy không, Boa Hancock?"

Hancock chống lại cơn rùng mình đang chạy dọc sống lưng. Mọi bản năng trong Hancock đang bảo cô phải chiến đấu, hoặc bỏ chạy, khi đối mặt với người đàn ông hiện đang quan sát cô một cách nhàn rỗi với khuỷu tay đặt trên đầu gối. Hancock đã nghe những lời đồn đại khủng khiếp về Donquixote Doflamingo, về những việc gã ta được cho là đã làm và những tội ác mà gã đã phạm phải, tất cả đều được thực hiện một cách khéo léo và kỹ lưỡng đến mức không có bằng chứng hay nhân chứng nào liên quan đến gã ta, và vì vậy Hancock đã nhầm tưởng rằng Doflamingo sẽ chẳng quan tâm đến những người khác - nhưng Hancock quên rằng lòng kiêu ngạo hẹp hòi không bao giờ đưa một người đàn ông đi quá giới hạn. Doflamingo có thể đùa giỡn với mọi người như những con rối trong cuộc đấu thầu của mình, đó là bởi vì gã đang dành sự chú ý đến mọi người. Và loại người đó nguy hiểm hơn bất cứ thứ gì.

Như thể gã đã đọc được suy nghĩ của cô ấy, Doflamingo nhếch mép cười rộng hơn. Lưỡi của gã ta, trơn và nhọn, tự lướt qua đôi môi mỏng của gã trong màn phô trương sự hăm dọa của niềm vui háo hức đã biết trước. Ngay cả ở khoảng cách gần như thế này, Hancock vẫn không thể nhìn thấy đôi mắt của Doflamingo từ phía sau cặp kính râm của gã ta, biểu cảm trên nửa trên khuôn mặt gã vô cùng mờ đục, nhưng cô vẫn có thể cảm thấy ánh mắt gã đang hướng về cô, bằng một cách nào đó, đôi mắt của đại bàng. Gã ta đang quan sát cô ấy, tìm kiếm bất kỳ một vết nứt nào đó trên nét mặt của cô để đào móng vuốt của gã vào rồi kéo nó ra. Doflamingo giống quái vật hơn là con người.

Nhưng Hancock xưng danh Xà Nữ Vương của Amazon Lily là có lý do. Cô ấy là Nữ hoàng hải tặc của băng hải tặc Kuja, bất khuất, mạnh mẽ và xinh đẹp, nhiều năm trước, khi mà lần đầu tiên cô kéo bản thân và các em của cô ấy ra khỏi đống đổ nát của tuổi thơ khắc nghiệt, cô đã tự hứa với bản thân sẽ không bao giờ phải cúi đầu trước bất kỳ người đàn ông nào hết, vì vậy Hancock duỗi thẳng cột sống của mình, ưỡn cổ và trừng mắt ngay lập tức.
"Màu tóc kết hợp với áo khoác của ngươi thật là chướng mắt," cô nói với gã. "Cút khỏi tầm mắt của ta ngay!"

Có một khoảng lặng, và sau đó Doflamingo cười náo nhiệt, ngã về phía sau một khoảnh khắc trước khi nhanh chóng nhảy một cách gọn ghẽ ra khỏi nơi Hancock đang cau mày hống hách nhìn Salome. Hancock quan sát, không mấy ấn tượng, lúc Doflamingo ngửa đầu ra sau trong khi cười, âm thanh gớm ghiếc như tiếng quạ kêu. Gã cũng ngừng một cách nhanh chóng như lúc bắt đầu; Yết hầu của gã nhấp nhô khi nuốt nước bọt.

"Vẫn hậm hực như mọi khi nhỉ, công chúa," gã thì thầm. Giọng nói của Doflamingo có vẻ như bình thường, nhưng bị lừa một lần là quá đủ rồi - và Hancock có thể nhìn thấy mạch máu nổi lên ở thái dương của Doflamingo, vì vậy Hancock biết rằng người đàn ông đối diện với cô ấy đang tỏ vẻ rất ổn và thực sự bị chọc tức. Hancock cười nhẹ, tự mãn; cho phép mình tận hưởng chiến thắng nhỏ này.

"Ngươi nghĩ gì," Hancock trả lời một cách lạnh lùng, "ta không bận tâm."      

Trước khi Doflamingo có thể mở miệng trả lời, cánh cửa gỗ lớn của phòng họp bỗng mở ra. Sakazuki sải bước tới, áo khoác hải quân tung bay sau lưng, và ngồi vào bàn tròn. Hắn nhìn xung quanh, đôi mắt đổ dồn vào Doflamingo và Hancock, và môi hắn ta cong lên.

"Bắt đầu cuộc họp thôi," hắn nói, giọng không hề nhỏ, "vì ta không thể chờ mấy tên hải tặc đến trụ sở của ta thêm được nữa."

Doflamingo đổi vị trí, nhảy ra chỗ khác, và rất may là nó xa so với chỗ Hancock đang ngồi. Hancock chỉ nhún vai, nhẹ nhàng. "Tốt hơn hết là cuộc họp này nên đáng để ta dành thời gian," cô nói với đô đốc, ngả lưng vào Salome. "Ta rất dễ cảm thấy buồn chán, tại những cuộc gặp gỡ như thế này, và ai biết được bao nhiêu người của ngươi sẽ sống sót đến cuối cùng nếu điều đó có thể xảy ra."

Đôi mắt của cô lướt về phía người lính canh ở cửa, vẫn đang cứng đờ như một bức tượng thờ bằng đá.

Sakazuki chọn cách không đáp trả câu nói của cô ấy, mà thay vào đó là lao thẳng vào việc vạch ra các mục tiêu của cuộc họp đang cầm trong tay. Hancock thở dài.

Hancock ghét những cuộc họp này. Họ thật ngu ngốc và lãng phí thời gian của cô ấy, và cô không hề tin chút nào về việc Hải quân có đủ can đảm để nghĩ rằng họ có thể ra lệnh cho cô ấy tùy thích, và cô ấy khá khó chịu, thành thật mà nói là thế, nhưng cô ấy đã chọn xuất hiện trong cuộc họp này – Bởi vì–

"–Chúng ta cũng sẽ thảo luận về Luffy Mũ Rơm, người đã biến mất một năm nay; Những kẻ vô lại như các người nên biết chính xác nơi mà tên vô lại này sẽ ẩn náu–"

Có thể, chỉ có thể. Giọng nói của Doflamingo vang vọng trong tâm trí cô. Chủ đề của cuộc họp hôm nay là điều cô quan tâm. Đúng không, Boa Hancock?

.

.

.

Họ đang họp nửa chừng thì cửa phòng bật mở ra.

Hancock nhìn lên, háo hức cho bất kỳ trận chiến nào. Cô ấy đang vô cùng buồn chán và hầu như không chú ý gì đến cuộc họp - Hải quân chỉ giải quyết và đưa ra những chủ đề mà Hancock thực sự không hề quan tâm đến, và cô ấy không thể tin rằng họ có đủ can đảm để gọi cô ấy ra đây vì một điều ngu ngốc như thế này - nên là bất kỳ lý do nào để biến ai đó thành đá sẽ giúp cô ấy bớt cáu kỉnh, ít nhất là trong một thời gian ngắn. Nhưng khi Hancock nhìn thấy chính xác ai đang đứng ở cửa, cô ấy chỉ có thể nhướn mày.

Bởi vì còn ai khác đang bước vào ngoài Bác sĩ phẫu thuật tử thần khét tiếng, Trafalgar Law - một siêu tân tinh thuộc Thế hệ tồi tệ nhất, nổi tiếng với sự tàn ác và nhẫn tâm đối với nạn nhân của mình, đi vào trụ sở Hải quân như thể anh ta làm chủ nơi này. Có một chiếc bao tải khổng lồ quàng qua vai anh ấy, và một trong hai bàn tay có hình xăm của anh ấy đang cầm một thanh kiếm dài màu đen. Viền của chiếc áo khoác tối màu phía sau bay phấp phới khi anh ta di chuyển, và ngực của anh ta thì để trần, không mặc áo, cho thấy những hình xăm xoáy sâu một cách khoa trương nổi bật như là thách thức cả thế giới. Và anh ta vẫn đội chiếc mũ có đốm lông đặc trưng của mình.

Trong vài giây, lính canh bao vây anh ta ở mọi phía, giương súng chĩa thẳng vào mặt anh ta. Law nhìn họ với một cái nhướn mày, hoàn toàn không ấn tượng; những đường nét trên lưng anh ta thả lỏng và thư giãn. Hancock ngả người trở lại Salome, vắt chéo đôi chân dài của cô ấy, một tay gác lên; cô ấy thăm dò tình hình, tò mò. Chà, ít nhất thì bây giờ cô ấy sẽ không cảm thấy buồn chán nữa.

Cách đó ba ghế, Sakazuki đã đứng lên. "Trafalgar Law," hắn ta gầm gừ. "Ngươi đang làm gì ở đây?" Những nắm đấm của hắn đang bắt đầu phát ra màu đỏ của magma, hơi nước bốc ra vì nóng.

Law nâng một bên vai, thong thả. "Tôi nghe nói rằng Thất Vũ Hải và Hải quân đang có một cuộc họp," anh ta nói; nụ cười nhếch mép bắt đầu hiện trên khóe môi, vẻ tự mãn tức giận. "Vậy thì ta phải xuất hiện thôi, phải không? Nhưng vẫn phải thừa nhận rằng," mắt Law đảo quanh căn phòng, "cái cuộc họp Thất Vũ Hải này thật thảm hại, ngươi có nghĩ vậy không?"

Đôi mắt của Law lướt qua Hancock một lần duy nhất. Anh ấy không dừng lại vì nhận ra người quen, không dừng lại để thông báo cho người khác thấy họ biết nhau, và điều đó rất tốt cho cô ấy. Hancock quan sát khi ánh mắt của Law nhìn vào ba người duy nhất trong phòng, trừ những người lính canh - các Thất Vũ Hải khác thậm chí còn không thèm đến. Tên hề Buggy đang ăn tiệc ở một nơi nào đó trên East Blue, theo cách lố bịch thông thường, và Mihawk cũng không xuất hiện, như thường lệ. Tuy nhiên, việc Bartholomew Kuma không có mặt là một điều hơi bất thường; từ những gì Hancock biết thì hắn đã luôn thận trọng trong việc tham dự bất kể các cuộc họp dù có tầm thường đến đâu. Cơ mà đó không phải là việc của Hancock, các Thất Vũ Hải quyết định làm gì với cuộc sống của họ là việc của họ thôi. Và, một lần nữa, ai sẽ lại là người cuối cùng đây?

Có gì đó trong biểu cảm của Law thay đổi khi mắt anh hướng về Doflamingo. Cái siết chặt nhẹ nhất của quai hàm, cái nhíu nhanh nhất của đôi mắt - và rồi Law quay đầu lại nhìn Sakazuki như thể không có chuyện gì xảy ra.

Trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì đó, Hancock đoán. Có lẽ là một quá khứ thâm trầm và quái gở, đánh giá từ cách phản ứng xảy ra không thể kiểm soát từ một bác sĩ phẫu thuật chăm chỉ lãnh đạm, nhưng Hancock cũng không đặc biệt quan tâm đến điều đó. Cô ấy đưa mắt đi chỗ khác.

Law nhấc bàn tay còn lại không nắm chặt thanh kiếm kia lên. Trước khi một lính thủy có thể nhấn cò súng, ngón tay của Law búng nhẹ - và một mái vòm màu xanh lam bùng lên khắp căn phòng. Trước mắt họ, những người lính thủy xung quanh Law sụp đổ; cơ thể của họ đã bị xáo trộn thành những mảnh không thể phục hồi được và đang rơi nhiều một cách điên cuồng xung quanh phòng. Một cánh tay xuất hiện ngay trên không trung, đáp xuống trước mặt Hancock rồi rơi trên bàn, co giật một cách bối rối. Cánh tay trông không thật cho lắm khi nhìn chỗ nối được tách rời rất gọn gàng, không có vết máu hoặc vết thương hở nào có thể nhìn thấy được. Hancock nhăn mũi khó chịu, và bắt Salome nhặt cái tay đó lên và vứt nó vào một góc bằng đuôi.

"Ngươi không phải là Thất Vũ Hải, Trafalgar Law," Sakazuki quát sau đống tiếng ồn, "ngươi đang xâm phạm tài sản của chính phủ, và ta sẽ không ngần ngại loại bỏ ngươi, bằng bất cứ cách nào cần thiết–"

"Chưa thôi," Law ngắt lời.

Sakazuki, mất cảnh giác, dừng lại. "Gì?"

"Ta chưa phải là Thất Vũ Hải, Đô đốc Sakazuki," Law sửa lại, nhếch mép. "Tuy nhiên, nếu ta nhớ không nhầm, vào lần cuối cùng ta đến văn phòng của ngươi, ngươi đã nói rằng nếu ta đáp ứng một điều kiện, ta sẽ được phong làm Thất Vũ Hải."

Law di chuyển về phía trước, và trong một chuyển động nhẹ nhàng đã nhảy lên trên bàn. Anh ta nâng chiếc túi vắt trên vai ra phía trước, và Hancock tò mò nhìn nó. Sau đó, có điều gì đó chợt nảy ra trong đầu đô đốc, bởi vì tiếng nghiến răng nghiến lợi của hắn ta trên điếu thuốc của hắn có thể nghe thấy ở khắp phòng. "Có phải ý ngươi là -" Hắn ta bắt đầu nói.

"Ý ta là đây, Đô đốc Sakazuki," Law trả lời, trước khi tháo sợi dây ở đầu bao tải và đổ hết đồ trong đó ra cho cả phòng xem.

Trái tim con người vẫn còn đập được bao bọc trong những khối thạch rơi xuống. Chúng nảy lên khắp mặt bàn, để lại những vệt dài đầy chất nhờn ở khắp mọi nơi, và chúng xếp chồng thành một ngọn núi ở giữa, nhiều không đếm xuể. Cảnh tượng của nó kỳ dị khủng khiếp đến mức nó có thể làm im lặng một cách hiệu quả tiếng la hét hoảng loạn của những người lính thủy đang run rẩy; họ chỉ có thể trố mắt kinh hoàng nhìn vào bàn triển lãm này.

Một trái tim rơi xuống từ trên đỉnh, và dừng lại trước mặt Hancock. Hancock không khỏi nhớ đến cánh tay cách đây vài phút, và tò mò, cô nghiêng người về phía trước để xem kỹ hơn. Trái tim đập bình lặng, lơ lửng trong cái thứ chứa đựng nó, và nó thực sự rất kỳ lạ. Cô chưa bao giờ nhìn thấy một trái tim con người giống như thế này trước đây. Đẫm máu và bị giật ra từ lồng ngực thì chắc chắn là thấy rồi, nhưng nó không như thế này; trái tim này đã bị tách ra khỏi lồng ngực nhưng nó vẫn còn đập.

Law ra hiệu bằng một tay, tựa kiếm vào vai. "Trái tim của một trăm tên cướp biển, ở ngay đây theo ý của ngươi đấy." Law cười tự mãn. Thật tuyệt vời, anh ta đưa tay về phía Sakazuki, người hiện đang nghiến răng, "hãy coi đây là khoản phí cho vé vào của ta, đô đốc. Bây giờ ta có được coi là một Thất Vũ Hải chưa?"

Đôi mắt Law khép hờ khi anh nhìn chằm chằm vào Sakazuki, chờ đợi câu trả lời. Sakazuki hít thở sâu bằng mũi, đầy tức giận. Nhưng hắn không nói gì. Sự im lặng trong căn phòng nặng trĩu như dự đoán.

Hancock liếc Doflamingo qua khóe mắt. Người đàn ông đó đang nghiêng người về phía trước từ nơi gã ta đã nằm ườn trên ghế trước đó, và các cơ trên mặt gã co giật vì phấn khích và thích thú điên cuồng.

"...Trả lại người cho ta, Trafalgar Law," cuối cùng Sakazuki nói, giọng trầm.

Law nhướn mày, nhưng đồng ý, lại nhấc ngón tay lên. Một mái vòm màu xanh lam mát mẻ bao bọc căn phòng, và những người đàn ông trước đây nằm co ro trên sàn với đống bộ phận không dính liền giờ bỗng trở lại hoàn toàn như cũ.

Một người lính thủy lao đến Sakazuki. "Thưa ngài–" Anh ta nói, mắt liếc về phía Law, nhưng Sakazuki đã giơ tay. Bối rối, những người đàn ông kia cũng lùi lại.

"Ngồi đi, Trafalgar Law." Những lời nói bật ra khỏi kẽ răng của Sakazuki như thể nói ra điều đó thật đau đớn, nhưng dù sao thì Sakazuki cũng phải nói ra. "Cuộc họp vẫn chưa kết thúc. Chúng ta vẫn cần thảo luận về một vấn đề cấp bách nằm trong tầm tay ".

Nụ cười mà Law trưng ra không có gì là tự mãn và hài lòng khi anh đi ngang qua bàn và nhảy vào chỗ ngồi cạnh Hancock. Hancock hất chân cô ra hướng khác khi Law đang chỉnh lại chỗ ngồi của mình sao cho thoải mái hơn, thanh kiếm của anh ta được ghì chặt vào cánh tay đang khoanh, và cả cô và Law đều không bàn luận gì về điều đó.

"Trafalgar Law." Cô ấy thừa nhận.

Đôi mắt anh lướt qua hướng cô. "Boa Hancock," anh ta chào.

Doflamingo nghiêng người qua bàn để lọt vào hướng nhìn của Law. “Trafalgar Law”, giọng gã nâng lên hạ xuống như hát, có vẻ đang choáng váng vì sự phấn khích của mình, "Ta rất mong được làm việc với ngươi."
Law siết chặt hàm, và từ chối trả lời.

Hancock khẽ thở dài, và ngả người ra sau. Chắc chắn có một quá khứ thâm trầm và quái gở. Thật là một thảm họa.

Cuộc họp tiếp tục.

"Tiếp theo của cuộc họp này," Sakazuki nói. "Luffy mũ rơm."

Cuối cùng cũng đến.

Những lọn tóc xoắn lên, tỏ ra trông mong ở trong lòng Hancock dù cho khuôn mặt của cô vẫn biểu hiện một vẻ bình lặng và buồn tẻ.

"Ta đã cử các nhóm tìm kiếm để xác định vị trí của Luffy Mũ Rơm và thủy thủ đoàn của hắn kể từ khi chúng biến mất một năm trước. Nhưng, cho đến nay, hoàn toàn không có kết quả nào cả".

Sakazuki nhìn xuống mảnh giấy đang nắm chặt trong tay. “Luffy Mũ Rơm là một kẻ nguy hiểm, và ta sẽ không chịu để cậu ta đi lang thang tự do và không bị ràng buộc–" Sakazuki nói, bỗng dừng lại.

Quay đầu lại, Sakazuki nhìn vào chỗ Law ngồi. Hancock đột ngột nhớ ra một chiếc tàu ngầm màu vàng, đang chìm dưới nước, và ánh mắt phẫn nộ của một đô đốc đang theo dõi nó. Nhớ tới bộ lông trắng từ một chiếc mũ có đốm đặc biệt. Đột ngột nhớ lại, là Akainu nhìn.

"Ngươi," Sakazuki hỏi, giọng trầm và đầy nguy hiểm, "có tình cờ biết chuyện gì đã xảy ra với Luffy Mũ Rơm không, Bác sĩ phẫu thuật Tử Thần Trafalgar Law?"

Hancock nhìn chằm chằm vào Law. Nhưng khuôn mặt của Law hoàn toàn không biểu hiện bất cứ điều gì, bất động và thản nhiên, không phản bội. Đôi mắt của anh ta thậm chí còn không thoáng liếc về hướng của Hancock.

Ổn định, bình tĩnh, anh ta nói, "Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với hắn."

.

.

.

Cô thấy anh ta đang dựa vào bức tường ở một hành lang không xác định của tòa nhà phía sau.

"Ngươi đang chơi trò gì vậy," Hancock hỏi, chậm rãi và xét đoán, "Trafalgar Law?"

Salome to lớn lăn lộn xung quanh bên cô, cái lưỡi cứ thò ra thụt vào trong miệng khi nó nhìn bác sĩ phẫu thuật đang ẩn mình trong bóng tối với đôi mắt đề phòng. Hancock lướt một tay xuống sườn có vảy mịn của nó, giữ sao cho nó cuộn lại gần cô hơn.

Khi Law không trả lời, Hancock lặp lại, "Ngươi đang chơi trò gì vậy, Law?"

Tại sao ngươi lại chọn trở thành một Thất Vũ Hải, Hancock muốn biết. Ngươi đang lên kế hoạch gì?

"Đấy không phải là việc của cô, phải không?" Law kéo dài giọng, tông điệu ngay lập tức cáu kỉnh và không quan tâm.

Hancock khoanh tay. "Đấy sẽ là việc của ta nếu nó gây nguy hiểm cho sự an toàn của Luffy," cô rít lên, cẩn thận giữ nhỏ giọng để không bị ai nghe thấy. Họ vẫn đang ở trong lãnh thổ của kẻ thù, cho dù Hancock có kém cỏi đến đâu cũng có thể nhìn thấy chúng, và thông qua những bức tường, tai mắt ở khắp nơi. "Ta không biết động cơ của ngươi là gì, nhưng ta sẽ không chịu để Luffy bị đe dọa đâu, hiểu ý ta chứ?"

Lý do duy nhất mà Hancock hỏi là vì người yêu quý của cô ấy có thể bị đe dọa bởi nhân tố không xác định là Trafalgar Law; nó không phải là một sự tò mò sinh ra từ lòng vị tha hay sự quan tâm, mà chỉ là một yêu cầu ích kỷ để hiểu rõ hơn. Law có thể đã cứu mạng Luffy vào một ngày định mệnh cách đây một năm, nổi lên từ vùng nước chảy xiết để cướp Luffy khỏi vòng vây của mối nguy hiểm và biến mất trở lại dưới mặt biển thêm lần nữa, nhưng lòng khoan dung của Hancock đối với Law cũng chỉ bắt đầu và kết thúc vì Luffy. Dù cậu ấy có là ai hay là gì, trong phạm vi đó, Hancock không thể không quan tâm đến - Hancock đã tự hứa với bản thân nhiều năm trước rằng sẽ không bao giờ phải cúi đầu trước bất kỳ người đàn ông nào nữa, và lần này cũng không ngoại lệ.

Hancock nghe thấy Law thở dài. "Tôi không có ý định gì về việc đó cả, Hancock-ya, nếu đó là điều cô đang hỏi." Law bước ra khỏi bóng tối để đối mặt hoàn toàn với Hancock. Ánh nhìn trên khuôn mặt của Law, như thể anh ấy đang rất, rất mệt mỏi; có những cái quầng thâm sâu dưới mắt anh ta, như thể anh đã không ngủ trong nhiều năm. Nhưng vẻ mặt của anh ta đầy sự hiếu chiến, khiêu khích và quyết tâm, rồi khi Hancock đánh giá Law trong hơn một giây, Law đã hếch cằm lên và nhìn chằm chằm vào mặt cô. Đôi mắt anh ấy nói rằng, đừng thông cảm cho tôi. Nó nói rằng cô không có quyền.

Vừa ý Hancock vậy là được. Mối quan tâm của cô với Law bắt đầu và kết thúc với Luffy; cô ấy không có thời gian cũng như sự cảm thông thừa thãi, không có lòng trắc ẩn mà cô ấy sẵn sàng cho đi. Hancock hất hàm và trừng mắt ngay lập tức, và đôi cao gót của cô ấy cố ý đập mạnh vào sàn đá khi cô ấy tiến về phía trước.

"Tốt hơn hết là ngươi nên hy vọng rằng mình không nói dối, Law," Hancock nói, ngay bên tai anh, khi cô lướt qua anh trên đường xuống hành lang; Law không phản ứng, "bởi vì nếu Luffy gặp nguy hiểm vì những gì ngươi đã làm, ta sẽ giết ngươi ngay tại nơi ngươi đang đứng đấy." Mục đích và lời hứa thấm đẫm trong từng lời nói của cô ấy - và ý của Hancock y hệt như những gì cô ấy nói. Cô ấy sẽ biến Trafalgar Law thành đá. Cô ấy sẽ vò nát anh ta thành đống gạch vụn và cát bụi, ném những tàn tích còn lại của người anh ta xuống đáy biển, và cô sẽ không cảm thấy hối hận một chút nào. Vì lợi ích của Luffy, cô ấy sẽ sẵn lòng làm điều đó cả trăm lần.

"Tôi muốn thấy cô thử điều đó đấy, Hancock-ya." Ngay cả khi lưng đối lưng với cô, Hancock vẫn có thể thấy được nụ cười nhếch mép trong giọng nói của Law.

Hancock nghiến răng. Nhưng vẫn không thể chấp nhận được Law, sự khoan dung của Hancock với Law bắt đầu và kết thúc với Luffy, và Law vẫn là bác sĩ phẫu thuật, người đã đẩy tình yêu của cuộc đời cô trở lại từ bờ vực của cái chết, đánh bại hiện thực và ép buộc cơ thể cậu ấy sống chỉ bằng kỹ năng và quyết tâm, nên ít nhiều vẫn có một quy tắc danh dự nhất định ở đó, một loại hòa bình bấp bênh; vì vậy Hancock thở ra, và loại bỏ những suy nghĩ quá đà của mình ra khỏi đầu.

Cả cô ấy và Law bắt đầu bỏ đi. Tiếng bước chân của Law dồn dập sau tiếng lộp cộp của đôi guốc Hancock vang vọng khắp hành lang.

"… Anh ấy vẫn ổn, nếu ngươi muốn biết," Hancock nói, thông tin cô ấy tự trút ra khỏi miệng như một sự miễn cưỡng, như trách nhiệm phải giải trình. Tiếng chân của Law khựng bước, rồi dừng lại. Hancock cũng vậy. Có sự im lặng, trong một khoảnh khắc.

"…Thật tuyệt khi nghe điều đó." Cuối cùng Law cũng cất tiếng. Bước chân của anh ta tiếp tục, và Hancock nghe thấy âm thanh của Law bước ngày càng xa.

Hancock quay mặt về phía trước, và không nhìn lại.

.

.

.

.

.

(Sau đó, Doflamingo có thể dồn Law vào một nơi nào đó và cả hai đã có một cuộc trao đổi với nhau bằng những lời lẽ bẩn thỉu trong cơn thịnh nộ, chỉ là không bùng nổ thành một cuộc chiến toàn diện bởi vì họ đang ở giữa Trụ sở Hải quân và không ai trong số họ muốn mạo hiểm.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro